{Bình -Ngư}Hương vị của biển
Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu nhau say đắm, mỗi bình minh điều đến bờ biển để ngắm mặt trời mọc, và buổi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Họ yêu nhau rất chân thành, một tình yêu thuần khiết và nhẹ nhàng. Anh là một chàng trai dịu dàng và luôn bảo vệ cô, vì thế cô đặt niềm tin ở anh rất nhiều. cô biết rằng bên anh cô nhất định sẽ có một hạnh phúc trọn vẹn.
Nhưng ước muốn của cô đã tan biến theo mây khói, vì anh đã rời xa cô để đến một nơi mà cô biết rằng cô không bao giờ đến được. Ngày hôm đó chính là ngày tàn khóc nhất đời cô, cô luôn ân hận, vằn vặt mình, giá như lúc đó cô chịu nghe lời anh nói, chịu nghe anh giải thích thì cô đã không mất anh mãi mãi.
Một năm trước, cái ngày mà anh đã rời xa cô. Như mọi ngày cô và anh đều hẹn nhau đi ngắm mặt trời mọc, hôm nay cô cố tình đến sớm hơn anh, nhưng anh đã đến muộn, nói đúng hơn là anh đã không đến. Cô nhắn tin cho anh anh không trả lời, gọi cho anh anh không nghe máy, cô thật sự rất tức rất tức, cô luôn tự hỏi tại sao anh không đến? Tại sao anh không gọi điện cho cô? Bao nhiêu câu hỏi tại sao vang lên trong đầu. Cô cứ chờ cứ chờ nhưng anh đã không đến, cô buồn bả bỏ đi. Cô lang thang trên con phố với bao nhiêu là suy nghĩ, một nỗi buồn dâng lên trong lòng và cô cứ vừa đi vừa nghĩ, cho đến khi cô bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang đi vào một quán café. Người con trai đó chính là anh, nhưng đi bên cạnh anh tại sao là một cô gái, một cô gái cô chưa từng gặp bao giờ. Cô đã bàn hoàn khi thấy anh đi cùng cô gái khác và cườ nói vui vẻ, cô muốn bay đến thật nhanh đến chỗ anh nhưng cô đã không làm thế mà thay vào đó cô đi theo hai người vào trong. Họ ngồi bàn gần cửa ra vào, cô không vào mà chỉ đứng ở cửa theo dỗi. Đâp vào mắt cô là hình ảnh anh lấy ra từ túi một chiếc hộp màu đỏ và đưa cho cô gái đối diện, cô ta mở hộp và lấy một chiếc nhẫn bạc rất đẹp, cô gái nhìn anh cười ất tươi. Nhưng điều đó đối với cô là một sự thật quá phũ phàng, cô đã yêu anh nhiều như thế nhưng tại sao anh lại phản bội cô, cô ngây người và làm rơi chiếc túi sách của mình. Nghe có tiếng động, anh vội quay sang nhìn thì bất ngờ gặp cô đang đứng đó.
"Song Ngư"- Anh vội lên tiếng.
Hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt thanh tú của cô, cô không tin đó là sự thật và vội vàng bỏ chạy. Anh hoảng hốt đuổi theo, lúc đó trời bắt đầu đổ mưa.
"Song Ngư, đợi anh với, hãy nghe anh giải thích"- Anh chạy theo gọi cô. Cô nghe thấy nhưng không muốn dừng lại, cô không muốn nghe anh giải thích lúc này nên cứ thế mà chạy ra đường, quên cả việc đèn báo hiệu dành cho người đi bộ qua đường đã nhảy sang màu đỏ. Một chiếc xe đang lao đến cô, cô bất ngờ nhìn lại nhưng không phản ứng gì bởi vì lúc này cô đang rất ngạc nhiên không biết điều gì đang xảy ra.
"SONG NGƯ"- Anh hét lớn và lao đến đẩy cô ra.
"*Két* Rầm"
Chiếc xe dừng lại, nói đúng hơn là nó đã tông vào anh, anh đang nằm ngay dưới đất trước mắt cô, máu đỏ tươi từ anh chảy ra lênh láng, cô trợn mắt nhìn như không tin đó là sự thật.
"Không, Cự Giải anh không được xảy ra chuyện gì?"- Bất giác cô choàng tỉnh vào lao đến đỡ lấy anh.
"Cự Giải anh cố lên e..em sẽ đưa anh đến bệnh viện"- Cô khóc nức nở nói
"S..song Ngư, xi..xin lỗi em anh không nên thất hẹn với em, em đừng giận anh"
"Em không giận, không giận anh. Cự Giải huhu"
"Em đừng khóc, em cười sẽ đẹp hơn"
Anh đưa tay lên lau những giọt nước mắt của cô rồi vội vàng lấy ra từ túi mình một chiếc nhẫn bạc.
"Chiếc..chiếc nhẫn lúc nãy"- Cô bất ngờ nhìn anh
"Chiếc nhẫn này anh vốn mua tặng em, nhưng anh không biết em thích không nên nhờ chị họ đi mua cùng anh, lúc nãy chị ấy bảo muốn xem lại nên anh..."
"Vậy...vậy ra em đã hiểu lầm anh, xin..xin lỗi anh"
"Không sao? Em hiểu là tốt rồi, nghe anh nói đây Ngư nhi, dù sau này không có anh bên cạnh em cũng phải sống hạnh phúc, nhé"- Anh nói trong nhịp thở gấp gáp
"A..anh nói gì vậy? Anh không được xảy ra chuyện gì? Anh hãy cố lên"- Cô nói trong tiếng nấc
"Song Ngư, A.n.h Y.ê.u E.m"
Anh dùng hơi thở cuối cùng của mình để nói với cô từng chữ rất rõ ràng, cô bật khóc, nước mắt rơi lã chã, ôm anh vào lòng nhưng sao không thấy hơi ấm từ cơ thể anh nữa, đôi bàn tay ấm áp của anh đã buông xuôi và không bao giờ nắm lấy tay cô nữa, đôi mắt luôn nhìn cô âu yếm đã nhắm nghiền lại và không bao giờ mở ra. Sự đau khổ dâng lên đến tột cùng, tiếng gào khóc của cô như xé toạt cả màn mưa lạng buốt.
-o0o-
"KHÔNG"
Cô giật mình tỉnh dậy đưa tay lên ngực thở gấp gáp và nhìn xung quanh nhà, lại là giấc mơ đó, đã một năm kể từ ngày anh ra đi cô luôn mơ về ngày hôm đó. Nó như sự ám ảnh đối với cô, cô đã khóc rất nhiều vì sự thật này, phải chăng ông trời muốn trừng phạt cô. Nỗi nhớ về anh như khứa vào tim, cô đã sống vất vả với những ngày không có anh bên cạnh, mỗi đêm cô điều khóc vì nhớ anh, nhớ những ngày hạnh phúc khi bên anh.
"Cự Giải, làm sao em có thể sống hạnh phúc khi không có anh"- Cô khẽ nắm lấy bàn tay có chiếc nhẫn anh tặng, cô nhìn nó, nước mắt từ khóe mi khẽ rơi xuống. Hạnh phúc ư? Với cô bây giờ hai chữ "Hạnh Phúc" không còn có ý nghĩa gì nữa? Cô sợ rằng chỉ cần hưởng thụ niềm hạnh phúc hiện tại, thì nó sẽ lặp tức tan thành mây khói. Cảm giác đó đau khổ quá, từ đây về sau cô không còn tin vào hạnh phúc đó là gì nữa. Dù người cô yêu đã không còn trên thế gian này nữa, nhưng mỗi ngày cô vẫn một mình ra biển ngắm mặt trời mọc, có lẽ với cô điều đó đã trở thành thói quen trong cuộc sống của cô. Đi dọc bờ biển, những lớp cát trải dài vô tận, từng đợtsóng dập dềnh, những vỏ sò cứ đi theo từng đợt sóng mà trôi dạt vào bờ. Ngày đó anh cũng đã nhặt được vỏ sò màu hồng và tặng nó cho cô, cô đeo nó ở cổ cho đến bây giờ, cô luôn xem nó là lá bùa may mắn của mình. Vừa đi vừa miên man suy nghĩ về những quá khứ của cô và anh mỗi khi đến nơi này, quá khứ ngập tràn hạnh phúc. Nhưng hôm nay có vẻ khác lạ, từ xa một thân hình người con trai nào đó đập vào mắt cô. Nơi anh ta đứng chính là mổm đá Cự Giải và cô hay ngồi, cô nhẹ nhàng tiến lại gần, người con trai đó với thân hình cao ráo, mái tóc đen khẽ bay bay theo gió. Cô ngây người nhìn, hình ảnh đó sao mà giống anh quá, đôi mắt cô đỏ hoe, đôi tay khẽ đưa lên bụm miệng để kìm nén nước mắt không cho nó trào ra. Đôi môi nhỏ nhắn khẽ run lên, mấp máy thành tiếng.
"Cự Giải"
Dường như âm thanh nhỏ nhắn đó đã đưa đến tai chàng trai, anh ta từ quay lại nhìn nơi phát ra tiếng nói. Đập vào mắt anh là một cô gái xinh xắn với thân hình nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn ẩm ướt đang mở to hết cở nhìn anh. Nhìn sâu vào đôi mắt tựa như biển cả đó, anh có một cảm giác rất lạ, sự yêu thương, nhớ mong và chờ đợi.
"Em là ai?"
Từ lúc anh chàng xoay người tim cô đập liên hồi, cô luôn hi vọng là người cô yêu, cô đã rất nhớ anh, luôn mong chờ anh, nhưng khi anh chàng đó lên tiếng cô khẽ giật mình trở về với hiện tại, cô thầm trách mình sao quá ngây thơ, Cự Giải đã không còn nữa thì sao có thể xuất hiện trước mặt cô lúc này.
"Tôi..tôi nhận nhầm người! Xin..xin lỗi đã làm phiền!"- Cô vội cúi người rồi quay đi
"Khoan đã"- Chàng trai lên tiếng, từ trên mởm đá nhảy xuống tiến đến gần cô. Song Ngư dừng bước, thân hình nhỏ nhắn từ từ xoay người. Chàng trai tóc đen đó đang đi đến gần cô, ánh mắt đen láy nhìn xoáy vào đôi mắt long lanh của cô. Ánh mắt đó khiến cô bối rối, cô thầm nghĩ sao ánh mắt đó rất giống, rất giống ánh mắt của Cự Giải, người mà cô yêu nhất trên đời này.
"Em khóc sao?"
"K..không có"
Song Ngư vội tránh đi ánh mắt như nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô. Cô không dám nhìn nó, vì nó thật sự rất giống ánh mắt của Cự Giải.
"Anh không tin, ánh mắt em đã nói lên tất cả"
Không hiểu sao anh cảm thấy cô gái này rất đặt biệt, nhất là đôi mắt đó. Nó chứa đầy tất cả yêu thương, nhớ mong, và đầy nước mắt.
"Tôi có khóc hay không cũng chẳng liên quan gì tới anh"
Song Ngư nói lớn rồi chạy đi, nước mắt cô đã kiềm nén bây giờ đã thực sự trào ra, vừa chạy vừa khóc, mặt kệ cho mọi người xung quanh nhìn thấy. Mặc kệ anh chàng lạ mặt đó vẫn đang đứng nhìn theo bóng dáng của cô.
Cô chạy nhanh về nhà, mở cửa và chạy thẳng lên phòng , quên cả việc chào mẹ cô như thường ngày. Bình thường cô là một đứa con ngoan rất lễ phép dù đi ra ngoài hay đã về nhà cô cũng chào mẹ mình. Tuy nhiên, mẹ cô biết rõ nguyên nhân đó là gì? Bà cũng biết mối quan hệ của cô và Cự Giải nên bà có thể hiểu cho đứa con gái ngoan của mình, bà cũng đã nhiều lần an ủi và động viên cô rất nhiều, bà chỉ mong cô mau chóng vui vẻ trở lại và sống tốt hơn với hiện tại. Sau khi về nhà, cô đã nằm trên giường khóc, khóc nhiều đến nổi đôi mắt cô cảm thấy mệt mỏi và nặng trĩu, cô đã ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Trong giấc mơ hình ảnh Cự Giải lại hiện về trong tâm trí cô, anh tựa như một thiên thần luôn đến bên cạnh cô vào mỗi buổi tối, chỉ có trong giấc mơ cô mới có thể gặp được anh. Đôi lúc cô đã ước mình sẽ được sống trong giấc mơ đó mãi mãi, để cô có thể ở bên anh, nhưng cô biết điều ước đó sẽ không bao giờ là sự thật. Nước mắt khẽ lăn dài xuống gương mặt xinh xắn có chút tiều tụy, cô khóc nhiều đến nổi chiếc gối màu hồng cũng ướt đẫm nước mắt.
-o0o-
Hôm nay bầu trời trong xanh, từng đám mây trắng đang bay bay trên bầu trời. Cô đã dậy từ rất sớm và ra phố. Nơi đầu tiên cô ghé vào là cửa hàng hoa. Cô đã mua một bó hoa lily, loài hoa mà người cô yêu thích nhất, cô đã dặn người bán gói thật kỹ và thật đẹp. Bởi vì hôm nay là ngày giỗ của Cự Giải, cô càng làm bánh mì chuối, loại bánh mà Cự Giải thích ăn nhất. Bước lên xe bus cô nhanh chóng đi tìm chỗ ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top