iv. kết cục
˚₊ ˚ ‧₊ .:・˚₊ ˚ ‧₊ .:・˚₊ *˚
Sau cái đêm nồng cháy ấy, mối quan hệ của cả hai có sự thay đổi rõ rệt.
Al bây giờ đây đã lộ được bản chất bệnh hoạn của bản thân sau khi đã đạt được mục đích của mình. Hắn như trở thành một con người khác sau khi đã quan hệ với em. Hắn không còn là người yêu dịu dàng, tinh tế mà em từng biết. Mọi thứ giờ đây trở nên khác biệt hoàn toàn. Hắn không ngừng siết chặt quyền kiểm soát lên em, bắt em làm theo mọi mệnh lệnh, giữ em trong một không gian không có tự do, không có hy vọng. Mỗi lần em bày tỏ sự phản kháng, hắn sẽ lạnh lùng nhìn em, không một chút cảm thông.
Càng ngày, hắn càng trở nên độc đoán, sử dụng sự yếu đuối và tuyệt vọng của em để kiểm soát, biến em thành một con rối hoàn toàn. Hắn không còn là người yêu tinh tế, mà là một kẻ tàn nhẫn, với mỗi lời nói ra như một lưỡi dao sắc bén, đâm vào trái tim mộng mơ của Coral. Al cấm em gặp gỡ bất kỳ ai, giữ em trong một căn phòng tối tăm, không một chút ánh sáng, như thể hắn đang biến Coral thành một phần của những thứ vật chất hắn sở hữu. Thời gian dần trôi, Coral dần dần mất đi sự hy vọng, trong khi tên cướp biển lại càng trở nên thỏa mãn với quyền lực mình nắm giữ. Hắn không còn nhìn em như một con người, mà chỉ là một món đồ chơi, một vật sở hữu mà hắn có thể điều khiển theo ý muốn.
Hắn là người trao cho em cơ hội thành một con người đúng nghĩa, hắn cho em tiếp cận ước mơ của mình. Nhưng cũng chính hắn đã cắt đi đôi cánh tự do của em. Trong đau đớn và tuyệt vọng, Coral bắt đầu nhận ra rằng tự do mà em đã hằng mong ước, sự thay đổi mà em đã hy vọng, hóa ra chỉ là một cái bẫy. Hắn còn công khai tuyên bố rằng em chính là vợ hắn, là người sẽ sinh con cho hắn. Vì bị giam giữ lâu ngày, tâm lý của Coral dần mất ổn định. Em như phát điên vì những sự tra tấn của hắn mỗi ngày. Tệ hơn nữa, em bị hắn lôi ra làm nhục và thỏa mãn thú tính của mình mỗi đêm. Al đã dùng thuốc kích dục mà hắn từng thó ở chợ đen hôm đó và ép em uống mỗi ngày. Sau đấy hắn sẽ điên cuồng và làm tình với em như một con mãnh thú.
Coral từng khẳng định rằng, bản thân đang dần chết đi mỗi ngày.
Khi nàng tiên cá tội nghiệp ấy phát hiện mình mang thai, đó là một khoảnh khắc đầy đau đớn và bất ngờ, nơi nỗi sợ hãi và sự tuyệt vọng hòa quyện lại với nhau. Sau những ngày tháng bị giam cầm, bị thao túng và lừa dối, Coral nhận ra rằng sự thay đổi trong cơ thể mình không phải là dấu hiệu của sự sống mới, mà là một lời nhắc nhở về sự mất mát không thể nào xóa nhòa. Ban đầu, em không dám tin vào những suy nghĩ đang bủa vây trong đầu. Nhưng từng ngày trôi qua, cảm giác đó ngày càng rõ rệt hơn, một sự chuyển biến mà em không thể làm ngơ. Đôi chân người mà em phải làm quen với chúng giờ đây mang đến một cảm giác khác biệt. Không phải đau đớn do sự thay đổi sinh lý nữa, mà là một sự ngột ngạt, một sự kìm kẹp mà em chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.
Một ngày, khi nhìn vào gương và nhận ra rằng bụng mình đã bắt đầu nhô lên, Coral không thể kiềm chế được cảm xúc. Em đưa tay lên bụng, nhưng không phải vì sự vui mừng hay kỳ diệu của việc mang thai, mà vì cảm giác sợ hãi và lo lắng tràn ngập trong lòng. Một sinh linh mới đang lớn lên trong em, nhưng cái giá để có được đứa trẻ này lại quá đắt. Al — tên cướp biển, kẻ mà em từng tin tưởng, giờ đây chính là kẻ giữ em trong vòng xiềng xích, và cái thai này sẽ chỉ càng khiến em trở nên yếu đuối hơn trong tay hắn.
Dĩ nhiên Al không có mù mà không nhận ra được sự thay đổi này. Trái ngược với tưởng tượng của Coral, Al không hề có lòng trắc ẩn, đáp lại Coral bằng một nụ cười lạnh lùng.
- Thì sao? Em nghĩ đứa trẻ trong bụng em sẽ cứu vãn được tình hình à? Hãy nhớ, em là của tôi và đứa trẻ này cũng thế.
Hắn không hề cảm thấy chút dao động trước thông tin ấy. Hắn coi đứa trẻ trong bụng Coral chính là cái cớ để giữ Coral lại, chính xác hơn hắn đã hoàn toàn triệt luôn đường trốn thoát của em.
Những ngày tháng sau này chẳng khác nào là địa ngục trần gian đối với Coral. Hắn vẫn ép em uống thuốc kích dục mỗi khi hắn sử dụng em để thỏa mãn cái dục vọng của mình. Thậm chí còn bắt em uống nhiều hơn trước. Cứ mỗi lần dương vật hắn thô bạo thúc vào bên trong Coral, em vừa lo vừa sợ rằng hắn sẽ làm tổn thương đến con của hai người. Nhiều lần em nhìn lại bản thân trong gương, Coral chỉ biết khóc thút thít một mình. Em nhớ lại những ngày tháng bản thân còn là một nàng tiên cá xinh đẹp và tươi trẻ, ngày đêm tự do bơi lội dưới đại dương xanh. Hình ảnh trong gương chính là hậu quả của sự ngây thơ của mình. Gương mặt em vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng cơ thể em lại quá đỗi tàn tạ sau những màn tra tấn lạnh lùng của Al.
Với nỗi đau về thể xác và tinh thần, nàng tiên cá tội nghiệp ấy bắt đầu nhận ra rằng, dường như cuộc sống của mình đã không còn lối thoát. Tình yêu và hy vọng giờ đây đã biến mất, chỉ còn lại một cảm giác trống rỗng, và một niềm tin mỏng manh rằng em có thể một ngày thoát khỏi Al.
Cơ thể em dần trở nên kiệt quệ và mệt mỏi. Mỗi ngày trôi qua, em cảm nhận được rõ ràng rằng những thay đổi trong cơ thể không chỉ là dấu hiệu của sự sống mới mà còn là sự báo trước của một cuộc chiến khó khăn. Đứa trẻ trong bụng không chỉ khiến em cảm thấy tê liệt về thể chất mà còn làm gia tăng cảm giác ngột ngạt, như thể mỗi hơi thở đều khó khăn hơn, mỗi bước đi đều nặng nề hơn. Bây giờ Coral cảm thấy bản thân mình đang chìm dần vào vực thẳm.
Mỗi sáng thức dậy, cơ thể em đau đớn, như thể đã trải qua cả một đêm dài không nghỉ. Đôi chân mềm nhũn không còn đủ sức để chống đỡ trọng lượng của cơ thể, và cái bụng bầu đang ngày càng lớn lên chỉ khiến Coral càng thêm suy kiệt. Đôi mắt em giờ đây đã uể oải, thiếu sức sống, nhưng em vẫn phải kiên cường sống trong cái không gian ngột ngạt ấy, chịu đựng sự giám sát chặt chẽ của Al.
Al vốn dĩ đã là một tên ác quỷ độc ác, không thèm nhìn em với chút cảm thông nào. Hắn yêu cầu Coral phải phục vụ cái thú tính của hắn từng phút, từng giờ, mặc cho cơ thể em dần kiệt sức và trái tim em đã quá mệt mỏi. Những ngày dài chìm trong bóng tối, không có một tia sáng, không có một lời động viên, em chỉ biết lê bước trong sự vô vọng.
Đêm xuống, Coral không thể ngủ, không thể tìm thấy chút yên bình nào trong tâm hồn. Mỗi giấc ngủ ngắn ngủi đều mang đến những cơn ác mộng, những ký ức đau thương về sự lừa dối và tội ác mà em đã phải trải qua. Sự mệt mỏi không chỉ thể xác mà còn tinh thần, từng giây phút em ngày càng mất đi sự sống, như một chiếc thuyền không còn sức bơi trong biển cả mênh mông. Mỗi cơn đau trong cơ thể, mỗi sự mệt mỏi, đều khiến em cảm thấy mình ngày càng yếu đuối hơn.
Vì bị lạm dụng tình dục lẫn bị lạm dụng thuốc kích dục quá nhiều, sinh linh bé nhỏ mà em đã mang theo suốt những tháng ngày đau đớn, giờ đây đã rời bỏ em. Những cơn đau đến liên tiếp, dữ dội, khiến em không thể thở nổi. Đôi chân em không còn vững, thân thể rệu rã, em gục xuống trên nền đất lạnh, mồ hôi lấm tấm trên trán, trong khi cảm giác buồn bã, hoang mang bao trùm.
- Mẹ xin lỗi, mẹ là một người tồi tệ đúng không?
Đôi mắt Coral hướng về phía những vệt máu vương vãi dưới chân mình, trong sự tuyệt vọng tột cùng. Nỗi đau thể xác chỉ là một phần, nhưng cảm giác đau đớn sâu trong tâm hồn Coral mới là thứ không thể lành lặn. Giấc mơ về một tương lai khác, về đứa trẻ sẽ là nguồn sáng cho cuộc sống của em, giờ đây tan vỡ không thể cứu vãn.
Giờ này em không còn gì để mất cả. Em không còn sức để khóc, không còn sức để vùng lên, chỉ còn một cảm giác duy nhất: sự mệt mỏi và tuyệt vọng. Coral nhìn thấy một lọ thuốc kích dục còn nằm lăn lóc đó. Em yếu ớt với lấy chai thuốc, mở nắp ra và bắt đầu đưa lên miệng uống. Em hy vọng thứ này có thể giết chết mình đi cho rồi. Khoảnh khắc nàng tiên cá quyết định uống thuốc kích dục đánh dấu một bước ngoặt cuối cùng trong cuộc sống đầy bi kịch của em. Sau khi chịu đựng quá nhiều đau đớn thể xác và tinh thần, sự tuyệt vọng đã khiến em chọn con đường này như một cách để giải thoát khỏi sự tra tấn mà Al đã áp đặt lên em.
Trong giây phút ấy, một cảm giác lạ lùng, gần như nhẹ nhõm, dâng lên trong lòng Coral. Dù biết rằng cái chết sẽ đến, nhưng nó lại mang đến một sự yên bình kỳ lạ mà em chưa bao giờ cảm nhận được. Đôi mắt em mờ dần, và trong giây phút ấy, em không còn cảm thấy đau đớn nữa, không còn cảm giác bị trói buộc vào một thế giới mà em không thể thoát ra.
Vì đã uống với liều lượng quá nhiều từ trước, thuốc kích dục đã khiến cơ thể nem dần dần rơi vào trạng thái sốc. Coral cảm thấy những ngọn sóng tê liệt và lạnh lẽo lướt qua cơ thể, như thể em đang chìm dần vào vực sâu. Cánh tay em trở nên nặng nề, hơi thở khó nhọc, và em cảm nhận mình đang dần mất đi sự sống. Trong khoảnh khắc đó, em không còn nghe thấy tiếng của tên cướp biển, không còn cảm nhận được sự hiện diện của hắn, chỉ còn lại một sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Khi cuối cùng cơ thể Coral buông xuôi, khi em từ bỏ mọi hy vọng, một nụ cười mờ nhạt thoáng qua trên môi em. Đó không phải là một nụ cười của hạnh phúc, mà là một nụ cười của sự giải thoát. Coral đã tìm thấy sự bình yên trong cái chết mà trong suốt quãng đời dài đằng đẵng, em không thể tìm thấy trong thế giới của mình.
+*:ꔫ:*﹤
Khi Coral từ giã cuộc đời, Al không hề thay đổi. Hắn không cảm thấy tiếc nuối, không có chút đau đớn nào trong ánh mắt. Hắn thậm chí còn không hối hận với những gì hắn đã làm. Al nhìn em, đôi mắt lạnh lẽo không một chút cảm xúc.
Al yêu Coral là thật, nhưng tình yêu của hắn không phải là thứ tình yêu của người bình thường. Đó là một tình yêu độc hại, một tình yêu đầy ích kỷ, chỉ chăm chăm vào việc chiếm đoạt và kiểm soát. Hắn không yêu Coral vì em là một sinh vật xinh đẹp, có bản sắc và tự do. Hắn yêu em chỉ vì hắn muốn có em, muốn em làm vợ mình và sinh con cho mình, muốn em thuộc về hắn mãi mãi. Và tình yêu ấy, thay vì nuôi dưỡng và bảo vệ em, lại như một thứ gông cùm, càng làm cho em càng thêm đau đớn, càng thêm mất mát.
Khi em quyết định kết thúc mọi thứ, không phải vì em không còn yêu cuộc sống, mà vì em không thể chịu đựng được tình yêu ấy thêm nữa. Tình yêu của Al là thứ tình yêu mà mỗi ngày đều thấm vào Coral, khiến em dần dần quên đi chính mình, mất đi bản thân trong những lời hứa hão huyền và sự lừa dối. Hắn không hiểu rằng tình yêu không phải là sự chiếm hữu, mà là sự tự do. Hắn yêu em theo cách mà hắn nghĩ là yêu, nhưng trong thực tế, hắn chỉ đang giết chết em từng chút một.
Hắn giữ xác Coral bên mình, không một lần buông tay. Từ ngày em qua đời, hắn vẫn luôn giữ em trong căn phòng tối tăm, nơi mà sự lạnh lẽo của em phản chiếu sự lạnh lùng trong trái tim hắn. Al không cho phép mình rời xa em, dù em không còn thở, không còn cử động, chỉ còn lại một thân xác lạnh lẽo, không còn sức sống. Hắn thường ngồi bên cạnh em, thì thầm những lời yêu thương, những lời hứa hẹn, những lời không bao giờ có thể thực hiện được. Nhưng với Al, Coral vẫn là của hắn, dù linh hồn em đã không còn, hắn vẫn không thể từ bỏ cái xác ấy.
Coral không còn là nàng tiên cá xinh đẹp với đôi mắt sáng ngời và trái tim tràn đầy hy vọng. Giờ đây, em chỉ là một con búp bê, một món đồ vô tri vô giác mà hắn sở hữu, mà hắn có thể giữ mãi. Mỗi ngày trôi qua, hắn chạm vào em, vuốt ve mái tóc dài và nhìn vào đôi mắt đã ngừng mở, cố gắng tìm lại chút ít tình yêu mà hắn đã lãng phí trong suốt thời gian qua. Và mặc dù Al biết em đã không còn, hắn vẫn tiếp tục yêu em — một tình yêu độc hại, ám ảnh, và khủng khiếp.
Hắn không cảm thấy sợ hãi, không cảm thấy tội lỗi. Hắn không cần sự sống của em, chỉ cần có em ở bên, ngay cả khi em không còn là một sinh vật sống. Với hắn, tình yêu là sự chiếm hữu tuyệt đối, là sự kiểm soát không có điểm dừng, là việc giữ Coral bên mình mãi mãi, dù ở hình thức nào. Những lời hắn nói với em, những lời hứa hẹn không bao giờ được thực hiện, chỉ còn là tiếng vọng trong căn phòng vắng vẻ, một cách thể hiện cho sự điên rồ trong tâm hồn hắn.
Al vẫn cứ giữ mãi cái xác lạnh lẽo ấy, hắn vẫn tiếp tục duy trì cái tình yêu chết chóc và vô nghĩa ấy, chẳng bao giờ có thể lành lặn hay có thể cứu vớt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top