[All Diệp] Thử thách can đảm - Chương 37
Chạng vạng ngày hôm sau, Diệp Tu bên trong phòng bệnh.
Căn phòng không rộng nhưng lại chứa hơn mười người, mọi người đều làm việc của mình, không can thiệp lẫn nhau, toàn bộ căn phòng yên tĩnh đến đáng kinh ngạc.
Hàn Văn Thanh dựa vào cạnh tường, cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì, Trương Tân Kiệt ngồi trước bàn vùi đầu viết lách, Tiêu Thì Khâm đọc tờ báo cũ không biết kiếm được từ góc nào, Dụ Văn Châu cũng lẳng lặng đọc văn kiện báo cáo, Ngụy Sâm vẻ mặt đăm chiêu ghé vào cửa sổ hút thuốc... Cho dù là Bánh Bao bình thường không bao giờ chịu an phận, lúc này cũng làm vẻ mặt nghiêm túc đứng cạnh cửa, lưng thẳng tắp, trông không khác gì một vệ sĩ.
Diệp Tu ngồi trên giường, buồn chán nhìn quanh bốn phía, lúc thì nhìn bên này, lúc thì xem xem xét xét bên kia, thậm chí còn cố ý vô tình tạo ra một ít tiếng động, nhưng vẫn không có ai để mắt tới. Chỉ có Hoàng Thiếu Thiên thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn hắn một cái, nhún nhún vai, trên mặt cũng là bất đắc dĩ.
Cứ như là căn bản không ai để ý hành vi bốc đồng của họ ngày hôm qua, lại giống như có gì đó thay đổi sau một đêm, tất cả mọi người như gặp phải kẻ địch mạnh.
Diệp Tu từng tưởng tượng ra rất nhiều loại kết quả, bị lải nhải hoặc là bị trách mắng, nhưng tuyệt đối không ngờ đến tình huống bình tĩnh mà áp lực trước mắt, giống như là sự tĩnh lặng trước báo tố.
"Khụ khụ, tất cả mọi người đều là lớn rồi..." Diệp Tu vội ho một tiếng, ngượng ngùng mở miệng, đánh vỡ trầm mặc.
"Người lớn? Người lớn còn tùy tiện làm bừa?" Nghe vậy, Tô Mộc Tranh đột nhiên quay đầu lại, người chưa từng phát hỏa như cô lúc này lại trừng lớn hai mắt, trong mắt có trách cứ, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng.
"Có thấy hối hận không?" Trương Tân Kiệt buông lỏng bút trong tay.
"Hối hận! Tuyệt đối sẽ không tái phạm." Diệp Tu ngay lập tức khẳng định, vẻ mặt kiên định, chỉ thiếu nhấc tay lên thề.
"Kỳ thật đều là lỗi của tôi, là tôi cố chấp lôi kéo Diệp Tu ra ngoài, mới làm hại anh ấy bị thương." Hoàng Thiếu Thiên ảo não cúi đầu.
"Không phải lỗi của cậu, cái này không thể trách cậu." Diệp Tu dừng một chút, muốn nói lại thôi.
"Hiện tại truy cứu là lỗi của ai cũng không ích gì. Đợi các cậu lâu như vậy, cũng không phải là để các cậu ngồi đây tự trách." Dụ Văn Châu trên mặt không có lấy một chút tức giận, ngược lại so với trước kia càng thêm bình tĩnh.
"Hiện tại không phải thời điểm bàn luận vấn đề này, để sau này rồi nói. Chúng ta trước hết vẫn nên đem tin tức thu được tổng hợp lại, đây mới là việc cấp bách." Vương Kiệt Hi gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
"Vương Kiệt Hi nói rất đúng." Tiếu Thì Khâm đồng ý gật đầu: "Tôi vừa đọc xong bài báo bảy năm trước, quả thật bệnh viện này đã xảy ra chuyện. Ngoài lần hỏa hoạn đó ra, còn có một sự việc khác. Trước khi xảy ra hỏa hoạn, bệnh viện này luôn có tiền án có người mất tích, nhưng đều là những bệnh nhân tâm thần bị vứt bỏ tại đây, cơ bản ngày thường cũng không có ai đến thăm, cho nên cũng không khiến cho cảnh sát địa phương coi trọng. Ngay cả những thứ viết trên báo chí cũng rất sơ sài. Cho nên tôi cảm thấy, bệnh viện này có vấn đề, trận hỏa hoạn kia..."
"Trận hỏa hoạn kia chỉ sợ là để che giấu cái gì..." Trương Tân Kiệt tiếp lời, cầm lấy bút ghi chép lên cuốn sổ trên bàn: "Người bệnh mất tích..."
"Tôi và Tôn Triết Bình ở trong một cái phòng tìm được một ít báo cáo ca bệnh, nhưng có vẻ đã bị lấy mất tư liệu, nội dung còn lại không có gì quan trọng. Chỉ là trong báo cáo này có tư liệu về người phụ nữ chúng ta thấy trên đảo, cái kia nữ... quỷ." Tôn Tường nghẹn nửa ngày mới nói ra được hai chữ "Nữ quỷ".
"Chẩn đoán nguyên nhân bệnh mới là mấu chốt quan trọng." Dụ Văn Châu quơ quơ tư liệu trong tay, bổ sung.
Trương Tân Kiệt nhíu mày, vẫn tiếp tục chăm chú ghi chép vào cuốn sổ trên bàn.
"Chỉ sợ là chúng ta vô tình bị cuốn vào trong âm mưu này đi..." Khưu Phi cười khổ cảm khái nói.
"Bị cuốn vào? A, chẳng nói, là có người trăm phương ngàn kế muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết." Ngụy Sâm cười lạnh một tiếng, đem tàn thuốc dụi tắt trên cửa sổ: "Các cậu nghĩ kỹ lại xem, hoạt động lần này rốt cục là do ai bày ra, là ai đem chúng ta vào bệnh viện này? Làm sao có chuyện trùng hợp như các cậu nghĩ? Trong bệnh viện hoàn toàn không có tín hiệu di động, thật sự chỉ do tín hiệu không tốt?"
"Còn có một chuyện,..." Hoàng Thiếu Thiên vẫn đang trầm mặc đột nhiên nhớ tới cái gì: "Hôm qua, khi tôi mua đồ ở cửa hàng nọ, có cùng chủ quán tán gẫu vài câu. Chủ quán kia nói, tuy rằng vài năm trước bệnh viện này có sửa sang lại, nhưng cũng chưa từng mở cửa, cũng không tiếp đãi người bệnh."
"Không tiếp đãi người bệnh? Vậy người bệnh trong này là từ đâu ra?"
"Thậm chí còn có lời đồn đại ma quái về bệnh viện này, hình như là từng có mấy đứa nhỏ ở thôn nào đó vào trong này thám hiểm, kết quả không biết thấy cái gì, lúc quay về bị sốt cao không khỏi mấy ngày liền, thầy thuốc cũng phải bó tay, cuối cùng bất đắc dĩ phải đến bệnh viện lớn trong thành phố, cuối cùng cũng không biết hiện tại thế nào." Hoàng Thiếu Thiên hít sâu một hơi.
"Sao giờ cậu mới nói hả?"
"Tối hôm qua do tình huống khẩn cấp, Diệp Tu lại bị thương, kết quả nhất thời quên mất."
"Chuyện ma quái sao?" Trương Tân Kiệt lẩm bẩm.
Mọi người trầm mặc, dường như còn không thể tiêu hóa thông tin đột ngột này.
"Vương Kiệt Hi, cậu làm sao vậy?"
Lời nói của Diệp Tu bất ngờ cắt ngang suy nghĩ của tất cả mọi người, quay sang nhìn.
"Tôi không sao, chỉ là tối qua nghỉ ngơi không tốt thôi." Vương Kiệt Hi lấy lại tinh thần nói.
Nhưng ai cũng đều có thể nhận ra sự mệt mỏi của hắn, chưa cần phải nói đến quầng thầm dưới mắt, trong đôi mắt một lớn một nhỏ kia ít nhiều còn có thể nhìn thấy chút tơ máu. Chỉ là mọi người đều không ngủ suốt một đêm nên cũng không có ai chú ý.
Tôn Tường năm lần bảy lượt nhìn về phía Tôn Triết Bình, vài lần muốn nói lại thôi, số lần thường xuyên đến nỗi khiến cho mọi người phải chú ý.
"Có thể xác định, cô đảo kia và bệnh viên này có liên hệ nào đó với nhau... Các cậu có thắc mắc gì không?" Dụ Văn Châu nhìn xung quanh.
Tôn Triết Bình thở dài, miễn cưỡng nói: "Có người cho tôi biết, cô đảo kia cách đây không xa, đi lại cũng chỉ mất vài giờ. Chúng ta đang bị người theo dõi, có khả năng cao kẻ đứng sau màn là chủ nhân bệnh viện này."
"Ai nói cho cậu?" Tiêu Thì Khâm nói trúng tim đen.
"Tôi không thể nói." Tôn Triết Bình đáp.
"Điều đó không quan trọng." Tôn Triết Bình cắt đứt nghi vấn của mọi người, đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi nào đó: "Các cậu biết dưỡng tiểu quỷ không?"
"Dưỡng... tiểu quỷ?"
----------
Qua bữa cơm chiều, mọi người đều không nói lời nào đều tự trở lại phòng bệnh lên kế hoạch bước hành động tiếp theo.
"Í? Dụ Văn Châu? Không phải bảo Bánh Bao mang cơm giúp tôi sao? Sao cậu lại tới đây?" Diệp Tu tựa vào bên cửa sổ, phun ra một ngụm sương khói.
"Tôi nói phòng bệnh của tôi và anh gần nhau tiện đường hơn, nên bảo cậu ấy trở về?" Dụ Văn Châu thấy mẩu thuốc lá kẹp giữa ngón tay Diệp Tu, nhíu mày: "Hàn đội cho anh?"
"Sao có thể, tên kia nếu nhìn thấy tôi hút thuốc không chừng còn lột da tôi?" Diệp Tu cười lắc đầu: "Là của đội trưởng cũ của cậu."
"A, ra là Ngụy tiền bối, xem ra thuốc của anh ấy cũng không thể giữ được nữa đâu."
Diệp Tu phì cười.
"Đùa thôi, cậu mau tới ăn cơm đi."
Cơm đã đưa đến, nhưng Dụ Văn Châu hoàn toàn không có ý định rời đi, lẳng lặng ngồi đối diện Diệp Tu, cứ như vậy nhìn hắn ăn cơm.
"Còn có việc gì không?" Diệp Tu cũng không vội hạ lệnh đuổi khách.
"Chúng ta cùng nói về chuyện của anh và Thiếu Thiên ngày hôm qua." Dụ Văn Châu cười cười: "Thiếu Thiên có lỗi, tôi đã nói qua với cậu ấy."
"Tôi nghĩ cậu hẳn đã tức giận." Diệp Tu đẩy hộp đựng cơm ra.
"Đúng vậy, tôi quả thực đã tức giận. Khi phát hiện hai người không nghe lời tôi tự tiện trốn ra ngoài, cực kỳ tức giận. Nhưng, tôi có thể làm gì? Dụ Văn Châu khẽ thở dài: "Tôi nghĩ lấy tình hình của anh, căn bản không có khả năng đáp ứng loại yêu cầu tùy tâm mà đến này của cậu ta, ai ngờ, anh thế mà lại cùng cậu ta làm bậy."
"..." Diệp Tu tự biết đuối lý, không hề phản bác.
"Tôi cũng không phải muốn trách cứ anh cái gì, chỉ là muốn cho anh biết, đừng đem chính mình đặt vào tình cảnh nguy hiểm nữa, nhất là... lúc tôi không có mặt."
Đợi đến khi Diệp Tu lấy lại được tinh thần, mới phát hiện Dụ Văn Châu đã không biết khi nào rời đi chỗ ngồi tiến đến gần hắn, ngay cả hơi thở của nhau cũng có thể cảm nhận được. Nhìn thấy Dụ Văn Châu không ngừng tới kề sát, Diệp Tu theo bản năng nghiêng về phía sau, lại chạm phải tường.
Dụ Văn Châu hơi hơi cúi người, trán hai người chạm nhẹ, môi cả hai chỉ cách nhau một đốt ngón tay.
"Tôi biết chúng tôi che giấu anh rất nhiều, nhưng dù thế nào, tôi cũng..." Dụ Văn Châu dừng một chút: "Chúng tôi sẽ không thương tổn anh."
..........
Diệp Tu ngẩn người nhìn căn phòng trống rỗng.
Hắn biết câu cuối cùng Dụ Văn Châu ám chỉ điều gì.
Hắn hôn mê trên cô đảo liền hoàn toàn không biết chuyện tình xảy ra sau đó, đến khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong bệnh viện này rồi, nhưng trên cô đảo đã xảy ra chuyện gì, mọi người không ai đề cập tới. Mà hiện giờ, Tôn Triết Bình, Tôn Tường cũng đều có điều giấu giếm, Vương Kiệt Hi lại như thế.
Diệp Tu yên lặng sắp xếp lại suy nghĩ.
Vẻ mệt mỏi của Vương Kiệt Hi tuyệt đối không phải một đêm mà có thể tạo thành, chỉ sợ từ vài ngày trước đã xảy ra sự tình gì.
Diệp Tu tự giễu cười cười.
Mọi người đều có điều giấu hắn, nhưng không phải hắn chưa từng làm như vậy.
Diệp Tu nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà sau một lúc lâu.
Không hiểu sao lại nhớ tới hành động lúc tối của Dụ Văn Châu, cùng với câu nói cuối cùng kia.
"Chúng tôi sẽ không thương tổn anh."
Điều này, hắn luôn biết rõ.
Đêm đã khuya...
Diệp Tu không chịu được cơn buồn ngủ xâm nhập, chậm rãi nhắm lại hai mắt, dần dần tiến vào giấc mộng.
Lạch cạch lạch cạch...
Đêm dài tĩnh lặng, đồng hồ tiếp tục thực hiện đúng chức trách của mình.
Tí tách...
Vòi nước rỉ sắt không ngừng nhỏ giọt.
Cạch...
Cửa nhẹ nhàng mà mở ra...
Diệp Tu trong lúc ngủ mơ lại không hề phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top