45
“Diệp Đỉnh Chi tới sao?” - Tư Không Trường Phong ăn mặc xinh đẹp, đứng ngồi không yên, vẫn luôn nôn nóng mà đi lại trong phòng tiếp khách.
“Bảo bối, em đi đến làm ta hoa mắt rồi” - Nam Cung Xuân Thủy bất đắc dĩ than, rồi lại ôm lấy eo Tư Không Trường Phong , đem hắn ôm vào ngực.
“ah...”
Nam Cung Xuân Thủy hôn xuống môi, không kiêng nể mà hôn lấy Tư Không Trường Phong , hôn đến Tư Không Trường Phong thở hổn hển, nên tạm thời mới quên mất Diệp Đỉnh Chi .
Mà khi nụ hôn kết thúc, Tư Không Trường Phong mới trừng mắt oán trách - “Có nhiều người đang nhìn kìa”
Lấy danh nghĩa đế quốc để đón tiếp ngoại giao, đây chính là chuyện quốc gia đại sự, chuyện quan trọng như vậy mà tên Long tộc này không e dè chút gì hết.
“Miễn cho em suy nghĩ lung tung” - Nam Cung Xuân Thủy ôn nhu cười, làm Tư Không Trường Phong đỏ hết mặt.
Trên mặt các vị quan chức ở đây cũng đầy ý cười, bệ hạ cùng hoàng hậu tình cảm tốt quá. Đây tất nhiên là chuyện ai cũng vui mừng.
Không để mọi người chờ lâu, Hoàng đế mới nhậm chức của Sư Viêm đế quốc - Diệp Đỉnh Chi cùng vài vị quan chức khác từ sảnh bước vào.
Người vừa mới xuất hiện ở cửa, Tư Không Trường Phong nháy mắt nhìn thấy đã không dời tầm mắt được.
“Diệp Đỉnh Chi ...” - Tư Không Trường Phong hốc mắt đỏ lên, thấp giọng nỉ non.
Mấy năm không gặp, sư tử lớn của hắn lại càng thêm mạnh mẽ, khí chất sắc bén tỏa ra toàn thân làm người khác không dám nhìn thẳng. Bởi vì đây là tình huống quan trọng nên Diệp Đỉnh Chi đang mặc một bộ lễ phục màu xanh đen được cắt may vừa vặn, trên vai còn có tua rua trang trí, eo áo được nhấn tạo đường cong mạnh mẽ, hai chân thon dài vững chãi, chân mang đôi ủng đến gối. Nhưng gây chú ý nhất vẫn là chiếc mặt nạ xinh đẹp trên mặt. Bên khuôn mặt không tì vết với đôi mắt xanh biếc mang theo ý cười đang nho nhã cùng Nam Cung Xuân Thủy bệ hạ nói chuyện.
Tư Không Trường Phong đang dùng thân phận hoàng hậu đi bên người Nam Cung Xuân Thủy , nhưng hắn hoàn toàn không nghe được Nam Cung Xuân Thủy cùng Diệp Đỉnh Chi đang nói gì mà chỉ lo chăm chú nhìn Diệp Đỉnh Chi .
Lúc hoàng đế hai nước gặp gỡ kết thúc, Tư Không Trường Phong cũng không biết, hắn chỉ máy móc dựa theo lễ nghi mà làm những chuyện cần làm, còn lại chỉ lo để ý đến Diệp Đỉnh Chi .
Giờ tất cả mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại Tư Không Trường Phong cũng Diệp Đỉnh Chi .
“Bảo bảo...” - Diệp Đỉnh Chi rốt cuộc cũng kiềm chế không nổi nữa, đột nhiên ôm lấy Tư Không Trường Phong , ôm chặt đến như muốn nhét hết vào xương cốt mình vậy, âm thanh cũng run rẩy.
Người hắn nhớ mong mỗi đêm, rốt cuộc đã trở về lòng ngực mình. Diệp Đỉnh Chi gấp đến không chờ kịp, hôn lên môi Tư Không Trường Phong , nụ hôn đầy nóng bỏng, biến hóa liếm láp mọi góc độ, mút vào, không chừa 1 kẽ hở nào, phảng phất như muốn ăn hết Tư Không Trường Phong vào bụng.
“Ah.....ah.......”
Tư Không Trường Phong cũng nhiệt tình đáp trả, đáng tiếc là lực bất tòng tâm, chỉ có thể bị động thừa nhận. Chỉ cần một nụ hôn nồng nhiệt mà Tư Không Trường Phong đã động tình, thân thể vì Diệp Đỉnh Chi mà ướt rồi.
“Diệp Đỉnh Chi ...”
Không biết đã hôn bao lâu, Diệp Đỉnh Chi rốt cuộc cũng lưu luyến mới buông Tư Không Trường Phong ra.
Tư Không Trường Phong thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Đỉnh Chi - “Em rất nhớ anh, anh đi rất lâu cũng không hề liên lạc với em, một chút tin tức cũng không có...”
Lời nới còn chưa dứt thì nước mắt Tư Không Trường Phong đã rơi.
Diệp Đỉnh Chi nhíu mày, đau lòng mà hôn lên nước mắt của Tư Không Trường Phong - “Đừng khóc, bảo bảo. Anh xin lỗi”
Nước mắt rơi như đâm vào lòng ngực Diệp Đỉnh Chi , vô cùng chua sót, hắn hôn lên mang theo sự thành kính, hôn dày đặc khắp mặt Tư Không Trường Phong , sau đó là dừng lại trên môi.
Lúc này Diệp Đỉnh Chi kiên nhẫn 10 phần, phảng phất như muốn đền bù hết những năm vắng mặt.
Tư Không Trường Phong cũng cảm nhận được dưới người hắn đã chảy dâm dịch róc rách rồi, hắn chịu không nổi mà kẹp chặt 2 chân lại, dương v*t cũng đã cứng lên cọ vào bụng Diệp Đỉnh Chi .
Thật nhớ Diệp Đỉnh Chi ....
Hắn nhịn không được mà nhớ đến cảm giác làm tình cùng Diệp Đỉnh Chi , lấp đầy hai cái tiểu huyệt của mình.
Diệp Đỉnh Chi rút đầu lưỡi ra khỏi miệng thời Dĩ Thiên, thở hổn hển nắm lấy tay Tư Không Trường Phong , phủ lên bên mặt nạ của mình - “Bảo bảo...giúp anh gỡ xuống đi”
Tư Không Trường Phong hoảng hồn, ánh mắt dừng lên mặt nạ. Hoa văn mặt nạ rất quen, đó chính là hoa văn giống như trong truyện của Tư Không Trường Phong vẽ. Mặt nạ Diệp Đỉnh Chi đang mang giống như cái nhân vật chính mang. Nhưng Diệp Đỉnh Chi cùng vai chính đó không giống nhau, chú sư tử trong truyện tranh lo lăng giống cái đó không thích gương mặt của mình, nhưng Tư Không Trường Phong mãi mãi không vì gương mặt của Diệp Đỉnh Chi mà ghét bỏ. Tư Không Trường Phong chỉ biết đau lòng cho Diệp Đỉnh Chi mà thôi.
Ngón tay thon dài Tư Không Trường Phong giật giật, nhẹ nhàng tháo mặt nạ của Diệp Đỉnh Chi xuống. Mặt nạ vừa tháo xuống, một gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết chậm rãi hiện ra. Tư Không Trường Phong kinh ngạc mà mở to hai mắt.
“Diệp Đỉnh Chi ?” - Tư Không Trường Phong ngạc nhiên hô một tiếng.
Diệp Đỉnh Chi cười, nụ cười kia làm cho tim Tư Không Trường Phong đập thình thịch.
“Thích không?” - Diệp Đỉnh Chi hỏi.
“Dạ” - Tư Không Trường Phong gật đầu.
Diệp Đỉnh Chi kéo tay Tư Không Trường Phong sờ lên mặt mình, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu say đắm.
“Vết thương đã sớm được chữa trị, nhưng gương mặt này, trừ em ra thì anh không muốn bất kỳ ai nhìn thấy”
Diệp Đỉnh Chi có vẽ đẹp phi giới tính, Tư Không Trường Phong có chút nghi ngờ, chỉ cần thấy qua dung mạo của Diệp Đỉnh Chi , chắc là bất kỳ ai cũng phải điên cuồng. Giống như hiện tại, Tư Không Trường Phong nhìn chăm chú vào đó, cả người cũng nóng lên, cảm giác như sắp tan chảy đến nơi rồi.
Diệp Đỉnh Chi không chút do dự kéo quần Tư Không Trường Phong xuống, đem hắn đè xuống thảm, tách chân hắn ra rồi dương v*t căng cứng đặt ngay cửa vào, thẳng eo mà cắm vào.
“Ah..........”
Tư Không Trường Phong trong cổ họng liền tràn ra tiếng rên rỉ, thật thoải mái.
“Diệp Đỉnh Chi .....sâu một chút...đâm hỏng em đi....ah......”
Tư Không Trường Phong kích động đến tràn nước mắt, hắn không biết là do thân thể sung sướng hay là do thỏa mãn tinh thần.
“.....Bảo bảo....thả lỏng một chút nào.....”
Lâu lắm không làm, Diệp Đỉnh Chi suýt nữa bắn ra, hắn cảm thấy sống lưng mình tê dại, còn chưa bắt đầu di chuyển, mà tiểu huyệt Tư Không Trường Phong chỉ mới mút vào thôi đã làm dương v*t hắn sung sướng rồi.
Diệp Đỉnh Chi cắn răng, nhịn đến trán nổi đầy gân xanh - “Bảo bảo, em muốn bấm gãy anh luôn sao?”
“Ah....ah....em muốn anh” - Tư Không Trường Phong đỏ mặt, đáy mắt ngập tràn tình dục.
Những lời này như một công tắc của Diệp Đỉnh Chi , đôi mắt màu xanh biếc của Diệp Đỉnh Chi trầm xuống, liền bắt di chuyển.
“Ah....ah....ha......”
Tư Không Trường Phong giống như một chiếc thuyền nhỏ, gắt gao mà ôm lên Diệp Đỉnh Chi , tiểu huyệt không ngừng chảy ra dâm dịch.
“Diệp Đỉnh Chi ....”
“Anh đây”
Tư Không Trường Phong ngẩng đầu, chủ động hôn lên, ngay sau đó đã bị lưỡi Diệp Đỉnh Chi cuốn lấy. Không biết từ khi nào, dương v*t Tư Không Trường Phong đã bắn tới, làm bụng nhỏ ướt một mảng. Hắn căn bản là không khống chế được cao trào của mình, chỉ cần nghĩ đến người đang đâm vào mình là Diệp Đỉnh Chi thì thân thể như mỗi lúc đều đang cao trào.
Rất dễ dàng, Diệp Đỉnh Chi cùng Tư Không Trường Phong đã cộng hưởng tinh thần lực.
“Em rất nhớ anh.....Diệp Đỉnh Chi ”
Âm thanh của Diệp Đỉnh Chi cùng vang lên trong đầu Tư Không Trường Phong - “Anh đã về bên em rồi”
“Em vẫn còn nhớ anh” - Tư Không Trường Phong ủy khuất nói.
dương v*t lại đỉnh vào, nghiền đến chỗ sâu nhất trong Tư Không Trường Phong .
“Ah.....sâu quá.....ah....”
Nhưng cũng rất thoải mái.......
Thật muốn mãi cũng Diệp Đỉnh Chi không tách ra...
Tư Không Trường Phong nghe tiếng cười của Diệp Đỉnh Chi trong đầu mình - “Vậy đừng bao giờ rời xa nhau”
Giống như là muốn thực hiện lời hứa hẹn, suốt 7 ngày, Diệp Đỉnh Chi cùng Tư Không Trường Phong cũng chưa từng bước xuống giường.
Kỳ thực Diệp Đỉnh Chi là cấp SSS, thể lực thực sự rất biến thái, lại bởi vì đã xa Tư Không Trường Phong quá lâu, tình cảm quá mức mãnh liệt, nên cuối cùng Tư Không Trường Phong phải cầu xin mới chịu buông tha.
Cũng may Nam Cung Xuân Thủy chuẩn bị phòng ngủ cho bọn họ đủ lớn, đầy đủ công năng, còn có người máy tùy ý gọi nên Tư Không Trường Phong mới không phải đói bụng.
Bên bàn ăn, Tư Không Trường Phong cả người trần trụi đang ngồi trong lòng Diệp Đỉnh Chi , mà chính xác là đang ngồi lên dương v*t của Diệp Đỉnh Chi . Diệp Đỉnh Chi dùng nĩa đưa một miếng thịt nướng vàng tới miệng Tư Không Trường Phong - “Ah..” - Tư Không Trường Phong cắn lấy miếng thịt, quai hàm phình lên nhai nhai.
Chờ hắn ăn xong, Diệp Đỉnh Chi liếm liếm lên bờ môi hắn, lại đút cho hắn một miếng dưa.
Một bên vừa đút một bên Diệp Đỉnh Chi vừa xoa xoa lấy núm vú Tư Không Trường Phong , dưới thân dương v*t cũng đỉnh lên. Khoái cảm không phải quá mức mãnh liệt, nhưng lại vô cùng thoải mái.
dương v*t Tư Không Trường Phong không cứng nổi nữa, chỉ có thể đáng thương mà gục xuống.
“Ah.....bỏ cuộc.....” - Tư Không Trường Phong nhu thuận mà cầu xin.
Diệp Đỉnh Chi lại nói - “Lại ăn nhiều một chút”
Tư Không Trường Phong hung hăng trừng một cái - “Anh biết là em không phải nói cái này mà! Anh ra ngoài đi”
“Rõ ràng là em không cho anh ra” - Diệp Đỉnh Chi hôn xuống một cái - “Miệng phía dưới của em tham ăn như vậy, cắn anh không buông kìa.....”
Vừa nói vừa đỉnh eo một cái.
“Vậy....không phải......em không khống chế được mà.....” - Tư Không Trường Phong ngấn nước mắt, lên án mà nhìn Diệp Đỉnh Chi .
“Lại không ra nữa, bọn họ sẽ lo lắng đó....”
“Được rồi, lần này liền tha cho em” - Diệp Đỉnh Chi lại cho Tư Không Trường Phong một nụ hôn nồng cháy, thấp giọng nỉ non - “Nhưng mà em ăn no chứ anh vẫn chưa nó đó......”
Nói xong Diệp Đỉnh Chi liền nắm lấy eo Tư Không Trường Phong , bắt đầu đâm rút.......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top