Chương XV
Thấm thoắt thoi đưa, đây chính là khoảng thời gian quan trọng nhất đối với cuộc đời của mỗi học sinh đã đến. Năm cuối cấp 3, hướng nghiệp và thi tốt nghiệp. Và một kì nghỉ hè đầy hứa hẹn phía trước, mở ra một con đường mới.
Tờ đơn hướng nghiệp được chuyển tới tay từng học sinh. Thẫn thờ nhìn tờ đơn đặt trên mặt bàn, Kuroko thực không biết nên nói gì nữa. Thời gian trôi đi quá nhanh khiến nó không thể hình dung mọi thứ một cách quá vội vàng.
"Tetsuya." Akashi vỗ vai nó.
Nó giật mình, quay đầu lại nhìn hắn "Huh? Gì vậy?"
"Có quyết định hướng nghiệp gì chưa?"
"Hình như... chưa có. Haha... Chắc là sẽ kiếm việc ở một quán ăn nho nhỏ nào đó, an phận cho hết đời luôn. Haha..." Nó cười gượng.
"Thế à... Anh thì chắc sẽ nối nghiệp ba, quản lý công ty. Đến chừng đó..." Akashi đột nhiên nắm lấy tay Kuroko, nhìn vào mắt nó "Mình dọn đến ở cùng nhau đi." [Author: Vì hai đứa cũng là chính thức hẹn hò rồi nên tui đổi xưng hô cho thuận tai nhé. Cứ tôi/cậu quài nghe nó khinh bỉ nhau kiểu gì ấy.]
Kuroko dường như né tránh, rụt tay lại "Mình còn trẻ mà... nghĩ chuyện đó có phải sớm quá ko?"
Cuộc nói chuyện lan man không hề ăn nhập vào nhau vẫn tiếp tục trong bầu không khí gượng gạo mà Akashi không hề nhận ra.
Khoảng thời gian 3 tuần trước khi nộp giấy hướng nghiệp, Akashi bận rộn với công việc học hành của mình, Kuroko cũng mờ nhạt không thấy nói gì. Akashi thường xuyên phải đến lớp bổ túc, Kuroko lại thường xuyên đến quán ăn nơi mình thường đến làm thêm, vừa làm việc vừa ôn thi tốt nghiệp nên hẳn rất cực. Trước đây các ca làm chưa từng kín chằng chịt như thế, có buổi nghỉ có buổi không. Nhưng gần đây vì lí do nào đó, thời gian nó rời trường đến quán làm thêm đã tăng lên đáng kể, gấp đôi hoặc gấp ba. Hai người dường như trong những khoảng thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi thì chẳng gặp nhau thêm được lần nào. Có gặp nhau cũng chỉ lặng lẽ nhìn nhau, không nói gì. Kuroko không than phiền, không tức giận vì Akashi bận học hành mà quên đi nó. Nó luôn ngoan ngoãn ngồi sang một bên, im lặng để hắn làm bài. Có thể nếu với tính cách khô khan như trước, Akashi sẽ chẳng để ý hay thậm chí còn thấy vui vì nó im lặng. Nhưng với tính cách ân cần như bây giờ, sự im lặng kìm nén của Kuroko thực sự khiến hắn cảm thấy khó chịu vì hắn nghĩ có lẽ nào nó không hề coi trọng mỗi quan hệ giữa hai người? Hay vì nó thực sự cảm thấy buồn mà không chịu nói với hắn, luôn giữ cái tâm tư ấy, gặm nhấm nỗi buồn một mình mà không dám chia sẻ cho ai?
Cố gắng sắp xếp lịch lên lớp của mình, hắn cuối cùng cũng dành ra được một ngày nghỉ. Mãn nguyện nhìn vào lịch, hắn nghĩ cuối cùng cũng có thể dành được một ngày hẹn hò với nó. Một ngày chỉ có hai đứa thôi.
Chuông hết giờ reo lên, Kuroko nhanh chóng thu hết sách vở và đồ dùng trên bàn, cho vào cặp rồi đứng lên. Mấy ngày này nó vẫn cứ khản chương như thế, nghe chuông hết giờ reo lập tức dọn đồ đi về như thể muốn tránh mặt ai.
Bước đến cửa lớp thì bỗng dưng tay nó bị giữ lại.
"Chờ đã, Tetsuya!"
"Gì vậy, Akashi_kun?"
"Hôm nay về chung đi."
"Xin lỗi. Hôm nay em có ca làm ở quán rồi. Không phải Akashi_kun cũng có giờ học bổ túc sao?"
"6h em mới vào làm. Giờ học bổ túc của anh tận 6h30. Bây giờ mới có 4h30. Cùng nhau đi ra đó cũng được mà."
"Cũng... được..." Kuroko miễn cưỡng gật đầu
Hai người sóng vai đi trên con đường từ trường ra chỗ Kuroko làm thêm. Không khí im lặng nhưng không có mấy vẻ gì là căng thẳng mà có cảm giác thực sự rất thanh bình. Đã khá lâu rồi hai người không thể cùng nhau đi chung đường thế này. Được đi bên cạnh người mình yêu sau một thời gian vắng bóng nhau, dù không nói gì cũng cảm thấy thực sự rất hạnh phúc.
"1 tuần nữa là nộp đơn hướng nghiệp rồi đấy nhỉ?" Akashi gợi chuyện.
"Ừm... Dù sao em cũng không có gì để ghi mà... Akashi có nhiều hoài bão, chắc là có nhiều thứ để ghi lắm đấy."
"Hoài bão gì nhiều đâu. Toàn là ba mẹ hướng nghiệp cho đấy chứ."
Nói đến đấy, Akashi lại cảm thấy tự thương xót cho chính mình. Hắn chính là có nhiều hoài bão. Nhưng từ khi sinh ra trong gia đình này đã được vạch sẵn con đường phải đi nên những hoài bão kia... có lẽ không thể thực hiện được rồi. Số phận của hắn chính là an bài theo con đường được cha hắn vạch sẵn. Chúng ta chỉ là con rối trong tay các bậc phụ huynh.
Hai người cứ lẳng lặng bước đi bên nhau mà chẳng mấy chốc đã đến chỗ làm thêm của Kuroko. Lúc ấy đã đúng 6h.
"Vậy... Em vào đây nhé. Anh nhanh đến lớp học đi không muộn."
"Chờ đã." Akashi níu Kuroko lại.
"Vâng?"
"Mai chủ nhật. Mình đi đâu chơi đi. Mấy ngày nay anh bận học, không quan tâm em được nên mai anh muốn dành một ngày với em."
"Nhưng mai em có ca làm."
"KỆ CA LÀM ĐI!" Do đâu mà cảm thấy bực tức, hắn không kiềm chế mà gắt lên.
"Mấy ngày nay em làm quá nhiều rồi. Sẽ mệt mỏi lắm đấy nếu em cứ tiếp tục làm việc như vậy."
"Chúng ta không phải lâu lắm không ra ngoài hẹn hò sao? Chẳng lẽ điều anh muốn lại khó khăn để em chấp nhận được như vậy?"
"Anh có thể xin nghỉ học vậy tại sao em không thể xin nghỉ làm?"
Kuroko im lặng nghe Akashi tuôn một tràng đến khi hắn hoàn toàn hết hơi, dừng lại.
Cảm giác gì thế này? Thực sự thấy hạnh phúc quá... Akashi_kun đã vì muốn hai đứa hẹn hò mà dành ra cả một ngày sao?
Kuroko ngẩng mặt, nở một mỉm cười trìu mến "Được. Mai em sẽ xin nghỉ làm."
Akashi đần mặt ngắm nhìn nụ cười mỉm xinh đẹp kia. Đến khi nó vẫy tay tạm biệt hắn, bóng khuất dần vào trong quán ăn nho nhỏ.
Ngõ nhỏ dọc khu dân cư vắng vẻ, đìu hiu về đêm lập loè ánh đèn đường vàng vọt. Một bóng đen gầy gầy, nhỏ bé, đơn độc bước đi.
Kuroko dừng chân lại trước cửa căn hộ nho nhỏ kiểu Nhật cổ, lấy chìa khoá ra mở cửa. Bước chân lướt nhẹ trên thềm cầu thang có mà như không, không gây ra tiếng động đánh thức bà chủ nhà sớm đã đi ngủ.
Kuroko mở cặp, lấy từ trong một ngăn nho nhỏ của chiếc cặp một tờ giấy hướng nghiệp phẳng phiu được giữ gìn cẩn thận. Tất cả những chỗ trống đều được điền đầy đủ, cẩn thận, chi tiết. Ánh mắt lướt xuống góc cuối tờ giấy. Trên nền giấy trắng, dòng chữ in đen nho nhỏ hiện lên rõ ràng 'Chữ kí phụ huynh'. Khoé mắt nó hơi cay cay.
Ước mơ được đi đại học không thể thực hiện chỉ vì thiếu đi một chữ kí. Dù thế vẫn cố gắng mỉm cười.
Sáng sớm quần áo chỉnh chu bước ra đường, Kuroko tìm đến nơi Akashi đã hẹn nó trước.
Nó quét mắt một lượt xung quanh. Trên vỉa hè ngã tư đằng kia, một đám con gái đang bu lấy một 'cái gì đó'. Không cần nói 'cái gì đó' ở kia là cái gì nó cũng đoán ra được. Vì 'người đó' luôn là tâm điểm chú ý của đám con cái mỗi khi ra ngoài đường mà.
"Akashi_kun!" Nó gọi lần thứ nhất.
Bên kia vẫn nhao nhao, không thấy ai kia đáp lại.
"Anh đẹp trai đến đây một mình à?"
"Anh có bạn gái chưa?"
"Cho em số điện thoại đi a!"
...
Kuroko hít một hơi thật sâu, gào lớn "AKASHI_KUN!!!"
Một cái tay chồi lên giữa đám đông, giọng nói run rẩy "Bên... này... Cứu...!"
Hiểu ý hắn, nó đột nhiên mỉm cười lạnh lùng, hạ giọng "Này mấy cô."
Đám con gái nghe sát khí lạnh lẽo sau lưng, run run quay lại nhìn con người đang mỉm cười 'like an angel' kia.
"Này mấy cô. Phiền mấy cô tránh ra được không? Người đó là bạn trai tôi."
Lũ con gái vẫn đứng chôn chân, há hốc mồm, nhìn Kuroko.
"Tôi nói nhỏ quá à? Tránh. ra. mau." Nó lặp lại từng chữ một.
Đám đông tán loạn đi bốn phía, những thứ gai mắt bu lấy Akashi cũng dần tản ra.
Akashi phủi phủi quần áo, vuốt lại tóc. Hôm nay hắn ăn mặc gọn gàng, chải chuốt trông rất ra dáng công tử con nhà ra giáo, tóc vuốt gel gọn gàng. Trông thật là... Đẹp trai quá...
Hắn lại gần nó, cười toả nắng "Em nhìn gì mà nhìn chằm chằm thế?"
Ngượng ngùng, Kuroko quay phắt mặt đi "K... Không có nhìn gì cả."
Akashi vỗ vai tán thưởng "Hôm nay em làm tốt lắm. Cười rất chuẩn. Ha ha..."
Kuroko hất tay hắn ra "Học từ cái tên ác ôn nhà anh chứ còn ai nữa!?"
Họ dành một ngày bên nhau, đi dạo vòng quanh khu thương mại, đi xem phim, đi ăn.
Trời chợp tối, còn hai bóng người ngồi trên ghế đá công viên vắng vẻ thanh bình. Kuroko tựa nhẹ vào người Akashi, đưa mắt về xa nhìn mông lung. Làn gió man mát mùa hè dịu dàng lướt qua. Ánh hoàng hôn đỏ rực dần thu về phía xa chân trời còn để lại một mảng đêm đen. Xung quanh họ hầu như chẳng còn ai. Bình yên đến lạ kì. Cảm giác ấm áp, an toàn khi dựa vào vai hắn khiến nó muốn thiếp đi. Hàng mi dày khẽ buông xuống. Đôi mắt xanh trong lapis lim dim khép hờ.
"Tetsuya..."
"Huh?"
"Sau này, anh muốn được chăm sóc em."
Kuroko chợt cảm thấy ấm lòng, bật cười. Ngón tay thon gầy, mềm mại đan vào những ngón tay dài, thô to mà ấm áp.
"Đương nhiên rồi. Đồ ngốc!"
Có thể không thực hiện được ước mơ. Có thể đã phải chịu đựng bao sóng gió. Chỉ cần có nhau là đủ rồi.
Tối, khi đã đưa Kuroko về, Akashi một mình đi bộ về nhà.
Tự lấy chìa khoá mở cổng, hắn bước vào trong nhà, không nói gì mà lặng lẽ lên phòng luôn. Từ sau trận cãi nhau với cha về việc hắn nhất quyết muốn tự mở công ty nhưng cha hắn bắt hắn phải làm cho công ty của ông, quan hệ giữa hai cha con dần trở nên tệ hơn. Mẹ hắn lại không thể khuyên can để dừng cuộc chiến tranh lạnh này. Mỗi ngày về nhà, Akashi luôn bày ra bộ mặt đưa đám khó coi và hầu như chẳng nói gì ngoài câu "Dạ."
"Thưa cậu chủ. Bà chủ gọi cậu xuống ăn cơm." Ông quản gia gõ cửa phòng hắn.
"Cha tôi có ăn cơm không?"
"Dạ. Ông chủ có ăn ạ."
"Tôi ăn rồi. Bảo mẹ tôi thế." Vì tôi không muốn nhìn thấy mặt ông ta. Akashi lạnh lùng đáp lại.
"Dạ. Thưa cậu."
Tút! Tút!
Nghe tiếng chuông, Akashi móc điện thoại từ trong túi ra xem thử. Trên màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ "Một người mới đã vào nhóm chat."
Là mạng lưới nhóm chat của trường. Nhóm chat này thường để cập nhật tin tức học sinh trong ngày hay nói đơn giản hơn là để 'tám'. Akashi cũng nằm trong nhóm chat nhưng ít khi quan tâm việc chuyện trò qua lại nên ít khi vào. Hôm nay có thông báo người mới vào nhóm chat mới chợt nhớ ra cái nhóm chat từ lâu hắn đã để mốc này.
Dù sao hôm nay cũng rảnh chẳng có gì làm. Vào đấy kiểm tra chút vậy...
Hắn bấm vào biểu tượng nhóm chat hiện trên màn hình cảm ứng.
Đọc lướt qua mấy tin mới đây do người mới không rõ tên họ kia gửi, Akashi đổ mồ hôi hột. Hắn trợn mặt mình vào màn hình điện thoại xanh nhờ nhờ.
New: "Kuroko Tetsuya, lớp H năm ba là đồ con điếm kinh tởm. Đồ bê đê. Ngày nhỏ cậu ta từng làm tình với cha cậu ta."
Dưới dòng chữ đó là một ảnh do người kia gửi. Trong ảnh chụp Kuroko giả gái đứng trước quán bar Red Stone, ôm tay một gã béo đi về phía khách sạn cạnh đó. Bức ảnh này giống hệt với bức ảnh hồi trước Naomi từng gửi cho Akashi.
Sau đó, người mới kia đào bới tất cả những tiền sử tăm tối, những bí mật đau thương mà Kuroko luôn che giấu mọi người trước đây chỉ có Naomi, nó và hắn biết.
Akashi tức giận, gân nổi lên mặt, nặng nề đưa tay lau mồ hôi. Người này là ai mà dám to gan như vậy!?
Phía dưới tin tức nóng hổi vừa được phơi ra, những dòng chat liên tiếp hiện ra đến choáng váng.
Mayu: "Thật sao? Không ngờ nhìn cậu ta trai ngoan mà lại là người như thế đó."
Yuko: "Eo ơi... Làm chuyện đó với cả cha của mình. Thật kinh tởm."
Kasai: "Đồi truỵ."
Asachi: "Bê đê lại còn suốt ngày bám lấy Akashi_sama. Thật kinh tởm. Akashi_sama sẽ bị cái thứ kia vấy bẩn mất."
Toru: "Bê đê tởm lợm ~"
...
Và đáng sợ hơn, dưới cả chục dòng chat đó, hiện một dòng chữ màu xám, nhàn nhạt, be bé "Kuroko Tetsuya đã xem."
Chỉ là đã xem, nhưng nó lặng lẽ không nói gì. Akashi tức giận ném mạnh chiếc samsung xuống giường.
"KHỐN NẠN!!!"
Sau tiếng gào, hắn mệt mỏi buông mình xuống giường, đỡ trán. Hắn đang tưởng tượng khuôn mặt thẫn thờ vô hồn, đau khổ của Kuroko lúc này khi cầm chiếc điện thoại trên tay, bàn tay run rẩy, những ngón tay gầy nắm chặt chiếc điện thoại đến nỗi gân xanh nổi lên. Hắn bỗng thấy xót lòng.
Đến bao giờ mới có thể bình yên đây?
Ngày mai, phải chăng mọi thứ sẽ vụt mất? Nụ cười trên khuôn mặt luôn thờ ơ, đau khổ sẽ không còn nữa?
--------------------------------------------------------
Chuyên mục lảm nhảm: Có thím nào đọc nửa chương rồi tưởng tui sẽ buông tha cho hai đứa nó không? Mơ đi nha mấy đứa :v Hai đứa này còn bị ngược dài dài. Và Tetsuo của chuỵ là chưa từ bỏ sớm vậy đâu nhé ~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top