Chap 3

Thời gian: Một thời điểm nào đó trong tương lai, mười năm sau.

CP: all27, nhưng do không biết viết tình cảm nên có thể mọi người đều không đạt được.

Có rất nhiều thiết lập riêng, nếu xuất hiện lỗi xin hãy cố gắng bỏ qua.

Vì thích thiết lập nhẫn của Vongola nên vẫn giữ nguyên.

Katekyou Hitman Reborn × Assassination Classroom


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sức mạnh mà Sawada Tsunayoshi vừa thể hiện đã khiến tất cả mọi người tại đó đều kinh ngạc, và họ mãi không thể bình tĩnh lại.

Koro-sensei rất mạnh, với tốc độ lên tới 20 Mach, cộng thêm vô số năng lực khác, dù cho có nhiều điểm yếu dễ bị khai thác, việc giết được hắn vẫn là điều cực kỳ khó khăn.

Trước đây, cũng không phải chưa có người từng làm Koro-sensei bị thương, chẳng hạn như Akabane Karma hay Horibe Itona.

Chỉ là trường hợp của Horibe Itona là do có những điều kiện đặc biệt trời sinh, không thể lấy làm chuẩn mực.

Và Akabane Karma thì chỉ dựa vào những trò chơi khăm đầy mưu mẹo, mà cách làm này cũng không thể tái hiện.

Chỉ có cách của Sawada Tsunayoshi.

Đẹp mắt, sạch sẽ, dứt khoát, không một tiếng động.

Nếu Koro-sensei muốn viết sách về khảo sát thì cảnh vừa rồi chắc chắn sẽ lọt vào danh sách đó.

Karasuma và Irina đều không khỏi chấn động trong ánh mắt. Chính vì từng trực tiếp tham gia ám sát Koro-sensei, họ mới có sự so sánh và hiểu được cách làm vừa rồi xuất sắc đến mức nào.

"Vậy thì cảm ơn sự hợp tác của Koro-sensei." Sawada Tsunayoshi sau hộp hộp nhỏ chứa những xúc động vào túi với vẻ mặt bình tĩnh. Đôi mắt anh lóe lên ​​khi nhận thấy sự chú ý của Koro-sensei dành cho chiếc hộp.

Cậu khéo léo che giấu suy nghĩ thực sự của mình, rồi nhìn đồng hồ trên tay, quay về phía các học sinh nói: "Không làm lỡ thời gian học của các em nữa. Hy vọng trong khoảng thời gian sắp tới chúng ta sẽ có những ngày vui vẻ bên nhau."

"Vậy, tạm biệt."

Cậu vẫy tay chào, quay người rời khỏi lớp học, không quan tâm đến tiếng thảo luận sôi nổi nổ ra ngay sau khi mình đi khỏi.



Lớp học nằm giữa một vùng núi sâu, điều kiện rất kém, bước trên sàn gỗ là tiếng kêu "kẽo kẹt" vang lên không ngừng.

Nhưng ở đây không phải tất cả đều tệ.

Ít nhất thì không khí trong lành, không bị ai quấy rầy, lại có môi trường tự nhiên để huấn luyện, khiến Sawada Tsunayoshi cảm thấy có chút hoài niệm.

Dù gì thì năm xưa, Reborn cũng thường xuyên ném cậu vào trong núi và để mặc cậu tự sinh tự diệt.

Nghĩ lại thì, với tư cách là một giáo viên, Koro-sensei thực sự rất tốt Bụng.

Rõ ràng là Reborn còn mang dáng vẻ của một con người.

Nhân lúc Reborn không ở đây, Sawada Tsunayoshi âm thầm xả hết những bực bội trong mấy năm qua trong lòng.

Cậu bước ra khỏi lớp học, đến một nơi hẻo lánh hơn, rồi ngẩng lên gọi về phía một cái cây:
"Khôi điểu?"

Một lúc sau, tiếng đập cánh vang lên, một con cú từ trên cây bay xuống.

Sawada Tsunayoshi vui vẻ giơ tay lên, ra hiệu cho con cú đậu xuống.

Không ngờ, con cú lại bay một vòng trên đầu cậu, rồi với tốc độ cực nhanh, nó đập vào trán cậu một cú thật mạnh.

"Ouch!" Sawada Tsunayoshi ôm trán kêu lên đau đớn. Sau đó, cảm giác cánh tay có gì đó nặng hơn, cậu mở mắt ra thì thấy đó là Khôi điểu, nhìn kỹ hơn thì là Mukuro.

Còn nói, Khôi Điểu tốt như vậy sao có thể làm sâu sắc tổn thương người khác, nguyên lai là ngươi a, Mukuro.

"Mukuro, sao anh lại ở đây?" Sawada Tsunayoshi xoa xoa cái trán vốn đã đỏ bừng của mình.

"Kufufufu..." Mukuro có vẻ rất bực bội, giả vờ như không thấy ánh mắt trách móc của Sawada Tsunayoshi, nói: "Vì con chó trung thành của ngươi ồn ào quá và khó chịu đến mức nhất quyết muốn xem người như thế nào"

"Sau đó, cái tên Arcobaleno đáng ghét đó lại đá tôi ra để làm liên lạc viên cho các người."

Nghe có vẻ như ở nhà đang loạn lắm đây.

Sawada Tsunayoshi âm thầm cầu nguyện, hy vọng khi mình quay về, nhà vẫn còn nguyên vẹn.

Cậu lấy từ trong túi ra chiếc hộp đặc biệt, buộc nó vào chân của Khôi Điểu.

"Đây là xúc tu của Koro-sensei, mang về cho mọi người phân tích nhé. Nếu không có gì bất ngờ, suy đoán của tôi hẳn là chính xác."

"Phán đoán của cậu dù có đúng đến đâu cũng không cần cậu đích thân đi xác nhận!" Mukuro nghiến răng, giọng nói đầy tức tối.

Sawada Tsunayoshi sững sờ, rồi bỗng bật cười: "Mukuro, anh lo cho tôi à?"

"Kufufufu... Cậu đúng là tự mình đa tình." Mukuro khẽ giãy dụa, thấy Sawada Tsunayoshi buộc xong chiếc hộp vào chân Khôi điểu, liền điều khiển nó vỗ cánh bay đi.

Nhìn bóng lưng có vẻ hơi chật vật của cậu ta, Sawada Tsunayoshi bật cười.

Cậu nhìn theo Khôi điểu bay xa dần, biết rằng tạm thời Mukuro sẽ không quay lại.

Dù trước đó cậu có đùa cợt Mukuro, nhưng thực ra cậu cũng hiểu rõ sự lo lắng của mọi người.

Kẻ hủy diệt mặt trăng hành động một cách bí ẩn, sau khi gây ra một sự phá hủy lớn như vậy, không ai có thể xem hắn là một người vô hại.

Vì thế, hành động ở lại trường làm giáo viên của con bạch tuộc vàng đã bị các thế lực khác nhau suy diễn theo chiều hướng tiêu cực.

Âm mưu và kế sách chồng chất lên nhau, tóm lại không ai tin rằng đối phương chỉ đơn thuần muốn làm một giáo viên.

Sawada Tsunayoshi không muốn tin vào điều đó, nhưng mặt khác, trực giác khiến cậu nghĩ rằng vấn đề này có thể tương đối đơn giản và dễ hiểu.

Vì vậy, cậu đã đưa ra một ý tưởng.

Đích thân tiếp cận kẻ chủ mưu.

"Trực giác bảo cậu trực tiếp, nhưng không phải là trực tiếp đến mức này."

Lúc đó, Reborn cũng không nể nang mà búng ngón tay một cú mạnh vào trán học trò mình.

Phía Vongola đương nhiên cực kỳ phản đối việc thủ lĩnh của mình tiến sâu vào trại địch.

Đáng tiếc giáo phụ ngang ngược không những không chịu nghe, còn nghĩ ra một kế hoạch nghe có vẻ đáng tin cậy, nhưng nghĩ đến lại không có gì đảm bảo.

"Tuổi của tôi đã thu nhỏ rõ ràng đến mức mắt thường cũng thấy được, dù có nhất thời không bị ai phát hiện, cũng không duy trì được lâu."

"Vì thế, trong khoảng thời gian này, tôi chỉ có thể không ra khỏi cửa, rất nhiều việc đành phải giao cho mọi người giúp đỡ." Sawada Tsunayoshi nhìn về phía mọi người, mỉm cười nói: "Nhưng không ai trong chúng ta biết được tình trạng này của tôi sẽ xảy ra với mọi người khi nào."

"Dù sao, theo tin tức từ Kawahira - san, để khôi phục năng lượng mà thế giới bị thiếu hụt, nó sẽ rút từ những người bảo vệ nền tảng để tự sửa chữa."

Nhưng chẳng ai biết việc rút năng lượng này sẽ kéo dài bao lâu, sẽ cần bao nhiêu sức mạnh.

Vì vậy, cậu, Byakuran và Uni đã quyết định để ngăn chuyện này xảy ra với các hộ vệ, cố gắng giảm thiểu tối đa việc sử dụng sức mạnh ngọn lửa, thậm chí phong ấn chúng lại.

Phương pháp này đã làm chậm lại một chút quá trình lão hóa của cơ thể, nhưng ngoại hình của Sawada Tsunayoshi vẫn có những thay đổi rõ ràng.

Sự khác biệt giữa 25 tuổi và 20 tuổi có thể chưa rõ ràng, nhưng sự khác biệt giữa 25 tuổi và 16 tuổi, 17 tuổi rất rõ ràng.

Đương nhiên với diện mạo hiện tại, tất nhiên không tiện xuất hiện trước mặt người khác.

Nhưng để bảo Sawada Tsunayoshi ngoan ngoãn ở yên trong vòng bảo vệ thì chẳng bằng để cậu tận dụng khả năng, làm một số việc trong khả năng của mình.

"Cái gọi là 'trong khả năng' của cậu không phải là ở nhà lo xử lý văn kiện, mà là tự mình đi làm gián điệp trong sào huyệt của địch sao?"

Chỉ cần nhớ lại ánh mắt thấu suốt mọi thứ của Reborn khi ấy, Sawada Tsunayoshi đã thấy toàn thân nổi da gà.

Bởi vì không ai biết khi nào quá trình giảm tuổi sẽ bắt đầu và rất có thể trạng thái này sẽ lan sang người khác trong giây lát tiếp theo.

Vì sự ổn định và an toàn của gia tộc, các hộ vệ đều phải ra sức chuẩn bị sẵn sàng trước khi điều đó xảy ra, không ai có thời gian để nghỉ ngơi.

Cùng với dư luận do mặt trăng bị phá hủy, không chỉ thế giới bên ngoài mà cả thế giới bên trong cũng tràn những lời lời nhận xét về ngày tận thế. Nhìn chung đều có sự bồn chồn, bất an.

Trong tình hình hỗn loạn này, nếu giáo phụ không thể xuất hiện, các hộ vệ cũng không có mặt, thì đó sẽ là thảm họa.

Sawada Tsunayoshi không thể an tâm ở lại trong gia tộc, cũng không muốn đêm nào cũng lo lắng không yên.

Cậu vẫn giữ được trí nhớ và khả năng ứng xử, chỉ là ngoại hình thay đổi thôi mà. Chỉ dùng cậu như một cái máy xử lý văn kiện thì thật quá đáng.

Dưới sự kiên trì của Sawada Tsunayoshi, mọi người đành miễn cưỡng đồng ý.

May mắn thay, theo thông tin Hibari Kyoya điều tra được, tình hình không quá khắc nghiệt. Học sinh có thể đi học bình thường, giáo viên cũng có thời gian tự do đi lại.

Ngoài một bản hợp đồng và việc theo dõi hằng ngày, sự an toàn của Sawada Tsunayoshi vẫn có mức đảm bảo nhất định.

Hơn nữa, đối với Vongola, có rất nhiều cách để phá vỡ những giới hạn bên ngoài này nên không cần phải lo lắng cả.

Hơn nữa, địa chỉ cũng không phải bí mật, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, hộ vệ sẽ không khó để qua mặt chính quyền mà đi giải cứu.

Kinh nghiệm và kiến ​​thức trong khoảng thời gian ngắn chưa đầy nửa ngày này đã làm tăng thêm một chút độ tin cậy cho suy mong đợi của Sawada Tsunayoshi.

Dù cơ thể cậu đã trở lại tuổi thiếu niên, sức mạnh ngọn lửa cũng tạm thời không thể sử dụng, nhưng với những năm tháng huấn luyện nghiêm khắc dưới tay Reborn, cậu vẫn đạt trình độ có thể đấu thể thuật ngang ngửa với Hibari Kyoya.

Đối phó với người bình thường thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng con quái vật bạch tuộc vàng kia thì lại rất phiền phức.

Tuy nhiên, sau lần kiểm tra trước, thái độ của đối phương gần như thân thiện.

Chỉ là kiểu ám sát như trước chỉ có thể sử dụng một lần, đánh vào sự bất ngờ. Lần sau sẽ không hiệu quả nữa.

Nhưng đồng dạng, Sawada Tsunayoshi và Koro-sensei không có mối thù sâu sắc trong lớp lớp 3-E này, một số người phải chịu trách nhiệm, một số vì tiền thưởng 10 tỷ yên, cũng có người buộc phải gánh trên vai bí mật của thế giới.

Điều Sawada Tsunayoshi đang tìm kiếm chính là sự thật.

"Chắc phải trò chuyện với đám học sinh thôi." Sawada Tsunayoshi thầm nghĩ.

Cậu lại nhớ đến khoảnh khắc khi bỏ xúc tu của Koro-sensei vào chiếc hộp, dường như đối phương đã chú ý đến nó.

Chiếc hộp đó là vật đặc chế, khác với hộp vũ khí và nó được tạo ra để phong ấn những vật phẩm đặc biệt.

Ngoại hình khá tương đồng, nếu là người liên quan đến thế giới ngầm, rất dễ liên tưởng đến hộp vũ khí.

Chẳng lẽ Koro-sensei có liên quan đến thế giới ngầm sao?

Theo đánh giá của cậu, Koro-sensei có thể là sinh vật ngoài hành tinh hoặc là sản phẩm của một thí nghiệm.

Hiện tại, khả năng thứ hai có vẻ cao hơn.

Hồi tưởng lại những thí nghiệm vô nhân tính từng diễn ra trong thế giới ngầm, Sawada Tsunayoshi không khỏi cảm thấy căm phẫn. Vì tính cách của mình, cùng với ảnh hưởng từ Rokudou Mukuro, cậu luôn đứng ở tiền tuyến để xóa sổ những thế lực này.

Nhưng có vẻ cậu để cho không ít cá lọt lưới.


***


Lớp 3-E, cái tên mang nghĩa "END", chất chứa sự chế nhạo và miệt thị, phơi bày sự xấu xa trong bản chất con người.

Nhưng trong mắt Sawada Tsunayoshi, mỗi học sinh trong lớp này đều có đặc điểm riêng, dù không ai hoàn hảo, nhưng tất cả đều có cá tính và tài năng đặc biệt.

Trên sân tập đơn sơ, các học sinh xếp thành hàng, đang miệt mài luyện tập.

Đứng trước cả lớp là Karasuma Tadaomi, không khác gì một huấn luyện viên quân đội bí mật hơn là một giáo viên thể chất thông thường.

"Bọn trẻ chỉ là học sinh thôi, tương lai cũng chẳng có khả năng tham gia vào những công việc nguy hiểm."

Karasuma giật mình quay lại, thấy "thầy giáo mới" Tsuna hôm nay xuất hiện lặng lẽ như một bóng ma ngay sau lưng mình.

Khả năng này có quá đáng sợ không?

"Cần phải huấn luyện đến mức này sao?" Tsuna đứng bên cạnh Karasuma, mắt nhìn về phía các học sinh đẫm mồ hôi trên sân tập.

Karasuma nhíu mày, cảnh giác hơn một chút, "Nếu không làm vậy, không thể giết được con bạch tuộc đó."

"Đẩy trách nhiệm của người lớn lên vai bọn trẻ, chẳng phải quá đáng lắm sao?"

Karasuma sững người, quay lại nhìn Tsuna. Ánh mắt của người đối diện lạnh lùng, như thể rất khó chịu trước cảnh tượng này.

"Ở bên con bạch tuộc đó, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Đây không phải trò đùa, không có sức mạnh chỉ dẫn đến cái chết." Giọng Karasuma cứng rắn nhưng ẩn chứa sự dịu dàng. "Tôi chỉ muốn chúng có thêm sức mạnh mà thôi."

Sawada Tsunayoshi nhướng mày, hơi ngạc nhiên.

"Được rồi, lý do này coi như thuyết phục tôi."

Karasuma tiếp tục nói: "Tôi không biết mục đích của cậu là gì, nhưng một khi đã thấy được bí mật này, muốn rút lui an toàn không dễ đâu."

Sawada Tsunayoshi nhìn những giọt mồ hôi lăn trên trán các học sinh. Dù ngoại hình trông giống học sinh đồng trang lứa, nhưng khí chất và ánh mắt của cậu lại cảm thấy có sự khác biệt lớn giữa vẻ bề ngoài và nội tâm của mình.

"Tôi vốn nghĩ nơi này đang tiến hành thí nghiệm tàn nhẫn nào đó, nên mới đến xem thử." Giọng anh không hề giống như đang đùa cợt.

"Như đã nói vụ phá hủy mặt trăng đã gây ra không ít rắc rối cho tôi và gia đình. Ban đầu tôi chỉ muốn điều tra, nếu có thể giải quyết ngay phiền phức thì càng tốt."

Sawada Tsunayoshi hơi ngừng lại, quay đầu nhìn về phía sau. Quả nhiên, thấy bóng dáng con bạch tuộc màu vàng đang thập thò rình mò.

Hành động đó phải tục tĩu, tục tĩu đến mức đáng nghi ngờ.

Rõ ràng có thể che giấu toàn bộ bản thân, nhưng hắn lại chọn điều này có phải là ý kiến ​​không?

Sawada Tsunayoshi bất lực nói: " Nhưng có vẻ như người cầm thẻ nhân vật sát thủ ở đây không phải là giáo viên mà là học sinh, và bản thân rắc rối cũng không muốn chết trong tay người khác."

"Nếu cậu muốn thử vai sát thủ, bây giờ vẫn còn kịp." Karasuma thoáng nghe tùy ý nói: "Ngoại hình của cậu rất phù hợp để trà trộn làm học sinh."

Sawada Tsunayoshi chớp mắt. Vốn tưởng rằng Karasuma là người rất nghiêm túc, nhưng không ngờ, hắn cũng có cái miệng rất độc.....

Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao Reborn lại nhấn mạnh rằng hắn là một chàng trai đẹp trai cao hơn 1,8 mét khi ở dạng trẻ con.

Cảm giác giác bị hiểu lầm chỉ là một hạt đậu này thật khó chịu.

"Cảm ơn lời khuyên." Tsuna cười như không cười, đáp trả. "Nhưng tôi nghĩ mình phù hợp làm giáo viên hơn."

"Muốn trở thành giáo viên của lớp 3-E không chỉ đơn giản là giấy tờ hay một thông báo điều động. Karasuma khoanh tay nói, "Dù cậu có tiền, quyền lực và cả sức mạnh khó tưởng tượng..."

Karasuma nghĩ đến cú chặt đứt xúc tu trước đó thực sự rất đẹp. Bây giờ nhìn lại nó không chỉ gọn gàng và sạch sẽ, nó còn đẹp đẽ đến mức đáng sợ.

Điều quan trọng hơn là... không hề có sát khí.

Thử tưởng tượng một giây trước anh ấy vẫn còn đang mỉm cười, khi đôi mắt màu mật ong nhìn mình, dường như ta thấy được đối phương hết lòng quan tâm, không khỏi nghiện. Nhưng chỉ giây tiếp theo, đối phương có thể chặt tay mình mà không cần quan tâm.

Ngay cả Koro-sensei cũng không thể phản ứng với tốc độ đó.

Tôi thực sự thắc mắc giáo viên của anh ấy là ai.

Là một giáo viên có thể dạy học sinh như Sawada Tsunayoshi, người đó hẳn không thể không được biết đến trong thế giới này.

Tương tự như vậy, Sawada Tsunayoshi với một giáo viên như vậy sẽ không thể để lại bất kỳ dấu vết nào trên thế giới này.

Nhưng chính phủ đã cho phép người này làm giáo viên lớp 3-E. Danh tính hẳn là không vấn đề gì đi.

Karasuma không khỏi suy nghĩ.

Có lẽ cái gọi là hối lộ và đe dọa chỉ là một trò đùa?

Có lẽ tôi phải đi một thời gian để tìm hiểu hoàn cảnh của người này.

Trong khi Karasuma vẫn đang suy nghĩ, Sawada Tsunayoshi đã vượt qua anh và đi đến trước mặt các học sinh, thu hút sự chú ý của mọi người.

Cậu quay đầu lại, nở nụ cười sáng lạn: "Đừng lo, tôi có thầy giáo giỏi nhất thế giới. Dù kinh nghiệm dạy học không nhiều, nhưng triết lý giáo dục chắc chắn không thành vấn đề!"

Sawada Tsunayoshi có vẻ rất tự tin.

Cậu vỗ tay, thu hút toàn bộ ánh nhìn của học sinh, kể cả Karma đang lười biếng tựa gốc cây cũng bị kéo sự chú ý.

Giáo viên mới tự xưng Sawada Tsunayoshi đang đứng đó. Cơ thể của ấy rõ ràng rất giống với học sinh bọn họ, nhưng khí chất lại hoàn toàn không giống nhau.

Kết hợp với đòn tấn công siêu phàm trước đây của, hầu hết các học sinh đều khá sẵn lòng lắng nghe suy nghĩ của giáo viên mới này.

"Tôi đã thảo luận với giáo viên Karasuma của các em và từ hôm nay tôi sẽ dạy các em bài học mà ngay cả ba thầy cô hiện tại cũng chưa từng nhắc đến."

Karasuma có chút bất ngờ , nhưng không phản đối. Anh muốn nghe xem đối phương định làm gì.

"Trong số các giáo viên của bạn, Koro-sensei chịu trách nhiệm về hầu hết các môn văn hóa của và Irina-sensei cam chịu nhiệm vụ về ngoại ngữ, kỹ năng hội thoại và các quy tắc bất thành văn trong xã hội của các em. Còn thầy Karasuma cam chịu trách nhiệm về kỹ năng thể chất, cải thiện sức bền, vv""

Trong lúc nói đến đây, Sawada Tsunayoshi dừng lại, giơ ngón tay lên và nói: "Kiến thức, kỹ năng, thể lực, ba yếu tố này không thể thiếu. Ba giáo viên của các em đã bao quát rất tốt những khía cạnh này, thành thật mà nói, tôi khó mà tìm ra chỗ nào để chen chân vào."

Giáo viên mới cười nhẹ như thể bất lực, nhưng một số học sinh đã nhận ra trọng điểm trong lời nói của cậu.

"Dưới sự chỉ dạy của ba giáo viên, các em đã mạnh hơn phần lớn mọi người trên thế giới này."

Sawada Tsunayoshi lấy từ trong túi quần ra một con dao găm, chính là con dao chuyên dùng để đối phó với Koro-sensei.

Karasuma bỗng nghĩ đến một điều, không biết vũ khí này đối phương lấy từ đâu.

"Có bạn cùng lớp nào biết trước đây tôi đã làm động tác đó như thế nào không?"

Cả lớp bỗng ngớ người, học sinh nhìn nhau như chờ đợi câu trả lời.

Kayano Kaede rụt rè nói: "Có phải vì thầy Tsuna mạnh hơn chúng em?"

Sawada Tsunayoshi nhún vai, "Chỉ là một chém thôi, nhanh tay và ổn định tay một chút là đủ, có rất nhiều người có thể làm được."

"Hơn nữa, tốc độ dù nhanh thế nào cũng không thể nhanh bằng Koro-sensei, đúng không?"

Cậu ghiêng đầu, liếc nhìn Koro-sensei đã không biết từ khi nào đứng bên cạnh mình, rồi nháy mắt tinh nghịch.

"Nyufufufu, thầy Tsuna quá khen rồi."

Koro-sensei vẫn giữ vẻ ngoài ngây thơ đầy ngượng ngùng, khó mà đoán được ý định thật sự của thầy.

"Đó là sát ý." Akabane Karma dường như cảm thấy hứng thú, cuối cùng rời khỏi gốc cây yêu thích.

Cậu chỉ vào Sawada Tsunayoshi và nói: "Khi thầy chém đứt xúc tu đó, không một giây nào, trước hay sau, thầy để lộ ra chút sát ý nào."

Vậy nên mới khiến Koro-sensei bị bất ngờ.

"Bingo~" Sawada Tsunayoshi nói được, "Thêm một điểm nữa cho Akabane-san~"

Anh mỉm cười nói: "Vậy nên tiếp theo chúng ta sẽ chơi một trò chơi sinh tồn nhé~"

Cả lớp: "......"

"Ể?!"

Quá bất ngờ, và cảm giác như chẳng có liên hệ gì cả!

Trước sự khó hiểu của học sinh, Sawada Tsunayoshi chuyển sang một chủ đề khác: "Mọi người nghĩ một sát thủ giỏi nhất thế giới trông sẽ như thế nào?"

"Ánh mắt hung ác? Thoạt nhìn không phải là người tốt sao?"

Sawada Tsunayoshi đối diện với ánh mắt như muốn hỏi "chẳng lẽ không phải sao?!" của cả lớp, đột nhiên bật cười: "Người đó ngoài đời lại khá đẹp trai, còn rất phong cách. Không chỉ thế, còn rất lịch sự, trên xe buýt sẽ nhường chỗ cho phụ nữ, trẻ em và người già."

"Lúc rảnh rỗi, anh ta sẽ đến quán cà phê yêu thích, ngồi ngoài trời, lật từng trang báo. Thỉnh thoảng còn ghé cửa hàng hoa mua một bó hoa mang về... ehem, mang đi đâu đó."

"Từ vẻ ngoài mà nói, chẳng ai nghĩ rằng anh ta thực sự là một kẻ quái đản đầy sở thích đen tối và nghiêm khắc như ác quỷ."

Rốt cuộc thầy đang khen hay mắng người ta vậy... cả lớp đồng loạt nghĩ.

"Các em có thể tưởng tượng một người như vậy sẽ trông thế nào khi giết người không?"

Sawada Tsunayoshi không chờ câu trả lời của học sinh mà tiếp tục: "Dứt khoát, bình tĩnh, một đòn chí mạng."

"Không có chút sát ý nào."

"Nếu chúng ta thực sự có thể mời anh ấy..." Sawada Tsunayoshi nghiêng đầu nhìn Koro-sensei, đột nhiên nở một nụ cười dễ thương, "Vậy Koro-sensei thực sự phải cẩn thận."

Koro-sensei cười khúc khích vài tiếng, ánh mắt nhìn Sawada Tsunayoshi như chứa đựng một ý nghĩa sâu xa.

Suy cho cùng, những mô tả trước đó về đối phương thực sự rất giống với ấn tượng của Koro - sensei về một người nào đó trong trí nhớ .

"Vậy Tsuna-sensei muốn dạy chúng em cách che giấu ý định giết người?"

Giọng nói của học sinh gợi lại suy nghĩ của Koro-sensei, Sawada Tsunayoshi giơ hai ngón tay ra và nói: "Ẩn sát ý định hoặc vạch trần ý kẻ giết người chỉ định là một phương pháp được những kẻ giết người sử dụng trong các vụ ám sát."

"Và trong trò chơi sinh tồn tiếp theo, tôi sẽ để mọi người tự mình trải nghiệm."

Cậu nhìn đồng hồ bạc trên cổ tay, "Từ bây giờ đến nửa đêm 12 giờ hôm nay."

"Phạm vi là thành phố này."

"Các em vừa là thợ săn, vừa là con mồi."

"Tất cả hãy chuẩn bị tâm lý đi, hoặc là bị tôi giết và bị loại, hoặc là giết tôi và loại tôi."

Đôi mắt của Sawada Tsunayoshi ánh lên vẻ hào hứng, anh chỉ vào Karasuma và Irina, nói: "Koro-sensei sẽ làm trọng tài. Ngoài Koro-sensei, các em có thể nhờ sự hỗ trợ của bất kỳ giáo viên nào."

Lời vừa dứt, lập tức làm dấy lên làn sóng tranh luận sôi nổi.

Nếu mục tiêu là Koro-sensei, mọi người còn có thể hiểu được, nhưng đối diện lại là một giáo viên mới trẻ tuổi trông chẳng khác gì người bình thường!

"Đã nói rồi, thầy đừng rút lời đấy!"

Một vài học sinh nhanh chóng đồng ý, thậm chí còn định ra mặt xử lý vị giáo viên mới này ngay lập tức.

" Được, không có vấn đề gì."

Sawada Tsunayoshi mỉm cười gật đầu, liên tục đồng ý, sau đó nhanh như chớp lao xuống thấp, nhắm vào hai học sinh yếu nhất về thể lực.

Với một cú vuốt tay, một vết đỏ xuất hiện giữa cổ xưa của hai học sinh.

"Bài học đầu tiên dành cho các em: bất cứ lúc nào cũng không được mất cảnh giác nhé~"

Cả người Sawada Tsunayoshi nhẹ nhàng lướt lên cành cây, dưới ánh mắt sững sờ của cả lớp, anh vẫy vẫy vật cầm trong tay, "Xin lỗi, cô Irina, cho tôi mượn son môi của cô một chút, xong trò chơi tôi sẽ mua cái mới trả cô."

Nói xong, cậu nhảy vài bước, biến mất trong khu rừng.

Irina lúc này mới bừng tỉnh, vội mở túi xách nhỏ, lục tìm một lúc nhưng không thấy son môi đâu.

"Đồ khốn! Đó là phiên bản giới hạn đấy!"



TBC

27: Hum~ Tôi là người đã thành công rời khỏi nhà dưới sự bao vây của gia tộc Vongola và các gia tộc đồng minh!

R-sama: Hử? Cậu còn tự hào về điều đó à?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top