翻车 (1)

Tác phẩm: 翻车 (Lật xe) (Không hiểu lắm khi tác giả đặt tựa đề này là gì, sau khi đọc xong thì cảm thấy nó có nghĩa hao hao giống Nghiệp quật ^^~)

Tác giả: Mục Duy

⚪ Là All Trừng, một chương truyện dài, bối cảnh hiện đại, hành văn nghiệp dư, nhân vật rất OOC.

⚪ Trừng trong ni rất cặn bã, là một tra nam cặn bã, chơi phát xong thôi, quý dị nào theo tam quan thủy chung, tình cảm nghiêm túc này nọ cân nhắc trước khi đọc.

⚪ Tóm tắt nội dung sương sương: tra nam cặn bã rồi cũng sẽ bị nghiệp quật.

⚪ Chúc các ngươi Vasaline vui vẻ, lướt xuống ăn cẩu lương đê!!

Edit: Shin BT

⚪ Edit chỉ đúng khoảng 70 - 80 % nội dung truyện.

⚪ Tính ra có một chương, mà dài quá nên chia ra làm 3 phần.

.

Tiệc ra mắt đến tột cùng là cái đếch gì?

Giang Trừng nhìn chính sảnh đầy nam nhân, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.

Nam nhân hai mươi bảy tuổi chưa thành gia lập thất, dưới áp lực của gia đình, cậu miễn cưỡng tới tham dự bữa tiệc ra mắt của các vị công tử, tiểu thư gia tộc hào môn mà mẹ cậu luôn miệng đề cập.

Một đám nữ nhân đứng tuổi đã sắp xếp, bọn họ một đám hậu bối cũng không còn nhỏ tuổi, không thể tùy ý không đi là được.

Ngu Tử Diên vừa sơn móng tay vừa ung dung nói "Ta đã nhiều năm không quản đến mi, nhưng lần này tất cả mọi người đều đến, mi không đi thử xem."

Giang Trừng đối với việc này cũng không bất mãn gì. Thứ nhất, cách đối nhân xử thế của mẹ cậu rất cường đại, nàng mà nói một ngươi không thể đáp là hai, cậu đương nhiên sẽ không vì loại chuyển cỏn con này mà cãi lời mẹ. Thứ hai, đã qua nhiều năm rồi, cậu rong chơi đã chán rồi, tình cảm đến đến rồi đi đi, nếu có thể ổn định thì đâu có gì là không tốt.

Cho nên, Giang Trừng từ trên bàn thuận tay cầm một ly Champagne, ánh mắt chậm rãi đảo quanh bốn phía, mặt không gợn sóng nghĩ, yến tiệc gì mà không có lấy một mống nữ nhân?

Giang Trừng đứng trong góc, vị trí khá hẻo lánh, nửa dựa vào tường, toàn thân tản ra khí thế người sống chớ lại gần, xác định ở chỗ này giết thời gian.

Thật nhàm chán.

Nhìn nhìn một lúc lại phát hiện, ngẫu nhiên ghê, nơi này không ít người từng là bạn trai cũ của cậu a.

Xem ra mẹ cậu phải thất vọng rồi, Giang Trừng mặt không cảm xúc nhấp một ngụm chất lỏng màu vàng óng trong ly, bất quá tay không mà về còn ngon hơn dây dưa với đám tình cũ kia.

Ái chà người này, kiêu ngạo như chim Khổng Tước chính là mối tình đầu của Giang Trừng.

Hắn ưỡn lưng thẳng tắp, nhìn người lướt một cái liền qua, ánh mắt chưa dừng lại quá ba giây tại bất cứ người nào, tựa hồ trên đời này không có cái gì đáng giá để hấp dẫn ánh mắt hắn.

Kim gia giàu có ngút trời, hắn là con trai trưởng của Kim Quang Thiện, sinh ra liền giống như thái tử ngậm chìa khóa vàng chào đời.

Một đường thuận buồm xuôi gió, quen với Giang Trừng âu cũng là điều duy nhất trong đời hắn phải chịu uất ức.

Khi đó bọn họ đều học cao trung, Kim Tử Hiên lớn hơn Giang Trừng một lớp, công khai yêu sớm dĩ nhiên đem lại ảnh hưởng không tốt, mà Giang Trừng cùng Kim Tử Hiên trong trường chưa bao giờ để người khác nắm thóp được gì.

Lên lớp an an ổn ổn học, lúc nghỉ trưa cũng không cùng ăn cơm, đi trên đường có gặp qua cũng chỉ lướt qua vậy thôi, tựa như hai tòa băng sơn, nhìn không ra nửa điểm nhiệt lửa.

Nhưng khi tan trường, lại mở cửa mời người lên xe, Kim Tử Hiên đối với Giang Trừng chăm sóc từng li từng tí, mọi thứ đều tự thân vận động, một đôi mắt tưởng như bạc tình lại chăm chú nhìn Giang Trừng trong bộ đồng phục học sinh, đong đầy tình cảm.

Ai nhìn vào đều thấy được rằng, Kim Tử Hiên thật lòng thích Giang Trừng.

Giang Trừng mỗi lần đều thuận tay nhận lấy hoa Kim Tử Hiên tặng, nhìn hắn cười một cái, lại thuận tay đưa cặp sách cho bạn trai cầm, cuối cùng ngồi yên vị trên chiếc Rolls-Royce để hắn đưa về nhà.

Nhưng trước mắt bao người ngồi trên xe một vị thiếu gia giàu có đâu phải chuyện tốt gì, lỡ như nam sinh nữ sinh khác đều bắt chước Giang Trừng mơ mộng đu tới các vị giàu có thì làm sao bây giờ? Kim Tử Hiên tựa như một cái vật chủng quý hiếm, trên đời có được bao nhiêu vị phú nhị đại đối với ngươi nhất mực chung tình?

Kim gia đắc tội không nổi, vậy liền khuyên nhủ Giang Trừng đi.

Thế là có một ngày Giang Trừng bị chủ nhiệm lớp mời đến văn phòng uống trà, Giang Trừng hiểu chủ nhiệm lớp muốn nói điều gì, liền nói "Lão sư, em hiểu ý của thầy, vậy chỉ cần chứng minh yêu đương không ảnh hưởng đến học tập là được rồi đúng không?"

Chủ nhiệm lớp nhìn cậu, thầm nghĩ đứa nhỏ này mặc dù thành tích rất tốt, nhưng vẫn chưa bao giờ qua được Lam Vong Cơ vạn năm đứng nhất, liền nảy ra một ý hay.

"Như vậy đi, thầy đây cũng không phải người không có đạo lý, chỉ cần em có thể đứng nhất, thầy liền không nói chuyện tụi em yêu đương cho gia đình em biết."

Giang Trừng bình tĩnh nhìn xem hắn, thẳng đến cột sống hắn bắt đầu rét run, mới nghe được Giang Trừng nhẹ nhàng nói "Được."

Đằng sau chuyện này liền bị các nữ sinh đem ra bàn tán say sưa.

Bởi vì Lam Vong Cơ là một thiếu niên thiên tài, học bá trong học bá, được mọi người coi như thần mà trước mỗi kỳ thi đều đem ra cúng bái.

Đáp án hắn đưa ra so với đáp án tham khảo không khác biệt là mấy, cho dù là đề chính trị cũng rất khó tìm ra lỗi trừ điểm. Có một lần Lam Vong Cơ chọn khác đáp án một đề vật lý, chuyện này rất không bình thường, các lão sư vật lý phải kiểm tra đi kiểm tra lại, rốt cục phát hiện là đề tham khảo sai.

Nói tóm lại, Lam Vong Cơ tựa như một cỗ máy hoàn mỹ trong học tập. Giang Trừng thành tích rất xuất sắc, nhưng người chung quy làm sao so được với máy móc, cùng cấp thế nào mà đấu lại Lam Vong Cơ, vậy nên, mấy năm nay cậu chỉ có thể đứng thứ hai.

Chủ nhiệm lớp rất yên tâm.

Nhưng Giang Trừng dại gì đi đấu cùng cấp với Lam Vong Cơ, kẻ ngu mới lấy trứng chọi đá.

Cậu nhảy lớp.

Từ lớp mười một nhảy một phát đến lớp mười hai, cùng người tình Kim Tử Hiên chung lớp.

Lại qua ba tháng thi thử liên miên, cậu không chỉ đứng nhất toàn trường, mà còn nhất toàn thành phố, hơn hẳn tiền hạng nhất giờ đã là hạng hai Kim Tử Hiên mười phần.

Theo lý thuyết thì lớp mười một nhảy một phát như vậy rất khó khăn, dù sao bỏ qua hai vòng ôn luyện, lại phải đối mặt với kỳ thi đại học, tâm thái không tốt liền thua. Dưới tình huống bình thường chủ nhiệm lớp sẽ không đồng ý việc nhảy lớp này.

Xui thay, hắn phải liên tục nhận điện thoại từ phía gia đình Giang Trừng, bên kia đầu dây nữ nhân khí thế cường đại, lời nói thỉnh cầu liền biến thành mệnh lệnh "Tôi biết lão sư ngài rất tốt, nhưng con trai tôi muốn làm gì để nó làm đi, thi đại học trượt thì hậu quả nó tự gánh."

Chủ nhiệm lớp sau khi để điện thoại xuống mới biết được, nguyên lai Giang Trừng so với Kim gia nổi danh chẳng kém là bao, chính là Giang gia tiểu thiếu gia. Bất quá cha mẹ đều bề bộn nhiều việc, cho tới bây giờ vẫn chưa có họp qua hội phụ huynh, Giang Trừng cũng không phải loại người thích đem gia thế ra nói, đến mức tất cả mọi người đều nghĩ rằng Giang Trừng là người bình thường.

Người ta với người tình của người ta nào phải én nhỏ đòi làm phượng hoàng, người ta là môn đăng hộ đối đó, chắc phiền đến các ngươi đi quản?

Chủ nhiệm lớp mặt không thay đổi nghĩ. Biết sớm như rứa đã không mời Giang Trừng uống trà, Kim Giang hai nhà, đều không thể đắc tội a.

Đến lễ biểu dương thành tích, lớp mười một Lam Vong Cơ trên đài chờ hạng nhất toàn thành Giang Trừng phát giấy khen, trên mặt nhìn không ra bất thường, nhưng xương ngón tay lại bóp đến trắng bệch, trong vòng mười dặm bầu không khí tựa như kết băng, thậm chí lúc xuống đài không chờ Giang Trừng phát xong liền bỏ đi.

Giang Trừng thì tao nhã lễ phép mỉm cười, phát biểu cảm nghĩ cũng kinh thế hãi tục. Tại ánh đèn chiếu sáng, ngay trước toàn trường cảm ơn bạn trai ủng hộ, đồng thời đối với người bị cậu cướp đi hạng nhất thể hiện áy náy, nhưng biết sao giờ, ta tài giỏi hơn phải chịu thôi.

Kim Tử Hiên đứng dưới đài không hề chớp mắt nhìn Giang Trừng, chỉ cảm thấy cậu đẹp đến mức kinh người, phảng phất thế giới này chỉ có duy nhất mình đối phương.

—— Như thế sáng ngời, em là của một mình tôi.

Từ đó về sau, hai người không chỉ ngoài trường thân mật, mà trong trường cũng bắt đầu công khai yêu đương, không màng ánh mắt người đời.

Tất cả mọi người nghĩ, bọn họ sẽ thi cùng trường đại học, sau đó kết hôn.

Nhưng đời nào có như là mơ, ngôn tình cổ tích cũng chỉ có trên trang giấy mà thôi.

Mối tình đầu rất khó đi đến cuối cùng, hắn chỉ cùng sóng vai đi một đoạn ngắn trong cuộc đời dài đằng đẳng của Giang Trừng, nhưng không phải đoạn cuối cùng.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba có một lần các gia tộc liên hoan, Giang Trừng cùng cha mẹ, chi gái đến tham dự, vừa hay gặp Kim gia một nhà.

Trong yến tiệc này mấy cái tiểu bối mới biết được, nguyên lai Kim gia đại thiếu gia Kim Tử Hiên cùng Giang gia đại tiểu thư Giang Yếm Ly vốn đã có thông gia từ nhỏ, chính là hai vị lão gia quá cố định ra, lần này hội tụ cốt là để hai đứa nhỏ làm quen một chút.

Giang Trừng yên lặng nghe hết thảy, trong yến tiệc không nói một lời.

Chị gái cậu một mực học và sinh hoạt tại học viện nữ, rất ít khi về nhà, năm nay cũng là năm tốt nghiệp, dĩ nhiên đoạn tình cảm luyến ái của em trai hoàn toàn không biết.

Mà Giang Trừng cùng Kim Tử Hiên kết giao mặc dù hùng hùng hổ hổ, nhưng ngầm hiểu lẫn nhau không có nói với gia đình, mà trường học cũng không dám đem chuyện tình yêu của bọn họ nói cho hai bên gia tộc.

Ngày đó là ngày cuối cùng điền vào bảng nguyện vọng, Giang Trừng lúc ấy không có biểu tình gì, sau khi trở về liền giấu tất cả mọi người đem nguyện vọng sửa lại. Giấy trúng tuyển gửi xuống thời điểm, hai người không chỉ trời nam đất bắc, mà còn cách tám múi giờ.

Kim Tử Hiên sau khi biết chuyện liền tức giận gọi cậu ra nói chuyện, ai ngờ Giang Trừng dứt khoát gọn gàng nói chia tay.

"Nếu như chị tôi biết chúng ta từng yêu đương, bất kể có phải anh nói hay không, tôi đều ghi hận trên đầu anh. Cho nên, anh dùng thủ đoạn gì cũng được, nhất quyết không được để chị ấy nghe mấy lời bóng gió, rõ chưa?"

Kim Tử Hiên không thể tin nhìn Giang Trừng, vẫn không nỡ chỉ trích cậu dù chỉ là một câu, đến bây giờ hắn vẫn còn nghĩ đem hết toàn lực níu kéo lại, trong cuộc đời hèn mọn chật vật nhất đều tập trung vào lúc này, ở đây "Giang Trừng, em cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ xử lý tốt..."

"Xử lý cái gì? Anh không sai." Giang Trừng nghiêng nghiêng đầu, ngữ khí tự nhiên "Chỉ là tôi chợt nhận ra, tôi không có yêu anh nhiều như tôi nghĩ. Chí ít nếu chọn giữa chị gái tôi và anh, tôi hiển nhiên sẽ chọn chị ấy."

Giang Trừng đạp đổ Kim Tử Hiên tất cả tự tôn cùng kiêu ngạo, sau đó giống một con thiên nga, không quay đầu lại sải cánh bay đi mất.

Sau đó Giang Trừng lên máy bay đến nước A, ở sân bay gửi xong hành lý, cậu liền bẻ gãy sim điện thoại trước kia ném vào thùng rác.

Trong khoang máy bay bên cạnh là một nam nhân có khuôn mặt tinh xảo, hình dáng này làm Giang Trừng có chút quen thuộc, không khỏi chăm chú nhìn hồi lâu.

Người này chính là Giang Trừng tha hương nơi đất khách quê người, người yêu thứ hai.

Cùng hiện tại không có gì khác biệt a...

Kim Quang Dao cùng Kim Tử Hiên từ trước đến nay không hợp nhau, hôm nay có thể xuất hiện chung ở một bữa tiệc đúng là rất hiếm lạ.

Giọt nước không lọt, khéo léo, chưa từng phạm sai lầm trong cử chỉ và thái độ, ở đó đều là đám người trung tâm. Giang Trừng ánh mắt đảo qua cách đó không xa Kim Quang Dao, mà hắn tựa hồ đối với ánh mắt rất mẫn cảm, quay đầu liền hướng Giang Trừng nhàn nhạt nở nụ cười, phảng phất đối với hắn sự xuất hiện của cậu đã được dự đoán trước.

Giang Trừng rủ xuống mi mắt, ký ức lại ùa tới.

Nhất định phải nói rằng, Giang Trừng ngay từ đầu cùng hắn kết giao là bị cảm giác quen thuộc trên người hắn hấp dẫn.

Cho dù lúc ấy không biết Kim Quang Dao là con riêng của Kim Quang Thiện, Giang Trừng trong tiềm thức đối với đoạn tình cảm này đã không trong sạch. Cậu luôn ở trên người hắn tìm kiếm một chút không rõ ràng hình bóng người cũ.

Mà Mạnh Dao đối với cậu rất tốt, hắn nhớ kỹ Giang Trừng mỗi một cái thói quen, nhớ kỹ Giang Trừng khẩu vị cùng sở thích, sinh nhật cùng ngày kỷ niệm một năm yêu đương cũng sẽ nhớ rõ.

Bọn họ ở đâu cũng đều là người nổi bật, thành tích ưu tú, tướng mạo xuất chúng, trong trường học mọi người đều công nhận bọn họ là một đôi trời sinh, nam nam tương xứng.

Đây có lẽ là Giang Trừng may mắn, mỗi một người bạn trai cậu quen đều rất quan tâm đến cậu, chưa từng có ngoại lệ. Giang Trừng nhớ lại, cảm thấy kiếp trước mình đã từng cứu rỗi đám người bọn họ đi.

Ở chung năm thứ ba, Giang Trừng trong lúc làm luận văn, Mạnh Dao dẫn Tiên Tử ra ngoài đi dạo, điện thoại đột nhiên vang lên.

Xem ra Mạnh Dao không đem theo điện thoại, Giang Trừng mắt điếc tai ngơ, cậu không có hứng thú rình mò bí mật của người khác, tiếp tục gõ chữ.

Nhưng mà tiếng chuông hết lần này đến lần vang lên inh ỏi, triệt triệt để để đánh gãy mạch suy nghĩ của Giang Trừng, Giang Trừng không có cách nào, đành cầm lấy điện thoại của Mạnh Dao ấn nút nghe, muốn nói với người kia Mạnh Dao không có ở đây.

Cậu vừa há miệng, liền nghe được đối phương so với cậu còn muốn gấp hơn, lốp bốp một tràng "Kim Quang Dao, mày chỉ là đứa con riêng, không có thân phận gì, mặc kệ mày dùng thủ đoạn gì trở về, đều sẽ không được thừa nhận..."

Giang Trừng yên lặng nghe, lúc người nọ nói xong một tràng rồi thở dốc mới đưa tay cúp điện thoại.

Trong lúc vô tình nghe được nhiều bí mật của Kim gia như vậy, Giang Trừng liền hiểu ra tất cả mọi thứ.

"Kim Quang Dao... Kim gia Kim Quang Thiện.... Kim Tử Hiên... Ân, thảo nào giống nhau như thế."

Tiên Tử sủa một tiếng, Giang Trừng quay đầu lại, mới phát hiện Mạnh Dao cùng Tiên Tử đã đứng tại cửa ra vào, cũng không biết đã đứng bao lâu, nghe được bao nhiêu.

Giang Trừng khoát khoát tay nói "Kim Quang Dao?"

Hắn không có phủ nhận "Ừ."

Giang Trừng trừng mắt nhìn "Trên máy bay đã nhận ra tôi đi? Cùng tôi kết giao là cố ý a."

Thấy hắn không trả lời, Giang Trừng trong lòng liền tự hiểu. Cậu đặt di động lên bàn, từng bước một đi tới "Trước tiên để cho Tiên Tử chạy về phòng đi." Sau đó hôn một chút vành tai Kim Quang Dao.

"Chia tay ha, muốn làm lần cuối hay không?"

Động tác thân mật lại tàn nhẫn, không lưu bất luận chỗ trống nào, không cho cơ hội giải thích, trực tiếp đơn phương tuyên án đoạn tình cảm này kết thúc.

Kim Quang Dao cong lên khóe môi cười cười, nói "Ngày mai đi, ngày mai tôi dẫn cậu đi nơi này."

Hắn đưa Giang Trừng đến nghĩa trang công cộng.

Giang Trừng đi theo hắn đến trước một ngôi mộ, phía trên bia dán một bức ảnh nữ nhân, nàng dung mạo xinh đẹp động lòng người, phảng phất có nét sơn thủy vùng Giang Nam, mà phần này tú lệ hẳn đã di truyền cho con của nàng.

Kim Quang Dao đem một bó hoa cúc đặt trước mộ, nắm Giang Trừng tay, nói khẽ "Mẹ, con dẫn người con thích đến cho mẹ xem."

—— Hôm nay là ngày cuối cùng bọn hắn quen nhau.

Giang Trừng nhu thuận mở miệng "Dì, A Dao đã trưởng thành, là một nam nhân rất tuấn tú, dì nhất định sẽ hãnh diện vì anh ấy."

Kim Quang Dao giống như cười mà không phải cười nhìn cậu một cái, lúc gần đi hắn cúi người chạm lên ảnh chụp của Mạnh Thi.

"Con biết mẹ cũng thích cậu ấy, yên tâm, con sẽ lần nữa mang cậu ấy trở về."

Đêm đó bọn họ đi vào làng chơi nổi danh của nước A, Kim Quang Dao đậu xe ở cuối ngõ, tại một ngôi nhà trang trí thường thường thuần thục thuê một gian phòng, dẫn Giang Trừng lên lầu.

Trên đường đi Giang Trừng cái gì đều không có hỏi, sắp chia tay, nên cậu đối với Kim Quang Dao tất cả phản ứng đều là dung túng. Thẳng đến khi Kim Quang Dao khóa lại cửa, đối với cậu nói "Đây là nơi mẹ tôi từng làm việc trước kia."

Giang Trừng nhìn xiềng xích thô to trong phòng, trên giường bày đủ loại đạo cụ cùng dây trói, gian phòng tựa như một tòa nhà kín kiên cố không kẽ hở, cậu không tự giác lui lại một bước, sau đó bị Kim Quang Dao chụp lấy cổ tay.

"Vãn Ngâm, đừng sợ." Hắn nói, ngữ khí ôn hòa "Ngày cuối cùng, tôi muốn để em biết, tôi thật sự là người như thế nào."

Hắn trên miệng có bao nhiêu ôn nhu, trên tay liền có bao nhiêu hung ác.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top