Toya Todoroki x Reader: Đồ xấu tính.
Todoroki Toya, kẻ mà giờ đây người đời chỉ biết đến với cái tên Dabi, lặng lẽ đứng dưới bóng cây, cách xa đám đông đang tụ họp quanh ngôi mộ mới đắp. Hắn không thể bước tới, không phải vì sợ hãi, mà vì hắn biết mình không có quyền.
Khuôn mặt đang bị truy nã, những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể, và ánh mắt xanh từng sáng ngời nay chỉ còn lại sự chết chóc là tất cả những gì còn sót lại của hắn.
Nhưng hôm nay, hắn buộc phải tới. Hắn phải đến để nói lời từ biệt với Y/n, người con gái duy nhất mà hắn từng yêu – và có lẽ là người cuối cùng giữ hắn gần với nhân tính.
Toya đứng từ xa, tay hắn siết chặt mép áo khoác, như muốn kìm lại cơn đau đang trào dâng trong lồng ngực. Đám tang diễn ra lặng lẽ, chỉ có những tiếng khóc nghẹn ngào và lời tiễn biệt của những người yêu thương cô. Gia đình cô, bạn bè cô và những người từng là thế giới mà cô trân trọng, giờ đây đều đau đớn than khóc quanh ngôi mộ ấy. Toya nhìn thấy họ, từng gương mặt quen thuộc, từng ánh mắt ngấn lệ.
Họ đau khổ, nhưng nỗi đau của họ không giống với hắn. Hắn đã mất đi tất cả. Nhưng Y/n là thứ duy nhất hắn không bao giờ muốn mất. Những ký ức ùa về như một cơn sóng cuốn phăng tâm trí Toya. Lần đầu tiên hắn gặp Y/n, khi cô mỉm cười với hắn dù không biết hắn là ai. Hắn nhớ những buổi chiều bên nhau, những lần cô kiên nhẫn ngồi nghe hắn nói, dù lời hắn đầy giận dữ và tuyệt vọng. Y/n chưa từng sợ hắn. Cô nhìn thấy trong hắn một con người mà chính hắn đã lãng quên từ lâu.
Hắn lại đối xử với cô vô cùng tệ.
Hắn chưa từng có can đảm để từ bỏ ngọn lửa hận thù cháy trong tâm hồn, để trở thành một người xứng đáng có được tình yêu của cô. Hắn đã để những kẻ thù trong tâm trí mình chiến thắng, để rồi đẩy cô ngày càng xa khỏi hắn.
Khi mọi người bắt đầu tản đi, hắn mới bước ra khỏi bóng tối. Đôi giày của hắn dẫm lên lớp đất ẩm, từng bước chậm rãi nặng nề như muốn tránh xa khỏi sự thật đang được trưng ra trước mắt này. Hắn luôn muốn có ánh nhìn từ tất cả mọi người, nhưng giờ đây, hắn chỉ muốn một chút riêng tư với cô.
Toya quỳ xuống trước ngôi mộ, ngón tay run rẩy chạm lên tấm bia khắc tên cô.
"Y/n..." Hắn thì thầm, giọng khàn đặc, nghẹn lại trong cổ họng. "Anh xin lỗi... đáng lẽ anh nên tới đây sớm hơn."
Bàn tay siết chặt lấy lớp đất còn ẩm, mặt đất này đã nuốt chửng người con gái hắn yêu, để lại cho hắn một thế giới không còn ánh sáng. Hắn cố gắng kìm nén, nhưng cuối cùng nước mắt vẫn rơi, lăn dài qua những vết sẹo bỏng rát trên gò má.
Cô luôn nói rằng hắn vẫn còn hi vọng, rằng hắn không phải là quái vật. Nhưng cô sai rồi. Cô chính là điều duy nhất khiến hắn cảm thấy mình còn là con người. Mất cô, hắn chẳng còn gì cả.
Cơn gió lạnh thổi qua, mang theo hương hoa cúc trắng, khiến hắn vô thức cúi thấp người xuống hơn. Hắn ngồi đó thật lâu, để mặc thời gian trôi qua. Chỉ có bầu trời dần tối sầm và tiếng lá cây xào xạc làm bạn với hắn.
Đến khi Toya đứng dậy, bóng hắn kéo dài, lẻ loi trên nền đất. Hắn quay lưng, để lại ngôi mộ của Y/n phía sau, nhưng trái tim hắn thì mãi mãi bị chôn vùi nơi đây—bên nấm mồ của Y/n.
Cô chết. Và hắn ta biết tại sao.
Là vì những người giống hắn.
Hắn đã nghe được từ đâu đó rằng Y/n không qua khỏi vì bị một nhóm phản diện tấn công trong lúc làm nhiệm vụ. Chúng là những kẻ cùng một thế giới với hắn – thế giới của những kẻ đầy thù hận, của những con người bị hủy hoại đến không còn gì để mất. Toya hiểu rõ chúng, bởi hắn chính là một phần trong số đó.
Hắn cảm thấy cơn giận sục sôi trong lòng. Không phải giận bọn chúng. Không phải giận cái thế giới đã khiến cô gặp nguy hiểm. Mà là giận chính mình.
Chính hắn.
Nếu hắn không tồn tại, nếu những kẻ như hắn không gieo rắc nỗi sợ, Y/n có lẽ vẫn còn sống, vẫn cười, vẫn nói. Thế mà vì sự xuất hiện của những kẻ như hắn, tất cả những gì còn lại chỉ là một nấm mồ lạnh lẽo khắc những dòng chữ cay đắng nhất cuộc đời.
"Anh đã nghe rồi," Đôi môi khô ráp của hắn run rẩy. "Bọn chúng là ác nhân, đúng không? Những kẻ giống như anh."
Hắn cười nhạt, một nụ cười méo mó, tràn đầy đau đớn.
Hắn biết cô sẽ không bao giờ nói hắn là người gây ra chuyện này. Cô sẽ bảo rằng hắn không liên quan. Nhưng hắn biết chứ. Hắn biết. Nếu không có những kẻ như hắn, cô và rất nhiều người khác sẽ không phải chết.
Hắn chính là một trong những kẻ đã phá hủy thế giới của cô.
Những ngọn lửa xanh nhạt bập bùng quanh hắn, như để xua đi bóng tối của chính cuộc đời hắn.
Ký ức ùa về như một cơn sóng lạnh buốt, kéo Toya trở lại lần cuối cùng hắn gặp Y/n khi cô còn sống.
Đó là một buổi tối đầy gió, ánh đèn thành phố rực rỡ chiếu sáng con hẻm nhỏ nơi cô đối mặt với hắn. Y/n đứng đó, bộ đồng phục anh hùng trên người đầy bùn và máu, nhưng ánh mắt cô vẫn sáng rực, không hề nao núng. Toya hay Dabi, tựa người vào bức tường gạch cũ kỹ, đôi mắt hắn dán chặt vào cô. Hắn không cười, nhưng vẻ chế giễu vẫn hiện rõ trên mặt.
"Vậy là cuối cùng em cũng tìm đến anh," Toya nói, giọng trầm khàn đầy lạnh lùng. "Anh đang tự hỏi em mất bao lâu để đuổi kịp anh."
Cô không trả lời ngay, chỉ đứng đó, thở dốc sau cuộc truy đuổi. Hắn đã làm gì? Hắn đã giết ai? Phá huỷ những gì? Có lẽ là một khu dân cư, một nhà máy, hay chỉ là một nhóm anh hùng cố gắng ngăn cản hắn. Hắn không nhớ rõ, vì mọi thứ với hắn chỉ còn là một chuỗi dài hành động trong công cuộc theo đuổi khát vọng của mình.
"Anh đã thay đổi," Cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng nói run rẩy nhưng tuyệt nhiên không có vẻ yếu ớt. "Anh đã trở thành một kẻ mà em không thể nhận ra."
Hắn cười nhạt: "Vậy sao? Có lẽ anh đã luôn như thế, chỉ là em không nhận ra thôi."
Y/n bước lên một bước, đôi mắt cô chứa đựng nhiều tổn thương hơn là phẫn nộ. "Anh không phải thế. Toya mà em biết không phải thế này. Anh không phải một kẻ giết người. Anh không phải loại người sẵn sàng đốt cháy mọi thứ chỉ vì hận thù."
Hắn im lặng trong giây lát, nhưng rồi hắn nhún vai, ngọn lửa quanh tay hắn lại bùng lên mạnh hơn. "Hận thù là thứ duy nhất anh còn cảm nhận được, Y/n. Em không hiểu đâu. Em sống trong ánh sáng thì cứ ở yên ở đó đi."
Cô lắc đầu, nước mắt bắt đầu tràn trên gương mặt. "Đừng lừa người dối mình nữa, anh Toya. Đừng nói rằng bóng tối là tất cả. Anh chọn nó. Anh chọn buông tay với mọi thứ đáng giá trong cuộc đời anh. Anh chọn bỏ lại gia đình mình, bỏ lại những người yêu thương anh, bỏ lại em!"
"Gia đình ư? Những người yêu thương anh?" Hắn bật cười, một âm thanh đầy cay đắng. "Đúng là ngu xuẩn."
Cô bước tới gần hơn, bất chấp ngọn lửa đang rực sáng xung quanh hắn. "Em hiểu, Toya. Em biết anh đang đau khổ. Nhưng anh không cần phải để nỗi đau đó nuốt chửng anh. Anh có thể dừng lại. Anh vẫn có thể—"
"Đủ rồi!" Hắn gào lên, ánh lửa xanh bùng phát, buộc cô phải lùi lại. "Đừng nói nữa, Y/n. Em nghĩ anh muốn được cứu à? Đừng ngây thơ như thế."
"Không phải vì em nghĩ mình có thể cứu anh. Mà vì em yêu anh, Toya! Dù anh có thế nào đi nữa, em vẫn yêu anh."
"Toya đã chết từ lâu rồi, Y/n. Người mà em yêu không còn tồn tại nữa."
Đó là lần cuối cùng hắn nhìn thấy cô, lần cuối cùng nghe thấy giọng nói của cô. Và giờ đây, cô đã thật sự rời khỏi thế giới này – mãi mãi.
Hắn nghĩ điều đó sẽ bảo vệ cô. Hắn đã sai. Hắn luôn sai.
Những ngọn lửa xanh nhạt bập bùng quanh bàn tay, không phải để thiêu thứ gì cả, mà để giữ cho hắn nhớ rằng mình vẫn còn sống. Nhưng chính hắn cũng không chắc điều đó có đúng không. Hắn thấy trong lòng mình trống rỗng, như thể linh hồn hắn đã thực sự bị chôn vùi cùng Y/n dưới lớp đất lạnh lẽo kia.
Hắn tự hỏi.
Nếu hắn biết trước sẽ có ngày này, liệu hắn có làm khác đi không?
Nếu khi đó, trong cái hẻm nhỏ nơi hai người gặp nhau lần cuối, hắn đi gần cô hơn một chút, chỉ cần một chút thôi. Nếu hắn đưa tay ra và ôm cô vào lòng, mọi thứ có khác đi không?
Ký ức ngày đó cứ tua đi tua lại trong đầu hắn như một cuốn phim cũ mờ nhạt nhưng không bao giờ phai. Hắn nhớ rõ ánh mắt của cô, ánh mắt buồn bã nhưng vẫn dịu dàng nhìn hắn, như thể cô vẫn tin vào hắn, vẫn tin rằng bên trong hắn còn điều gì đó đáng để cứu vãn.
Hắn đáng lẽ có thể bước lại gần, đáng lẽ có thể nói với cô rằng, dù hắn đã bị nuốt chửng bởi bóng tối, dù hắn đã đánh mất tất cả, thì tình yêu hắn dành cho cô vẫn còn nguyên vẹn. Hắn đáng lẽ có thể giữ cô lại, một lần thôi, thay vì đuổi cô ra xa.
Những câu hỏi cứ vang vọng trong tâm trí hắn, nhưng không ai trả lời. Không có gì thay đổi. Và sự thật nghiệt ngã vẫn đứng đó, không thể phủ nhận.
Toya không thể thay đổi quá khứ, không thể quay lại để sửa chữa những gì đã đổ vỡ.
"Y/n..." Hắn khẽ thì thầm tên cô, giọng nói run rẩy như vỡ vụn.
Nếu có kiếp sau, liệu cô có muốn tiếp tục gặp mặt hắn không?
Hắn muốn hứa, nếu có kiếp sau, hắn sẽ là người đi tìm cô trước. Hắn biến mất vào màn đêm, để lại một thế giới đầy tội lỗi và hối tiếc, nhưng cũng mang theo một tia hy vọng mỏng manh rằng, ở đâu đó, cô vẫn nghe được lời thề nguyện cuối cùng của hắn.
Cô luôn là người vui vẻ, cởi mở, trong khi hắn, với tính cách khó chịu và đầy tâm sự, lúc nào cũng xa cách và hờ hững. Nhưng cô không bỏ cuộc, cô luôn tìm cách kéo hắn ra khỏi vỏ bọc lạnh lùng đó, dù hắn có trốn tránh thế nào.
Một lần hiếm hoi, khi cả hai đang chơi cùng nhau ngoài sân, Y/n bỗng hỏi hắn:
"Anh có tin sẽ có kiếp sau không?"
Toya dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt có phần khó hiểu. Câu hỏi của cô quá ngây thơ đối với hắn, quá vô lý trong thế giới mà hắn sống. Nhưng thay vì trả lời một cách nghiêm túc, hắn chỉ nhún vai.
"Ai mà biết được, em ồn quá rồi đó."
"Xấu tính quá đi. Nếu có kiếp sau thì em cũng chả muốn ở cùng với người xấu tính như anh đâu!"
Y/n nói với vẻ mặt hờn dỗi, đôi má cô phồng lên như quả bóng nhỏ xinh, khiến cho vẻ nghiêm túc của cô trở nên ngộ nghĩnh. Hắn nhìn cô một lúc, rồi bật cười. Cô chẳng bao giờ quan tâm đến những cái xấu hay cái tốt mà chỉ quan tâm đến những gì ngay trước mắt, những gì có thể mang lại niềm vui cho cả hai.
Nếu lúc đó hắn hiểu được những gì cô đã nói, có lẽ hắn đã không trả lời cô như thế. Hắn đã không biết rằng, trong khoảnh khắc đó, cô đã mở lòng với hắn.
Nếu hắn đã trả lời khác đi, nếu hắn tin vào kiếp sau, liệu mọi chuyện có khác không?
Liệu nếu hắn đã ôm cô vào lòng và nói rằng: "Nếu có kiếp sau, anh sẽ làm người tốt hơn," thì cô có ở lại với hắn không?
Những câu hỏi ấy lại xuất hiện, lẩn quẩn trong đầu hắn. Cái cảm giác ân hận không thể xóa đi, không thể sửa chữa. Hắn nhớ rõ ánh mắt cô lúc đó, đầy ấm áp và thân yêu và trong khoảnh khắc ấy, hắn nhận ra rằng cô không chỉ là một người bạn, mà là người mà hắn yêu thương nhất. Thế mà hắn lại không hiểu, đã không trân trọng cô.
Nếu có kiếp sau, hắn sẽ không để cô phải nói những lời đó, không để cô phải rời khỏi cuộc đời hắn.
Toya thở dài, hắn còn nhớ rõ, những buổi chiều đẹp trời, khi gia đình vẫn còn sống dưới một mái nhà đầy ắp tiếng cười, khi những vấn đề trong gia đình chưa đi quá xa, khi hắn chỉ là một đứa trẻ đang cố gắng chứng minh bản thân mình. Mỗi lần như vậy, Y/n lại xuất hiện trong đời hắn.
Một lần, khi hắn vừa kết thúc buổi luyện tập căng thẳng, bước ra ngoài vườn thì nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng của cô.
Fuyumi và Natsuo đang chơi bóng cùng cô. Y/n chạy tung tăng, đôi mắt sáng rực vẻ vui vẻ, còn nụ cười của cô luôn làm cho không khí xung quanh như ấm lên. Cô không bao giờ chịu ngồi yên, lúc nào cũng tìm cách kéo mọi người vào những trò chơi vui vẻ, không quan trọng là ai.
"Anh Toya xấu tính quá đi," Y/n bất ngờ lên tiếng khi thấy hắn bước ra, tay vung vẩy quả bóng. "Lúc nào cũng chỉ có luyện tập và luyện tập. Cũng để làm gì đâu chứ. Thà anh chơi với em nè."
Câu nói của cô khiến hắn dừng lại một giây. Cả Fuyumi và Natsuo chỉ biết cười hùa, nhưng Toya chỉ đứng đó, khóe miệng nhếch lên một chút. Cô luôn có thể khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm, dù không bao giờ thừa nhận.
"Anh lúc nào cũng luyện tập để trở thành anh hùng giỏi nhất, nhưng mà anh đâu có hiểu, chẳng ai có thể làm anh hùng nếu họ cứ sống lủi thủi một mình thế này. Để làm gì cơ chứ? Có thể làm mọi người tự hào, nhưng cuối cùng thì anh sẽ chỉ còn lại một mình, chẳng ai còn bên cạnh đâu."
Đúng vậy, hắn đã bỏ qua mọi thứ, bỏ qua những người quan trọng xung quanh mình, để dồn hết thời gian vào việc luyện tập, để có thể trở thành người con trai mạnh mẽ mà cha hắn luôn khao khát. Nhưng trong lòng hắn, hắn biết, cô nói đúng.
"Cứ chơi bóng đi, Y/n," Hắn thản nhiên đáp, cố giấu đi cảm giác nặng nề trong lòng. "Còn anh sẽ tiếp tục luyện tập."
"Rồi anh sẽ cảm thấy cô đơn, Toya. Em không muốn thấy anh như
Nếu hắn có thể thay đổi, có lẽ hắn sẽ không quá khô khan, không quá bận tâm đến việc mình có thể trở thành ai trong mắt cha mình và mọi người. Có lẽ hắn sẽ dành thời gian cho Y/n, để tận hưởng những điều nhỏ bé mà cô đã cố gắng mang đến. Nhưng lúc đó, hắn chỉ biết nhìn cô, rồi lại quay đi, tự nhốt mình trong phòng tập.
Những ký ức về cô vẫn sống mãi trong tâm trí hắn, và giờ đây, chúng chỉ càng khiến nỗi ân hận trong lòng hắn thêm nặng nề. Nếu như lúc đó hắn đã không bỏ qua cô, có lẽ giờ đây, mọi thứ sẽ khác.
Nhưng tất cả đã quá muộn. Cô đã đi rồi, để lại hắn một mình, với những câu hỏi không bao giờ có lời đáp.
Nếu có thể quay lại, hắn chỉ muốn nói thêm một câu thôi.
"Cảm ơn em."
Nhưng dù có nói gì, cô cũng không còn ở đó để nghe nữa.
Với Toya, khi đó, ánh nhìn của cô, dù ấm áp đến đâu, vẫn không đủ. Với hắn, cô luôn là người duy nhất hiểu được hắn, nhưng lại cũng là người không thể cứu vớt được hắn.
Khi cô chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, không nói lời nào, hắn lại cảm thấy mình như bị một bức tường vô hình bủa vây, một khoảng cách không thể nào vượt qua. Những lời nói đầy đau đớn mà hắn trút ra, những điều hắn đã chất chứa bao lâu, không phải là điều cô có thể giải quyết chỉ bằng sự cảm thông. Hắn muốn cô phản ứng, muốn cô nắm lấy tay hắn, nói gì đó để giúp hắn cảm thấy mình vẫn còn có thể thay đổi, rằng mọi thứ có thể ổn.
Lúc cô cố gắng, hắn lại không muốn nghe nữa.
Cô là người đã chấp nhận những phần đen tối nhất trong hắn, ngay cả khi hắn không thể nhìn thấy được những thứ tốt đẹp trong mình.
Cái mà hắn thiếu, chính là biết rằng ánh nhìn ấy, dù không thể chữa lành tất cả, vẫn là tất cả những gì cô có thể trao cho hắn.
Trong cơn mơ, Toya thấy cô, như một linh hồn với vẻ đẹp tinh khôi và dịu dàng.
Ánh sáng mờ ảo của buổi chiều chiếu xuống, nhuộm mọi thứ trong sắc xanh nhẹ. Trong mơ, cô đứng dưới tán cây anh đào, những cánh hoa bay lả tả xung quanh, như một cảnh tượng vĩnh cửu, đẹp đến mức khiến hắn không thể rời mắt. Bộ váy trắng tinh khôi của cô như một mảnh sương sớm, tựa hồ có thể bay bổng cùng gió.
Cô không nhìn hắn, nhưng Toya cảm nhận được sự hiện diện của cô, như thể cô là một phần của thiên nhiên, hòa quyện vào cảnh vật xung quanh. Cái cách cô đứng đó, dưới tán cây anh đào, như một biểu tượng của sự thanh thản và yên bình mà hắn chưa bao giờ có được. Cảm giác đó thật kỳ lạ, một sự bình yên không thể chạm tới nhưng lại không thể rời xa.
"Toya," cô quay sang phía hắn và gọi tên hắn, giọng nói ấm áp vang vọng trong không gian như một tiếng gọi từ xa xôi.
Toya không thể đáp lại, không thể tiến lại gần cô. Hắn chỉ đứng đó, nhìn cô từ xa, trái tim thắt lại theo từng nhịp đập. Dường như hắn muốn chạy đến bên cô, nhưng mỗi bước đi lại cảm thấy như cách xa hơn.
Cô không quay lại, không cười, nhưng hắn có thể cảm nhận được nỗi buồn trong từng cánh hoa anh đào đang rơi. Mỗi chiếc lá rơi, mỗi nhành hoa tàn, như là một phần trong câu chuyện của hắn và cô, một câu chuyện chưa được kể, một câu chuyện đã bị thời gian vùi lấp.
"Anh có thể cứu vớt mình không?" Toya nghĩ, nhưng câu hỏi ấy không thể thoát ra khỏi môi hắn. Cái cảm giác mất mát, cái cảm giác bị sự hối hận ăn mòn, nó hiện hữu trong từng hơi thở.
Cô vẫn đứng đó, mái tóc bay nhẹ theo gió, khuôn mặt cô không thay đổi, vẫn thanh thoát và dịu dàng như ngày nào.
"Anh Toya ơi!"
Toya không thể nói hết lời. Hắn muốn giải thích, muốn xin lỗi, nhưng những từ ngữ ấy nghẹn lại trong cổ họng. Cô không cần lời xin lỗi, không cần lời giải thích. Cô đã ở đó, và giờ, cô chỉ là một ký ức vĩnh viễn không thể trở lại.
Cánh hoa anh đào rơi xuống, nhẹ nhàng như giọt nước mắt, và khi hắn mở mắt, cô đã không còn ở đó nữa.
Toya đứng lặng lẽ ở cửa, trong tay cầm chìa khóa, đang nhắm chuẩn ổ khóa mà cắm vào. Có vẻ như đã đứng đó rất lâu rồi mà chưa dám bước vào.
Cánh cửa không quen thuộc chút nào, nhưng trong giấc mơ, hắn biết đó là nhà của hắn và cô. Hắn quyết định xem xem có chuyện gì đang xảy ra, dùng chìa khóa mở cửa.
Cô ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách, ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều chiếu lên khuôn mặt cô, tạo nên một vẻ đẹp dịu dàng khó tả. Mái tóc cô xõa nhẹ trên vai và nụ cười đó, vẫn tươi sáng như những lần trước.
Đó là hình ảnh mà hắn luôn khát khao, nhưng hôm nay lại như một bóng ma, quá xa vời, quá mờ nhạt.
"Hôm nay anh về trễ thế?" Cô nghiêng đầu, đôi mắt ngập tràn sự hiếu kỳ, nhưng trong đó vẫn có một chút gì đó dễ chịu, như thể cô đã quen với sự vắng mặt của hắn. "Công việc của anh bận lắm à?"
Cô mỉm cười nhẹ, nụ cười ấy không hoàn toàn vui vẻ, nó có gì đó thâm trầm, như một lời trách móc nhẹ nhàng. Mắt cô lấp lánh không phải ánh nhìn của một người đang mong chờ mà là của một người đã quá quen với việc phải đợi chờ, của một người đã chấp nhận sự vắng mặt của hắn.
Má cô ửng đỏ, như thể cố che giấu điều gì đó, nhưng hắn biết.
Hắn vẫn cảm nhận được, cô vẫn quan tâm đến hắn, dù hắn có làm gì đi nữa. Những cảm xúc mà hắn từ chối thừa nhận, những điều hắn đã bỏ qua, tất cả đều hiện hữu trong ánh nhìn ấy, trong sự nhẹ nhàng mà cô trao cho hắn.
Toya đứng đó, im lặng, không biết phải trả lời như thế nào. Hắn biết mình đã không còn đủ thời gian cho cô. Trong khoảnh khắc này, trước mặt cô, hắn cảm thấy mình chẳng khác gì một thằng khốn nạn.
"Xin lỗi." Giọng nói hắn khàn đặc. Câu nói ấy, dường như chỉ là một cái cớ, một lời xin lỗi không đủ để bù đắp cho sự thiếu vắng của hắn trong căn nhà.
Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì.
Có lẽ cô đã quen với việc hắn không thể ở bên cô, và có lẽ, cô cũng đã học cách chấp nhận điều đó.
Toya đứng đó, không thể làm gì hơn ngoài việc nhìn cô, cảm nhận sự đau đớn trong lòng. Mỗi lần nhìn cô, hắn lại càng thấy rõ mình đang mất đi cái gì đó, nhưng lại không thể tìm lại.
Câu hỏi của cô như một tia sáng trong khoảnh khắc đen tối, khiến Toya chợt bối rối.
"Anh Toya thấy hôm nay em có xinh không?" Cô xoay một vòng trước mặt hắn, đôi mắt sáng rực với một vẻ hồn nhiên, tựa như một đứa trẻ tìm kiếm sự chú ý. Cô nở nụ cười tươi, mặc dù có chút ngượng ngùng, má cô ửng đỏ. Cái cách cô đứng đó, nhẹ nhàng xoay người, như thể muốn tặng hắn một phần của chính mình.
"Xinh lắm." Cuối cùng, hắn nói rồi nhìn cô, cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có vẻ không đủ chân thành, không đủ để diễn tả hết những gì hắn cảm nhận.
Cô đứng đó, đợi hắn, nhưng rồi nụ cười trên môi cô nhạt dần. Cô không cần lời khen. Cô chỉ muốn biết, liệu hắn có còn nhìn cô hay không, có thể nhận ra rằng cô vẫn luôn ở đó, luôn sẵn sàng, dù cho hắn có thờ ơ hay xa cách đến đâu hay không.
Nếu như hắn không chọn con đường phản diện, nếu như hắn không để lòng mình bị bóng tối xâm chiếm, có lẽ mọi thứ đã khác. Có lẽ cô sẽ không cần phải mang một gánh nặng quá lớn, không cần phải lao vào con đường anh hùng mà cô chưa bao giờ thực sự tìm thấy sự an yên trong đó.
Nếu hắn không trở thành Dabi, nếu hắn không biến mình thành kẻ phản diện của xã hội, thì có lẽ cô vẫn sẽ là cô gái mà hắn biết, một cô gái luôn tươi cười, luôn tin tưởng vào những điều tốt đẹp nhất và không bị cuốn vào cái vòng xoáy đau đớn của chiến tranh, của cái gọi là "sự hy sinh" mà những người anh hùng phải trải qua.
Có lẽ cô sẽ vẫn ở bên hắn, không phải như một người anh hùng, mà là người con gái mà hắn yêu thương, người con gái mà hắn đã đánh mất.
Nếu như hắn không thay đổi, nếu như hắn không lao vào đống lửa đó, có lẽ cô sẽ không phải chịu cái kết bi thảm, cái chết mà không ai muốn nghĩ tới.
Cô đã làm tất cả, bước vào con đường anh hùng, không phải vì cô muốn, mà là vì hắn. Nhưng trong những phút giây cuối cùng của cuộc đời, những vết thương của cô đã không thể chữa lành, hành trình của cô đã phải dừng lại. Toya biết rằng có một điều tồi tệ hơn sự hy sinh đó, đó là việc hắn đã không thể cứu cô, như cách mà cô luôn cố gắng cứu hắn.
Mất cô, hắn không chỉ mất đi một phần quan trọng của cuộc đời mình, mà còn đánh mất đi lý do để sống đúng, để thay đổi. Cô đã hy sinh vì hắn, mà hắn lại không thể cứu cô, không thể là người cô cần.
Toya đứng yên, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía cô, nhưng trong lòng lại đầy những cảm xúc lẫn lộn.
"Hôm nay anh Toya trông buồn thế ạ, hay là mình không đi xem phim cũng được mà. Em biết anh không thích thể loại đó..." Cô lo lắng nói, đôi tay siết nhẹ lại, rõ ràng là đang tìm cách giúp hắn cảm thấy thoải mái hơn, mặc dù chính bản thân cô cũng có thể cảm nhận được sự xa cách trong ánh mắt hắn.
Cô luôn quan tâm đến hắn như vậy, luôn để ý đến từng thay đổi nhỏ nhất trong tâm trạng của hắn. Nhưng chính hắn lại không thể đáp lại cô như cô mong muốn, không thể cởi mở nói ra những gì đang chất chứa trong lòng mình.
Cô vẫn như thế, luôn lo lắng, luôn tìm cách làm hắn vui, dù cho hắn có buồn đến mức nào, dù cho hắn có đang bị bao vây bởi chính mình. Cô vẫn không từ bỏ, vẫn sẵn sàng làm bất cứ điều gì để hắn cảm thấy thoải mái, để hắn không còn cảm thấy cô đơn.
Hắn khẽ lắc đầu, một cách nhẹ nhàng, để không làm cô lo lắng thêm.
"Không," hắn đáp, mọi thứ trong lòng hắn đang đè nén lại, không thể thoát ra. "Anh không sao, ta cứ đi xem phim đi."
Hắn đã lỡ bỏ qua tất cả những lời quan tâm của cô, lỡ bỏ qua những cơ hội để thực sự gần gũi với cô. Cô chỉ là một cô gái mong muốn được nhìn thấy hắn hạnh phúc, nhưng hắn lại không thể mang lại cho cô sự bình yên mà cô xứng đáng có.
Hắn nhìn cô, cảm nhận được sự lo lắng trong đôi mắt cô, và một phần trong lòng hắn muốn nói cho cô biết tất cả, muốn nói rằng hắn cần cô, nhưng lại sợ rằng lời nói ấy sẽ chỉ làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
"Đi thôi." hắn lại lặp lại, nhưng lần này, trong lòng hắn, những từ đó nghe như một lời cầu xin, một lời van nài thầm lặng rằng cô sẽ không bao giờ rời xa hắn.
Y/n nắm lấy tay hắn, tay cô ấm áp, một cử chỉ đơn giản nhưng lại khiến trái tim Toya thắt lại. Cô vui vẻ, không hề để ý đến sự lo lắng, sự đau đớn đang chất chứa trong lòng hắn. Cô không biết rằng chỉ một hành động nhỏ này thôi cũng đủ khiến hắn cảm thấy mình thật tồi tệ. Vì trong khoảnh khắc đó, hắn biết rõ mình không xứng đáng với sự quan tâm và tình yêu mà cô dành cho hắn.
"Vâng ạ!" Cô nói, với giọng điệu hồn nhiên và vui vẻ, như thể không có gì trên thế giới này có thể làm cô lo lắng.
Hắn biết rõ, hắn không thể vui vẻ đi theo cô như một người bạn, một người yêu, khi mà những vết thương trong lòng vẫn còn quá sâu, khi hắn vẫn chưa thể vượt qua được bóng tối mà mình đã tự tạo ra.
"Em thật sự muốn đi sao?" Hắn khẽ hỏi.
Cô gật đầu, không chút do dự.
"Vâng. Em muốn đi cùng anh." Cô cười, đôi mắt sáng ngời như một ngôi sao.
Cô không chỉ muốn đi xem phim. Cô muốn đi cùng hắn, muốn có hắn ở bên, như những ngày xưa, như những lần cả hai từng cười đùa bên nhau.
"Em có biết, bây giờ tôi là ác nhân không?"
Cô không trả lời ngay lập tức. Đôi mắt cô vẫn trong sáng, không chút hoài nghi, và sự im lặng trong khoảnh khắc đó như thể cô đang tìm cách hiểu hắn, tìm cách nhìn vào nơi sâu thẳm trong lòng hắn.
"Anh không phải là ác nhân, dù cho anh làm gì, dù cho anh có thay đổi ra sao, em sẽ không nghĩ anh là kẻ xấu."
"Em... em thật sự không nghĩ thế sao?"
Cô thật sự không nhìn thấy bóng tối trong lòng hắn sao?
"Vâng."
Một hình ảnh mơ hồ của hắn hiện lên trong đầu, chính là nhân dạng Dabi, ngọn lửa nóng rực bốc lên từ cơ thể hắn.
Hắn thấy mình trở lại trong hình dạng ấy, vết sẹo cháy xém đầy mặt, đôi mắt lạnh lẽo, không cảm xúc. Dabi, tên ác nhân mà hắn đã trở thành, không còn là Toya nữa. Cái vỏ bọc anh hùng, cái hy vọng về một ngày sẽ thay đổi, giờ đây đã bị lửa thiêu rụi. Hắn chỉ còn lại một kẻ thù, một kẻ đối mặt với cả thế giới với cái nhìn trống rỗng và tâm hồn đã sớm bị hủy hoại.
Hắn nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng của Dabi trong mơ như xuyên thấu vào cô, nhưng thực chất, bên dưới lớp mặt nạ ác nhân, là Toya—một người con trai, một người anh trai, một người bạn, và một người yêu thương cô vô điều kiện.
Cô, vẫn nắm lấy tay hắn. Vẫn không hề lùi bước, mặc dù hắn đã thừa nhận mình là kẻ xấu, dù cho hắn đã trở thành một phần của bóng tối mà cô luôn cố gắng đấu tranh.
"Em có thấy không?" Hắn lại hỏi, nhưng lần này, giọng nói trầm hơn, như thể đang chờ đợi câu trả lời cuối cùng từ cô—một câu trả lời có thể kết thúc tất cả những nỗ lực của hắn, hoặc một câu trả lời có thể kéo hắn ra khỏi vực thẳm đó.
"Không, em không thấy vậy." Cô vẫn tin rằng, bên dưới tất cả, hắn vẫn là Toya.
Hắn không thể hiểu nổi. Cô không sợ hắn sao? Cô không nhìn thấy con quái vật mà hắn đã trở thành? Dabi, ngọn lửa nóng bỏng của hắn, giờ đây như muốn thiêu cháy chính cả bản thân hắn. Nhưng cô, cô vẫn không rời đi, không phản bội hắn.
Liệu có phải hắn sai rồi không? Liệu cô có thể giúp hắn quay lại, tìm lại cái phần nhân tính mà hắn đã từ bỏ? Hay có lẽ, hắn đã làm tổn thương cô quá nhiều đến nỗi cô chẳng còn gì để mất?
Chỉ có điều, dù có muốn hiểu ra điều gì, Toya vẫn không thể buông tay. Dabi, nhân dạng mà hắn đã chọn, vẫn luôn tồn tại trong hắn. Nhưng giờ đây, một phần trong lòng hắn ước gì có thể đập tan tất cả những lớp vỏ bọc, bước ra khỏi bóng tối mà cô đã sẵn sàng chờ đợi. Có lẽ... hắn đã sai khi nghĩ rằng mình không còn cách nào khác.
Hắn hất tay cô ra, không thể chịu đựng thêm nữa. Cảm giác đau đớn trong lòng cứ như cơn lốc xoáy, cuốn đi tất cả lý trí của hắn. Dabi trỗi dậy, như một cái bóng đen nuốt chửng Toya trong hắn. Hắn không muốn cô nhìn thấy sự yếu đuối này, không muốn cô chứng kiến những mảng vỡ trong tâm hồn hắn, không muốn cô thấy hắn là một kẻ thất bại, một kẻ vô dụng.
"Anh Toya xấu tính thật đấy."
Toya tỉnh dậy, mồ hôi vã ra, cơ thể hắn run rẩy như vừa trải qua một cơn ác mộng không thể thoát ra. Ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ lọt vào, làm cho căn phòng trở nên lạnh lẽo và im lìm. Hắn ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng tối, nơi chỉ có một mình hắn.
Cơn mơ vừa qua như một cú tát mạnh vào tâm trí hắn, một cú tát không thể xóa nhòa.
"Anh Toya xấu tính thật đấy."
Những giây phút cuối cùng của cô, hắn không ở bên, không thể giúp cô, không thể làm gì ngoài việc bỏ đi, để cô lại với nỗi đau mà hắn gây ra. Lời nói ấy vẫn như lưỡi dao cắt vào tim hắn, và hắn biết rõ, dù có chạy trốn đến đâu, hắn sẽ không thể thoát khỏi nỗi đau đó.
Toya đưa tay lên ôm mặt, cơn đau trong lòng khiến hắn không thể giữ được bình tĩnh. Giá như hắn có thể quay lại, giá như hắn có thể thay đổi được quá khứ, để không làm cô phải chết trong tuyệt vọng, để cô không phải trải qua những giây phút cuối cùng đầy khổ sở đó.
Cơn ác mộng buốt giá vẫn không buông tha Toya, ngay cả khi hắn tỉnh dậy. Cảm giác lạnh lẽo của thực tại dần dần kéo hắn vào, và lần này, nó không thể bị lãng quên như những lần trước.
Cô đã chết rồi.
Mỗi lần hắn nhắm mắt, là mỗi lần ký ức về cô lại ùa về, rõ ràng và sắc nét như mới xảy ra. Nhưng giờ, chỉ còn lại khoảng không lạnh lẽo, nơi cô từng hiện diện.
Hắn nhớ giọng cười của cô, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, những lời nói đơn giản nhưng đầy tình cảm mà hắn từng bỏ qua, những khoảnh khắc họ đã chia sẻ cùng nhau, những cái ôm vội vã và những lời hứa hẹn không bao giờ thành hiện thực. Cô đã ra đi, và hắn không thể làm gì để thay đổi điều đó.
Cô sẽ không còn đứng đó, cười với hắn nữa. Cô sẽ không bao giờ nói "Anh Toya" một cách ngọt ngào, hay thậm chí là trách móc hắn nữa. Mọi thứ đã kết thúc. Cô đã chết rồi, thật sự đã chết rồi.
Bàn tay hắn nắm chặt, như thể muốn giữ lại một thứ gì đó, nhưng chẳng có gì trong tay hắn ngoài sự trống rỗng. Cô đã ra đi mãi mãi. Dù hắn có thay đổi, dù hắn có hối hận bao nhiêu, cũng chẳng thể kéo cô trở lại từ cái chết đã cướp đi cuộc đời cô.
Cả đời này, hắn sẽ không thể gặp lại cô. Không thể xin lỗi, không thể giải thích, không thể nói một lời yêu thương.
Cô không còn ở đó, và hắn không thể cứu vãn điều gì.
Đó là điều cuối cùng hắn phải đối mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top