Chương 24: Chiếc Lưới Vàng và Giao Ước Ngầm

Lá thư chấp nhận tham gia chương trình nghiên cứu hè danh giá, thứ mà Hanbin từng khao khát đến cháy bỏng, giờ đây nằm trên bàn như một bằng chứng vật chất cho sự thật tàn khốc. Niềm vui sướng ban đầu đã hoàn toàn bị thay thế bởi sự kinh hoàng và cảm giác bị tước đoạt. Hanbin nhìn dòng chữ về học bổng toàn phần, và thứ cậu thấy không phải là một cơ hội, mà là sợi dây xích vô hình Lục Gia đã khéo léo quàng vào cổ cậu. Họ đã dùng chính ước mơ lớn nhất của cậu làm "cái giá" cho sự "quan tâm" và "quyền sở hữu" của mình.
Cậu cảm thấy ghê tởm. Ghê tởm sự thao túng của Lục Gia, và ghê tởm cả sự bất lực của chính mình khi biết rằng cậu không thể từ chối cơ hội này. Từ bỏ nó đồng nghĩa với việc từ bỏ một phần tương lai mà cậu đã làm việc cật lực để hướng tới. Nhưng chấp nhận nó có nghĩa là chấp nhận trở thành "của Lục Gia".
Sự việc ở hành lang, khi Hanbin đối mặt với Hyuk và nhận được lời xác nhận lạnh lùng, đã đẩy Hanbin vào một trạng thái tinh thần hỗn loạn. Sự đề phòng và cảnh giác trước đây giờ đây pha trộn với sự tuyệt vọng và cảm giác bị mắc kẹt. Cậu biết mình đã bước vào một cuộc chơi ở một cấp độ hoàn toàn khác, nơi mà sự kiên cường đơn thuần có thể không đủ để bảo vệ cậu.
Ngày hôm sau ở Academia Hoàng Kim, không khí xung quanh Hanbin lại một lần nữa thay đổi. Ánh mắt của Lục Gia vẫn dõi theo cậu, nhưng giờ đây chúng không còn chỉ mang sự chiếm hữu hay tò mò. Trong đó có sự khẳng định, sự hài lòng của kẻ đã đạt được mục đích, và một sự chờ đợi – chờ đợi Hanbin chấp nhận vai trò mới của mình. Những học sinh khác dường như cũng cảm nhận được sự thay đổi này; họ nhìn Hanbin với ánh mắt thận trọng hơn, như thể cậu đã chính thức trở thành một phần của "khu vực cấm" thuộc về Lục Gia.
Trong giờ giải lao, Hyuk tìm gặp Hanbin ở một góc vắng vẻ. Không còn vẻ mặt lạnh lùng áp đặt như hôm qua, thay vào đó là một sự bình tĩnh đáng sợ hơn, như thể mọi chuyện đã được an bài.
- "Cậu đã xem kỹ lá thư rồi chứ?" Hyuk lên tiếng, giọng điệu không phải câu hỏi, mà là một lời nhắc nhở về thực tế.
Hanbin siết chặt tay, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. - "Vâng."
Hyuk khẽ gật đầu. - "Tốt. Chuẩn bị cho chương trình đi. Mọi thứ đã được lo liệu xong hết rồi." Anh nhìn thẳng vào mắt Hanbin, ánh mắt sắc bén nhưng không còn sự tàn nhẫn cũ, thay vào đó là một sự chiếm hữu sâu sắc. - "Giờ thì... cậu không còn phải loay hoay một mình nữa. Cậu đã có chúng tôi." Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại nặng như chì, nhấn mạnh vào sự phụ thuộc mới. - "Chúng tôi sẽ ở đó để 'chăm sóc' cậu. Đảm bảo cậu có mọi thứ cậu cần để thành công. Ở chương trình đó, và cả sau này nữa."
Hanbin cảm thấy nghẹt thở. Đây không phải là lời đề nghị giúp đỡ; đây là một lời tuyên bố kiểm soát. Họ đang biến ước mơ của cậu thành một sợi dây trói buộc. Cậu muốn hét lên, muốn phản kháng, muốn nói rằng cậu không cần và không muốn điều này. Nhưng cậu biết, lời nói của mình không có trọng lượng gì trước quyền lực của họ.
- "Em... em không yêu cầu điều này," Hanbin khẽ nói, cố gắng giữ lại chút phẩm giá cuối cùng.
Nụ cười trên môi Hyuk giãn ra một chút, nhưng đó không phải là nụ cười vui vẻ. "Chúng tôi biết. Đó là lý do tại sao nó là một món quà. Một món quà... có điều kiện." Anh tiến lại gần Hanbin một bước, hạ giọng xuống, lời nói như chỉ dành cho riêng hai người, nhưng lại mang sức nặng của một lời giao ước. "Điều kiện là cậu chấp nhận. Chấp nhận rằng từ giờ, cậu thuộc về chúng tôi. Sự bình yên cậu muốn... chỉ có chúng tôi mới có thể thực sự cho cậu. Bằng cách là người duy nhất kiểm soát cuộc sống của cậu."
Hanbin cúi gằm mặt xuống, không muốn Hyuk nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt mình. Cậu biết mình đã thua. Cậu không thể từ bỏ cơ hội nghiên cứu hè; tương lai của cậu phụ thuộc vào nó. Nhưng chấp nhận nó có nghĩa là bán đi sự tự do và phẩm giá của mình cho Lục Gia.
- "Tôi sẽ đi," Hanbin nói, giọng khẽ như tiếng gió. - "Em sẽ tham gia chương trình."
Sự chấp nhận của Hanbin, dù miễn cưỡng, dường như làm hài lòng Hyuk. Anh không thể hiện sự vui mừng quá mức, chỉ khẽ gật đầu. - "Quyết định đúng đắn." Anh đặt tay lên vai Hanbin một cách nhẹ nhàng, nhưng cái chạm đó lại khiến Hanbin rùng mình, cảm giác như bị đóng dấu sở hữu. - "Bây giờ... hãy quen dần đi. Với việc có chúng tôi ở bên. Chúng tôi sẽ không đi đâu cả."
Nói rồi, Hyuk bỏ đi, để lại Hanbin đứng đó, vai trĩu nặng, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ. Cậu đã chấp nhận giao ước ngầm đó. Chiếc lưới vàng của Lục Gia đã chính thức giăng ra, và cậu đã tự bước vào trong.
Những ngày sau đó, Lục Gia thực hiện lời hứa của Hyuk. Họ không chỉ tiếp tục "chăm sóc" Hanbin trong phạm vi trường học, mà còn bắt đầu chuẩn bị cho cậu tham gia chương trình nghiên cứu hè. Thông tin về chương trình, những điều cần chuẩn bị, thậm chí cả những vật dụng cần thiết đều được Lục Gia "thu xếp" một cách hiệu quả. Họ thảo luận về lịch trình của cậu, về những người cậu sẽ gặp, về những kiến thức cậu cần ôn lại. Mọi thứ đều được thực hiện dưới sự kiểm soát của họ, với một vẻ tự nhiên đáng sợ như thể họ là người giám hộ của cậu.
Hanbin sống như một cái bóng. Cậu vẫn đi học, vẫn tham gia dự án nhóm, nhưng sự sống động trong cậu dường như đã bị dập tắt. Cậu làm theo những gì Lục Gia gián tiếp hoặc trực tiếp "sắp xếp", không phản kháng, chỉ đơn giản là tồn tại. Sự kiên cường của cậu giờ đây biến thành một sự chịu đựng âm thầm, chờ đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lục Gia nhìn Hanbin, nhìn sự chấp nhận (dù đau khổ) của cậu. Họ hài lòng vì đã đạt được mục tiêu đầu tiên – buộc Hanbin phải thừa nhận và chấp nhận sự can thiệp của họ vào cuộc sống của cậu. Ánh mắt của họ giờ đây đầy sự chiếm hữu và cả một loại khao khát muốn xoa dịu nỗi đau mà chính họ đã gây ra. Họ tin rằng, một khi Hanbin quen dần với sự "quan tâm" và "bảo vệ" của họ, cậu sẽ dần quên đi cái giá phải trả và chấp nhận thuộc về họ một cách tự nguyện.
- "Cậu ấy đã chấp nhận rồi," Lew nói, ánh mắt nhìn Hanbin từ xa đầy mãnh liệt.
Eunchan khẽ gật đầu, vẻ mặt suy tư. - "Nhưng cậu ấy không vui. Cậu ấy sợ."
Taerae mỉm cười bí hiểm: - "Sự sợ hãi sẽ dần tan biến. Thay vào đó là sự quen thuộc... và sự phụ thuộc. Rồi từ đó... là tình yêu."
Hyuk nhìn Hanbin, ánh mắt đầy quyết tâm. - "Chúng ta đã có được cậu ấy. Bây giờ là lúc để khiến cậu ấy yêu cái 'lồng vàng' này."
Giai đoạn tiếp theo của cuộc "chinh phục" đã bắt đầu – giai đoạn làm cho Hanbin quen với sự kiểm soát và "chăm sóc" của họ, dần dần xoa dịu tổn thương để gieo mầm cho tình yêu (theo định nghĩa méo mó của Lục Gia). Hanbin đã bước vào chiếc lưới vàng, và Lục Gia đang chuẩn bị cho cậu thấy cuộc sống bên trong chiếc lưới đó sẽ như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top