Thuỳ Trang-Diệp Anh

Cừu thiên Thuỳ Trang-Diệp Anh 3

Sau một ngày vất vả trên trường, Thuỳ Trang  lê thân thể mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần về nhà. Nghĩ đến rất nhanh có thể cùng cục cưng của nàng hôn hôn, môi đỏ nhỏ nhắn, ngực mềm mại đầy đặn còn có đùi thon trắng đẹp... tất cả giống như đang mời chào nàng, trên khuôn mặt nàng rất nhanh xuất hiện ý cười.
Đi vào phòng khách, Thuỳ Trang  liên thấy cục cưng đang ngồi trên thảm dựa lưng vào cạnh bàn, trên tay câm một bộ đồ trông rất quen mắt đang cẩn thận nghiên cứu. Không, đúng hơn là đang may đồ.
"Em đang làm gì vậy?" Thuỳ Trang  bỏ túi xách xuống, ngồi xuống sô pha sau lưng nàng, cầm bộ đồ lật qua lật lại xem. Không phải là đồng phục của trường đây sao? Chẳng lẽ...
Diệp Anh  giật bộ đồng phục lại, bất mãn liếc nàng: "Khâu nút áo đó mà, đồng phục của Điểm nhi bị hư rồi."
"À..." Thuỳ Trang  thản nhiên cười, tiếp tục nhìn hiền thê lương mẫu sửa đồ, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, ý cười càng thêm thâm thúy (biến thái kkkk). Tấm lưng Diệp Anh  trước mặt nàng đột nhiên cảm thấy nguy cơ tiềm ẩn mãnh liệt, run rẩy một hồi, bèn dừng tay quay đầu lại nhìn nàng, thoáng chốc liền bị nụ cười ngọt ngào kia mê hoặc.
Nàng không hiểu sao người này có thể làm giáo viên. Lỡ nàng làm hư học sinh thì sao, tất cả đều chỉ ở tuổi vị thành niên. Đây không phải là hủy hoại rường cột tương lai của quốc gia sao?
"Nhìn cái gì?!" Thuỳ Trang  rất vừa lòng khi thấy ánh mắt nàng, không chút khách khí hôn lên môi nàng, thoang thoảng chút mùi bạc hà, chắc là vừa nãy nàng đã ăn kẹo bạc hà mà mình thích nhất.
Thuỳ Trang  không nhịn được khẽ liếm môi nàng, hương vị bạc hà trong khoang miệng liền biến thành mật tình. Kẹo trong miệng Diệp Anh  bị đầu lưỡi khiêu khích, như có tình dược bao quanh, bị hòa tan từng chút một.
"Umm." Diệp Anh  khẽ nhăn mày sau nụ hôn dài,
Thuỳ Trang nhanh chóng cướp lấy viên kẹo,
Diệp Anh  một bên phồng má một bên lau chỉ bạc nơi khóe miệng, mắng:
"Trang là ăn cướp à, lại còn lấy kẹo của em!"
Sự thỏa mãn thể hiện rõ trên mặt Thuỳ Trang, nàng bình thản tiếp nhân hàng tá lời la mắng của Diệp Anh. Thô bỉ, bại hoại, sắc ma, lang nữ,... tất cả các từ ngữ thô bỉ nhất đều có.
Nhưng thật sự không sao cả, biểu cảm vừa thẹn vừa giận đó chỉ khiến nàng càng yêu tiểu bảo bối này hơn. Diệp Anh  cười dài nói:
"Vậy trả lại cho em nha.'
"Trang tránh ra! Mau đi tắm đi!" Diệp Anh  tức chết mất, nổi giận đẩy sắc lang đang cố gắng tiếp cận nàng, cứ dây dưa như vậy thì bộ đồng phục này không thể dùng được nữa.
Thấy Thuỳ Trang  rời khỏi tầm mắt, Diệp Anh  mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Anh  nhìn lại đồng phục, nàng thật không dám tin Cao Viện lại có thể đối xử với tiểu Điểm nhi đáng yêu như vậy!
Diệp Anh  vùi đầu tiếp tục may hai cái nút áo trên cùng, làm chị khó lắm phải đâu chuyện đùa, khi em rách áo phải may lại liền. Chẳng mấy chốc mà nàng sẽ thành mẹ của mấy đứa nhỏ này mất thôi.
Thuỳ Trang vừa bước ra khỏi phòng tắm đã ngửi thấy mùi thơm của món rau xào, lông mày đều nhiễm ý cười, tất cả đều là hương vị của hạnh phúc. Nàng thật sự yêu nữ nhân này đến chết mất, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, quan trọng hơn là ở trên giường lại là một dáng vẻ khác nữa. Nếu có thể gặp nàng sớm hơn một chút, nhất định sẽ không khiến nàng bi thương!
" Thuỳ Trang, đừng vào đây, mau đi sấy tóc đi." Diệp Anh không thích mùi khói dầu ám lên người Thuỳ Trang, hơn nữa mới tắm xong, lát nữa lại phải rửa người lại lần nữa. Nhưng sắc lang này lại cố tình không nghe lời, đính sát người nàng, ôm eo nàng, đầu lại kề lên bả vai.
Thuỳ Trang  nói:
"Thơm quá!" Mùi hương từ trên người Diệp Anh khiến nàng trở nên động tình.
" Thuỳ Trang, tránh ra nào, em không nấu ăn được!" Diệp Anh  giãy dụa, nhưng không những không nghe còn táy máy động tay động chân, khiến Diệp Anh  không nhịn được phiền lòng, tức giận nói:
- Sắc ma thối này, còn sờ lung tung là em chặt tay đó!!!
Đáng tiếc chưa đầy một giây sau toàn bộ khí thế uy hiếp đều biến thành yếu đuối mong manh.
Diệp Anh hận chính mình mỗi lần bị nàng hôn hay chạm vào điểm mẫn cảm đều trở nên vô lực, chỉ có thể yếu ớt ngăn cản ma thủ đang làm loạn trong áo nàng. Ngữ khí đều trở nên suy yếu:
- Thuỳ Trang, em còn đang nấu ăn, đừng như vậy nữa.
Thuỳ Trang một bên tắt bếp trước mặt nàng, một bên khẽ hôn lên tai nàng, nhỏ giọng mê hoặc nói: "Như vậy sẽ không sợ nữa, bảo bối đều đã cứng rắn như vậy rồi."
Bàn tay trực tiếp vói vào trong áo sờ nắn bầu vú, kích thích hạt đậu trở nên cứng rắn, khoái cảm tê dại lan tràn tới não, Diệp Anh  hơi thở tràn dục vọng, cầu xin nói: "Trang... để tối nay được không...ăn cơm trước đã... ưmm." Đầu vú bị Thuỳ Trang chơi đùa khiến hai chân nàng như muốn nhũn ra, hai tay chỉ có thể chống đỡ trên bàn bếp.
⁃   Ai bảo tiểu bảo bối mê người như vậy, lại còn mang tạp đề gợi cảm thế này, hãy để tôi từ phía sau yêu thương em nha.
⁃   Không....
Diệp Anh  không kịp ngăn cản, quần đùi đã bị tụt xuống, một cơn gió lạnh thổi qua da thịt, hai má bỗng chốc nóng rang, yêu kiều mắng: "Cái đồ nữ sắc lang!"
Thuỳ Trang  cười damdang, bàn tay xoa bóp khắp ngực nàng, vân vê hạt đậu nhỏ. Một bàn tay khác lại đi xuống xâm nhập vào nơi riêng tư bên trong quần lót, dùng lời lẽ khiêu khích trêu chọc nàng; "Nhanh ướt thế, bây giờ phải ăn em trước." Nhiệt khí thổi qua tai như đánh tan tất cả lý trí của Diệp Anh.
"Um..." Thấy cơ thể nàng phản ứng lại khiến
Thuỳ Trang  rất vui vẻ, ngón tay không ngừng trêu chọc âm đế* khơi gợi lên dục vọng của nàng.
"Aa..ưm." Diệp Anh  không ngừng vặn vẹo eo thon, tiếng thở dốc vờn quanh phòng bếp.
Thấy Diệp Anh  ở trong lòng mình hưng phấn vặn vẹo, Thuỳ Trang  ngượng ngùng cười:
"Kích động vậy, có phải sắp ra rồi không..."
"A..Trang." Từng cơn sóng dữ đánh tan lý trí nàng, chỉ còn lại mờ mịt cùng trống rỗng. Một bên cảm nhận khoái cảm Thuỳ Trang  đem đến cho nàng, một bên cảm nhận đau nhức từ ngực bị xoa bóp, khiến nàng suýt chút nữa chịu không nổi, rên rỉ; "A...a..Trang...dừng lại đi mà. năn nỉ đó... dừng lại đi...aaa""Không được nha bảo bối, tôi muốn cho em lên đỉnh." Thuỳ Trang  càng thêm cuồng bạo đè ép điểm G, muốn cho người mình yêu càng nhiều kích thích.
"A...a..nhiều quá...không cần mà...Trang.năn nỉ... mà..." Diệp Anh nói không ra hơi, chân đã nhũn ra gần như muốn nằm trong lòng nàng, khuôn mặt đỏ bừng không ngừng thở dốc, đầu óc trống rỗng, bỗng bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng như muốn thôi miên nàng:
"Bảo bối, dựa vào bàn đưa mông ra chút nào."
Diệp Anh  nghe lời làm theo, nhấc mông ra một chút, Thuỳ Trang thấy vậy vô cùng mừng rỡ, hai tay cởi phăng chiếc quần lót màu hồng phiền phức kia.
Yêu dịch đã sớm dính đầy nơi đùi, Thuỳ Trang  không nén nổi hưng phần, ngón tay đã sớm vờn quanh miệng hoa huyệt thấy vậy liền nhanh chóng xâm nhập vào nơi thần bí kia vỗ về chơi đùa. Thân thể mẫn cảm bị ngón tay xâm chiếm khiêu khích, hưng phấn vô cùng.
"Dạng chân ra tí nữa." Thuỳ Trang nói.
Thấy ánh mắt nóng rực của Thuỳ Trang, Diệp Anh  không kiềm chế được mà dạng hai chân rộng ra, bị người khác nhìn nơi đó một cách chăm chú khiến Diệp Anh  xấu hổ vô cùng, giấu mặt vào hai tay, đột nhiên lại cảm thấy có thứ gì đâm vào, không ngừng khiêu khích hoa huyệt khiến nàng rên rỉ không thôi.
"Ư'mm..ưm."
Âm thanh ọp ẹp vô cùng có quy luật vang lên, ngón tay lại đột nhiên rút ra khiến hoa huyệt trở nên trống rỗng. Diệp Anh  thở dài nhẹ nhõm nhưng có chút khó hiểu, quay đầu hỏi: "Sao lại đột ngột... ưm..." nói chưa hết lời đã phải cau mày: "Đồ bại hoại này." Diệp Anh  thẹn thùng tức giận.
Nàng nghe thấy được tiếng cười xấu xa phảng phất đâu đây, hai ngón tay lại nhanh chóng càn quét nơi đó, khiến nàng cảm thấy một chút đau đớn.
"Thoải mái không?" Ngón tay thong thả di chuyển, bởi vì dính đầy dâm dịch nên vô cùng dễ dàng hoạt động, cảm nhận người yêu đang vô cùng thỏa mãn khiến Thuỳ Trang  cảm thấy rất vui vẻ.
"Em thích không? Thích tôi yêu em như thế này không?" Thuỳ Trang  hỏi, ngón tay ở trong mật huyệt di chuyển càng ngày càng nhanh, mỗi một cử động dường như đều có ma lực khiến
Diệp Anh  không ngừng run rẩy.
"Umm.ưm. Trang hư quá..." Diệp Anh  cảm thấy bủn rủn tê dại toàn thân, thấy vậy ánh mắt Thuỳ Trang  càng sáng, ngón tay trong mật huyệt di chuyển càng nhanh.
"Umm.chậm một chút...đừng..." Diệp Anh  không ngừng vặn vẹo thắt lưng, nói năng lộn xộn, đã không còn tỉnh táo để nhận biết sự việc, toàn thân chìm đắm trong cơn dục vọng này.
"Hả? Sao nào?" Hai ngón tay càng dùng sức tiến vào nơi sâu nhất, Thuỳ Trang  hưng phấn chờ đợi người yêu mình lên đỉnh.
"A--- Trang ...Trang.... nhanh lên...em tới rồi..."
Ngay lúc Diệp Anh  đạt tới cao trào, hai ngón tay liền rút ra để lại khoảng không trống trải giữa hai chân, Thuỳ Trang  nhanh chóng ôm nàng vào lòng.
Nghe tiếng thở dốc của người yêu, cảm nhận được nhiệt khí còn sót lại trên người đối phương cùng tiếng tim đập còn chưa ổn định khiến nùng tình ý mật trong Thuỳ Trang càng thêm ngọt ngào. "Bảo bối của tôi ơi, tôi yêu em chết đi được."
Thuỳ Trang  thích yêu nàng như vậy, vừa đáng yêu lại quyến rũ lại còn rất chân thực.
"Đồ dâm ma, em ghét Trang." Khuôn mặt ửng hồng mắng nhiếc.
"Ghét hả, không đúng nha. Thân thể em cho thấy em thích được tôi 'yêu' như vậy nha, cơ thể em thành thật hơn miệng em nhiều." Thuỳ Trang  hôn lên má nàng, bàn tay hư hỏng kia lại lần nữa tiến vào trong áo nhẹ nhàng xoa nắn ngực nàng Diệp Anh  khôi phục lại lý trí lập tức muốn thoát khỏi ma trảo này. Nhưng lại bị ôm chặt không làm gì được, chỉ có thể để mặc nàng muốn làm gì thì làm. Thấy nụ cười xấu xa trên mặt người yêu, vừa sợ vừa thẹn nói: "Không cho đụng chạm nữa! Buông ra!"
"Không đó, làm gì được nhau." Thuỳ Trang  vừa nói xong liền bá đạo hôn nàng, nụ hôn mang tính xâm lược mạnh mẽ, thiếu chút nữa khiến Diệp Anh  không thở nổi.
Nữ nhân này rõ ràng là cố ý! Nàng quên là người này rất hay thù dai, lời lẽ cũng chẳng còn chút uy hiếp nào. "Thuỳ Trang  Đủ rồi!" Diệp Anh  hung hăng cắn nàng. Chỉ thấy Thuỳ Trang  không tiếp tục hôn nữa, liếm liếm chỗ bị cắn, đắc ý nhìn nàng:
"Biết sai rồi à?'
"Em...em không hề tức giận! Đồ thù dai này!"
Diệp Anh  đấy nàng ra, cởi tạp dê ném lên người nàng "Mau dọn sạch phòng bếp! Nếu không..."
Nàng dừng lại một chút, sửa lại ý tứ uy hiếp
"Nếu không em không nấu cho Trang ăn nữa!"
Nhìn mèo nhỏ ra oai, trong mắt Thuỳ Trang  một chút sợ hãi cũng không có, trên mặt còn lộ ra vẻ ngọt ngào dọn dẹp lại nhà bếp, trong thời gian Diệp Anh  tắm rửa cũng nhanh chóng nấu ăn xong•
Dù thế nào đi nữa, cũng không thể để cho người yêu vừa làm tình xong mệt mỏi quá mức.
Đây là nguyên tắc thứ nhất của Thuỳ Trang.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top