Chương 18
.
.
.
Giống như có luồng điện chạy qua bụng. Giang Trừng chỉ chăm chăm nhìn tay Lam Vong Cơ trên bụng mình.
Thỏ con cũng thích mùi trên người Giang Trừng. Là mùi hoa sen nhàn nhạt thật dễ ngửi. Chúng cùng nhau rúc hết vào người Giang Trừng. Giống như chủ nhân, chúng cũng thật thích Giang Trừng.
Nơi này cũng đều là không khí gượng gạo. Giang Trừng một hồi mới lên tiếng phá vỡ im lặng.
" Ta... ta thấy hơi đau lưng, muốn nằm một chút. "
" Được. "
Lam Vong Cơ đứng dậy đem giường sửa soạn thật tốt, đem ngoại bào cùng giày của mình cởi ra.
" Ngươi làm gì?"
" Đi ngủ."
Giang Trừng cau mày nhìn Lam Vong Cơ.
" Hàm Quang Quân, ngươi về Tĩnh Thất ngủ đi. "
" Không thích."
" Ngươi......!!!"
Giang Trừng, hắn thật muốn đạp Lam Vong Cơ một cái. Cái tên đầu gỗ này đột nhiên thấy hắn thật vô liêm sỉ. Giang Trừng cười nhăn nhó.
" Hàm Quang Quân, Lam gia không phải giờ Hợi mới ngủ hay sao?"
" Gọi Lam Trạm."
Giang Trừng tròn mắt nhìn hắn, nhất thời không biết nên phản ứng lại như thế nào.
Không để Giang Trừng nói, Lam Vong Cơ nhào qua dán môi hắn lên đôi môi bạc mỏng xinh đẹp của Giang Trừng. Giang Trừng bị tập kích thì giật mình vô thức lùi về phía sau. Lam Vong Cơ liền tóm gáy hắn, hôn sâu hơn. Giang Trừng khó thở bị ép phải hé miệng, Lam Vong Cơ đưa lưỡi vào trong miệng hắn dây dưa. Đôi môi ngọt ngào kia giống như có ma lực làm hắn muốn nghiện, chậm rãi nhấm nháp nó.
Giang Trừng bị đoạt đi hô hấp, thở không nổi, yếu ớt đánh vào lồng ngực rắn chắc của người đối diện. Lúc Lam Vong Cơ lưu luyến rời khỏi đôi môi ngọt ngào đó, trên môi còn vương một sợi chỉ bạc.
" Ngọt!"
" Ngươi...tên không biết xấu hổ!! Vô liêm sỉ...!!....Tên lưu manh!! "
Giang Trừng mặt đỏ đến muốn nhỏ máu. Hắn thở hổn hển rồi đột nhiên thực muốn chạy trốn khỏi nơi này nhưng Lam Vong Cơ không cho hắn nghĩ nhiều như thế. Đợi đến lúc bản thân nghĩ xong thì hắn đã bị ôm đến bên giường.
" Ngủ."
Sau đó khoác lại ngoại bào, xoay người rời đi.
Giang Trừng đi đường mệt mỏi nên ngủ một mạch tới tận đêm khuya. Lúc hắn tỉnh dậy, đoán chừng cũng đã quá giờ Hợi bởi nằm bên cạnh hắn là Lam Vong Cơ.
Giang Trừng bị đói mới tỉnh, hắn chăm chăm nhìn xà nhà một hồi.
Giang Trừng hình như nhớ đến hắn ở biệt viện này, dưới gốc đào còn chôn mấy hũ rượu. Nghĩ tới lại thèm. Hắn bụng lớn như thế này hẳn là sinh đôi đi. Giang Thị bồi bổ cho hắn lại không cho hắn uống rượu. Không vui!
Giang Trừng bò dậy, rón rén bò qua người Lam Vong Cơ, cúi người thấp chút liền chạm đến chóp mũi của hắn. Ngũ quan Lam Vong Cơ cũng tương đối là dễ nhìn. Mũi thật thẳng, môi cũng thật đẹp. Thôi bỏ đi, đẹp cũng không ăn được.
Giang Trừng xỏ vội giày vào chân. Bỗng nhiên hắn nhìn đến Tị Trần trông cũng không tệ, liền cầm theo ra ngoài.
Giang Trừng nửa đêm cầm Tị Trần, ra sức đào đất. Đào Hoa Tửu hắn chôn như thế nào đào mãi không tới. Hắn mệt bở hơi tai, vứt kiếm sang một bên, ngồi bệt xuống gốc nghỉ một chút. Sau lưng hắn lại vang lên giọng nói làm Giang Trừng sợ rụt cổ.
" Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi đêm."
Hắn quay đầu lại nhìn.
" Lam....Lam lão tiên sinh. "
Giang Trừng bị cái bóng mặc đồ tang dọa cho sợ bay màu. Nửa đêm nửa hôm Lam Khải Nhân còn mặc đồ trắng, tính hù chết hắn cùng bảo bảo hay sao?
Nhưng Lam lão đầu tại sao nửa đêm không ngủ lại chạy đến nơi này ?
Lam Khải Nhân vuốt râu, âm trầm.nhìn hắn.
" Đi theo ta!! "
Giang Trừng rụt cổ, ngoan ngoãn đứng lên phủi bụi đất trên người sau đó đi theo Lam Khải Nhân hướng Tàng Thư Các. Bỏ lại Tị Trần đáng thương nằm lăn lóc một chỗ.
Cuối cùng là bị phạt chép gia quy mà đích thân Lam Khải Nhân giám thị.
Giang Trừng lẳng lặng khóc tiếng chó. Lam gia đối xử với dựng phu như thế này sao? Thật muốn bỏ trốn về Vân Mộng. Lam gia đúng là bắt nạt người mà.
Giang Trừng sao gia quy tới sáng, tay giống như gãy rồi. Hoàn toàn mất cảm giác. Lam Khải Nhân đem kinh thư buông xuống hỏi hắn.
" Đã nghĩ tên cho hài tử chưa?"
Giang Trừng nhìn bụng một cái.
" Đã nghĩ ra tự cho đứa nhỏ rồi, tiên sinh không cần lo lắng. "
Ở Tàng Thư Các có thể ngửi thấy mùi gỗ tùng thoang thoảng, còn có mùi của trầm hương thực thơm. Thực sự thật dễ chịu.
" Có thể nói ta nghe một chút về danh tự của hài tử không?"
Lam Khải Nhân khẽ vuốt râu, nhìn chằm chằm vào bụng Giang Trừng.
" Nam gọi Giang Tịch Chi . Nữ liền kêu nàng Giang Thu Lan đi!"
" Hỗ giang ly dữ tịch chi hề, nhẫn thu lan dĩ vi bộ. Rất hay!"
" Tiên sinh quá khen rồi. "
Giang Trừng cúi đầu cười, ngẩng lên đã thấy huynh đệ Lam thị ở cửa Tàng Thư Các.
Lam Vong Cơ nhìn hắn, mặt vô biểu tình. Giang Trừng mới nhớ ra hắn đã vứt Tị Trần ở nơi nào liền tránh đi ánh nhìn " nóng bỏng " của Lam Vong Cơ.
" Hai người các ngươi hãy chiếu cố hắn thật tốt. "
" Dạ, thúc phụ. "
Lam thị Song Bích cúi đầu hướng Lam Khải Nhân thi lễ một cái. Sau đó lão rời đi, Lam Hi Thần lại hướng Giang Trừng cười dịu dàng như gió xuân thổi.
" Vãn Ngâm, Hoán đưa ngươi đi dùng bữa sáng. "
Giang Trừng cau mày, bĩu môi.
" Không ăn. Đồ ăn nhà các ngươi khó ăn. Ta không ăn. "
Biểu cảm tựa như làm nũng đáng yêu của Giang Trừng làm Cô Tô Song Bích tim hẫng một nhịp.
" Vãn Ngâm, cơm sáng là Vong Cơ đích thân nấu cho ngươi. Hoán đã thử qua, không hề khó ăn. "
Giang Trừng nể mặt, cho Lam Vong Cơ chút mặt mũi mới miễn cưỡng gật đầu đáp ứng.
" Chân ta mất cảm giác rồi...."
Lam Hi Thần đem Giang Trừng bế lên. Giang Trừng hoảng sợ ôm lấy cổ hắn nhưng nhận ra tư thế đâu hổ. Một đường đi tới trù phòng hắn đều vùi mặt vào lồng ngực Lam Hi Thần. Lam Vong Cơ chỉ có thể nhìn huynh trưởng mà ghen tị.
Giang Trừng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ được đặc cách thật nhiều. Lam Hi Thần còn đặc biệt mời trù sư thượng hạng về nấu cơm cho mình hắn. Phần ăn của Giang Trừng lúc nào cũng thịt rau cân đối. Phần ăn đầy đủ dinh dưỡng cho cả hắn và bảo bảo.
Giang Trừng một ngày đi loanh quanh Vân Thâm Bất Tri Xứ thật nhiều. Nơi này quả thật không phải nhàm chán mà là cực kỳ nhàm chán.
Hắn buổi sáng chạy tới chuồng thỏ của Lam Vong Cơ. Hai tên đấy lẽo đẽo chạy theo sau hắn
" Lam Hoán, ta muốn ăn đầu thỏ cay. "
Giang Trừng xách tai hai con thỏ bự nhất của Lam Vong Cơ đi về phía Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ triệt để đen mặt. Thỏ hắn nuôi không phải là để ăn, nhưng nếu đó là Giang Trừng thì lại khác.
" Được!!. "
Lam Vong Cơ nói vậy cũng khiến Giang Trừng có chút ngạc nhiên nhưng sau đó liền vui vẻ xách hai con thỏ bự chạy về phía Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần.
Cô Tô tiết trời se lạnh, sương rơi thật nhiều làm cỏ xanh non đều phủ một lớp nước tươi mát.
Giang Trừng thích thú ôm thỏ liền đi có chút nhanh, không để ý dẫm lên một chỗ thật trơn liền bị té xuống đất. Bụng đột nhiên đau nhói lên. Giang Trừng nhìn trời đấy quay cuồng còn hắn thì đau đến toát mồ hôi, nửa mê nửa tỉnh đã thấy Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần bên cạnh.
Giang Trừng hai tay nắm chặt lấy bạch y của Lam Vong Cơ, miệng thốt lên được mấy từ ngắt quãng, run rẩy. Cảm giác bên dưới có chất lỏng từ từ thấm ra y phục. Tanh tưởi tựa như là máu.
" Con....mau cứu...cứu con...."
Sau đó hắn đau đến ngất đi. Trên mặtlấm tấm mồ hôi. Lam Vong Cơ tựa như phát điên lên , hắn ôm chặt lấy GiangTrừng, đôi mắt hằn đỏ, một mạch ôm người chạy đi tìm y sư. Cả Vân Thâm Bất TriXứ vì Giang Trừng mà loạn thành một đoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top