Bác sĩ tôi thích anh (Chovy ❤️ Keria) (5)

Lần này vào viện, Minseok căn bản không có thời gian đi tìm bác sĩ Jeong. Bởi vì mẹ cậu mỗi ngày đều ở viện cằn nhằn. Mẹ về rồi cậu lại bị bác sĩ Kang đến hỏi thăm.

Bọn họ nói chuyện hợp và vui vẻ lắm, nhưng cậu đương nhiên cũng rất nhớ bác sĩ Jeong, nhưng cậu mãi vẫn chưa có cơ hội. Hôm nay đã là ngày thứ 2 cậu nằm viện rồi.

Bác sĩ Kang vừa đứng dậy phải đi thăm bệnh nhân khác, Minseok tính toán xem đi gặp bác sĩ Jeong kiểu gì, gặp người ta thì lấy lí do gì nói chuyện.

"Đang nghĩ gì đăm chiêu vậy?"

"Không có gì, chỉ là...aaaa" Minseok mải suy nghĩ, có người hỏi thì cậu theo bản năng mà trả lời, nhưng hoàn hồn lại thì giật mình nhận ra người hỏi không ai khác, chính là bác sĩ Jeong mà cậu luôn nhớ đến.

"Bác sĩ Jeong, anh khoẻ không?" Cậu hoàn hồn rồi thì vui vẻ chào hỏi.

"Tạm được, cậu đang nghĩ cái gì mà đăm chiêu vậy? Không lẽ nghĩ về bác sĩ Kang?" Jihoon không biết là trong giọng nói mang chút mùi giấm.

"Không, anh ấy mới rời đi, tôi nghĩ về anh ấy làm gì chứ." Minseok không hiểu gì, nhưng vẫn thành thật lắc đầu.

"Bác sĩ Kang thật quan tâm bệnh nhân, mỗi ngày đến thăm bệnh nhân đến mấy lần" Jihoon khó chịu nói.

"Đúng vậy, anh ấy rất tốt, còn nhắc tôi nhiều loại đồ ăn không tốt cho dạ dày. Cũng là một bác sĩ rất tận tình đó chứ." Minseok gật đầu, không nghĩ nhiều mà khen người khác.

"Người ta tốt vậy, cậu cảm động? Bác sĩ Kang cũng rất đẹp trai mà, tôi nghe nói còn đang độc thân đó." Jihoon thấy Minseok khen người ta, lòng khó chịu không thôi, vô thức mà giọng nói thật mỉa mai nói với cậu.

"Không có, tôi đâu dễ đổi lòng như vậy! Mà...bây giờ mới để ý nha. Anh ghen sao bác sĩ Jeong?" Minseok vui vẻ mà nói, bây giờ mới nhận ra là bác sĩ Jeong đang ghen.

"Ai thèm ghen!? Mà cậu định coi bệnh viện là nhà à mà chăm vào đây nằm thế?" Jihoon như bị nói trúng tim đen, hắng giọng rồi nói sang chuyện khác.

"Ai muốn vậy đâu chứ, tôi bận rộn nên ăn uống không cẩn thận, kết quả bị đau dạ dày" Minseok nhún vai nói.

"Sức khoẻ của mình không lo thì còn ai lo cho, cố mà sống lành mạnh vào" Jihoon trong lòng có chút không yên, người này đã hai mấy tuổi, nhưng rất biết cách làm cho người khác lo lắng. Lần trước là chơi đá bóng gãy chân, mới một thời gian lại vào viện vì đau dạ dày.

Jihoon còn không biết bản thân anh vậy mà lại lo lắng cho cậu. Chỉ biết khi nghe viện trưởng nói cậu lại nhập viện, lo lắng đến xem, thấy cậu nói chuyện thân mật với người khác, anh lại thấy khó chịu. Chính anh cũng không hiểu bản thân mình nữa rồi.

"Vâng vâng, ngày nào mẹ tôi cũng nói rồi, ngay đến anh cũng nói tôi" Minseok dùng vẻ mặt đáng thương nói.

"Thế chân cậu thế nào? Còn đau không?" Thấy được khuôn mặt cún con của cậu, anh không nỡ nói thêm, lảng sang chuyện khác.

"Đã khỏi hẳn, thỉnh thoảng trời mưa có hơi nhức mà thôi"

"Ừ cái đấy không đáng lo, chịu khó đi lại cẩn thận là được"

"Vâng. Mà anh đi thăm bệnh nhân gần đây à?" Minseok không tin anh thăm mình đâu, chắc là đi thăm bệnh nhân gần đây, tiện vào thăm cậu thôi.

"À ừ...tôi phải đi thăm bệnh nhân đây, tạm biệt" Jihoon vội vã bỏ đi. Anh chợt nhận ra. Mình vậy mà đi qua mấy toà nhà để đến tận đây thăm cậu.

Bọn họ không quen không biết, cậu chẳng qua cũng chỉ là bệnh nhân cũ anh điều trị, nhưng lúc nãy anh không nghĩ nhiều vậy.

Từ hôm qua nghe tin thì chạy đến xem, thấy cậu thân mật với người khác thì về suy nghĩ miên man, càng suy nghĩ lòng càng không yên, rồi hôm nay có thời gian rảnh lại chạy đến, cho đến lúc cậu hỏi anh mới nhận ra.

Chẳng lẽ anh cũng thích cậu? Thật sự là anh không bài xích đồng tính, bạn anh cũng có mấy người là đồng tính, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ mình cư nhiên cũng là đồng tính.

Đúng như Wangho bạn anh nói, bạn sẽ không biết mình là đồng tính cho đến khi gặp được người đàn ông của mình.

Nhưng có lẽ cậu ta nói thích anh, nên anh mới vô thức để ý cậu ta đi. Hẳn là vậy rồi đi. Nghĩ như vậy, lòng Jihoon nặng trĩu quay về khoa của mình.

Bác sĩ Jeong "tiện đường", mỗi ngày qua thăm Minseok hai lần sáng chiều. Lần nào đến cũng gặp bác sĩ Kang ở đó.

"Bác sĩ Kang thật tận tình với bệnh nhân quá" Jihoon vẻ mặt lạnh lùng nói.

"Anh quá khen, tôi luôn tận tâm với bệnh nhân của mình mà" Bác sĩ Kang mỉm cười điềm đạm. Trong lòng nghĩ gì thì không ai biết.

"Tận tâm quá mức rồi, chỉ cần đến xem tình hình là tốt rồi, đâu cần ngồi lại hàng giờ đồng hồ vậy đâu" Jihoon nhíu mày.

"À, tôi coi cậu ấy như bạn, cậu ấy nhàm chán nên tôi ở lại tâm sự mà thôi. Phải nói đến bác sĩ Jeong đây, không phải bệnh nhân của anh cũng đều đặn ghé thăm, tôi đây phải học hỏi rồi" Bác sĩ Kang mắt híp lại, nhìn Jihoon.

"Tôi trước đây chăm sóc cậu ấy 1 tuần, cũng có chút qua lại, bây giờ cậu ấy nằm viện. Tôi đây cũng phải ghé qua thăm hỏi rồi" Jihoon mặt không cảm xúc.

"Như vậy cũng quá nhiệt tình rồi đi, chỉ là bệnh nhân cũ mà thôi"

"Anh cũng chỉ là bác sĩ phụ trách mà thôi"

Minseok nhìn cả hai bọn họ đứng song song nói chuyện, ngữ điệu bình tĩnh, thái độ bình thản. Nhưng sặc mùi thuốc súng. Có ai có thể nói rõ cho cậu biết, tại sao hai người này lại đấu khẩu với nhau vậy?

"À ừm... tôi nói này, hai anh tình cảm tốt như vậy, nếu muốn nói chuyện có thể ra ngoài từ từ tâm sự, phải để cho bệnh nhân nghỉ ngơi" Y tá ngượng ngùng đi vào nhắc nhở.

"Minseok, cậu có muốn ăn cái gì không?" Bác sĩ Kang quay ra hỏi.

"Không cần, tôi không thèm ăn. Bác sĩ Jeong, tôi hỏi chút chuyện được không?" Minseok nhìn Jihoon.

"Được" Jihoon mặt hơi ngẩng lên, lén lút nhìn bác sĩ Kang một cái cười khẽ, làm cho bác sĩ Kang bực tức không thôi.

"Vậy hai người nói chuyện đi, buổi chiều tôi sẽ ghé thăm cậu sau nhé Minseokie" Bác sĩ Kang rõ ràng trong lòng rất khó chịu, cố nặn ra nụ cười với Minseok rồi đi ra ngoài.

"Bác sĩ Jeong, tôi thấy bác sĩ Kang nói cũng đúng, anh không cần mỗi ngày qua đây thăm tôi" Minseok chỉ nghĩ là sợ Jihoon đi lại vất vả, cậu sẽ đau lòng. Vì phải đi qua mấy toà nhà để đến đây.

Còn Jihoon nghe vào, lại thành Minseok đứng về phía bác sĩ Kang, vẻ mặt lạnh xuống.

"Cậu nhanh như vậy đã cảm động và quay ra thích bác sĩ Kang rồi à?"

"Không phải, tôi chỉ là lo anh đi lại vất vả mà thôi" Minseok lắc đầu nói.

"Tôi không phải đến thăm cậu, tiện đường mà thôi"

"Ừm...bác sĩ Jeong, anh nói anh không thích tôi nhưng lại luôn quan tâm đến tôi" Minseok cười tủm tỉm.

"Đừng tưởng bở, tôi mới không thèm quan tâm cậu. Nghỉ ngơi đi, chiều tôi tiện đường thăm bệnh nhân thì mang ít hoa quả qua cho cậu" Jihoon bị cậu nhìn chằm chằm, còn cười vô lại như vậy, không hiểu sao lại thấy cậu thật đẹp. Nhất là nốt ruồi dưới mắt kia, bình thường mặt cậu nhìn hơi đáng yêu, nhưng có nốt ruồi lại làm khuôn mặt cậu thêm một phần quyến rũ. Anh đúng là điên rồi, cư nhiên lại rung động khi nhìn thấy người con trai khác cười.

Minseok nhìn bóng lưng to lớn cùng dáng vẻ như chạy trối chết của Jihoon, vui vẻ cười ngoác miệng. Ha ha, bác sĩ Jeong rõ ràng khẩu thị tâm phi, thích cậu mà không dám nói này. Thật đáng yêu quá đi, sao lại có người vừa đẹp trai vừa đáng yêu như vậy nhỉ? Làm cậu đau tim muốn chết. Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có Minseok mê trai đang nằm mơ mộng, cười đến đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top