3

Lúc này, một tên thân cận đi vào báo cáo

- Thưa Lục tổng, đã tìm ra được tung tích của Trương Vũ

Nhắc đến cái tên này, bọn họ là chẳng có gì ngạc nhiên cả, cũng không có gì bất ngờ cho lắm. Tả Hàng hắn đứng dậy, chỉnh lại trang phục trên người rồi tiến thẳng ra phía cửa
- Địa chỉ hiện tại của cô ta. Tôi sẽ đến đó.

Những tên còn lại cũng chả thèm đả động gì. Vẫn là nằm tắm nắng. Lời nói của Tả Hàng như thế nào thì cũng như lời nói của bọn hắn. Cơ mà đến chỗ của Trương Vũ , haha tất nhiên thì chỉ có mình hắn đến thôi. Ai rảnh đâu đi chung.
——————————
- Tân Hạo , chị về rồi nè. Hôm nay chị có mua món em thích đó.

Cô  vừa đến cửa nhà đã nói. Đúng là chưa thấy người đã thấy tiếng.

Đặt đồ ăn vừa mua về xuống bàn thì đã thấy Tân Hạo  đang ngủ gục trên bàn sưởi. Thằng nhóc này, lại ngủ ngày nữa rồi.

Cô  rất thích cảm giác nhìn Tân Hạo  ngủ. Bởi vì mang lại cảm giác cho người ta bình yên, không vướng bận điều gì. Tân Hạo  giống như là một thiên thần được phái đến bên cuộc đời cô. Cô đã từng ước rằng, nếu chị sinh ra là một Alpha có phải là em đã thuộc về chị không.

Ước mơ cũng chỉ là ước mơ thôi, Tân Hạo mãi mãi là đứa em bé bỏng của cô. Bản thân ccủa cô cũng rất lo cho cậu, sợ rằng cậu sẽ đến kì phát tình nên từ lúc sống chung với cậu, cô luôn qui định rằng 9h tối cậu không được ra khỏi nhà.

Sắp xếp đồ đạc gọn gàng, cô mới lay cậu dậy. Nhìn con thỏ nhỏ mơ màng tỉnh ngủ mà không khỏi bật cười
- Em đó, ngủ cho nhiều vào rồi mốt thành con thỏ béo.

Đến chiều, cô chuẩn bị đi ra cửa hàng thì Tân Hạo  bảo là sẽ ra trễ một chút vì cần phải mua một vài món đồ. Cô  thấy thế cũng không nói gì, chỉ bảo là cậu cẩn thận.

Cô bình thường khi không có Tân Hạo cũng chỉ kiểm kê lại hàng hoá. Nhưng không hiểu tại sao hôm nay cô lại cảm thấy bất an. Cũng không dám nghĩ ngợi linh tinh, đành tập trung vô công việc.

Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên. Theo phản xạ cô cũng chỉ nghĩ là Tân Hạo  vì thường thời gian này cũng chưa có khách mua hàng
- Tân Hạo  em về rồi hả?

Đợi mãi không có tiếng trả lời, cô cũng nghĩ chắc cậu đang cất đồ liền đi ra xem. Nhưng người trước mặt khiến cô vô cùng hoảng sợ, liền lùi lại mấy bước, chiếc bút trên tay rớt xuống. Giọng run run nói không thành chữ
- T...Tả... Tả Tổng... ngài....

Tân Hạo lúc này cũng đã mua đồ xong. Gần đến cửa hàng thì không hiểu sao dây giày bị bung ra, cậu liền ngồi xuống cột giày. Tâm tư vô cùng thoải mái, lúc này là cậu đã đi ngang qua một người đàn ông mặc đồ vest, nhưng lại không chú ý
- Mùi hương này.... -  Tả Hàng đứng lại, một tay đưa lên mũi, tay còn lại đút vào túi quần. Hắn thẫn thờ trong giây lát rồi quay người lại... cậu nhóc kia. Hắn cũng không nán lại lâu, liền lên xe chở về.

Tân Hạo khi bước vào cửa hàng thì vô cùng hoảng. Đồ đạc thì bị đập phá lung tung, cậu hoảng sợ liền gọi to tên của cô  nhưng lại không có tiếng trả lời. Liền check camera nhưng máy tính đã bị đập.

Cậu  hoảng loạn, tay chân thì run run liền nghĩ có khi nào là đám đòi nợ hôm bữa. Nhưng rõ ràng cậu đã trả hết nợ rồi mà. Đúng rồi, điện thoại... phải gọi cho chị ấy.

Bấm dòng số quen thuộc. Có tín hiệu ở phía bên kia nhưng mãi không có người trả lời Tân Hạo  gọi đi gọi lại cả chục cuộc nhưng vẫn không có hồi đáp thì có tin nhắn tới, là của cô : Chị hiện tại ra ngoài một thời gian, em đừng lo lắng.
- Chị Trương Vũ ????
—————————————
Cô  mơ màng tỉnh dậy thì phát hiện chân tay đã bị trói. Cô là đang ở một căn phòng ẩm mốc, hôi thối.
- Tỉnh rồi sao, Trương Vũ ?

Cô giật mình quay ra nhìn phía phát ra giọng nói. Thân ảnh quen thuộc này không ai khác chính là Trương Trạch Vũ . Vẫn là giọng nói đó, giọng nói khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi
- Trương ...Trương  nhị thiếu gia....
- Trương Vũ , cô nói xem? Cô đã trốn bọn tôi bao lâu rồi? - Trương Trạch Vũ  vẫn nhàn hạ ngồi trên ghế ngước nhìn thân ảnh bị trói chặt trước mắt
- Tôi...tôi...
- Cô nói xem, tôi có nên lấy cái mạng của cô để bù đắp tổn thất khi ấy? Mà không, cái mạng của cô cũng không đủ để trả. 
- Trương nhị thiếu, mong ngài tha cho tôi. Lúc đó không phải là tôi làm, tôi là vô tội - cô chỉnh lại tư thế, dù bị trói tay chân nhưng cô vẫn ráng cùi đầu trước Trương Trạch Vũ
- Vô tội? Cô tự ý bỏ trốn là vô tội? - hắn không nói không rằng, liền đi đến chỗ cô. Vất xuống một bảng hợp đồng.

Bản hợp đồng có dấu vân tay của cô hiện trước mặt, giấy trắng mực đen: Hợp đồng bán thân

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #mỹ#đam