Chương 20: Sự Cộng Tác Gượng Gạo và Những Khía Cạnh Bất Ngờ

Dự án học thuật chung đã trở thành một phần không thể tránh khỏi trong cuộc sống hàng ngày của Hanbin. Những buổi họp nhóm diễn ra đều đặn, buộc cậu phải dành nhiều giờ liền ở chung không gian với Lục Gia. Không khí trong phòng họp luôn căng thẳng, một thứ căng thẳng khác với sự sợ hãi trước đây – nó là sự pha trộn giữa tập trung cao độ cho công việc và một áp lực vô hình đến từ sự hiện diện và ánh mắt của sáu chàng trai Lục Gia.
Ban đầu, sự gượng gạo là hiển nhiên. Hanbin giữ thái độ chuyên nghiệp và khách sáo nhất có thể, chỉ tập trung vào công việc được giao. Lục Gia, vẫn còn vụng về trong vai trò mới là "đồng đội", đôi khi trở nên quá áp đặt hoặc quá im lặng. Tuy nhiên, áp lực về thời hạn và tầm quan trọng của dự án dần buộc họ phải tìm ra một nhịp điệu làm việc chung.
Hanbin, với khả năng phân tích và nghiên cứu xuất sắc, nhanh chóng trở thành trụ cột về mặt chuyên môn trong nhóm. Cậu xử lý dữ liệu phức tạp một cách gọn gàng, đưa ra những cái nhìn sâu sắc, và giải thích các khái niệm khó một cách rõ ràng. Khả năng của Hanbin không chỉ được công nhận, mà còn trở nên không thể thiếu đối với sự thành công của dự án.
Trong những buổi làm việc này, Lục Gia có cơ hội quan sát Hanbin ở một khía cạnh khác. Họ thấy cậu làm việc miệt mài, ánh mắt tập trung cao độ, cách cậu kiên nhẫn kiểm tra từng chi tiết nhỏ. Họ thấy sự tỉ mỉ, sự tận tâm, và cả niềm say mê thầm kín của cậu đối với học thuật. Những điều này, kết hợp với vẻ ngoài "thiên thần", tạo nên một sức hấp dẫn mới mẻ, sâu sắc hơn cả vẻ đẹp bề ngoài hay sự kiên cường khi bị bắt nạt.
Lew, phụ trách phần thu thập và xử lý dữ liệu ban đầu, thường xuyên làm việc trực tiếp với Hanbin. Anh ngồi cạnh cậu, trao đổi thông tin, xem cách cậu xử lý số liệu. Lew vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt anh khi nhìn Hanbin không còn chỉ là sự dò xét; nó có thêm sự đánh giá cao, sự tò mò về cách bộ óc Hanbin vận hành, và cả một sự... bị thu hút kỳ lạ bởi sự chuyên tâm của cậu. Đôi khi, tay Lew khẽ dừng lại khi thấy Hanbin gõ phím, hoặc anh sẽ im lặng quan sát Hanbin viết ghi chú bằng cây bút chì cũ kỹ quen thuộc.
Eunchan, phụ trách phần nghiên cứu lý thuyết, cũng dành nhiều thời gian quan sát Hanbin. Anh không chỉ nhìn cách Hanbin làm việc, mà còn nhìn vào những biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt cậu – sự cau mày khi gặp vấn đề khó, ánh mắt sáng lên khi tìm ra lời giải, hay nụ cười hài lòng rất khẽ khi hoàn thành một phần công việc. Eunchan nhìn thấy "vườn yên tĩnh" đó đang "nở hoa" trong chính quá trình làm việc, và điều đó khiến anh càng thêm tò mò về con người bên trong Hanbin.
Hyuk, với vai trò lãnh đạo, theo dõi sát sao sự tương tác của cả nhóm và tiến độ dự án. Anh công khai công nhận đóng góp của Hanbin, phân công cho cậu những phần việc quan trọng. Anh thấy cách Hanbin, dù vẫn đề phòng, vẫn hết lòng vì công việc chung. Hyuk không chỉ nhìn Hanbin như một đối tượng khao khát, mà còn nhìn cậu như một tài năng, một người có thể đứng ngang hàng với họ (ít nhất là trong lĩnh vực này). Sự tôn trọng đó hòa lẫn với khao khát chiếm hữu, tạo nên một sự phức tạp mới trong cách anh nhìn Hanbin.
Taerae vẫn sử dụng sự khéo léo và khả năng giao tiếp của mình. Anh cố gắng tạo ra những cuộc trò chuyện nhỏ không liên quan đến công việc, hoặc buông ra những lời khen ngợi (thật lòng hơn trước) về đóng góp của Hanbin. Tuy nhiên, Hanbin vẫn giữ khoảng cách, chỉ đáp lại một cách lịch sự và chuyên nghiệp.
Hwarang và Hyeongseop, những người năng động nhất, đôi khi cũng cố gắng tương tác với Hanbin theo cách "bình thường" hơn. Họ có thể hỏi Hanbin một câu hỏi liên quan đến bài tập mà họ gặp khó khăn (thật sự), hoặc đưa cho cậu đồ ăn nhẹ trong buổi làm việc muộn. Những nỗ lực của họ vẫn hơi gượng gạo, nhưng không còn mang tính chất trêu chọc hay bắt nạt.
Trong một buổi làm việc nhóm kéo dài đến tối, khi cả nhóm đều mệt mỏi và áp lực tăng cao, họ gặp phải một vấn đề nan giải. Cả sáu thành viên Lục Gia đều bế tắc. Không khí trở nên căng thẳng. Hwarang bực bội vò đầu, Hyeongseop dựa lưng vào ghế thở dài. Taerae nhăn mặt nhìn đống số liệu. Lew và Eunchan trầm ngâm suy nghĩ, còn Hyuk lộ rõ vẻ đăm chiêu.
Hanbin ngồi đó, im lặng lắng nghe và phân tích. Cậu thấy sự mệt mỏi và áp lực trên gương mặt họ – một khía cạnh "con người" hiếm hoi mà cậu ít khi thấy ở Lục Gia. Cậu nhìn vào vấn đề, và một tia sáng lóe lên trong đầu cậu.
- "Em nghĩ... có thể thử hướng này ạ," Hanbin khẽ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. - "Nếu chúng ta nhìn nhận vấn đề từ góc độ..."
Hanbin bắt đầu trình bày ý tưởng của mình, điềm tĩnh và mạch lạc như mọi khi. Ý tưởng của cậu là đột phá, giải quyết được nút thắt mà cả nhóm đang gặp phải. Khi cậu giải thích, sự mệt mỏi trên gương mặt Lục Gia dần biến mất, thay vào đó là sự tập trung cao độ và kinh ngạc. Họ nhìn cậu, không chỉ với sự công nhận học thuật, mà còn với một sự ngưỡng mộ sâu sắc hơn. Trong khoảnh khắc đó, Hanbin không còn là "đối tượng" hay "mục tiêu"; cậu là người duy nhất có thể dẫn dắt họ vượt qua khó khăn.
Buổi làm việc nhóm kết thúc muộn. Mọi người đều mệt, nhưng thành quả đạt được rất đáng kể nhờ ý tưởng của Hanbin. Khi Hanbin thu dọn đồ đạc, Lew đột nhiên đặt một chai nước lạnh lên bàn cậu.
- "Uống đi," Lew nói cụt lủn, ánh mắt nhìn Hanbin một giây rồi nhanh chóng dời đi. Không phải ra lệnh, cũng không phải mỉa mai. Chỉ là một hành động... quan tâm.
Hanbin ngạc nhiên nhìn chai nước, rồi nhìn Lew đang bước đi. Cậu không biết phải phản ứng sao. Sự đề phòng vẫn còn đó, nhưng một hành động nhỏ bé và không vụ lợi (trong bối cảnh căng thẳng vừa rồi) lại khiến cậu bối rối.
Dự án chung tiếp tục mang Lục Gia và Hanbin lại gần nhau hơn, không chỉ về mặt không gian, mà còn về mặt hiểu biết (dù vẫn còn hạn chế). Lục Gia ngày càng thấy rõ vẻ đẹp trí tuệ, sự kiên trì và cả những khía cạnh con người (áp lực, mệt mỏi) của Hanbin. Họ bắt đầu nhìn cậu với sự tôn trọng hòa lẫn khao khát, tìm cách thể hiện sự quan tâm (dù còn vụng về và mang tính chiếm hữu) thông qua hành động. Hanbin vẫn giữ sự cảnh giác, nhưng những khoảnh khắc Lục Gia bộc lộ sự "người hơn" hoặc thể hiện sự công nhận/quan tâm nhỏ bé đang từ từ gieo vào lòng cậu những hạt mầm của sự bối rối và... có lẽ, một chút tò mò về con người thật đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, kiêu ngạo của họ. Vườn yên tĩnh đang dần quen với sự hiện diện của họ, và những bông hoa vẫn đang chờ đợi cơ hội để hé nở một cách trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top