12. Sợ không?

Góc bật mí!: Han Shin Woo lần đầu bị làm cho ngẩn ngơ bởi Daniel là vì hương thơm từ tóc em.

"Anh mày là Han Shin Woo."

"Ừm." Tôi mấp máy.

"Mồ~ Lạnh lùng quá ta? Đừng lo nếu nhóc không hiểu tiếng Nhật! Có anh là gã Seoul quê mùa ở đây rồi." Anh cười rất tươi.

Tôi khẽ ngẩn người rồi im lặng.

Anh ta cười lên nhìn rất giống Dean.

Sau đó anh ta đột nhiên dẫn đầu còn mấy tên quản lý theo sau như một thói quen.

Nhưng sao tôi phải đi cạnh còn anh ta đè đầu tôi ra mà xoa nắn vậy?

"Tóc nhóc công nhận sờ thích ghê! Còn thơm nữa—" Nhận ra lời nói của mình có hơi kì cục, Shin Woo cười gượng.

Tôi không đáp lại, chỉ cảm nhận bàn tay đang đặt trên đầu mình đột nhiên buông lỏng.

Tôi nhìn về phía trước, một người phụ nữ đứng trước mặt anh Han, kéo mặt nạ đeo lên mặt anh ta.

"Shin Woo-chan, em đã bảo không được tháo mặt nạ mà. (Tiếng Nhật)"

"Ờ..ừm. Xin lỗi. (Tiếng Nhật)" Anh đáp lại, có phần hơi lúng túng.

"Không sao đâu, em sẽ tha lỗi cho anh. (Tiếng Nhật)" Ả cười, một nụ cười quỷ dị.

Tôi ngay tức khắc biết người đàn bà này chẳng hề tốt lành gì.

Cũng phải thôi, ở nơi này thì làm gì có ai tốt đẹp cơ chứ?

Chỉ thấy cô ta đưa ánh mắt sát khí về phía tôi, tôi cũng không sợ hãi, bình thản nhìn lại sau lớp mặt nạ.

Tay cô ôm lấy Shin Woo, xoay ngưởi bỏ đi.

"Hẹn gặp lại nhá!" Anh ta ngoái đầu lại vẫy tay với tôi.

Sau khi bóng lưng hai người rời đi, một tên cố tình va vào người tôi.

"Ui da, xin lỗi xin lỗi~ Tôi là người hay thích động chạm lắm. (Tiếng Nhật)" Gã tóc vàng nói, tay gã thì mất quyền kiểm soát giơ ngón giữa đến khiêu khích tôi.

"Đéo trả lời luô— (Tiếng Nhật)"

"Trẻ trâu. (Tiếng Nhật)" Tôi thẳng thừng cắt lời gã.

"Dữ ta? (Tiếng Nhật)" Gã nghe có vẻ khoái chí, định nắm lấy cổ áo tôi nhưng một bàn tay đã vươn ra cầm vào cổ tôi trước.

...

Rầm!

Hắn quăng mạnh tôi vào tường, tôi khó chịu khi tay vô thức siết chặt.

"Chà..Giờ nên chào mừng mày thế nào đây..?"

Tôi chưa kịp đứng lên, hắn ta đã vứt phăng cái mặt nạ rồi khóc lóc một cách đột ngột.

"Mẹ kiếp, Park Hyung Suk!!" Hắn gào lên.

"Park..Hyung Suk..?" Tôi khó hiểu.

Park Hyung Suk là ai?

"Là tao! Hyun Do đây mà!" Ra hắn ta là Hyun Do, nhưng tôi không quen biết người này.

"Đừng nói là.." Chợt hắn khựng lại.

"Cậu không phải Park Hyung Suk??"

"Ừm, không phải tôi." Tôi gật đầu.

"Hèn gì!! Thấy cứ lạ lạ..Park Hyung Suk không gầy gò lại càng không bé xíu như cậu." Tôi nhíu mày bởi lời nói của hắn, thật xúc phạm.

Park Hyung Suk..nghe cũng hơi quen.....?

Hồi ức

"Chào! Tớ là Park Hyung Suk." Một cậu trai cao ráo điển trai đột nhiên tiếp cận tôi.

Tôi lạnh nhạt lướt ngang.

Hôm sau

"Cậu là Daniel đúng không? Chắc hôm qua mình làm cậu khó chịu mất rồi, giới thiệu lại nhé! Tớ là Park Hyung Suk." Cậu ta lại cười như vậy rồi, rực rỡ đến chói mắt.

Tôi khó chịu, bị đánh thức bởi cậu.

"Xin lỗi, đừng có làm phiền tôi." Không quan tâm đến cảm xúc cậu ta ra sao, tôi buông lời mà không cần suy nghĩ.

Kết thúc hồi ức

"À.." Tôi nhớ ra sau một lúc lâu suy nghĩ.

"Gì? Cậu biết Park Hyung Suk à?" Hyun Do trông có vẻ mừng rỡ.

"Không, nhưng học cùng." Tôi đáp.

"Học cùng á?!" Hắn ta bắt lấy vai tôi rồi lắc mạnh.

"Ừ." Tôi gỡ tay hắn ra.

"Giờ tên Park Hyung Suk rốt..rốt cuộc là đang ở đâu vậy?" Hyun Do nghe có vẻ hoang mang.

"Không biết, nhưng cậu phải cho tôi biết sơ lược về các quản lý ở đây trước." Tôi từ tốn nói, ngồi lên giường vắt chéo chân.

"Ờ phải rồi nhỉ!"

...

"Còn cuối cùng, quản lý Hannya là mị nè~" Hyun Do phè phỡn nói khi điếu thuốc vẫn đang cháy trong tay.

"Dập thuốc đi, đừng để ám mùi thuốc lá lên người tôi." Tôi đứng dậy khỏi giường, phủi bộ vest của mình.

Bỗng tôi nghe tiếng bước chân từ bên ngoài, tôi quay đầu sang hắn, hắn ta cũng hiểu vấn đề nhanh chóng đeo mặt nạ lại.

Tôi ngồi xuống đất, hắn nhanh chóng hợp tác giơ nắm đấm.

Cạch.

Hyun Do giả vờ như hắn bị khựng lại bởi tiếng mở cửa, hắn quay lại và đứng ở khung cửa là gã tóc vàng Nomen.

"Dạy dỗ hửm? Vừa phải thôi đó. (Tiếng Nhật)" Nomen khúc khích.

"Chào mừng chút thôi, với cả..xiếc sắp diễn ra rồi đấy (Tiếng Nhật)" Hyun Do — Hannya nói, không khí xung quanh cũng trầm xuống.

"...Lúc nào cái thằng này cũng đáng tin vậy nhỉ? Cậu là người Nam Triều Tiên duy nhất tôi công nhận đấy. (Tiếng Nhật)" Gã cũng không mấy nghi ngờ rồi xoay lưng bỏ đi nhanh chóng.

"Gặp sau nhé. (Tiếng Nhật)" Hắn nói, sau khi thấy bóng lưng gã ta khuất dần mới vươn tay đỡ tôi lên.

Tôi đứng dậy và không chút do dự hỏi.

"Xiếc là gì?"

...

P/s: Tác giả thích những ngôi sao và lời động viên của các bạn nhìu lém😚❤️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top