Thiên thần với đôi cánh bạc

"Đừng cứng nhắc như thế!

Thả hồn mình, và đi cùng chúng tôi nào!

Đến một nơi mả toàn là hạnh phúc...

Đến một nơi mà bạn sẽ tìm thấy được bình yên..."

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu, trong giấc mơ anh lại được nhìn thấy những thiên thần khả ái, mang trên vai đôi cánh màu bạc, hát lên những khúc ca và đưa anh đi trên một con đường trải đầy hoa hồng. Đôi khi, anh cứ muốn chìm đắm vào giấc mơ ấy mãi, vì nó đem lại cho anh cảm giác ấm áp, an toàn, trái ngược với hiện thực đầy ngang trái, nhiều đớn đau mà anh phải chịu đựng...

Kể từ ngày tai nạn ấy xảy ra làm cho anh mất đi đôi mắt , không còn thấy được ánh sáng mặt trời...

Cũng là ngày mà anh biết... anh mất đi tình yêu của đời mình...

Bước chân vào căn nhà khi màn đêm đã buông xuống, Thế Huân mệt mỏi thả người lên ghế sofa, tay đưa lên nới lỏng cà vạt, hơi thở đậm mùi men rượu theo đó cũng dần trở nên thoải mái hơn. Hôm nay hắn có một cuộc hẹn với đối tác nên không ăn cơm ở nhà. Mà thật ra... cả năm nay rồi, hắn có bao giờ chịu về dùng bữa cũng người thân đâu.

Trước mặt đang là một mảng tối đen, bốc chốc ánh sáng từ bóng đèn điện bừng lên khiến Thế Huân đang quen với bóng tối chợt nhăn mày khó chịu. Hắn nheo mắt, hướng về bóng người đang đứng ở phía cầu thang:

"Huân, là em phải không?"

Kim Tuấn Miên khẽ nói, đôi chân chậm chạp dò từng bước về trước một cách cẩn thân. Hai mắt anh mở to, chúng vẫn đẹp, vẫn trong sáng như ngày nào. Nhưng dường như... đã không còn sức sống.

Ngô Thế Huân nhìn anh đang khó khăn di chuyển về phía mình, trong lòng chợt phát sinh cảm giác chán ghét. Hắn khó chịu đứng phắt dậy, mặc kệ anh ở đó mà sải bước lên trên phòng. Hắn không muốn nhìn thấy anh, không muốn tiếp xúc với đôi mắt vô hồn ấy. Chúng làm anh nhớ lại quá khứ kinh hoàng, cái đêm xảy ra tai nạn đáng tiếc. Mặc dù sự thật... người gián tiếp cướp đi đôi mắt của anh, không ai khác chính là Ngô Thế Huân hắn!

Tuấn Miên cảm nhận được người kia đã rời khỏi phòng khách, anh vội vàng quay người lại, cánh tay khua lung tung mong tìm được cơ thể quen thuộc. Thật không may, tay anh chạm phải một bình hoa ở gần làm nó rơi xuống đất vỡ tan. Nhiều mảnh thủy tinh nằm rải rác dưới sàn nhà ướt sũng nước. Thế Huân bất ngờ nhìn lại, thấy một cảnh tượng hỗn độn như vậy mà không khỏi điên tiết. Hắn chạy xuống, nắm chặt lấy cổ tay Tuấn Miên đang ngồi sụp xuống vì sợ, kéo lên một cách thô bạo.

"Anh tính phá phách như vậy đến khi nào? Tôi còn chưa đủ mệt mỏi hay sao?"

Tuấn Miên nép mình lại vì tiếng quát của Thế Huân, run rẩy lùi về sau mấy bước lại vô tình đạp phải những mảnh vụn thủy tinh. Máu từ miệng vết thương lan ra ngoài, anh đau nhức cả gan bàn chân nhưng không dám hé nửa lời, đành cố gắng cắn chặt môi để giảm bớt cơn đau. Anh biết, Ngô Thế Huân ghét nhìn thấy cảnh tượng máu me.

"Thôi ngay cái kiểu làm vẻ mặt đáng thương ấy với tôi. Anh có biết là anh phiền phức lắm không hả?"

Hắn bực dọc hét vào mặt anh, bao nhiêu cơn giận dữ, mệt mỏi từ công việc đều trút hết lên anh. Một ngày cái sự việc cãi vã như thế này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Mỗi khi bị hắn mắng, anh chỉ cúi đầu lắng nghe mà không có bất kỳ phản ứng nào. Tuy trước mắt bây giờ chỉ toàn là màu đen ảm đạm, Tuấn Miên vẫn có thể mường tượng ra gương mặt giận dữ của hắn đối với anh, không còn là biểu cảm trìu mến, chiều chuộng như xưa, chỉ toàn là cau có, khó chịu. Im lặng chịu đựng tất cả lời đay nghiến đầy tổn thương suốt hai năm trời, không một ai yêu thương, không ai an ủi, duy nhất một mình Kim Tuấn Miên anh gồng gánh hết áp lực lên vai, chấp nhận mọi lời dè bỉu của người đời, ... cũng chỉ vì muốn tốt cho Thế Huân, giúp cho hắn an ổn mà gây dựng sự nghiệp. Nhưng đổi lại, anh nhận được gì? Sự ghét bỏ, tiếng thở dài ngán ngẩm của Ngô Thế Huân sao?

Những giọt nước mắt nóng hổi bất giác lăn dài xuống hai gò má gầy yếu ngay sau khi bóng hắn khuất trên cầu thang. Lần nào cũng vậy cả, sau khi giải tỏa cơn tức giận, hắn đều bỏ lại anh một mình mà quay lưng đi. Thế Huân đâu biết đằng sau hắn là một con người nhỏ bé, yếu đuối đang bị bủa vây bởi nỗi buồn tủi, đau thương...

Hắn thực sự không biết...

Hay giả vờ không biết?

Ngô Thế Huân là đang trốn tránh thực tại hay sao?

*

"Huân! Em đi chậm thôi!"

"Anh buông ra! Anh thì biết cái gì cơ chứ?"

Đó là vào một buổi tối muộn, trời mưa rất to, mang theo sấm sét rạch ngang bầu trời. Chiếc xe cứ thế lao vút đi như một mũi tên trên con đường lớn, tầm nhìn phía trước càng lúc càng mờ đi vì từng đợt mưa xối xả không ngừng trút xuống. Tuấn Miên cảm thấy lo sợ vì anh chỉ thấy một màn mở ảo bên ngoài cửa kính, trong khi đó Thế Huân thì càng lúc càng tăng tốc, xe của hai người phóng đi như không có điểm dừng trong đêm.

"Nghe anh này, bình tĩnh lại đi Thế Huân!"

Ngô Thế Huân chỉ chăm chú về phía trước, một chút đếm xỉa đến lời khuyên của người bên cạnh cũng không có. Sự việc xảy ra ngày hôm nay làm hắn quá tức giận. Giận đến mức mất đi hằn lý trí. Hiểm nguy đang ở ngay trước mắt mà hắn không hề hay biết, cứ thế bị cơn cuồng nộ chi phối lao đầu vào, mang theo cả người mà hắn yêu thương...

... Một tiếng động lớn do va chạm mạnh vang lên giữa không trung rộng lớn, xé tan màn mưa trắng xóa. Xe của Thế Huân và Tuấn Miên do không kiểm soát được tốc độ nên đã đâm vào chiếc xe tải lớn đi ngược chiều trong tích tắc. Trước khi bị ánh đèn xe tải làm chói mắt, Ngô Thế Huân kịp cảm nhận được có một thứ lao đến, bao bọc lấy người hắn. Kim Tuấn Miên, anh ấy đã dùng cả cơ thể mình để bảo vệ cho người thương. Ôm chặt lấy cổ Thế Huân, Tuấn Miên khẽ mỉm cười. Chỉ cần hắn không xảy ra mệnh hệ gì, anh có thể đánh đổi mọi thứ để cho hắn được bình an. Đó là tất cả những gì anh có thể làm lúc này, sau đó rơi vào trạng thái hôn mê...

... Mà mưa thì vẫn không có dấu hiệu sẽ tạnh ...

*

Thế Huân giật mình tỉnh dậy trong tình trạng cả người thấm đẫm mồ hôi. Hắn lại mơ thấy đêm hôm ấy, mọi chuyện dường như không sao tránh khỏi. Hai năm trôi qua, hắn vẫn không thể nào nhớ được lý do anh và hắn xảy ra cãi vã. Mong sao, đó là một việc vô cùng quan trọng đi... Nếu chỉ vì một nguyên nhân cỏn con không đáng có làm cho Tuấn Miên mất đi đôi mắt, có lẽ cả đời hắn hối hận cũng không đủ.

Đưa tay lên xoa nhẹ mi tâm, Thế Huân tự hỏi tại sao hắn lại chán ghét anh kể từ khi đó đến vậy? Vì anh mất đi đôi mắt trong vụ tai nạn, khiến hắn xấu hổ với bạn bè vì có người yêu không hoàn hảo như anh? Hay là vì cô thư ký xinh đẹp ở công ty luôn khiến hắn thoải mái hơn so với lúc ở nhà? Nghĩ đến cô nàng xinh đẹp kia, Thế Huân vội nhấc điện thoại lên, bấm một dãy số.

"Như Ngọc, em ngủ chưa?"

Đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ còn đang ngái ngủ, nhàn nhạt đáp lại.

"Em vừa mới chợp mắt chút thôi. Sao hôm nay anh gọi em muộn vậy?"

"Anh không ngủ được."

"Đến chỗ em đi!"

Nghe được tiếng động ở trong phòng, Tuấn Miên chậm rãi ngồi dậy, tay đưa sang bên cạnh sờ soạng nhưng không thấy ai, chỉ còn hơi ấm của người ấy lưu lại trên chăn đệm. Tiếng cửa mở làm anh quay ra, vội hỏi:

"Huân, em đi đâu vậy? Muộn thế này rồi..."

"Không liên quan đến anh!"

Hắn gắt lên một câu chặn lời anh, đóng sập cánh cửa lại rồi sải bước thật nhanh ra khỏi căn nhà. Trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ đến một đêm vui vẻ với nàng thư ký của mình, không quan tâm anh nghĩ gì. Dường như... Thế Huân quên mất một điều quan trọng, Kim Tuấn Miên sợ nhất là rơi vào cảm giác như thế này, rơi vào trạng thái cô đơn...

"Em chán ghét anh đến vậy sao?"

"Huân à, em đâu rồi?"

Tuấn Miên cứ ngây ngốc ngồi trên giường, đôi mắt chăm chăm hướng về phía cửa sổ. Bao lâu nay anh không hiểu điều gì đã khiến hắn đối xử với anh như vậy? Từng câu hỏi đặt ra, xoáy sâu vào tâm can nhưng không có ai cho anh một câu trả lời thỏa đáng. Giá như... có một phép màu nhiệm nào đến với anh, có thể là... những thiên thần với đôi cánh màu bạc trong giấc mơ chẳng hạn...

... Một đêm không ngủ nữa lại trôi qua... Và có lẽ, cũng là đêm cuối cùng...

Mặt trời bắt đầu ló dạng ở đằng đông, từng tia nắng tinh nghịch lọt qua khe cửa sổ, chạm đến làn da mềm mại trên gương mặt của anh, nơi ấy còn đang đọng lại những giọt nước mắt chưa khô. Cảm nhận được sự ấm áp chuẩn bị tràn ngập căn phòng, Kim Tuấn Miên như được tiếp thêm sức sống, đi gần ra phía cửa sổ.

Hôm nay là sinh nhật của Ngô Thế Huân!


Sau khi vệ sinh cá nhân, Tuấn Miên lần từng bước một xuống phòng ăn. Hôm nay anh muốn chuẩn bị một món quà bất ngờ cho Thế Huân, hẳn là hắn sẽ rất thích. Cũng có hơi khó khăn trong việc chuẩn bị, nhưng đối với người tháo vát như Kim Tuấn Miên thì không thành vấn đề. Quan trọng là thời gian thôi, anh phải làm xong trước buổi tối khi Thế Huân về... Mặc dù anh biết... khả năng lớn là hắn sẽ không quan tâm đâu. Mỗi lần anh nấu cơm tối một cách vất vả xong xuôi để đợi hắn về ăn chung, nhưng kết cục cũng chỉ có anh cặm cụi ăn một mình.


Suốt cả buổi sáng tự thân làm việc, Tuấn Miên đã gặp không ít trắc trở. Vì mắt không còn nhìn thấy được nữa nên mọi thứ đều là anh dùng tay để ước chừng, nắn nót từng ly từng tý. Cuối cùng, thành quả đã đến với anh, một chiếc bánh kem nhỏ được ra lò với bao mồ hôi công sức của người tạo ra nó. Chiếc bánh không được trang trí lộng lẫy như bình thường, chỉ đơn giản là được phủ một lớp socola mỏng bên trên, cắm vài cây nến nhỏ, còn dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật" thì anh không thể viết được. Đúng lúc ấy, chuông cửa bên ngoài vang lên...

"Chào anh, Tuấn Miên! Bọn em đến chơi với anh đây!"

Kim Tuấn Miên nở nụ cười rạng rỡ khi nhận ra đó là giọng nói của Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền, hai đứa trẻ luôn vui vẻ hoạt bát mà anh rất quý. Họ hay đến thăm anh mỗi khi rảnh rỗi, giúp cho anh bớt đi phần nào nỗi cô đơn lúc Thế Huân vắng nhà.

"Chào hai nhóc! Vào nhà ngồi đi."

Biện Bạch Hiền thích thú nắm lấy tay anh dẫn vào trong nhà, Xán Liệt thì xách theo một túi đồ để vào phòng bếp. Thấy mọi dụng cụ, xoong nồi ngổn ngang, Xán Liệt chợt hỏi:

"Anh làm gì mà bừa bộn thế?"

Tuấn Miên cùng Bạch Hiền đi đến, anh gãi gãi đầu, tỏ vẻ hối lỗi:

"Xin lỗi hai em! Anh không biết hai đứa đến nên chưa kịp dọn dẹp. Anh vừa làm bánh cho Thế Huân nên có hơi lộn xộn một chút. Thông cảm cho anh nhé!"

"À đúng rồi, nay sinh nhật Thế Huân mà! Anh có cần chúng em giúp một tay không?"

Ba người trang trí cho chiếc bánh kem, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tất cả để đón Thế Huân về. Đến đầu giờ chiều, chiếc xe ô tô dừng bánh trước cửa, bước vào nhà là Ngô Thế Huân cùng một người con gái – thư ký Trần Như Ngọc của hắn.

Ngạc nhiên trước cảnh có Xán Liệt và Bạch Hiền trong nhà mình, Ngô Thế Huân không vui lên tiếng:

"Mấy người ở đây làm gì?"

Xán Liệt vốn đã biết mối quan hệ mờ ám giữa Thế Huân và ả thư ký kia, đáp lại một cách hằn học:

"Chúng tôi đến chơi với anh Tuấn Miên. Còn cậu, cô gái này là ai?"

"Liên quan à?"

Kim Tuấn Miên nghe đến hai chữ "cô gái" liền biết sơ sơ được sự việc. Anh vội kéo tay áo Xán Liệt, khuyên nhủ:

"Em đưa Bạch Hiền ra mua cho anh chút đồ uống được không? Việc ở nhà có anh lo."

Xán Liệt kéo tay Bạch Hiền, hậm hực đi ra ngoài siêu thị gần đó. Cậu không hiểu tại sao anh ấy lại có thể bị hắn ta cắm sừng ngang nhiên trơ trẽn đến vậy?

"Em ở đây, anh lên phòng một chút."

Mặc dù có anh ở trước mặt nhưng Thế Huân không hề ngần ngại mà ôm hôn cô gái, làm như chẳng có ai ngoài hai người. Tuấn Miên không nhìn thấy gì, nhưng anh có thể cảm nhận được tất cả.

Trần Như Ngọc đợi Thế Huân đi rồi, mới bắt đầu lộ bản mặt hồ ly ra. Cô ta đi đến gần chiếc bánh kem đặt trên bàn, mắt liếc qua dòng chữ mà Bạch Hiền vừa giúp anh viết lên đó, khẽ nhếch miệng cười. Tuấn Miên thấy có gì đó không ổn, anh vội vàng ngó nghiêng xung quanh, lên tiếng:

"Đó... đó là dành cho Thế Huân..."

"Cho Thế Huân sao?"

Như Ngọc mang chiếc bánh đến trước mặt anh, đảo qua đảo lại vài lần, ranh mãnh nói nhỏ vào tai Tuấn Miên:

"Kể ra anh khá là lanh lợi đấy chứ, tuy mất đi đôi mắt, nhưng cũng đâu kém gì người bình thường đâu. Để tôi xem, chiếc bánh này ngon đến mức nào."

Tuấn Miên gần như biết rằng cô ta sẽ làm gì cái bánh, anh không thể để công sức của mình dành cho Thế Huân cả buổi sáng đi tong như vậy được. Anh bối rối đưa tay lên đón lại chiếc bánh, nhưng thật không ngờ...

"Á!"

Nguyên cái bánh kem từ tay Như Ngọc úp hẳn xuống bộ váy đắt tiền của cô. Không phải là do anh làm, cô ta đã cố tình làm rơi nó khi Tuấn Miên vừa mới đưa tay ra. Oái oăm hơn, tất cả đều đã rơi vào tầm mắt của Thế Huân. "Kim Tuấn Miên! Anh quá đáng lắm rồi đấy!" Hắn chạy đến, kéo Như Ngọc về phía sau, mắt long lên giận dữ liếc xéo Tuấn Miên. Hắn bây giờ chỉ cảm thấy tức giận cùng chán ghét con người trước mặt. Anh đã gây bao nhiêu rắc rối cho hắn rồi, bây giờ lại muốn gây họa cho cô gái của hắn nữa. Tuấn Miên anh là ăn gan trời rồi phải không ?


"Anh... anh không có làm..."
"Anh im đi! Tôi chán ngấy anh rồi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Người vô dụng như anh làm sao mà xứng được với tôi cơ chứ ? anh hành hạ tôi như vậy chưa đủ sao? Anh không có khả năng... thì tôi đi tìm người khác!"
Dứt lời, hắn cùng Như Ngọc rời khỏi căn nhà, không thèm ngoái nhìn lại lấy một lần.
Câu nói đầy đau thương như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim anh vậy. Tuấn Miên bất lực ngã ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo, nước mắt không ngừng tuôn ra. Trước đây anh nghĩ Thế Huân bài xích anh, chán ghét anh là do anh không còn toàn vẹn xưa nữa, nhưng với một tia hy vọng nhỏ nhoi, anh vẫn nghĩ là hắn vẫn còn tình cảm mà đối đãi tốt với anh. Nhưng đến bây giờ... anh nhận ra, hắn tuyệt tình với anh đến thế sao? Một chút tình cảm cũng không có? Thật đúng là... ảo tưởng cũng chỉ là suy nghĩ viển vông thôi!


Đến khi Xán Liệt cùng Bạch Hiền quay lại, họ chỉ thấy anh ngồi co ro trên ghế sofa, trước mặt là chiếc bánh kem không còn nguyên vẹn đang nằm dưới sàn nhà. Bạch Hiền hốt hoảng chạy xô đến, ôm lấy cơ thể gầy yếu của anh vào lòng.

"Anh Tuấn Miên, đã có chuyện gì xảy ra? Nói cho bọn em biết đi!"

Kim Tuấn Miên không đáp, anh chỉ nở nụ cười, một nụ cười hư vô... Tim anh lạnh quá rồi, lạnh đến mức, không gì có thể sưởi ấm lại được nữa.

"Anh hỏi một câu nhé! Hai em có tin rằng... trên đời này có thiên thần không?

Nghe xong câu hỏi của anh, tất nhiên Xán Liệt và Bạch Hiền sẽ không tránh khỏi giật mình. Một cảm giác lạ như sắp có điều gì sẽ xảy ra, vụt mất khỏi tầm với của hai người.

"Thiên thần với đôi cánh bạc đẹp lắm! Trong giấc mơ, anh đã mơ thấy thiên thần. Họ sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, một cuộc sống ấm áp và hạnh phúc. Và... họ còn nói, sẽ đưa anh đi theo!"

"Anh Tuấn Miên!!!"

Xán Liệt và Bạch Hiền sợ hãi ngăn lại những lời nói của anh. Tại sao lại cảm thấy bất an thế này? Anh cứ nói những lời như vậy khiến hai người suy nghĩ không thôi.

"Anh chỉ đùa hai đứa thôi. Mau về nhà đi kẻo muộn."

"Hôm nay bọn em ở lại với anh được không?"

Đến nước này rồi mà anh vẫn còn lo cho hắn. Hắn làm anh đau, làm anh khóc, đẩy anh vào hoàn cảnh sống đầy khổ đau. Vậy tại sao, anh vẫn yêu hắn? Yêu đến mức không thứ gì có thể thay thế được, dù có kiếp sau đi chăng nữa... Anh vẫn sẽ yêu, sẽ mãi chờ...

Cố gắng mọi cách nhưng không thể thuyết phục nổi anh, Xán Liệt đành phải lôi Bạch Hiền đang bám dính lấy Tuấn Miên ra về. Trong lòng cầu mong, sẽ không có gì xảy ra với anh...

  "Bánh hỏng rồi, mình sẽ mua nguyên liệu để làm cái khác."Tuấn Miên dù có không nhìn thấy gì đi chăng nữa vẫn cố chấp ra ngoài để mua đồ về làm bánh cho Thế Huân. Dù sao nay cũng là sinh nhật hắn, anh không thể để hắn đón sinh nhật mà không có bánh kem được.  

Ra đến ngoài đường lớn, có một em thiếu niên tốt bụng giúp anh sang đường. Trong phút chốc ngắn ngủi, anh nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi cùng với tiếng hét thất thanh của người đi đường. Theo phản xạ tự nhiên, anh biết điều gì sắp đến, một cảm giác giống hệt năm xưa chợt ùa về.

"Bé con, đừng sợ! Anh sẽ bảo vệ em!"

  Cậu bé thiếu niên bất chợt bị anh hất ra khỏi lòng đường thì không khỏi bàng hoàng, một giây sau nhìn lại, cậu chỉ thấy ở nơi cậu vừa đứng là một đám người đang xì xầm to nhỏ.. cùng với tiếng còi xe vang lên inh ỏi. Và, một hình ảnh chợt ập vào mắt em, hình ảnh mà sau này em mãi không quên được: cơ thể của anh nằm bất động trên vũng máu, tay nắm chặt túi đồ làm bánh đã nát vụn, trên môi vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng tựa cánh hoa rơi, nhìn thương tâm đến đau lòng...  

  Hai năm trước, anh vì hắn mà mất đi đôi mắt...Hai năm sau, anh cũng vì người anh yêu mà mất đi cả cuộc đời..."Ngô Thế Huân, có lẽ anh phải ra đi trước rồi...""Không có anh, em phải sống tốt nhé!""Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ tìm lại em để nối lại duyên này."Kim Tuấn Miên đã không nói dối, thiên thần đã đến đưa anh đi. Có lẽ anh không biết, chính anh cũng là một thiên thần với đôi cánh bạc lộng lẫy, mang lại sự ấm áp và hạnh phúc cho mọi người; thiên thần duy nhất sở hữu một đôi mắt trong veo, tràn ngập tình yêu thương, lòng nhân ái... và cả những nỗi sầu không tên...  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #exofanfic