CHƯƠNG 6

MÙA HÈ ĐẦU TIÊN

Trước khi trang trí nhà, mẹ dặn tôi vẽ hai bức tranh treo trong phòng khách, đỡ phải đi mua, phí tiền. Thế là tôi bắt đầu loay hoay vẽ tranh, nhưng có vấn đề mới nảy sinh: màu dính khô đặc, vải vẽ đã "xử lí" hết từ khi chuyển nhà nên hôm sau tôi đành lọ mọ đi chợ mua vật liệu. Đang mua thì Seungyoon gọi điện đến, vừa nghe: "Where are you?"

Tôi nói đang mua sắm, nó lại hỏi tiếp: "When back?"

Tôi cảnh cáo: "Nói tiếng Hàn đàng hoàng vào cho anh!"

Seungyoon ném điện thoại, "Ai đó nói tiếng Anh sao anh không mắng? Anh ta còn nói tiếng Đức nữa đấy! Quá bất công, quá vô lí, sao anh lại thiên vị như thế? Em là em trai anh cơ mà!"

Một tay xách bàn vẽ, một tay lỉnh kỉnh ôm màu nên tôi phải kẹp di động dưới tai, nghe vậy, cáu: "Thì sao hả, anh ấy là "chồng" anh!"

Bên kia im lặng vài giây, sau đó tôi nghe thấy giọng Seungyoon, "Ha ha, nhóc, sẵn sàng đánh cược, chấp nhận thua, nhả tiền ra đây! Đấu với anh? Chú em còn gà lắm."

Tôi...

#34

Ngày thứ hai về nhà, tôi thấy chữ ký trên SNS của Seungyoon đổi thành: "Về nhà thật là chán quá đi! Còn chán hơn ở trường nữa."

Lập tức, tôi chạy sang phòng, nhéo tai nó: "Còn chán không? Chán không?"

Seungyoon gào oa oa thảm thương: "Anh...anh là người xấu!" Sau đó gọi mẹ cứu mạng!

Tôi phản ứng vô thức: "Gào rách cổ họng cũng không có ai đến cứu đâu!"

Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy Jiyong đang chình ình trước cửa, bình tĩnh hỏi: "Anh phải cứu ai?"

Tối đó, tôi bị Jiyong kéo sang phòng, anh vừa tắm xong, nằm trên giường, vạt áo he hé mở, chớp mắt quyến rũ nói: "Seungri, em cũng nói một câu "Gào rách cổ họng cũng không có ai đến cứu đâu" với anh đi."

Thật là...

#35

Seungyoon cuối cùng không thể ngồi ở nhà thêm nữa, chưa được bao lâu đã ầm ĩ kêu sắp mốc lên rồi, muốn ra ngoài đi lại! Sau đó lôi tôi cùng lượn đường.

Nó ngó nghiêng đủ kiểu người đẹp, chân dài, mặc quần áo thời thượng tấp nập trên đường, quay sang nhìn tôi, sau đó nhìn người đẹp, rồi lại nhìn nhìn tôi, cuối cùng chân thành đặt một câu nghi vấn: "Sao Kwon Jiyong có thể thích anh mình được nhỉ. Thành phố này thiếu gì trai xinh gái đẹp cơ chứ?"

"..."

#36

Một tối, đi xem phim với Seungyoon và Jiyong, Seungyoon muốn xem "X", Jiyong phản đối: "Xem 'Y' có vẻ hay hơn." Tôi đề nghị: "Vậy thì xem 'Z' nhé?" Cả hai đều đồng ý.

#37

Hồi ở nước ngoài, Jiyong chơi game khá nhiều.

Tên nhân vật của anh là: Người đàn ông của Seungri. Khi bắt gặp, tôi được dịp "đông cứng" một phen.

Có đôi lần Seungyoon ầm ĩ đòi chơi game với anh, vì không giết được ngoài đời nên đành xả hận trong game!

"Chẳng qua vì... anh ta dùng tên anh nên em không giết được thôi, nhưng, mẹ kiếp, nhìn chữ 'người đàn ông' dính đằng sau em lại đặc biệt ngứa tay!" Mỗi khi chơi game xong, nó lại gào khóc y một câu như vậy. Cho đến một hôm, không nhịn được nữa, nó nổi bão: "Jiyong, anh có phải đàn ông không hả?! Thuở đời lại đặt cái tên như thế, sửa ngay cho tôi!"

Jiyong thản nhiên nói: "Anh là đàn ông, ghi rõ rành rành ở tên tài khoản còn gì?"

Seungyoon: "Anh không đặt nổi cái tên nào bình thường được à!?"

Jiyong: "Ý em là tên Seungri không bình thường?"

Seungyoon: "Anh đừng có ngậm máu phun người! Tôi nói tên anh tôi không bình thường bao giờ! Aaaa tức chết, anh mới không bình thường! Cả nhà anh mới là không bình thường!"

Jiyong quay lại phía tôi nói: "Seungri, Seungyoon nói nhà mình toàn người không bình thường, bây giờ anh là người của em, em xem có phải nó đang nói em không..."

Seungyoon hộc máu: "Anh, anh, anh... Anh kìa!!!!!"

Seungyoon đáng thương trước nay chưa bị ai bắt nạt bao giờ, nhưng hễ về nhà lại tức đến giơ chân vì Jiyong, nó cứ thua là đánh, cứ đánh là thua. Tôi rất muốn nói với nó rằng, em không thắng được đâu, Jiyong là loại người có thể khen một bí thư thành phố rằng "Kiểu tóc được đấy" trong khi vị lãnh đạo kia đầu trọc lốc, nghe nói lúc đó cha Jiyong còn "phì" luôn tại chỗ.

#38

Thời gian Seungyoon ở nhà trôi qua rất nhanh, lúc sắp đi nó mới bắt đầu thấy tiếc, ký tên trên SNS cũng đổi thành: "Không muốn đi."

Nhưng không muốn cũng phải đi, ngày cuối, tôi tiễn nó lên máy bay, nó ôm tôi thật chặt, mắt đỏ hoe: "Anh, em đi nhé, anh phải nhớ em đấy."

Tôi hứa: "Sẽ nhớ." Sau đó nhắc nhở: "Sang bên ấy đừng có đua đòi xăm trổ, uống rượu hút thuốc, trẻ con uống rượu người ta chỉ thấy học đòi người lớn thôi, chẳng tăng thêm phẩm vị của em đâu. Thích ai thì có thể theo đuổi, nhưng cấm có quan hệ nam nữ lung tung. Tóc dài phải đi cắt, sao cho người khác thấy mắt mình. Học hành cẩn thận, tự biết giữ gìn sức khoẻ."

Seungyoon tủi thân: "Anh còn dài dòng hơn cả mẹ."

Nhưng cả nó và tôi đều biết, ngoài nó ra, tôi có nói nhiều với ai bao giờ.

#39

Sau khi về trường, Seungyoon gọi điện cho tôi, hỏi: "Anh, Jiyong có ở đấy không?"

Tôi trả lời: "Tìm anh ấy à, đợi một chút."

Nó vội vàng la toáng lên: "Ai thèm tìm anh ta! Em hỏi xem anh ta có ở đấy không để nói chuyện cho dễ thôi."

Chẳng hiểu sao hai người này đặc biệt không hợp nhau, tôi đáp: "Sao thế? Chắc giờ anh ấy đang lên mạng trong phòng sách."

Thế là nó lập tức bắn như súng liên thanh: "Anh, anh không thấy đính hôn như thế là sớm quá à? Mà anh không thấy Jiyong giả nhân giả nghĩa sao? Anh ở cùng với anh ta, chắc chắn sau này sẽ chịu thiệt thòi!"

Tôi hỏi: "Giả nhân giả nghĩa thế nào?"

Seungyoon vội nói: "Anh đợi tý, em gửi cái này cho xem!"

Hai phút sau, có tiếng Jiyong gọi tôi từ phòng sách, anh nói: "Seungri, em vào đây một lát."

Tôi vào phòng, nghi ngờ: "Sao thế?"

Jiyong cười chỉ chỉ máy tính, trên SNS của tôi hiển thị ảnh chụp màn hình Seungyoon gửi đến.

"Seungyoon: Nói cho anh biết, đừng tưởng rằng anh với anh tôi yêu nhau là tôi sẽ gọi anh bằng anh!

Jiyong: Khỏi cần gọi anh, anh rể luôn đi.

Seungyoon: ...Tôi dựa vào...!

Jiyong: Dựa vào anh thà tự dựa vào chính em.

Seungyoon: Tôi... Fuck!

Jiyong: Em tự 'fuck' từ từ."

"Anh, anh xem đi, anh ta nói chuyện lưu manh, lưu manh, quá lưu manh! Không phải quân tử, chắc chắn không phải quân tử! Em đã thử nghiệm ra giúp anh rồi!"

Tôi nghĩ thầm, Seungyoon à, những lời còn lưu manh hơn thế anh nghe suốt rồi...

Sau đó tôi thấy Jiyong nhắn lại một câu, "Anh chuyển lời đến anh em rồi, không cần cảm ơn đâu."

"..."

Không biết đến mùa xuân nào hai người này mới hoà thuận được.

#40

Seungyoon kể nó đang học lái xe, cần hỏi tôi một số thứ, tôi nói: "Quy định bên này khác bên em." Chợt nghĩ ra Jiyong mới đầu cũng học lái xe ở nước ngoài nên hỏi nó: "Hay là em nhờ Jiyong?"

Đầu dây bên kia trả lời rất kiên quyết: "NO!"

Tôi vừa buồn cười vừa tò mò, "Sao em không thích anh ấy?"

"Anh ta cũng có thích em đâu! Anh, anh không biết Jiyong độc ác thế nào thôi! Anh ta dám bảo em là: nếu em không đạt học bổng thì đâm đầu vào đậu phụ chết đi cho lành! Anh ta làm như học bổng dễ lấy lắm không bằng, chưa thử sao biết!"

Tôi thật thà nói: "Năm nào anh ấy cũng có học bổng."

Seungyoon sững sờ một lúc, "Anh ta không phải là người!"

Jiyong vẫn luôn tựa vào vai tôi, bây giờ mới "a" một tiếng, nói: "Con nhà giàu."

Tôi đẩy đẩy đầu anh, nhắc nhở: "Em là anh của con nhà giàu."

Giọng Seungyoon vang lên xen lẫn nghi ngờ, "Anh này, không phải anh ta đang ngồi cạnh anh đấy chứ?!"

"Ừ."

"Họ Kwon, anh quá tiểu nhân (bỉ ổi)! Nghe lén người ta nói chuyện mà là quân tử à?"

Jiyong đưa tay nhận điện thoại, tôi vui vẻ nhẹ nhõm đi sang một bên, nghe anh thong thả nói: "Ông nói ông là quân tử lúc nào?"

"Vậy là tiểu nhân?!"

"À, đại hơn em." ("À, lớn hơn em.")

"... Đại gia anh!" ("... Lớn cái đầu bố nhà anh!")

"Ồ, cái này nghe hay đấy, gọi thêm mấy tiếng đại gia nghe."

Hẳn là bây giờ Seungyoon đang tức giơ chân, còn nghe loáng thoáng tiếng gào từ bên kia: "Đưa điện thoại cho anh tôi! Tôi không muốn nói chuyện với anh!"

Không hiểu sao hai người này làm cho tôi nghĩ tới câu... "yêu nhau lắm cắn nhau đau".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top