Q44.Khoảnh khắc nào khiến bạn nhận ra hiện thực rất tàn khốc?
Khoảnh khắc nào khiến bạn nhận ra hiện thực rất tàn khốc?
1. Khi bạn cần sự giúp đỡ nhất, quay đầu nhìn lại, chẳng có ai bên mình.
2. Giỏi thế nào chăng nữa, cũng chẳng bằng có mối quan hệ tốt.
3. Bạn tìm được một công việc khiến họ hàng, bạn bè hâm mộ. Cha mẹ cũng tự hào vì công việc này của bạn. Nhưng chỉ có bạn tự biết, bạn không thích nó chút nào cả. Nó khiến bạn bực dọc, chán chường. Bạn muốn vứt bỏ nó, nhưng bỗng nhận ra rằng, ngoài công việc này ra, bạn chẳng làm được cái gì khác.
4. Vừa nãy, trên chuyến xe bus tôi ngồi về nhà, một người đàn ông trung niên nhặt rác cũng lên xe. Lúc bác ấy xếp hàng mua vé, tài xế lớn giọng: "Đi xuống, đi xuống, ông đi xuống đi. Không cần tiền của ông, tiền nhặt xó nào ai biết được." Bác đứng im. Tài xế lại nói: "Ông không xuống thì mọi người xuống hết đi." Ai cũng nhìn chằm chằm vào bác ấy, bác xấu hố đứng tại chỗ cũ. Tôi choáng. Sao không dành một chút tôn trọng cho bác ấy?
• Tàn khốc ở đây không phải ông tài xế, mà là cả đám người các cậu. Chẳng một ai đứng ra bênh vực bác ấy cả.
5. Nhìn thấy trên bản tin, các cụ ông, cụ bà đáng lẽ nên an hưởng tuổi già, lại bởi nhiều nguyên nhân mà phải bươn chải sớm khuya kiếm những đồng tiền lẻ.
6. Hai người yêu nhau như thế, lại vì vật chất, gia đình... mà không để ở bên nhau.
7. Tôi mới chia tay với bạn trai, là tình đầu. Tôi 24 tuổi mới bắt đầu yêu đương, vì chẳng tin tưởng vào tình yêu cho lắm. Vậy mà anh lại khiến tôi thất vọng thêm một lần nữa. Những lời hứa hẹn phút đầu vỡ vụn trong phút chốc. Cái cảm giác bị bỏ rơi chẳng dễ chịu chút nào.
8. Tôi đặt hết tâm huyết để mở một tiệm trà sữa màu hồng phấn, bỏ ra rất nhiều tâm tư trang trí, sửa chữa từng chi tiết nhỏ. Bây giờ sắp đóng cửa rồi.
9. Chăm chỉ luyện tập vũ đạo, tôi nhảy rất tốt, huấn luyện viên lại không chọn tôi lên sân khấu, bởi tôi không đủ xinh đẹp. Đến giờ, tôi chẳng còn chút tự tin gì với bản thân, không dám nhảy nữa.
10. Người bạn nhớ mong có khi đã quên bạn từ lâu rồi, ấy mà bạn vẫn vì người ta mà mất ngủ mỗi đêm.
11. Khi bạn muốn yêu đương, lại nhận ra chẳng có ai yêu bạn.
12. Người bạn thuở ấu thơ xoá bạn tôi rồi. Thì ra thời gian thực sự sẽ khiến con người ta càng ngày càng xa cách.
13. "Tốt nghiệp Đại học nào? 985 hay 211?"
"Không phải ạ..."
"Người tiếp theo."
(985 và 211 định nghĩa nôm na là cụm Đại học loại 1, tuyển sinh ít, điểm sàn cực cao, chốn hội tụ nhân tài)
14. Rõ ràng là lỗi của người khác, người xung quanh lại chỉ trích tôi.
15. Nghèo.
16. Cái lúc đứng trên cân đo thể trọng ấy, tôi lĩnh hội được rằng: "Người đang ăn, cân đang nhìn."
17. Đáng lẽ sắp lên chức quản lý, rồi cháu trai của người ta đến.
18. Bước ra khỏi cánh cổng trường mới ý thức được cái gì là sinh tồn.
19. Stephen Hawking mất rồi. Khiến tôi cảm thấy cho dù người nào đó có truyền kỳ đến cỡ nào đi nữa cũng trốn không thoát khỏi cái hiện thực sinh lão bệnh tử.
20. Thi Đại học, điểm sàn tăng 1 điểm, ngàn người điêu đứng.
21. Bầu chọn để nhận thưởng ở Đại học, những người thân với giảng viên, trợ giảng hơn, luôn được ưu tiên.
22. Có lần đến hạn đóng tiền phòng, bởi không có tiền, bị chủ nhà đuổi ra ngoài. Vừa hay tối ấy lại lất phất mưa.
23. Người cha mà tôi ngỡ mãi chẳng già lại gục ngã bởi quá mỏi mệt.
24. Bị người mình thích xoá bạn, là bạn học ngày nào cũng chạm mặt. Một tháng rồi, tình cảm ấy cũng chẳng nhạt phai chút nào. Trong tình yêu, đâu phải cứ bỏ ra thì sẽ nhận lại.
25. Trong Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không chỉ đánh chết những con yêu quái không có ô dù, có ô dù thì đều được dắt đi rồi.
26. Xấu, chỉ dám chụp từ phía sau.
27. Mới hôm qua, bạn thân của tôi mất, cậu ấy mới 19 tuổi thôi. Ông trời thật không công bằng.
28. Tôi ở Trùng Khánh, muốn đi Bắc Kinh thăm anh ấy, nhưng nhìn vào giá vé máy bay, bằng với khoản tiền sinh hoạt cả tháng của tôi rồi.
29. Sau khi tốt nghiệp, không tìm được công việc lại chẳng có tiền, tha phương nơi đất khách, không muốn ngửa tay xin tiền cha mẹ lại chẳng biết đi đâu tìm ai để mượn tiền. Mẹ nó, tiền phòng cũng đóng không nổi.
30. Bạn nói tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền vạn sự bất thành. Bạn nói thực lực là quan trọng nhất, nhưng chỉ cần có một khuôn mặt đẹp là có thể tiết kiệm bao nhiêu công sức. Bạn nói có công mài sắt có ngày thành kim, nhưng cái kim mà bạn nói ấy, người khác lại có được dễ như trở bàn tay. Có lẽ, chúng ta cố gắng chẳng phải vì một tương lai rạng rỡ nhất, mà bởi vì tránh thoát khổ một tương lại ảm đạm nhất.
31. Tôi từng đi xuống một vài vùng nông thôn nghèo đói, ở đó không khí dày đặc mùi bài tiết từ các hố phân. Người nơi này không những phải chịu đựng cái mùi ấy, còn sống trong cái xóm nhỏ không điện thoại, không máy tính, không TV. Mà tôi thì rất may mắn, nằm sofa nghịch điện thoại, lướt FB. Thực ra, chúng ta có thể ở đây nghịch điện thoại, lướt FB, sở hữu rất nhiều thứ mà người khác không có, cuộc sống của bọn họ tàn khốc hơn chúng ta rất nhiều, chúng ta đã rất may mắn rồi.
• Nguồn: Weibo
_03.dii
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top