𝔰𝔢𝔯𝔢𝔫𝔦𝔱𝔶

Đôi mi nhắm nghiền khẽ rung rung rồi mở ra đầy khó nhọc. Đón chào tầm mắt còn mơ hồ của Akutagawa là khung cảnh vô cùng quen thuộc. Không phải nhà tắm lớn mỹ lệ bao quanh bởi ánh đèn vàng cùng vô vàn ánh nến bao quanh mà chỉ là một phòng ngủ với cửa sổ vẫn đang mở hé đón một chút ánh nắng ban trưa vào nhà. Cái nắng dịu mắt rọi lên mọi ngóc ngách căn buồng làm nổi lên những nét chạm khắc tinh tế nhưng không quá cầu kì. Gian phòng với đôi nét đơn giản rất riêng giữa cung điện mênh mông đâu cũng được trang hoàng đến hoa cả mắt.

Chính xác mà nói thì, đây là phòng ngủ của cậu.

Tại sao cậu lại ở đây? Rõ ràng ban nãy còn đang ở trong phòng tắm mà?

Đã xảy ra chuyện gì? Cậu đã ngất đi chăng?

Cả cơ thể vẫn mang theo chút nặng nề không thể cử động. Phải đến bây giờ Akutagawa mới để ý thân nhiệt mình hoàn toàn không bình thường, cứ nóng ran lên như lửa đốt trong khi tiết trời dịp chớm đông chuẩn bị ập đến mang theo cái lạnh hơi nhức nhối. Đầu đau như búa bổ, vết thương vô hình sâu trong thái dương như liên tục nứt ra mang theo máu thịt hoà theo từng nhịp thở. Lỗ tai ù đi nhưng lại nghe thấy từng nhịp loạn của mạch máu rần rần chảy, thi thoảng căng ra như sắp đứt.

Thật hổ thẹn khi thừa nhận, nhưng giờ cậu chẳng còn đủ sức để làm gì nữa.

Chợt, cánh cửa phòng bật mở. Một bóng dáng quen thuộc bước vào, là Atsushi. Anh bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển như loài mèo, tuyệt không phát ra một tiếng động ồn ào khoa trương ngay cả khi đóng cánh cửa nặng nề làm bằng gỗ lim. Trên tay anh là một cái khay với tô cháo nóng hổi còn đang nghi ngút khói. Anh dần dần tiến về phía đầu giường cậu đang nằm, đặt chiếc khay lên cái tủ thấp gần đấy. Khéo léo đỡ cậu dậy, anh còn chu đáo lót thêm hai cái gối sau lưng để cậu được thoải mái.

Atsushi đặt mình ngồi xuống một cái ghế con đặt ngay cạnh bên mép giường. Bàn tay áp khẽ vào da thịt nóng như hòn than cháy dở của cậu, mang lại đôi chút cảm giác khoan khoái khiến Akutagawa khẽ ậm ừ

"Mát thật"

"Là tại em ốm quá rồi đấy"

Atsushi khẽ nói rồi rụt tay lại. Mất đi nguồn nhiệt dễ chịu ấy, Akutagawa nhăn nhó cau mày, y như một đứa trẻ bị giành mất món đồ chơi yêu thích. Anh làm như không để ý tới biểu cảm dỗi hờn của cậu mà bình thản với lấy cái thìa, dùng giấy ăn lau qua một lần rồi múc lên một thìa cháo vơi. Đưa lên miệng, anh thổi nhẹ vài hơi cho đến khi thìa cháo chỉ còn bốc lên vài làn khói mảnh, anh mới kề chiếc thìa lên gần miệng cậu.

Đối diện với sự săn sóc này của Atsushi, Akutagawa không khỏi có đôi chút ngại ngùng

"Em không phải con nít nữa, em tự ăn được. Chẳng qua cũng chỉ là ngất đi một chút, không nghiêm trọng đến vậy chứ? Vả lại mấy chuyện như thế này đã có người hầu làm rồi, anh đâu cần phải đụng tay"

Gom góp chút sức tàn, cậu yếu ớt lên tiếng hòng giữ lại một chút mặt mũi cho mình. Đời thuở nhà ai lớn đến chừng ấy rồi vẫn phải để người khác đút ăn tận miệng? Nhưng Atsushi mặt mày tỉnh bơ quyết không để lời kháng cự yếu ớt kia lọt vào tai, cứng đầu với cậu đến cùng. Thìa cháo cứ một lần lại một lần tiến gần hơn đến khi chạm cả vào môi Akutagawa. Cũng may cho anh là cậu đang mệt mỏi, rất không có tâm trạng cự nự nên chỉ một lúc sau cũng đành đầu hàng để anh đút cháo cho. Hết một thìa, Atsushi lại múc thêm một thìa khác rồi lại thổi nguội, đưa về phía cậu. Akutagawa cũng ngoan ngoãn há miệng, nuốt hết không chừa một miếng nào. Cứ một thìa lại một thìa, bát cháo ban đầu đầy ăm ắp đã vơi đi bao nhiêu, còn người ăn cũng no căng cả bụng.

Atsushi thì lạnh lùng với cậu đến lạ. Ăn xong cũng chẳng khen ngợi cậu. Khen cậu giỏi, khen cậu chịu khó, dỗ dành vỗ về người ta một chút cũng không làm. Anh chỉ lấy thêm một tờ khăn giấy lau qua thìa rồi úp nó xuống mặt khay bạc một tiếng "cạch". Là mắt cậu nhoè đi, hay cậu thấy tay anh ban nãy vẫn hơi run run?

"Không đơn thuần là ngất đi thôi đâu"

Sau một lúc im lặng thật lâu, anh mới lên tiếng

"Em đấy, ngất lịm đi trong phòng tắm suýt thì chết ngạt. Nếu không có người hầu vào kiểm tra kịp thì em đã không ở đây rồi"

Tầm mắt vốn mơ màng của Akutagawa chợt mở choàng. Cậu vẫn cứ đinh ninh chỉ là mình tình cờ bị ngất, ai dè sự tình lại nghiêm trọng đến vậy

"Đến mức đấy sao?"

"Phải, đồ ngốc ạ"

Anh giơ tay cốc một cái vào trán cậu. Dùng lực không mạnh, nhưng sát thương cũng tương đối

"Lúc mọi người đưa em ra khỏi phòng tắm ai cũng phát hoảng hết lên vì có làm gì em cũng không tỉnh lại được, cứ ngủ mê man suốt thôi. Sau đó cả đêm cứ liên tục lên cơn sốt, nói mớ, tay chân quẫy đạp liên tục, báo hại người hầu trong nhà tất bật đến tận sáng mới được nghỉ ngơi một chút. Giờ anh chỉ bưng cho em một tô cháo, em bèn nói anh bao đồng?"

Nhìn người trước mặt lạnh lùng nhưng đôi môi đã dẩu ra đầy hờn dỗi trách cứ cậu một tràng, Akutagawa vốn không thích bị khiển trách càu nhàu giờ đây lòng mềm nhũn ra như nước

"Em không có ý đó mà"

Cậu lấy một tay đặt lên tay anh. Từ từ trườn người xuống, ngả lưng hẳn lên nệm, cậu buông một tiếng thở khoan khoái xen lẫn chút nặng nhọc

"Nhưng anh cũng đừng trách cứ người ta mãi thế được không? Đang ốm lắm đây này"

Nhiệt độ từ tay anh mát lạnh khiến cậu thấy dễ chịu vô cùng. Giống như tìm được nguồn suối mát lành vào một hè oi ả. Cầm tay anh áp lên mặt mình, cậu để hơi mát ấy mơn trớn nơi đầu mày, cuối mắt, nơi chóp mũi đỏ ửng, nơi đôi môi tê rần ngậm chặt. Bàn tay anh cũng hưởng ứng những nhiệt tình vô thức ấy của người thanh niên, nhẹ nhàng ấn ấn giữa hai đầu lông mày nhíu chặt, lướt qua xoa xoa gò má mơn mởn lông tơ vì thân nhiệt cao vĩ đại mà ửng đỏ như màu quả đào chín. Anh lướt qua vùng cằm nhạy cảm, khe khẽ động ngón tay như đang cưng nựng một chú mèo con. Ngày thường mèo ta hống hách kiêu kì, nay lại ngoan ngoãn chịu nằm rền rĩ để người ta chiều chuộng.

Liên tưởng hình ảnh ấy với người chồng của mình khiến Atsushi không khỏi cảm thấy đôi chút buồn cười.

Nhưng chắc chắn anh sẽ không nói cho em ấy biết đâu, không sẽ lại bị dỗi mất.

Bờ môi kia dần dần lướt dọc theo lòng bàn tay, tìm đến vị trí nơi chiếc nhẫn đính hôn ngự trị. Áp đôi môi vẫn còn run rẩy lên nơi ấy, cảm nhận nhiệt độ nguyên thuỷ từ tay người kia truyền vào vật kim loại lạnh băng, Akutagawa thở dài một hơi như mãn nguyện

"Của em"

Atsushi giờ quỳ hẳn đầu gối xuống sàn, bàn tay vẫn được Akutagawa nắm lấy không buông. Chợt anh thấy đôi chút nhột nhạt nơi đáy lòng như thể bị cây cỏ lau mềm mềm cọ qua cọ lại đến mức co rúm vào trong một niềm hạnh phúc đầy giản đơn

"Phải rồi, là của em"

Được voi đòi tiên, Akutagawa vòi vĩnh kéo tay anh, dùng chất giọng mà cậu cho là đứng đắn nhất nói với anh một đề nghị vô cùng nghiêm túc

"Đừng đi."

"Ở lại đây với em"

"Không được đi"

Atsushi bình thản đến lạnh lùng lên tiếng đáp lời cậu, mặc dù trong bụng hàng vạn con bướm cũng đang đập cánh đến loạn lên rồi

"Không được đâu, anh còn phải đi xử lý công việc nữa"

Akutagawa càng mè nheo, vừa nắm tay anh vừa lôi kéo không buông. Con người này, ngày thường tỏ ra chính trực, đạo mạo bao nhiêu, khi ốm lại không phòng bị để lộ vẻ mềm yếu trẻ con đến thế. Có lẽ thường ngày phải gồng mình tới kiệt quệ chỉ trong những khoảnh khắc ngắn ngủi như thế này thôi, cậu mới có cơ hội được trở về làm một đứa trẻ. Khao khát được cưng chiều, được dịu dàng đối xử, được nằm trong vòng tay yêu thương, được bảo bọc trong hơi ấm của tình người.

"Ở lại đây đi mà..."

Rõ ràng lực kéo cũng không mạnh lắm nhưng Atsushi cũng chẳng muốn phản kháng. Anh ngoan ngoãn chui vào bên trong ổ chăn ấm, nơi cậu đã dịch ra để lại một khoảng trống vừa đủ cho hai người

"Nằm dịch ra một chút đi, như này chật quá"

"Gì cơ? Nhưng em thấy như này thoải mái hơn mà"

Vừa nói dứt lời, tay chân cậu đã quấn lấy anh như xúc tu mà ôm chặt lấy không rời. Rõ ràng đằng sau còn bao nhiêu chỗ, thế mà cứ xán lại gần anh không buông. Atsushi bất tiện là thế chứ Akutagawa cứ vậy coi anh như gối ôm cỡ lớn mà ôm lấy ngủ ngon lành. Anh nằm trong vòng tay cậu bất lực nhéo nhéo chóp mũi ửng đỏ, miệng mắng thầm đôi ba câu rồi cũng bỏ cuộc, mơ màng chìm vào cõi mộng

"Thôi vậy, chuyện công việc để sau"

"Cũng có phải không tìm được ai khác lo liệu đâu"

Nghĩ rồi, anh vứt hết những suy nghĩ râu ria ra sau đầu, hai tay vòng qua lưng cậu, mặt vùi sâu vào lồng ngực kia thêm một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top