Chương I

Con em tớ nhận viết oneshort hộ r nha :)) có đòi thì đòi nó ấy đừng đòi tớ:))

Ai đọc book 2 rồi thì chắc biết cái chap đơn phương nhỉ . Tớ sẽ viết tiếp câu chuyện và viết thêm vào chap 1 nha.

Fic này được viết theo lối dẫn truyện "góc nhìn của nhân vật" hay POV . Ví dụ
Thorne POV thì chúng ta sẽ được chứng kiến câu chuyện dưới góc nhìn của Thorne :> vậy nha :>>> giải thích sai thì mong thông cảm ạ

Thorne POV

"Mẹ ! Làm ơn đừng đánh nữa !" Tôi víu chặt lấy tà áo của mẹ , đôi mắt đẫm lệ nhìn gương mặt tức giận ấy . Thường ngày ánh mắt đó vẫn luôn trìu mến nhìn tôi nhưng hôm nay nó lại sẵn sàng liếc tôi bằng cái sự căm ghét , hận thù đến tận thấu xương .

Mẹ ngoại tình với một tên nhà giàu rồi có kết quả là tôi . Cha biết được đứa con trong bụng mẹ không mang giọt máu của người liền chán ghét mà bỏ đi . Chỉ chờ như vậy , mẹ tôi chuyển hẳn đến gần căn dinh thự đồ sộ đó sống .

Lúc tôi chào đời , mẹ ôm ấm , vỗ về tôi . Nuôi nấng tôi đến chừng này . Nhưng chưa bao giờ mẹ yêu thương tôi thật lòng cả . Chỉ vì tôi có gương mặt giống với tên nào đó mà mẹ cho tôi ở lại căn nhà xập xệ ấy . Tất cả đều giống trừ màu tóc .

Nay mẹ ra chợ thì mới hay tin tên công tử kia chuẩn bị rước dâu về dinh . Bà giận cá chém thớt , về nhà tìm tôi mà đánh đập không thương tiếc . Tôi ngã gục xuống nền đất lạnh lẽo sau những trận đòn nhừ tử . Tưởng như bản thân đã ngất đi trong bóng tối nhưng mẹ lại tạt nước vào tôi . Mỗi nhát roi là một câu rủa , mẹ giáng xuống cơ thể tôi một cách tàn bạo . Tôi tự hỏi liệu trên trần đời này còn gì đau đớn hơn không .

Khi chán dùng roi , bà chuyển qua sợi dây thừng , tròng qua sau xiết chặt lấy cổ tôi. Mẹ chịu buông tha cho tôi rồi !

Lúc tôi nhắm mắt chờ đợi thần chết mang linh hồn tôi đi , mẹ liền kéo đầu tôi đi đến cửa dinh thự . "Theo tao , tẩn chết thằng cha đần độn của mày !" Mẹ tôi vẫn không biết vị trí của bản thân ở đâu . Vẫn luôn ảo tưởng mẹ trong lòng hắn là lá ngọc cành vàng . Ai thấu cho được . Màn hoa phải trải chiếu hoa . Bát ngọc lại phải đũa ngà mân son .

Bà đứng trước cổng dinh hét toáng kêu oan thì bị một đám gia nhân chặn lại . Nhưng tên công tử ấy đã xuất đầu lộ diện . Hắn ta có mái tóc cam , đôi mắt nâu vô hồn nhìn hai mẹ con chúng tôi . Hắn nói một cách khinh thường "Thằng bé kia mang trong mình giọt máu của tôi , chỉ ít tôi sẽ nhận nuôi nó . Còn cô ? Tôi không tiễn !" Nói rồi hắn đến kéo tay tôi vào trong , còn mẹ tôi bị đám gia nhân đẩy ra ngoài . Tôi lưu luyến hình ảnh ấy đến khi cánh cửa đóng sầm lại rồi mới hoàng hồn .

"Bà ta đánh đập con đúng không ?" Hắn cúi người xuống , rút khăn tay ra lau vết máu trên đầu tôi . "Người đàn bà đó lừa dối ta , cho ta uống thứ thuốc chết tiệt đó . Mà ta cũng không ngờ được ả lại giấu ta chuyện ả đã có chồng . Lúc thấy ả khóc lóc kêu oan ngoài cổng , ta định dang tay cưu mang nhưng nhìn thấy con........" hắn thở dài một câu

"Thưa người , con làm sao ạ ?" Tôi ngước mắt lên nhìn . Hắn ta cười nhạt rồi nhìn tôi .

"Ta biết con là con trai của ta . Một phần vì con cũng khá giống ta , ả chưa hề cho người chồng cũ động vào thân thể đâu. Phần nữa vì ta đoán con bị ả hành hạ rất nhiều . Nhìn đi , chi chít vết thương này !" Hắn dẫn tôi đi đến một căn phòng , bảo người hầu chuẩn bị nước , thuốc , tắm rửa và sát trùng cho tôi .

Allain POV

"Anh nhận thêm cậu nhóc ấy về à?" Mẹ tôi than thở bên ngoài sảnh . Có vẻ như người không đồng tình lắm với quyết định của ba. "Sắp cưới rồi , tụi mình có thằng Allain chưa đủ hả ?" Tôi là kết quả giữa cuộc tình ăn cơm trước kẻng của ba mẹ . Hai người yêu nhau được vài năm rồi nhưng ba tôi chẳng thèm để ý đến hôn lễ . Đâm ra sắp tới ảnh cưới cũng có mặt của đứa con luôn .

  Mà như vậy cũng tốt , tôi đỡ phải hỏi rằng "sao trong ảnh lại không có con"

Ba tôi luôn miệng giải thích về thằng nhóc nào đó . Có vẻ hoàn cảnh của nó rất đáng thương . Mẹ tôi nghe đến việc nó bị đánh đập bởi chính người sanh ra thằng bé liền mềm lòng mà chấp nhận . Ba tôi dắt nó đi đến trước mặt tôi và mẹ .

"Allain , từ nay đây sẽ là em trai của con ! Hai đứa nhớ hoà thuận nghe chưa ?" Ba vỗ vai tôi , người còn tặng tôi một cái liếc xéo kiểu như *mi mà bắt nạt nó là tới số với ta* . Cũng vừa , ở lớp tôi từng đánh nhau với thằng Zata nên bố mẹ gán cho tôi cái mác thằng con đầu gấu nhất hệ mặt trời . Trong khi Allain này hiền lành dễ mến đến vậy mà .

   Mẹ vuốt mái tóc bạch kim gọn sang một bên , đôi mắt xanh lam dịu xuống nhìn đứa em trước mặt .

"Con tên là gì ?" Mẹ hỏi , thằng bé ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi . Nó có đôi mắt nâu giống ba , làn da trắng ngần . Tuy hơi tái nhợt nhưng vẫn không thể dìm được sự thông minh bộc lộ qua gương mặt đó . Tôi vẫn chẳng thể tin được ai đời lại đi đánh đập một thằng nhóc còn chưa đủ 10 tuổi ra nông nỗi này vậy.

"Con là Thorne !" Nó trả lời , đôi chân tiến gần đến chỗ tôi

"Từ giờ đây là anh con-Allain"

    Tôi dẫn nó đi vòng quanh căn nhà . Dáng đi của nó loạng choạng như sắp ngã gục . "Có cần anh dẫn đến phòng không à ờm......" tự nhiên tôi lại quên ngang tên nó . Chết thật!

   "Thorne ! Mà không cần đâu ." Nó đưa gương mặt nhăn nhó qua nhìn tôi .

   Xâu chuỗi lại mọi sự việc sảy ra . Tôi cầm tay Thorne , vén bớt thứ vải lanh mềm mại ấy lên . Những vết bầm tím ôm trọn lấy cánh tay khiến tôi ngỡ ngàng . Tôi không nghĩ có người lại tàn ác đến mức này . Bà ta chắc bị thần kinh giai đoạn cuối rồi. Đến đứa con mình mang nặng đẻ đau mà cũng ra tay được .

  Tôi quỳ xuống trước mặt Thorne , ánh mắt tôi va phải những vết hằn của dây thừng chằng chịt trên cổ chân nó "Lên , anh cõng đi" nó nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu . "Đừng giả bộ nữa , bằng không anh đưa em về lại với bà ta" vừa dứt câu , Thorne không do dự mà tựa đầu lên tấm lưng tôi . "Phiền anh , đừng đưa tôi đến trước mặt mẹ . Tôi...sợ... đừng, ...làm ơn..."

  Tôi phì cười với cái thái độ của nó cho đến khi bả vai tôi hơi ươn ướt . Nó khóc rồi !

  "Đáng ra anh không nên nói vậy , xin lỗi !" Tôi cõng nó đi đến căn phòng cuối dãy hành lang . Mở cửa vào trong , tôi đặt nó xuống giường .

   "Có đói không ?"

   Nó chùm chăn lên đến sống mũi rồi tiếp tục soi mói gương mặt tôi . Quái đạn , mình đẹp trai vậy sao ?

    "Em nói câu gì đầy đủ hơn không được à ?"

    "Không !" 1 câu trả lời cho 2 câu hỏi . Tôi bất lực đi ra khỏi phòng . Tuy biết có thể là do còn lạ nên nó ngại nhưng nhất thiết phải "chanh hỏi" như thế không.

    Tôi cắn móng tay, làm thân với đứa em này có vẻ là một bài toán khó mà nhân loại ít ai tìm ra cách giải . Đáng ra tôi sẽ ở căn phòng đó trong thời gian tới nhưng thôi , làm anh thì cũng phải biết nhịn . Tập cái tính này với Thorne trước rồi mai sau có lấy vợ còn đỡ bỡ ngỡ .

   Có lẽ là gen di truyền . Ba kể ông nội lúc còn sống sợ bà lắm . Giờ cái tính đó cũng được ba tôi kế thừa . Cá 1 tỷ phần trăm rằng sau này tôi cũng y hệt họ vậy .

_________________

Cho bạn nào muốn hóng cặn kẽ cốt truyện nha , chứ cái chap kia nó khó hiểu vcl :))

Tôi công nghiệp á 😏💅 ban đầu nó là longfic ấy nhưng cắt bớt đi gòi :<

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top