[All Diệp] Thử thách can đảm - Chương 41
Diệp Tu biến mất.
Hàn Văn Thanh suy sụp trên mặt đất, một quyền đánh vào sàn nhà nơi Diệp Tu đứng cách đó không lâu, sàn nhà không chút sứt mẻ, đau đớn lại theo xương tay chạy thẳng vào xương tủy, nhưng so với đau đớn, càng giày vò người chính là tự trách.
Tôn Triết Bình vô lực ngồi dưới đất, hai tay gắt gao nắm thành quyền, cúi đầu, làm cho người ta thấy không rõ vẻ mặt của hắn.
Hắn lại một lần nữa nếm được tư vị bất lực, giống như là mấy năm trước trong trận chung kết bị trượt mất chức vô địch, nhưng còn đau đớn hơn thất bại lần đó, là "Mình còn có thể..."
Hắn vốn có thể ngăn cản chuyện đó xảy ra...
Tôn Triết Bình nhìn chằm chằm bàn tay cuốn đầy băng vải.
..........
Thời gian ngược về nửa tiếng trước.
Vương kiệt Hi đẩy ra lan can đi vào lâu đài, thân ảnh biến mất ở trong bóng đêm, cùng bóng tối hòa làm một.
"Trước tiên vào trong sân đã, chờ bình minh thì đi tiếp..."
"Được."
Mấy người ngồi trong bụi cây, do dự một lúc lâu, mới quyết định theo đi vào. Bọn họ căn bản không có lựa chọn nào khác, biết rõ bên trong có thể là cạm bẫy, nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhảy vào.
Bởi vì bọn họ đã không còn đường lui .
Bọn họ vốn không tính vào trong phòng, thầm nghĩ chỉ thăm dò bên ngoài, nhưng mà...
Diệp Tu cảm nhận được rõ ràng ánh mắt từ bốn phương tám hướng, trong bụi cỏ, trên cành cây, cửa sổ thủy tinh phía trước,... thậm chí cả trong bùn đất dưới chân, đều cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể có một bàn tay vươn ra tóm lấy mắt cá chân hắn.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, đột nhiên, bốn phía nổi lên tiếng động, không thể phân biệt được là tiếng động vật kêu hay tiếng cành lá rung động, âm thanh sàn sạt hỗn tạp pha trộn lẫn nhau ngược lại nghe như tiếng cười âm lãnh, chói tai mà quỷ dị.
Ba người liếc nhau, cùng theo ánh mắt đối phương thấy được chút sợ hãi.
"Chúng ta có lẽ vẫn vào đi thôi..."
"Ừ!"
..........
Quay lại "mê cung" lớn này một lần nữa, Diệp Tu cũng không bình tĩnh được hơn lần đầu tiên bao nhiêu.
Không phải căn phòng trước kia.
Ba người không dám lơ là, cẩn thận nắm đèn pin đánh giá từng góc phòng.
Diệp Tu lấy bật lửa trong túi, châm lên mấy ngọn nến trên bàn, căn phòng sáng lên không ít.
Đây là một gian thư phòng.
Vây quanh phòng là giá sách, trên giá sách bày chật kín các loại sách với độ dày khác nhau, trên sàn nhà cũng có một chồng sách xếp thành tòa núi nhỏ, ngay cả trên chiếc bàn duy nhất trong phòng cũng chứa đầy sách.
Cả căn phòng bị sách phủ kín.
"Nhiều sách vậy... Khụ khụ..."
Diệp Tu tùy tay cầm lấy một quyển sách trên bàn, thổi đi bụi bẩn bám trên mặt bìa, bụi bặm tức khắc bay lên mặt, Diệp Tu sặc đến không mở nổi mắt, ho khan không ngừng.
"Môn sắt đàm quỷ lục."
Tôn Triết Bình từ bên cạnh đi tới, tay phải nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng Diệp Tu giúp hắn thuận khí, cũng cầm lấy sách, thì thầm.
"Hở? "Thuyết hồn nhân", "Luận quỷ", "Cư gia phong thủy", "Dịch kinh", "Quỷ sự",... tất cả chỗ sách này đều là..."
Hàn Văn Thanh ngồi xổm trên mặt đất, nương theo ánh nến quét mắt nhìn bìa sách xung quanh.
"Còn có cuốn này, phía trên ghi lại rất nhiều vu thuật." Diệp Tu bị sặc bụi khiến cho hai mắt phiếm hồng, lấy mu bàn tay lau nước mắt, sau đó giơ lên trang sách cũ nát trong tay: "Đây là một trang ghi chép phương pháp dưỡng tiểu quỷ."
Chữ bên trong đã mờ nhạt không rõ, hơn nữa nửa trang bị rách, hoàn toàn không đọc được nội dung bên trong.
Nhưng đến tận đây, bọn họ biết được rất nhiều.
"Xem ra, chủ nhân lâu đài này thực sự mê tín mấy thứ này, nói như vậy, hắn dưỡng tiểu quỷ?"
Tôn Triết Bình phân tích nói.
"Con quỷ này... có khi nào vẫn còn ở trong lâu đài? Là An An? Hay là..."
Diệp Tu đoán.
Ba người đều trầm mặc, một loại sợ hãi không thể giải thích hiện lên dưới đáy lòng, cùng lúc đó, ba người đều nhận ra một chút lạnh lẽo.
Hình như nhiệt độ đang hạ xuống?
Diệp Tu yên lặng nhìn về phía Tôn Triết Bình và Hàn Văn Thanh.
Nhưng vào lúc này, ngọn nến bắt đầu biến đổi dị dạng cứ như bị gió thổi lên, lung lay vặn vẹo.
Nhưng mà căn phòng này hoàn toàn khép kín, không thể nào có gió!
Không đợi ba người kịp hành động.
Toàn bộ nến bị dập tắt.
Nháy mắt, căn phòng rơi vào bóng đêm, sợ hãi cùng với hắc ám mà đến.
"Mọi người cẩn thận!"
"Đèn pin!"
Tôn Triết Bình phản ứng nhanh nhất, lập tức nhìn về phía Hàn Văn Thanh.
"Đáng chết!"
Hàn Văn Thanh mắng.
Rõ ràng đèn pin ngay tại trên tay, lại sờ như thế nào cũng không thấy công tắc.
"Lão Hàn! Chuyện gì vậy? Tôn Triết Bình, cậu đâu rồi?"
Diệp Tu đông cứng tại chỗ, trừng mắt nhìn nơi Hàn Văn Thanh đứng, nhưng lọt vào trong tầm mắt chỉ có tảng lớn màu đen, hắn không nhận ra thanh âm mình có chút run rẩy, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Hắn theo bản năng muốn tới gần Tôn Triết Bình hay Hàn Văn Thanh, nhưng chân không nhấc dậy nổi.
Hắn chưa từng nghĩ chính mình có một ngày sợ bóng tối đến vậy.
Diệp Tu cười cười tự giễu.
Hơ? Sàn gạch dưới chân hình như có chút lỏng lẻo...
"Tôi ở đây!" Giọng nói Tôn Triết Bình vang lên trong bóng đêm: "Anh đừng nhúc nhích, tôi đến đây."
Nghe vậy, Diệp Tu bản năng vươn tay về phía phát ra thanh âm.
Đầu ngón tay hai người trong bóng đêm chạm nhau, nhè nhẹ ấm áp truyền vào trái tim hai người.
Nhưng mà chưa kịp để Tôn Triết Bình nắm chặt lấy bàn tay vươn ra kia, cũng không chờ Diệp Tu hoàn toàn yên lòng...
"A..."
Gạch đá dưới chân Diệp Tu vỡ vụn, từ giữa nứt ra, trong nháy mắt, hắn biến mất.
Độ ấm trên đầu ngón tay cọ qua lòng bàn tay Tôn Triết Bình, lưu lại xúc cảm nhàn nhạt.
Đồng thời, đèn pin rốt cục sáng trở lại, ánh sáng mờ mờ vàng, chiếu sáng cả căn phòng.
Chỉ là...
Người nọ đã không còn.
----------
Trời đã sáng.
So với năm người đang thám hiểm trên cô đảo, trong bệnh viện, à không, trong bệnh viện tâm thần, hai người Trương Tân Kiệt cùng Dụ Văn Châu sắp gặp phải tình cảnh cũng không dễ dàng gì.
Trong phòng họp.
"Vắc-xin phòng bệnh?!"
Trương Tân Kiệt nhíu mày.
Dụ Văn Châu dù không lên tiếng, nhưng vẻ mặt đúng là không đồng ý.
"Sao lại thế này hả? Ông nói rõ ràng đi viện trưởng, chúng tôi đều tĩnh dưỡng nhiều ngày như vậy, cũng nên xuất viện rồi, lúc này ông lại bảo muốn tiêm vắc-xin phòng bệnh? Gần đây cũng không có vi-rút lây truyền gì, phòng ngừa cái gì mà phòng ngừa? Lão Phùng đâu? Phùng chủ tịch đâu?! Còn cái tổ phụ trách chương trình này đâu? Cũng không ra đây phụ trách sao?"
Hoàng Thiếu Thiên một người nói ra tiếng lòng của mọi người.
"Là thế này, chủ yếu là sợ các cậu bị nhiễm vi-rút trên cô đảo, tuy rằng theo quan sát trước mắt không có gì bất thường, nhưng khó mà đảm bảo vi-rút không có thời kỳ ủ bệnh lâu dài. Vì vậy chúng tôi quyết định tiêm cho các cậu một liều phòng bệnh, sau đó ngày mai có thể cho các cậu xuất viện, tôi đã liên hệ với người phụ trách các cậu rồi."
Ngày mai?!
Lòng mọi người trầm xuống.
"Chúng tôi đã chuẩn bị tốt rồi, các cậu đúng 2 giờ chiều nay tập hợp tại đại sảnh tiêm vắc-xin phòng bệnh."
Viện trưởng nở nụ cười hàm hậu.
Nhưng mà trong mắt Tiêu Thì Khâm nụ cười kia vô cùng âm hiểm.
"Vắc-xin phòng bệnh? Nói cho cùng là muốn giết bọn này diệt khẩu chứ gì!"
Vừa ra khỏi phòng họp, Ngụy Sâm liền thấp giọng nói.
"Bây giờ chúng ta làm như thế nào?"
Đường Hạo nắm chặt tay, trong giọng nói che giấu một chút hưng phấn, hắn cũng không sợ hãi.
"Ngày mai xuất viện... Chỉ sợ ngày mai ngay cả mặt trời chúng ta cũng không thể thấy."
Phương Duệ mở ra cánh tay, nhìn chằm chằm mặt trời đang mọc lên từ phương đông, cảm thụ ánh mặt trời ấm áp.
"Xem ra bọn họ đã chờ không kịp, nhưng vì sao phải làm như vậy... Có phải chúng ta trong lúc vô ý đã biết điều gì khiến cho bọn họ sợ hãi, muốn đem chúng ta diệt khẩu."
Tiêu Thì Khâm lầm bầm.
"Mặc kệ thế nào, chúng ta chỉ có thời gian một buổi sáng để nghĩ ra đối sách."
Mọi người vừa nghị luận vừa vui đùa ầm ĩ, không khí căng thẳng bị hòa tan không ít. Có lẽ khi một người một mình đối mặt với chuyện tình không biết trước thì sẽ sợ hãi không biết phải làm sao, nhưng nếu bên người có một đám đồng bọn đáng tin, cho dù bầu trời có sập xuống, cũng có thể cùng mỉm cười đối mặt.
Nhưng mà, Hoàng Thiếu Thiên trong số họ lại đặc biệt khác thường, cúi đầu không nói một lời theo sau cuối cùng đội ngũ.
"Làm sao vậy, Thiếu Thiên? Dụ Văn Châu dẫn đầu phát hiện Hoàng Thiếu Thiên không bình thường.
Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn đội trưởng nhà mình liếc mắt một cái.
"Diệp Tu đâu?"
Thanh âm Hoàng Thiếu Thiên không lớn, nhưng rõ ràng rơi vào trong tai mọi người.
Tất cả mọi người im lặng.
"Còn tên tay sai của hắn đâu? Cái tên thanh niên cao to gần như một tấc cũng không rời Diệp Tu á!"
Dụ Văn Châu nhìn thẳng hai mắt Hoàng Thiếu Thiên, hắn biết mấy lời qua loa tắc trách của lão viện trưởng không lừa được Hoàng Thiếu Thiên.
"Đội trưởng anh không thể không chú ý tới, anh nhất định biết gì đó."
"Vốn là định gạt các cậu..." Dụ Văn Châu trong nụ cười lộ ra một chút bất đắc dĩ.
"Tiền bối phải đi... cô đảo sao?"
Không ai ngờ tới, Chu Trạch Khải lúc này đột nhiên lên tiếng, nhưng khi tầm mắt của mọi người hướng tới, thanh âm nháy mắt hạ xuống vài decibel, nhẹ như tiếng ruồi bay.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top