Chap 14-Ánh mai chiếu rọi mùa đông (end)
Aether giật mình tỉnh giấc,ký ức của cậu nửa thực nửa mơ vô cùng mơ hồ.
"Cưng tỉnh rồi à."
"Cô Lisa...,đầu em hơi nhức,em đã ngủ bao lâu rồi ạ?"
"Cưng ngủ khá lâu rồi,ít nhất thì cũng đã qua giờ tổng kết tốt nghiệp của khối năm ba rồi đấy."
"Vâng?Qua giờ rồi ạ?Vậy còn-"
"Hội trưởng hội học sinh vẫn phải ở lại để dọn dẹp tài liệu và sắp xếp kỷ yếu,chắc bây giờ đi vẫn kịp đấy."
"Cảm ơn cô,Lisa."
Dứt lời,cậu chạy nhanh như gió thổi,bước đến cầu thang lên phòng hội học sinh.
"Cạch!"
Tiếng cửa mở vang lên bên cạnh là một giọng nói khác được cất tiếng.
"Xin lỗi,hiện tại phòng hội học sinh không được sử"
"Al...ha...hộc...bedo."
Albedo vội chạy đến đỡ lấy thân thể đã mệt lã vì chạy dốc,trước đây anh đã từng để ý qua rồi nhưng quả thực,ôm cậu vào lòng khiến anh có cảm giác chưng thực hơn,cơ thể mảnh khảnh hệt như nữ sinh,mái tóc nắng vàng bồng bềnh dài không điểm khuyết và rồi,khuôn mặt cậu.
Nó ửng đỏ một cách nổi bật trên làn da trắng mịn kia khiến chắc chắn cô gái nào nhìn vào cũng phải ghen tị.
"Aether?"
"Sao em lại đến đây?"
Aether nắm chặt điểm vai kia của đối phương như thể đang ra hiệu rằng cậu cần hít thở để có thể trả lời câu hỏi kia.
Anh không vội,chỉ là việc nhìn cậu ở ngay trong căn phòng này khiến anh cảm thấy có chút không nỡ rời xa,lưu luyến cậu.
Trước khi anh kịp buông tay khỏi cơ thể cậu,Aether liền cất tiếng.
"Em không hề có ý định đến đây,nhưng cô Alice đã bảo em đến đây,đến tìm lại ký ức của mình và đến....để không làm mất anh."
Anh có đang nghe nhầm không,cậu bảo rằng không muốn để mất anh,cậu nói như thế thật ăn gian và xấu xa,nói như vậy sao anh có thể yên tâm tốt nghiệp được cơ chứ.
"Em...ký ức của em vẫn còn mơ hồ lắm nhưng việc đó không quan trọng,em muốn đáp lại những gì trước giờ anh,Alebdo đã làm cho em."
Albedo nghe xong liền trở người,đưa lưng anh về phía cánh cửa để tiện tay khoá chốt.
"Em có hiểu em đang nói gì không?Aether."
"Vâng,em hiểu."
Câu nói như đập tan cánh cửa lí trí cuối cùng của anh,không nhân nhượng,Albedo bế cậu lên để cậu ngồi trên chiếc bàn đã được dọn dẹp gọn gàng kia,là chiếc bàn mà anh đã từng ngồi trong suốt cả năm cuối ở học viện này.
"Albedo?"
Anh đưa người sát cậu,cuối xuống như chuẩn bị đặt một nụ hôn nhẹ lên cánh môi hồng hào của cái người đối diện kia,nhưng anh đã bị chặn.
Bàn tay thon thả thật xinh đẹp,nhưng vẫn đúng là bàn tay của một thiếu niên đang cố chặn anh lại.
"Albedo...ở đây là phòng hội học sinh đấy..."
Anh dường như không quan tâm,đặt bàn tay thô ráp vì cầm cọ,cầm bút lâu ngày của mình lên cổ tay cậu,nắm chặt lấy nó.
"Albe-"
Khuôn mặt cậu nhanh chóng ửng lên sắc hồng nổi bật trên làn da trắng,khuôn miệng cứng đờ không thể phát ra tiếng còn đôi mắt chỉ có thể tập trung nhìn người đứng trước mình đang làm những hành động gì.
Albedo đang hôn lên tay cậu,những nụ hôn nhẹ như cánh lông vũ lướt qua từng nơi trên da cậu,mỗi lần anh đi qua,những chỗ được hôn đều nóng lên lạ kì.
Anh hướng đôi mắt xanh ngọc tựa làn nước biển trong suốt về phía cậu,anh càn áp người lại gần cậu,cậu càng ngửa ra sau như thể đang đề phòng anh làm gì mình.
Không thể ngửa ra sau nữa mà lúc này anh cũng rất gần cậu rồi,không thể phản khán nên cậu mặc anh,làm gì thì làm,thân là nam nhi thì phải mạnh dạn chứ!
"Chụt."
Cậu hé mở mắt,anh đặt một nụ hôn được đặt lên trán cậu,khuôn mặt anh cười hạnh phúc,một khuôn mặt mới mà cậu chưa từng thấy ở anh.
Cậu lúc này cũng rất hạnh phúc không kém gì anh,cậu là người duy nhất được thấy vẻ mặt này của hoàng tử tuyết mà bao cô gái mong chờ cả đời cũng không thấy được.
"Sao thế?Em nghĩ tôi sẽ làm gì em à?~"
Câu hỏi châm chọc cậu đột nhiên được thốt ra khỏi miệng anh,cậu bực mình nhưng mặc vẫn mang sắc đỏ hồng,Albedo bất chợt bị đẩy ngã xuống sàn còn cậu thì là người đẩy anh nhưng bằng cách nào đó mà cậu lại ngã theo,ngã xuống đè vào người anh.
Ôi trời ạ,mặt cậu lúc này còn đỏ hơn nữa,khoảng cách giữa hai người đã gần giờ lại càng gần hơn,hơn hết,người có vẻ đang rất tận hưởng trải mình dưới tấm thảm màu đỏ rượu của căn phòng này kia đang nhìn cậu,ánh nhìn như thể đang cố giữ trọn từng hình ảnh trước mặt mình,như thể muốn quan sát kỹ từng gốc cạnh trên khuôn mặt cậu.
Aether tất nhiên biết anh đang dồn hết sự tập trung của bản thân vào gương mặt mình,không chịu nổi sử xấu hổ này nữa,thật không bất công khi chỉ có mình cậu là người đang cảm thấy ngại ngùng,đang cảm thấy xấu hổ và rối tung như thế nào.
Cậu đưa mình ngồi dậy khỏi người anh,nhưng chưa kịp rời khỏi lòng người đã bị mình đẩy ra sàn thì bàn tay thô ráp của người đó đã ôm lấy eo cậu.
"AL-AL-ALBEDO!"
Tiếng gọi tên anh nghe thật sự như thể hiện hết sự xấu hổ và bối rối lúc này của người anh yêu vậy,không lớn nhưng đủ khiến anh nghe thấy và nhận ra.
Bàn tay kia cũng chẳng yên vị,nó cầm lấy một lọn tóc của Aether,vuốt nhẹ vì không muốn làm đau cậu rồi lại di chuyển đến bàn tay cậu.
"Em đã đẩy tôi ra sàn,còn nằm lên người tôi,vậy mà em lại nỡ rời đi vội vàng như thế?Không phải em là người chủ động tìm đến đây sao?"
"Không phải...chỉ là thật không công bằng khi em là người duy nhất nghiêm túc về việc này..."
Cậu quay mặt đi để anh không thể thấy gương mặt đang ửng đỏ của mình,cậu không muốn bị anh trêu chọc nữa,dù gì cũng đã lên năm ba,cậu muốn mình chính chắn hơn một chút.
"Người duy nhất nghiêm túc?"
Câu nói vang lên xen chút tức giận,nhưng không đáng để tâm.Anh đưa tay lên mặt cậu,vuốt ve an uổi cậu.
"Hãy nhìn anh,Aether."
Aether giật mình,cảm giác câu nói có chút nặng nề,cậu do dự quay mặt nhìn về phía anh...
Đôi mắt kia,có lẽ từ lúc bước vào phòng đến giờ cậu chỉ nhìn bao quát mặt anh nên không hề nhận ra,ánh mắt anh trông như thế nào khi nhìn cậu.
Đôi mắt màu ngọc biển nhìn cậu một cách nghiêm túc,không hề nó nét nào qua loa trêu chọc cậu như nãy giờ chủ nhân của nó làm.
Nhìn vào như thế chỉ càng khiến cậu xấu hổ hơn thôi.
"..."
"Xin lỗi,có lẽ anh đã trêu chọc em hơi quá nhỉ?Nhưng anh không muốn bị chính em nói rằng anh không hề nghiêm túc với chuyện yêu em."
Có lẽ Aether hiểu ra gì đó trong câu nói của anh vì dù sao cậu cũng vừa lấy lại được kí ức đã mất của mình nên cậu hiểu,anh và cậu là thanh mai trúc mã và cậu không thể nào hình dung được anh đã đau khổ thế nào khi hay tin cậu mất đi ký ức.
Cậu có chút tức giận về bản thân mình,trách rằng bản thân quá yếu đuối,nhưng nó có quan trọng vào lúc này đâu?
Cậu muốn chú tâm vào hiện tại,đền đáp lại khoảng thời gian trống vắng trong lòng anh từ trước đến nay.
Cậu đưa sát người vào anh,cho anh một nụ hôn sâu bất ngờ.
Không phải chuyện hiếm hoi to tát gì,nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu quan minh chính đại hôn anh sau khi tỏ tình (mặc dù lời tỏ tình có hơi gián tiếp...).
Albedo nhanh chóng bắt kịp nhịp độ,cuốn cậu vào sâu hơn khiến cậu có cảm giác gì đó rất kì lạ,nó hoàn toàn khác những lần hôn trước.
Cậu báu chặt vào điểm vai anh để cho anh biết rằng mình đang nghẹt thở.Sau,có vẻ anh không muốn dừng lại nhưng rồi một câu nói của Aether thốt ra đã khiến anh lặng thinh.
"Albedo...Em...chưa đến sinh nhật thứ 18 đâu."
Phải rồi nhỉ...Sinh nhật cậu còn 3 tháng nữa mới đến kia mà,sao anh lại có thể quên được chứ.
"A-"
"Anh xin lỗi.Anh hơi vội vàng rồi..."
Khuôn mặt của Albedo lúc này mang đầy nét bối rối và xấu hổ,như cậu vậy.Cậu mở to mắt đầy bất ngờ nhưng rồi lại phì cười.
"Haha,sao anh trông có vẻ bối rối vậy?"
"Không sao đâu mà,sinh nhật anh vào tháng 9 nhỉ,lúc đó em cũng lên 18 rồi,chính thức là năm ba,lúc đấy em sẽ lấy thân bù quà cho anh,nên đừng đưa vẻ mặt đó ra nữa,chẳng hợp với anh chút nào."
"Em thành công trêu chọc anh rồi đấy."
Aether khẽ cười,một nụ cười thật hạnh phúc và xinh đẹp biết bao,khiến trái tim lạnh băng của Albedo phải tan chảy.
"Em là tia nắng ấm đã chíu rội qua lớp mây dày đặc của mùa đông để tìm anh sao?"
"Đúng vậyVà anh,Albedo Kreideprinz,anh chính là hoàng tử tuyết cô độc mà em đã luôn cố gắng tìm đến."
Dưới nắng ban trưa,ở căn phòng nào đó,hoàng tử tuyết đã tạm biệt học viện này đồng thời cũng đã khiến người anh theo đuổi bấy lâu nói ra tình cảm của mình dành cho anh.
.
.
.
.
.
.
.
"Em là tia nắng ấm đã chíu rội qua lớp mây dày đặc của mùa đông để tìm anh sao?"-Albedo Kreideprinz.
"Đúng vậy!Và anh,Albedo Kreideprinz,anh chính là hoàng tử tuyết cô độc mà em đã luôn cố gắng tìm đến."-Aether.
——Hết——
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top