Bạch Nguyệt Quang · Thượng (3)

Tam

1.

Lam nhị tiểu công tử chào đời được hai năm, vài người trong đám bọn hắn lần lượt có người nối dõi. Trong tiệc mừng trăm ngày, Kim Quang Thiện ôm tiểu nhi tử nhà mình, mặt tươi cười hớn hở.

"Giang Trừng."

"Ân." Đang trêu đùa cùng tiểu hài tử, Giang Trừng hờ hững đáp một tiếng.

Y bây giờ đã hoàn toàn trưởng thành, gương mặt góc cạnh rõ ràng, phi thường tuấn lãng, thân hình thon dài, lúc cúi người tóc đen tựa như thác nước, tùy ý tản mát trên vai, bên cạnh khí chất ngạo nghễ của một bậc Tông chủ, lại nhiều hơn một chút phong thái ôn nhu điềm đạm.

Kim Quang Thiện chăm chú nhìn sườn mặt tuấn tú của Giang Trừng, lại nổi lên hứng thú trêu chọc "Ngươi tính khi nào thì thành thân, ta vẫn đang chờ ngươi có nhi nữ, cùng ta kết làm thông gia."

"....." Giang Trừng dừng lại động tác trêu chọc tiểu hài tử, ngồi thẳng người, đôi mắt đen nhánh quét tới, Kim Quang Thiện bất giác lần nữa ngẩn ngơ.

Những năm này, Thanh Hành Quân dường như không xuất hiện trước tiên môn Bách gia, Ôn Nhược Hàn thì thâm sâu khó lường, tất cả mọi người đều đã ít nhiều trở nên âm trầm trải đời, chỉ có duy nhất Giang Trừng, ánh mắt vẫn như cũ thanh thuần trong sáng, cả người đầy nhiệt huyết, giống như một cây đại thụ bén rễ rất sâu, để bọn hắn thỉnh thoảng hoài niệm, rằng mình đã từng có một thời niên thiếu vô lo vô nghĩ, hăng hái vui vẻ như thế.

Đã từng có thời niên thiếu hăng hái vui vẻ...

"Kim Quang Thiện? Kim Tông chủ? Kim Quang Thiện!"

"A?" Kim Quang Thiện chợt bừng tỉnh "Làm sao?"

"Ta nói là..." Giang Trừng chỉ vào tiểu hài tử trán điểm chu sa trong ngực hắn, khóe miệng cong lên "Ngươi trước tiên giữ cho ta."

"Cái này ngươi cũng nói được??" Kim Quang Thiện dở khóc dở cười.

"Trước hãy giữ cho ta, nói không chừng sau này ta sẽ có nhi nữ."

"Ngươi nghĩ nhi nữ có thể từ trên trời rơi xuống sao?!"

Kim Quang Thiện bó tay toàn tập, nhưng khi nhìn ý cười tự tin bên miệng Giang Trừng, bất đắc dĩ đồng ý "Được được được, giữ cho ngươi, đều giữ cho ngươi."

2.

Sự thật chứng minh, nhi nữ chính là từ trên trời rơi xuống.

Một ngày trời đổ tuyết lớn, Giang phủ bất ngờ nghênh đón đại tiểu thư Giang gia.

Giang Trừng mặc áo choàng đứng trước cửa, một đường đạp tuyết trở về, lúc này y chỉ muốn mau chóng đến gần lò than trong phòng tìm một chút ấm áp. Lắc nhẹ thân thể, bông tuyết trên đầu vai y tự động từng mảnh từng mảnh rơi xuống.

Hạ nhân muốn đi lên giúp Giang Trừng cởi áo choàng, lại thấy Tông chủ nhà mình khẽ lắc đầu.

"Gọi Giang thúc thúc tới đây."

Y một bên phân phó, một bên chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng kéo xuống dây buộc, áo choàng nặng nề được mở ra, y vẫn cầm nó trên tay, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Lúc Giang chủ sự bước vào, liền thấy Giang Trừng đang choàng áo cho một tiểu cô nương, nữ hài tử thân thể phá lệ gầy yếu đứng giữa sảnh đường, được khoác lên áo lông chồn to lớn, mơ hồ không nhìn thấy rõ mặt.

"Nơi này là nhà của chúng ta." Giang Trừng ánh mắt mềm mại như tuyết, lại trong veo trữ định "Thế nào, ta không lừa ngươi đúng không? Nơi này thực sự rất ấm áp?"

"....." Tiểu cô nương đón nhận ánh mắt của y, hai tay nắm chặt, ngón tay siết lấy ống tay áo tử sắc của Giang Trừng.

Nàng thấy trong đôi mắt hạnh xinh đẹp kia, chất chứa ôn nhu vô hạn, phảng phất lại thêm trầm ổn kiên định.

Giang Trừng vẫn lẳng lặng chờ đợi, nữ hài tử một đường im lặng bỗng nhiên cúi đầu gật gật, trước ngực y trống đập liên hồi, thân thể nghiêng về phía trước, ôm lấy đứa nhỏ kia vào lòng.

"..... Thật tốt a."

"Giang thúc." Trong sảnh đường to lớn, Giang Trừng ôm lấy nữ hài tử đang được bọc trong áo choàng, chuyển mắt nhìn sang "Ta có nhi nữ a."

Y một đường trong gió tuyết trở về, đem tất cả bất an luống cuống, tất cả ý nghĩa cuộc sống, đều gửi gắm vào niềm vui nho nhỏ trước mắt. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Giang Trừng tuổi trẻ tài cao, hăng hái chính nghĩa, nhưng không ai biết rằng y từ một tiểu thiếu niên vô âu vô lo, một đêm cất cao lưng, dùng cả tuổi trẻ chống lên tiên môn, giữ vững Vân Mộng Giang thị luôn nằm trong ngũ đại thế gia.

Hiện tại, tiểu công tử của hắn nói với hắn, sau này y đã có người bồi bên cạnh.

Giang chủ sự hốc mắt đỏ lên, khó nén khỏi nghẹn ngào.

"Ai, tốt quá rồi, tốt quá rồi."

3.

Giang Tông chủ từ bên ngoài nhặt về một tiểu cô nương, cho nàng mang họ Giang, nhập gia phả, nhận tổ quy tông.

Tên gọi là Yếm Ly.

Mùa hè năm sau, Giang Trừng đang đề bút phê duyệt tông vụ trong thư phòng, ngoài cửa sổ hoa sen đua nở, bên trong hồ, một đuôi thuyền nhỏ chậm rãi lay động, lách qua từng khóm lá sen.

"Nhìn thấy chưa đại tiểu thư? Chính là lúc này... Được rồi!"

Soạt!

Một con cá chép như rẽ nước đem mình quăng lên, thanh âm nước bắn tung toé hoà cùng tiếng reo hò huân hoan.

"Thật lớn!"

"Tốt, chúng ta câu nhiều hơn một chút, đêm nay để phòng bếp làm món canh cá hầm ngó sen, có được hay không?"

"Được, được a!"

"Ha ha ha....." Giang Trừng khoé môi ngậm lấy ý cười, hưởng thụ hương gió tươi mát, đột nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên hai tiếng chim hót.

Một con Thanh Điểu đứng trên bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn y.

Giang Trừng ngơ ngác một chút, đang muốn nghiêng người nhìn kỹ, điểu kia liền dang rộng hai cánh, lộ ra lông vũ màu sắc điệt lệ, thản nhiên bay đi, chẳng mấy chốc hoà vào nền trời xanh thẳm.

"....."

Giang Trừng nhìn khung trời sáng trong, bất giác nhíu mày.

Ba ngày sau, Lam gia truyền đến tin tức, Lam thị chủ mẫu qua đời.

Giang Trừng mang theo một bao bánh quế lên Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Toàn bộ sơn môn chìm trong sắc trắng cô tịch, núi sông băng lãnh, lúc mở cửa ra, Thanh Hành Quân cằm đã mọc râu, ý cười thê lương.

"Lần này tới hơi muộn."

"....."

Giang Trừng yên lặng nhìn đối phương hồi lâu, lời ít ý nhiều mà kết luận.

"Khó coi chết đi được."

Thanh Hành Quân nhịn không được nở nụ cười.

4.

"Ta muốn bế quan."

"Vậy Đại Oa và Nhị Oa phải làm sao?"

"..... Ngươi còn muốn gọi chúng bằng nhũ danh này đến khi nào?"

"Ai mượn ngươi để ý."

"....."

"Khải Nhân sẽ nuôi dưỡng chúng thật tốt."

"Khải Nhân cũng sẽ đem một đống tông vụ Lam gia xử lý tốt phải không?"

"....."

"Giang Trừng." Nam nhân thở dài một tiếng "Ngươi là đang trách ta?"

"....."

"..... Ta nào dám. Cầu học lúc trước, Lam lão tiên sinh đã nói với chúng ta về Lam An tứ cảnh, là vì một người mà nhập hồng trần. Lam gia các người đều là như vậy, thiên hạ chúng sinh, vạn sự trong đời, đều không sánh bằng một chữ tình. Cứ thế đi, ngươi đã muốn như vậy, liền như vậy đi."

"....."

Liền như vậy đi.

"Liền như vậy đi. Giang Trừng, ngươi vì cái gì cho tới bây giờ đều không chịu thay đổi. Ngươi nên thay đổi đi."

"Thế nào?"

"Ngươi dùng bộ dáng này đứng trước mặt ta.... Ngươi cái người này đứng trước mặt ta, để cho ta mặc nhiên nghĩ rằng tất cả mọi chuyện vẫn như lúc đầu, phảng phất như chưa có cái gì thay đổi."

"Không tốt sao?"

"Không tốt."

"....."

"....."

Giang Trừng thở dài, rũ xuống mi mắt.

"..... Sẽ không phải đến lúc chết vẫn không thể gặp mặt lần cuối đi."

Thanh Hành Quân cười "Đừng rủa ta."

"Bất quá, nếu thật sự có ngày như ngươi nói."

Bên trong gian phòng lãnh tịch, Thanh Hành Quân nhìn người nọ, đôi con ngươi màu hổ phách sáng lên một chút, ôn nhu tĩnh lặng giống như năm đó.

"Sẽ có một con Thanh Điểu, hướng ngươi báo ta nhập mộng."

Giang Trừng sửng sốt một chút.

5.

"Giang Trừng."

Đi ra cửa, Giang Trừng bỗng nhiên nghe thấy người phía sau nhợt nhạt ý cười.

"Giang Trừng, Vãn Ngâm."

"Đại Oa, Nhị Oa, mong ngươi sau này chiếu cố."

"Hừ." Giang Trừng đầu không ngoảnh lại, vạt áo tử sắc phất ngang qua cửa, y nói "Ngươi yên tâm, ngươi không có ở đây, ta tự nhiên là cha của bọn chúng."

"....."

Trong phòng trầm mặc một lúc lâu, rốt cục lần đầu tiên truyền đến thanh âm khiếm nhã của Thanh Hành Quân "Ngươi cút!"

Lam đại Tông chủ rốt cục có thể trút xuống bộ dáng âm u đầy tử khí những ngày qua, giọng điệu bên trong vừa tức vừa buồn cười, ngay sau đó một bao bánh quế bị quăng ra.

"Mang theo bánh quế khó ăn của ngươi, cút!"

Nhiều năm như vậy rồi, hắn cuối cùng đã có thể nói ra được, bánh quế kia thật sự rất khó ăn.

6.

Mùa hạ cây cỏ xanh um, đi ra ngoài được một đoạn, Giang Trừng đứng trên thềm đá, quay đầu hướng gian phòng kia nhìn một cái.

Vì một người mà nhập hồng trần sao....

"A ha." Cười khổ một cái, Giang Trừng nắm lấy đầu dây buộc bao bánh quế, muốn quăng đi, nhưng khi y quay đầu lại, bất chợt đối diện ánh mắt của Lam Hi Thần.

Lam đại công tử hiện tại đã mười mấy tuổi, một thân bạch y, ngọc quan thanh bào, gương mặt tinh xảo ôn nhuận. Hắn từ trên bậc thềm đi xuống, bất giác làm cho Giang Trừng sững sờ ngay tại chỗ.

Tựa như rất nhiều năm về trước, đã khắc sâu vào trong trí nhớ của y, Thanh Hành Quân cũng như vậy khoác mây đạp sương mù, sờ sờ bước ra.

Ánh mắt Giang Trừng khẽ run, trong khoảnh khắc đó, không biết vì lý do gì, trong lòng một cỗ bi ai mạnh mẽ xông lên, khiến lồng ngực y một mảnh chua xót, cơ hồ muốn từ hốc mắt trào ra.

Giang Trừng trơ mắt nhìn Lam Hi Thần đi đến trước mặt mình, đối y chấp tay thi lễ.

"Giang.... Giang thúc thúc."

Cho đến bây giờ hắn vẫn như cũ gọi Giang Trừng hai tiếng "thúc thúc".

Giang Trừng nhìn hắn, đôi con ngươi đang mãnh liệt rung động dần dần dịu xuống, lại như ban đầu sáng như ánh trăng.

"Ta đã gặp phụ thân ngươi. Hắn nói, hắn muốn bế quan."

Lam Hi Thần nháy mắt sắc mặt tái nhợt.

Giang Trừng nhìn đôi môi đơn bạc của thiếu niên mím chặt lại, ánh mắt nhu hoà "Ngươi hận hắn sao?"

"....." Lam Hi Thần mục nhãn ưu tư, lại khép hờ hai mắt, lắc đầu.

"A ha." Giang Trừng vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu của hắn.

"Như thế, rất tốt." Lòng bàn tay nam nhân mềm mại dịu dàng, trong kí ức của Lam Hi Thần, từ trước đến nay chưa từng có ai đối với hắn làm như vậy. Lam đại công tử giờ phút này mở to mắt, sững sờ nhìn đối phương, tùy ý Giang Trừng lần nữa vỗ vỗ bả vai hắn, tùy ý đem bao bánh quế nhét vào tay hắn, sau cùng nhẹ nhàng rời đi.

Lam Hi Thần cảm thấy Giang tiểu thúc thúc của hắn khí chất thanh thuần, lại hoà ái dễ gần.... Cho đến khi hắn mở ra bao bánh quế.

7.

"Lần này ngươi đến hơi trễ."

Trên đường xuống núi, Giang Trừng gặp được Lam Khải Nhân.

"Ta không phải người Lam gia." Y một bên nói, một bên đến bên cạnh hắn, thuần thục sóng vai mà đi.

"Ngươi biết rồi?"

"Ân."

"Sách, ta thật bất bình vì ngươi, Lam nhị công tử, rõ ràng có thể một thân nhàn tản đạp biến sơn hà, nhưng hết lần này đến lần khác phải gánh lấy cục diện rối rắm."

"Chưa ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi vẫn nên thận ngôn đi."

Giang Trừng cười gằn một tiếng.

Lam Khải Nhân nhìn y, không khỏi thở dài.

Hai người trầm mặc sóng vai đi một đường, lúc ra khỏi đại môn, Giang Trừng đột nhiên quay người nhìn Lam Khải Nhân, oa oa nở nụ cười.

"Kỳ thật ta có chút khó chịu."

Lam Khải Nhân vẫn yên lặng nhìn y.

"Lam nhị công tử." Y vẫn như cũ gọi hắn, như chưa từng thay đổi cách xưng hô "Ngươi nói xem, chúng ta sau này còn cơ hội cùng một chỗ uống rượu, trêu chọc lẫn nhau, nhưng lại ý hợp tâm đầu không?"

"....."

Có thể.

Lặng yên trong gió, Lam Khải Nhân không hiểu tại sao hắn chỉ có thể đem lời này nói thầm trong lòng.

Chỉ cần ngươi chưa từng thay đổi, Giang Trừng.

[Phần Thượng Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top