Norton x Andrew

__________________________________

                                   🔞Rape🔞

                        🔞Hunter x survivor 🔞

___________________________________
Âm thanh của kính vỡ và Andrew mở mắt ra và thấy mình đang ở trong Bệnh viện Thánh Tâm. Anh nhìn xung quanh,Ma thuật đã đặt anh lên tầng hai của tòa nhà, nơi có thể có một máy mã hóa.nó không có ở đó nhưng chắc chắn bên dưới sẽ có một cái

Andrew chạy đến cái lỗ trên sàn và rơi xuống tầng một, anh chỉ vấp ngã một chút trước khi đi đến khu vực , nơi luôn có Mật mã. Anh ấy thở ra một hơi khi nhìn thấy nó và nhanh chóng bắt đầu nhấn các phím. Tay anh bắt đầu run như mọi khi , nhưng vẫn cố giữ mình bình tĩnh lại . Một tiếng chuông vang lên khắp bản đồ và tinh thần Andrew có chút nao núng. Sau đó, chỉ cách một vài phút Emma đã gục xuống , mắt anh ta mở to. Ma thuật cho phép anh ta nhìn thấy một trong những người đồng hành của mình trên mặt đất và anh ta nhìn thấy hình bóng của thợ săn.

Andrew hét lên khi cỗ máy đột nhiên phát ra một tia lửa, giật mạnh trở lại. Trái tim anh đập mạnh vào ngực và anh nhanh chóng chú ý đến Cipher ,anh mím môi thật chặt.

' Ở lại! Tôi đang đến! '

Tiếng ping vang vọng trong đầu anh ấy và Andrew thở phào nhẹ nhõm. Anh tiếp tục, nghĩ rằng người sống sót bị đánh gục - Người làm vườn, Emma- sẽ được cứu bởi Anne - Người bán đồ chơi. Nhưng một tiếng chuông khác và Anne đã bị gục ngay lập tức -Terror Shock-. Andrew cảm thấy mình căng thẳng và anh ấy tạo ra một tiếng động nhỏ với chính mình, cảm thấy sợ hãi.

Sau đó, anh ấy đã gửi ping của riêng mình, nói rằng 'Ở lại! Tôi đang đến!' Rất lặng lẽ ngay cả khi anh ấy biết nó sẽ vang vọng vào tai những người sống sót khác.

Anh ta bỏ máy mã hóa của mình và chạy nhanh nhất có thể đến cứu Emma và Anne-

Thợ săn đã không xách Anne? Tại sao?

Anh ấy đã đi được nửa đường ở đó khi có một loạt tiếng chuông khác liên tiếp nhanh chóng.

-Emily, Bác sĩ. Bây giờ cô ấy đã gục-

Trái tim anh ấy đập một lúc càng nhanh. Nỗi sợ hãi của anh ấy tăng lên, khiến toàn bộ cơ thể anh ấy run rẩy. Đây có phải là một Hunter mới không? Ai lại nhanh thế này?!

Andrew thút thít với chính mình trước khi cuối cùng đến được ghế vào giây phút cuối cùng. Anh ta giật các thanh chắn giữ Emma lên sau đó quay lại để giúp Anne đứng dậy ngay cả khi Emma thở hổn hển cảm ơn.

Có một âm thanh vang lên. Sau đó, ngực anh bắt đầu phát sáng, trái tim ma thuật đập càng ngày càng nhanh . Anh ấy nhìn lên và-

. Fool's Gold

Điều đó-...có ý nghĩa.

Andrew bóp nghẹt tiếng hét trong cổ họng, vội vàng giúp Anne đứng dậy nhanh hơn. Anh đỡ cô ấy dậy ngay khi Thợ săn nắm lấy Pickaxe của hắn và hắn và đã ở ngay trên họ.

-Hắn ấy thậm chí còn là một người đàn ông nữa à? Đá và thịt hợp nhất với Hunter. Bụng đá, eo thịt, một phần cánh tay đá nhạt dần thành thịt. Tất cả tạo nên cơ thể của Fool's Gold. Vẫn là một cú sốc khi biết rằng Hunter này là Norton. Norton là một người sống sót như họ. Fool's Gold là Norton từ một...dòng thời gian khác và anh ấy vẫn không hiểu làm thế nào điều đó có thể xảy ra nhưng toàn bộ trò chơi này là không thể-

Andrew xoay người, cố gắng chặn bất kỳ cú đánh nào cho cả hai. Emily đã ngồi trên ghế, Emma đã vượt qua vạch nửa nên cô ấy sẽ chết nếu cô ấy bị đưa lên ghế một lần nữa và Anne vẫn đang bị thương. Anh là người duy nhất không bị thương.

Vì vậy, anh đã chặn nhưng- cái cuốc bằng cách nào đó đã vượt qua anh .Anh phát ra một âm thanh nhỏ khi Anne gã xuống một lần nữa. Lá chắn ma thuật của Emma vỡ ra và thay vì nhấc Anne lên ghế một lần nữa, thì Fool's Gold đã đuổi theo họ.

Anh vẫn cố gắng nhận đòn đánh của hắn. Andrew run rẩy khi dang hai tay ra, cố gắng biến mình thành mục tiêu lớn hơn. Anh thậm chí- Anh thậm chí còn quay về phía Thợ săn. Andrew trừng mắt nhìn người đàn ông cao lớn, bỏ qua việc mắt anh bắt đầu chảy nước mắt vì sợ hãi như thế nào.

The Hunter, Fool's Gold- Norton - Nó không phải là Norton, không còn nữa. Đó là Fool's Gold - chỉ cười khúc khích. Đó là nụ cười nhếch mép trên làn da xám của anh ấy. Đôi mắt trắng và đen đó có cảm giác như đang nhìn chằm chằm vào anh ấy. Nó đóng băng Andrew ở bên trong, cảm giác rất đẫm máu của anh ấy như băng. Và-

Và Norton đã đi ngang qua anh ta.

Andrew run rẩy, hơi thở phát ra trong một cơn run rẩy. Anh ta nuốt mạnh sau đó lắc đầu và bắt đầu di chuyển. Anh ấy đã cố gắng tìm đến Emily nhưng cô ấy đã ping để không cứu cô ấy. Nó quá gần, anh ấy sẽ không đến được. Thay vào đó, anh ấy chạy đến chỗ Anne và đến với cô ấy ngay khi Emma lại gục xuống.

Andrew muốn khóc.

Anh ấy cảm thấy vô dụng ngay cả khi anh ấy đã giúp Anne đứng dậy. Anh ấy là người duy nhất không bị thương, và thậm chí không phải vì thiếu cố gắng. Có phải anh ta gớm ghiếc đến mức Thợ săn sẵn sàng từ bỏ một đòn đánh chỉ để không chạm vào anh ta? Nó- nó nên là một điều tốt nhưng Andrew ghét nó rất nhiều. Anh ấy không muốn liên tục thấy những người này bị tổn thương. Họ là những người tốt, những người tốt bụng. Ít nhất là những cái này.

"Tôi-Tôi xin lỗi..."

Andrew thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng của anh ấy căng thẳng khi anh ấy cố gắng dẫn Anne ra khỏi nơi gần Fool's Gold và đang cố gắng chữa lành cho cô ấy.

"Đừng như vậy, nó chỉ là một trận đấu tồi tệ"

Anne nói với một nụ cười đau đớn khi Andrew dẫn cô đến một góc để chữa lành cho cô.

Andrew gần như bắt đầu khóc thật.

"Tôi- Tôi sẽ cố gắng- để k-kite anh ấy".

Andrew nói, và gần như đã hoàn thành việc chữa lành Anne

"Bạn đang- bạn phải giải mã nhanh hơn."

Anne cắn môi rồi gật đầu thở dài.

"Được rồi, chỉ-... Tôi sẽ nhanh nhất có thể."

Cô ấy nói nhưng Andrew đã nghĩ rằng nó là vô vọng.

Thậm chí chưa có một máy nào được giải mã  và họ cần giải mã năm máy .Anh không phải là một người câu kéo giỏi hay một người giải mã nhanh. Anh ấy là người tốt nhất để giải cứu nhưng-... ít nhất cái xẻng của anh ấy đã cho anh ấy thêm hai cơ hội nếu anh ấy sử dụng chúng tốt.

Andrew gật đầu và buộc miếng gạc cuối cùng. Anne gật đầu với anh ta sau đó bỏ chạy.

Tay Andrew run lên, trái tim anh cảm thấy như sắp nhảy ra khỏi cổ họng anh rồi nhưng- anh đứng dậy và cố gắng tìm Fool's Gold. Anh ấy đã cố gắng tìm Norton.

Anh ấy bắt đầu chạy để khiến bản thân trở nên đáng chú ý hơn. Anh ta nghe thấy tiếng nứt của cuốc nhưng không có nhịp tim. Dạ dày của anh ấy bị xoắn và anh ấy nghe thấy tiếng chuông và Terror Shock.

"Tại sao..."

Andrew lẩm bẩm, gần như quỳ xuống khi Anne được đặt lên ghế. Anh ấy cắn môi mạnh rồi bắt đầu di chuyển. Đó là chiếc ghế đầu tiên của Anne, anh có thể cứu cô ấy.

-Cô ấy đang nói

'Ra khỏi đây!'

Nhưng anh ấy không thể làm điều đó. Anh ấy không thể để cô ấy chết. Cô ấy rất tốt -

Andrew chạy về phía chiếc ghế mà Anne đang ngồi. Nhịp tim càng to hơn khi anh ấy đến gần hơn. Anh có thể nhìn thấy Norton đang đứng đó, nhìn chằm chằm vào cô với một nụ cười. Môi anh ấy đang chuyển động nhưng Andrew không thể nghe thấy gì. Anh chỉ nhìn thấy Anne đột nhiên tái mặt, một cái nhìn kinh hoàng trên khuôn mặt cô.

Norton cười và anh ấy có thể nghe thấy, âm thanh như sỏi - giống như một tảng đá. Andrew nắm chặt cái xẻng của mình rồi đào xuống đất. Hai lần đào và ma thuật đưa anh ta xuống lòng đất. Anh di chuyển qua bụi bẩn và xuất hiện ngay trước mặt Norton, giữa Anne và anh ta. Anh ấy không quan tâm nếu anh ấy bị đánh sau đó.

Anh đưa Anne ra ngoài - tại sao cô ấy trông rất hoảng sợ...?-, và cô ấy đã cố gắng kéo anh ra trước mặt cô ấy. Cô ấy cố đẩy anh ra khỏi Thợ săn, không để anh chặn đòn đánh cho cô ấy.

"Ra ngoài đi! Bạn phải chạy! Ra khỏi đây! "

Cô ấy hét lên và điều đó khiến anh sợ hãi và chạy nhanh nhất có thể. Cô ấy đã khóc khi cô ấy được nhấc lên, đặt lại xuống ghế , và cô ấy vẫn hét về phía anh ấy.

"TÌM HẦM NGỤC! RA KHỎI ĐÂY ANDREW! "

Trái tim của Andrew cảm thấy như bị nghẹn lại , Sợ hãi . Anh ấy không biết tại sao Anne lại sợ hãi như vậy nhưng điều đó khiến anh ấy sợ . Anh chạy nhanh nhất có thể ngay cả khi Anne lên ghế một lần nữa. Anh ta có khoảng một phút trước khi chiếc ghế nổ tung, đưa cô lên không trung trở lại biệt thự. Anh điên cuồng nhìn xung quanh, gần như rơi nước mắt khi anh ta cố gắng tìm cửa hầm xuất hiện trên mặt đất. 'Dungeon' là một cửa sập vào cống để họ thoát ra khi họ là người duy nhất còn lại.

Andrew thở hổn hển khi nhịp tim vang lên trong tai anh. Anh ta quay sang một hướng khác, tuyệt vọng tìm kiếm. Và sau đó- anh ấy đã nhìn thấy nó. Ngay khi đếm ngược của Anne kết thúc và cô ấy bị thổi bay lên bầu trời, anh ấy đã nhìn thấy ngục tối.

Anh ấy chạy đến đó nhưng nhịp tim đột nhiên trở nên to và nhanh và-

Một cánh tay quấn quanh anh ta, giật anh ta trở lại và khiến anh ta làm rơi cái xẻng của mình. Andrew hét lên, ngay lập tức cố gắng vật lộn nhưng cánh tay ôm anh ta chặt hơn, nâng anh ta lên khỏi mặt đất một cách dễ dàng. Anh phát ra một tiếng hét ngắn. Ngọ nguậy để giữ lấy da thịt và cánh tay đá. Norton trong vai Fool's Gold dễ dàng cao hơn tám feet và Andrew cảm thấy rất nhỏ.

Làm thế nào mà Thợ Săn lại đón anh ta dễ dàng như vậy chỉ với một cánh tay?!

"Không-không! B-biết đi! Hãy để tôi đi!"

Andrew đã khóc, cố gắng ngọ nguậy . Tiếng hét của Anne vẫn vang vọng trong tâm trí anh cùng với cái nhìn kinh hoàng trên khuôn mặt cô. Anh phải ra ngoài. Anh ta phải đến ngục tối.

Norton thậm chí còn không thèm vật lộn với sự quằn quại của anh. Thay vào đó, Thợ săn đã đưa anh
ra xa khỏi Hầm tối. Hắn đưa Andrew ngày càng xa hơn cho đến khi họ đứng trên một bãi cỏ rậm rạp. Sau đó Norton đặt anh xuống, nhưng - không phải trên đôi chân của anh

Andrew phát ra một tiếng động bối rối khi lưng anh chạm vào bãi cỏ dày. Anh cố gắng đứng dậy nhưng bàn tay đá của Norton đã lan rộng trên ngực anh , bao phủ nó hoàn toàn, giữ anh xuống. Sau đó, bàn tay thịt của Norton len vào tóc anh, gạt nó ra khỏi mặt anh

"Giống như những viên hồng ngọc..."

Người đàn ông nói và Andrew rất bối rối. Nó hẳn đã xuất hiện trên khuôn mặt của anh ấy vì Norton cười khúc khích, ngón tay cái của anh ấy di chuyển để quét qua khóe mắt.

Nó đã nhấp. Mắt đỏ. Hồng ngọc. Hồng ngọc có màu đỏ. Đôi mắt của anh ấy trông giống như hồng ngọc.

Andrew đỏ mặt. Màu đỏ thể hiện quá tốt trên làn da nhợt nhạt 'bệnh tật' của anh ấy. Anh cố gắng che giấu khuôn mặt của mình nhưng những ngón tay đá nắm chặt cổ tay anh ta và đưa chúng lại với nhau, ghim hai bàn tay lên trên đầu.

"C-cái- Cậu đang làm gì vậy?"

Andrew nói lắp khi anh hỏi, cố gắng kéo tay hắn. Anh ấy thậm chí còn ko thể di chuyển bản thân mình dù chỉ một centimet. Tay của Norton giống như một dải thép, những ngón tay đá của anh ấy mịn màng một cách kỳ lạ mặc dù không thể di chuyển.

" Ta muốn Ngươi. "

Norton nói và phải mất một phút để các từ được ghi lại trong tâm trí của Andrew.

"...Cái gì-.... Cậu...muốn tôi làm gì...?"

Andrew từ từ hỏi và Norton chớp mắt trước khi đột nhiên cười, to và . Andrew đỏ mặt một lần nữa và cảm thấy nhỏ bé một lần nữa, sự xấu hổ cuộn tròn trong bụng anh.

Sau đó, Norton đột nhiên lật Andrew lại. Hắn kéo hông của Andrew lên, cười nhếch mép với tiếng kêu dễ thương đã rời khỏi miệng của anh , áp mình vào tấm lưng mỏng của Andrew, bao phủ anh hoàn toàn và hơn thế nữa. HẮN ta rùng mình, quần của Hắn ta nhanh chóng căng ra khi anh ta nghĩ về mọi thứ hắn có thể làm với Andrew.

Norton cương cứng trước cánh mông của Andrew, rên rỉ nhẹ nhàng ngay cả khi Andrew hét lên một lần nữa.

"Cái gì-?! Đó là cái gì!?"

Andrew giãy giụa để thoát đi nhưng Norton đã kéo anh ta trở lại ngay lập tức chỗ cương cứng đè mạnh lên mông anh .

" Ngươi thực sự không biết? "

Norton hỏi một cách trêu chọc, vui vẻ với sự vặn vẹo của Andrew. Andrew giống như một chú thỏ đang cố gắng thoát khỏi một con sói đến mức nào. Anh ta cọ xát chỗ phình của mình vào Andrew một lần nữa, chậm hơn, mạnh hơn.

" Tại sao- tại sao Ngươi không đoán? "

Norton ngân nga thấp vì nó cảm thấy rất tốt.

Andrew thút thít, hơi thở khó chịu khi anh cảm thấy một cơn ngứa ran kỳ lạ bắt đầu từ gốc cột sống của mình. Cảm giác cọ xát - Andrew lại thút thít, co giật khi thứ khó khăn dường như lớn hơn.

"Tôi- Tôi không biết! "

Anh không muốn nói - anh có thể tìm ra điều đó từ việc Norton gần gũi với anh như thế nào nhưng anh ấy - anh đã hy vọng nếu phủ nhận nó sẽ làm cho nó trở nên khác.

-Anh có muốn nó là thứ gì khác không? Cơ thể anh ấy đang ngứa ran và sức nóng bắt đầu đọng lại trong bụng anh ấy. Đó không phải là cảm giác mà anh có thường xuyên nếu ở tất cả-

"Ngươi biết chính xác nó là gì".

Norton rên rỉ, cắn găng tay trước khi đưa bàn tay bằng thịt lên ngực Andrew. Anh ta mở chiếc áo choàng, mở quần áo của Andrew cho đến khi anh ta có thể chạm vào làn da của Andrew.

" Ta thích nó.  Ta thích cảm giác ngươi giãy giụa dưới thân ta. "

Hắn thì thầm một cách khiêm hạ. Hắn tiếp tục cố gắng, từ từ thở sâu hơn vì Hắn hầu như không thể chịu đựng được sự trêu chọc của chính mình. Hắn như có thể đụ Andrew qua quần của người sống sót nhỏ bé.

" Ngươi biết đấy- Ta đã nói với người sống sót khác rằng ta sẽ làm gì với ngươi. "

Norton nói ngay vào tai Andrew đang từ từ đỏ lên,

" Đã nói với cô ấy cách ta sẽ ghim ngươi xuống và khiến ngươi hét lên vì sung sướng"

Hắn cảm thấy Andrew co giật, sự nhút nhát ấy chống lại anh . Anh nghe thấy tiếng rên rỉ nhẹ nhàng làm nhột tai và cột sống của anh. Norton đâm vào mông của Andrew một lần nữa, bàn tay đá của Hắn ta nắm chặt hông của Andrew và giật anh ta trở lại vào dương vật được che phủ của anh ta.

" Ngươi muốn điều đó, em yêu? "

Norton cười khúc khích

" ngươi đang chống lại ta như một con đĩ nhỏ. "

Andrew nao núng và ngay lập tức cố gắng phủ nhận điều đó khi khuôn mặt anh ấy cảm thấy rất nóng - cơ thể anh ấy cảm thấy rất nóng.

"Tôi-tôi không phải!"

Anh ta thở hổn hển sau đó phát ra một âm thanh kỳ lạ khi bàn tay thịt của Norton trượt qua háng của anh ta, nắm chặt rồi chà xát phần thịt đang đau nhói của anh .Andrew kêu lên, nước mắt chảy ra trước cảm giác nóng chảy đâm xuyên qua cơ thể anh.

" Nhưng hãy nhìn xem bạn khó khăn như thế nào. "

Norton gầm gừ với một nụ cười,

" Bạn đang cọ xát vào tôi như một con mèo đang đông dục ,Mẹ kiếp - "

Norton dùng răng tháo chiếc khăn quàng cổ của Andrew trước khi đưa chiếc lưỡi dài của anh ấy lên chiếc cổ mảnh mai của Andrew.

" ngươi có vị thật ngọt"

Norton nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Andrew, không còn muốn hành hạ bản thân nữa. Anh ta nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của Andrew, lấy một lớp da nhợt nhạt, những vết sẹo trong quá khứ đã trang trí nó. Anh ta lần theo một trong số chúng bằng lưỡi ngay cả khi Andrew cố gắng cuộn tròn và giấu mình.

Norton sẽ không để Andrew thoát

"c-cái gì- khoan -Đu-Đừng!!"

Andrew đã khóc, mặt đỏ bặt và cơ thể run rẩy. Anh ấy đã bị sỉ nhục. Sau đó- anh ta thở hổn hển, cong lên khi Norton nắm chặt dương vật của mình, chà ngón tay cái vào cái đầu khấc màu hồng dễ thương.

Andrew rên rỉ, một tiếng kêu lớn vang lên từ cổ họng khi Norton chơi với anh ta. Trái tim anh đập vào ngực anh đúng lúc với niềm vui đập xuyên qua cơ thể anh. Anh quằn quại chống lại sự kìm kẹp của Norton, thở hổn hển gọi tên của Thợ săn.

" Thật dễ thương, làm sao ngươi có thể dễ thương như vậy..."

Norton thì thầm trước khi cúi xuống và-

Andrew quan tâm đến miệng của Norton. Khuôn mặt anh ta đỏ hơn khi lưỡi của Norton lấp đầy miệng anh ta. Anh ấy không thể ngăn chặn những tiếng động, những tiếng thút thít và những tiếng meo meo nhục nhã. Anh ta thở hổn hển, ngực khờ khàn khi Norton kéo đi vừa đủ để cho anh ta thở.

Miệng anh ta nóng, một sức nóng nhẹ khiến anh ta muốn xuất

Anh muốn nhiều hơn.

Xấu hổ vì mong muốn đang cháy bỏng bên trong, Andrew quay đầu đi. Người đàn ông cười khúc khích và nghiêng đầu xa hơn, ấn miệng vào cổ Andrew. Norton nghiến răng vào cổ Andrew, khiến người đàn ông nhỏ hơn ré lên

" Tôi sẽ làm cho bạn cảm thấy rất tốt..."

Norton nói, giọng nói ồn ồn và nguy hiểm trước khi anh ta lùi lại và đột nhiên nắm lấy hông của Andrew, nâng chúng lên. Andrew rên rỉ trong sự bối rối , cảm thấy quá lộ liễu. Đôi chân dài, giống như con nai của anh cố gắng tìm điểm tựa trên mặt đất, để đặt câu hỏi Norton đang làm gì một lần nữa.

Sau đó, Andrew cảm thấy hơi thở trên làn da nhợt nhạt của mình, nơi mà anh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm được.

"C-chờ- Đ-Đừng-!"

Giọng nói của Andrew bị cắt đứt với một sự quan tâm. Cái lưỡi dài, nóng bỏng của Norton lướt qua cái lỗ hoang sơ của anh ta. Andrew run lên, lỗ của anh ấy cảm thấy nóng và tê cứng một lúc. Anh rên rỉ, nước mắt lấp đầy đôi mắt của anh một lần nữa khi niềm vui khơi dậy cột sống của anh ta. Lưỡi của Norton tiếp tục ấn và ấn cho đến khi lỗ của Andrew mềm đủ để cho lưỡi của anh ta vào bên trong.

Andrew phát ra một tiếng kêu khác khi Norton nắm chặt hông và đưa lưỡi sâu hơn. Bộ não của anh ấy đã quá nóng, chân anh ấy run rẩy vì sự kích thích. Tuy nhiên, Norton vẫn tiếp tục, ăn thịt Andrew cho đến khi lỗ của anh mềm. Cái cách mà lỗ của Andrew bóp quanh lưỡi khiến dương vật của hắn phình to với sự mong đợi.

Norton ấn ngón tay cái của mình vào Andrew dọc theo lưỡi và tận hưởng những tiếng khóc để lại trên viên ngọc nhỏ của anh ấy. Anh ta cong lưỡi và Andrew phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào nhất từ trước đến nay. Anh ta lùi lại, không thể kiềm chế được nữa và những gì anh ta thấy là một điều tuyệt đeph. Andrew đang chảy nước dãi, đôi mắt màu hồng ngọc của anh ấy mơ hồ và khuôn mặt nhợt nhạt của anh ấy cũng đỏ bừng.

Norton cười toe toét, niềm tự hào và ham muốn lấp đầy ngực anh bằng một cảm xúc khác mà Hắn sẽ không nêu tên.

Sau đó, Norton giữ Andrew bằng bàn tay đá của mình và giữ dương vật của Hắn . Hắn dẫn dương vật của mình đến lỗ của Andrew, xoa đầu dương vật của Hắn vào lỗ nước bọt. Andrew phát ra một tiếng động nhẹ, bối rối và Norton từ từ đẩy vào.

Một tiếng rên rỉ dài rời khỏi Andrew khi mông của anh từ từ nuốt con c*c của hắn . Ân hộ Nó như bị cháy, bị đốt, nhưng nó cảm thấy nóng đến mức Andrew không thể không rên rỉ một lần nữa. Nước dãi chảy ra từ cái miện của anh ấy, những ngón tay của anh ấy cào xuống đất. Anh chưa bao giờ cảm thấy lo như vậy trước đây.

Nó thật kỳ lạ - nó cảm thấy rất tốt.

Andrew kêu lên khi hông của anh ấy đột nhiên được nâng lên cao hơn và Norton ấn gần hơn.

Norton bắt đầu đẩy mạnh, đào sâu hơn vào cơ thể mềm yếu của Andrew, chiều dài, con cặc của hắn. Thợ săn cười khúc khích, một âm thanh khàn khàn sâu sắc khiến da của Andrew bị châm chích và run rẩy.

" Xinh đẹp... Thật xinh đẹp..."

Norton rên rỉ và một bàn tay bằng thịt đào vào mái tóc nhợt nhạt của Andrew, nắm chặt nó và kéo. Andrew khóc nức nở, đôi mắt đỏ của anh tràn ra nhiều nước mắt - dễ chịu hơn và Norton cúi xuống vừa đủ để liếm những vệt muối. Norton nghiền sâu dương vật của mình một lần nữa và Andrew thở khò khè, run rẩy.

Chân anh ấy cảm thấy vô dụng, mông anh ấy đau dữ dội, và dạ dày của anh ấy - dạ dày của anh ấy cảm thấy quá đầy - quá đầy. Nó đã đi từ chậm đến quá nhanh quá nhanh. Anh ấy không thể -

"l-làm ơn-"

Andrew nghẹn ngào, rên rỉ khi Norton đẩy mạnh hơn. Các vị thần ở trên, điều này là quá nhiều. Anh ấy thậm chí chưa bao giờ có nụ hôn đầu tiên trước đây! Chưa bao giờ nghĩ anh ấy có thể! Bây giờ anh ấy đã- anh ấy đã-

" Làm ơn làm gì, Ruby? "

Norton đâm vào anh và Andrew run lên, khóc nức nở trở lại khi người đàn ông, Thợ săn, không cho anh ta thời gian để thở.

" Lòng thương xót! "

Andrew đã khóc, cào trên mặt đất khi một bàn tay đá nắm chặt đùi anh ta và dang rộng anh ta hơn. Norton chỉ cười, bàn tay trên tóc cuối cùng đã thả anh ra nhưng sau đó nó cuộn tròn dưới ngực anh ta. Bàn tay thịt lan rộng quá dễ dàng trên ngực của Andrew, bao phủ nó hoàn toàn. Sau đó, Andrew được nâng lên và cậu bé lại kêu lên khi bàn tay run rẩy của anh ta nắm lấy cỏ như thể điều đó có thể giúp anh ta.

Norton nâng anh ta lên không trung, giữ một chân của anh ta giơ lên. Chân còn lại của anh ta lủng lẳng cho đến khi Andrew hoàn toàn dựa vào ngực của Norton. Sau đó, Thợ săn quấn những ngón tay đá của mình quanh đùi còn lại của Andrew, giữ cho người đàn ông nhỏ hơn hoàn toàn mở. Andrew phát ra một âm thanh than khóc khi anh ta bị rơi trở lại dương vật của Norton, độ dày đâm vào anh ta sâu đến mức anh ta thề rằng nó đập vào bụng anh ta.

Norton rên rỉ, nắm chặt đùi của Andrew đến mức làm chúng bị bầm tím. Hắn cúi xuống và cắn vào vai Andrew. Mắt hắn đảo lên và hắn lại rên rỉ khi Andrew siết chặt lấy hắn. Đôi tai của hắn đã được ban phước bởi sự quan tâm đến con sáo xé toạc từ cổ họng của Andrew.

Hắn nhấp Andrew lên dương vật của mình nhanh hơn, lưỡi của hắn đặt dấu vết chảy máu trên vai Andrew. Andrew lại rên rỉ, giọng nói xinh đẹp của anh ấy nói lắp với mỗi lần bật lên. Tay của Andrew bấu vào vai hắn và Norton gầm gừ khi móng tay cài vào vai anh ta. Anh ta cắn vào một bên cổ của Andrew sau đó tự đẩy mình sâu nhất có thể, bắn nhưng giọt tinh dịch của mình khi dương vật của hắn ta co giật, bắn hết lần này đến lần khác vào cơ thể nhỏ bé của Andrew.

Andrew co giật và rên rỉ, quá mất để thậm chí than vãn một lần nữa. Anh thút thít khi anh có thể cảm thấy chất lỏng nóng tràn ngập bên trong anh, nó cũng khiến tinh dịch đặc bên trong tràn ra. Đôi mắt của Andrew run rẩy, không nhìn thấy và mở to khi nước bọt chảy xuống cằm. Những âm thanh nhỏ khiến anh ta không hề hay biết.

Norton thở dài thỏa mãn, ôm Andrew chặt hơn trong khi ở bên trong anh. Từ từ, anh ta xoay Andrew trên dương vật của anh ta, tinh trùng làm cho nó trở thành một sự thay đổi dễ dàng. Anh ta cười khúc khích trước vẻ mặt chết tiệt trên khuôn mặt của Andrew. Anh ta nghiêng đầu Andrew lên và ấn miệng họ vào nhau, lưỡi dài trượt sâu vào miệng đầy vị ngọt của Andrew.

Anh ấy ngân nga khi thế giới bắt đầu trở nên mờ nhạt, một tín hiệu cho rằng trận đấu buộc phải kết thúc. Anh ta giữ phần thưởng của mình chặt hơn, hôn mạnh hơn, từ chối trở lại mà không có viên ngọc quý của mình.

Và thế giới mờ dần hoàn toàn.

Khi Norton chớp mắt, anh ta đã trở lại phiên bản survivor của Hunter. Sau đó anh ấy cười toe toét.

Anh ấy đã hôn Andrew.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top