Chương VI

  Một sáng thứ hai, mở đầu một tuần, đường phố lại quay lại với vẻ bận rộn thường khi.
  Akashi vẫn cung cách mẫu mực như mọi khi, dậy từ sáng sớm.
  "Ba. Mẹ. Chào buổi sáng." Akashi từ trên cầu thang đi xuống, cúi đầu lễ phép.
  "Ờ!" Cha hắn vẫn hoàn toàn tỏ ra lãnh đạm, thản nhiên lật báo, nhấp cà phê.
  "Seijuuro. Vẫn sớm như mọi khi nhỉ?" Mẹ hắn đang làm bữa sáng.
  "Dạ." Hắn đến gần bàn ăn, ngồi xuống ghế.
  Sáng nào cũng chỉ chào nhau vài câu. Người quan tâm hắn nhất cuối cùng vẫn chỉ có mẹ hắn.
  Bữa ăn sáng lặng lẽ trôi qua, không ai nói nửa câu.

  Ăn xong, Akashi đứng dậy "Vậy... Con đi học."
  Ra khỏi biệt thự đã có xe riêng thường xuyên đón đưa hắn đi học chờ sẵn, hắn bước lên xe.
  Ngồi trên xe, Akashi trầm tư chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết đã ngừng rơi nhưng trời vẫn lạnh.  Lúc này, trong đầu hắn chỉ toàn Kuroko. Nó đã ăn sáng đầy đủ chưa? Nó đã mặc áo ấm áp chưa? Hắn không ở bên nó một buổi sáng thôi đã đủ lo muốn rụng tim.

  Chiếc Limo đỗ lại trước cổng trường. Akashi vẫn với vẻ soái ca lịch lãm mọi khi, bước ra khỏi xe.
  Nhưng hôm nay, lạ thay, mấy em gái không còn bu lấy hắn nữa mà bu lấy một anh chàng đẹp trai nào đó khác đứng cách đó không xa. Vì lũ con gái bu quá đông, hắn không tài nào nhìn được mặt của kẻ xấu số bị đám con gái bu lấy kia. Nhưng hắn cũng kệ. Dù sao không phải chuyện của hắn. Lo làm gì?
  "Akashi_kun."
  Tiếng gọi làm Akashi quay đầu lại. Kuroko đứng sau hắn. Hôm nay nó đã mặc đầy đủ áo ấm. Trông thấy thế, hắn đã yên tâm rồi.
  "Yo! Tetsuya!" Hắn đáp lại.
  Nhận thấy sự ồn ào của đám đông bên kia, Kuroko cũng quay sang nhìn, tò mò "Con gái bu đông như thế... lại anh chàng đẹp trai xấu số nào đây?"
  "Ai biết!" Hắn nhún vai.
  Bỗng nhiên, Kuroko như thấy gì đó, nhíu mày lại.
  "Chuyện gì vậy?"
  Nó cùi đầu, đẩy hắn đi về phía trước "Không có gì đâu. Đi thôi."
  Nhưng lúc hắn nhìn lại, sắc mặt của nó hoàn toàn không có vẻ gì là 'không có gì'. Thái độ của nó có vẻ không được tốt cho lắm, liên tục liếc về phía đám đông kia.

  Suốt cả giờ học, Kuroko hoàn toàn không để tâm gì hết, liên tục nhíu mày nghĩ ngợi điều gì đó.

  Giờ nghỉ, Akashi quyết định hỏi cho ra lẽ "Này! Tetsuya! Chuyện gì xảy ra vậy?"
  Kuroko lưỡng lự một lúc "Akashi_kun! Mình bỏ trốn cùng nhau đi!"
  Akashi ngốc người ra "Cậu nói gì?"
  Nó nhíu mày, nhìn về phía đám đông từ sáng đến trưa vẫn chưa chịu tản ra kia "Gã đến rồi... Nếu tôi không mau rời đi..."
  "Ai cơ?" Akashi nhìn nó khó hiểu.
  Đám đông bên kia từ từ dạt sang hai bên. Kẻ mà họ đang bao vây là một gã đẹp trai, cao, tóc lam thoạt nhìn hao hao Kuroko. Gã từ từ bước về phía này. Kuroko xanh mặt.
  Gã dừng lại trước mặt Kuroko, nhếch mép cười "Tetsu. Lâu không gặp."
  Kuroko kích động nắm tay Akashi, kéo về lớp "Akashi_kun. Sắp hết giờ nghỉ rồi. Về lớp thôi!"
  Khi bị kéo đi, Akashi vẫn hơi ngoái lại nhìn gã tóc lam trông hao hao Kuroko kia đầy nghi hoặc. Gã đứng nhìn hai người, chỉ lạnh lùng nhếch mép.
  Kẻ này rốt cuộc là ai? Tại sao Tetsuya lại kích động như vậy. Gã và Tetsuya có quan hệ gì? Sao có thể xưng hô gọi tên thân mật như thế?

  Buổi trưa rồi hết buổi chiều là tan học. Kuroko lo ngại kẻ kia, đặc biệt nhờ Akashi đưa mình về tận khách sạn.
  Đến khi về phòng, ngồi trong phòng một mình, không có sự bao bọc của Akashi, Kuroko vẫn không khỏi thấp thỏm.
  Ding doong
  Chuông cửa vang lên, Kuroko ngỡ Akashi quay lại, mừng rỡ lao ra mở cửa "Akashi_k..."
  Ngay lúc này, nó đứng ngây người trước cửa. Người bấm chuông... không phải Akashi mà là gã.
  "Xưng hô thân mật lại còn hí hửng gọi tên người ta như vậy... Em sớm chọn thằng oắt đó thay thế tôi hay sao?"
  Rồi gã đưa mắt từ đầu đến chân nó, cười lạnh, tay đưa lên vuốt tóc nó "Ồ... Em đã cắt tóc..."
  Kuroko sợ hãi, định đóng cửa lại nhưng đã quá muộn. Gã vào phòng, khoá chặt cửa, thô bạo đẩy nó lên giường, ghì nó xuống.
  "Gah! Thằng khốn nạn! Tôi sẽ không bao giờ tha cho anh!" Kuroko giãy giụa.
  "Sau bao năm gặp lại anh trai. Đây là cách em nói chuyện với anh trai mình à?"
  Phải. Người này chính là Kuroko Tetsuo, anh trai cùng cha khác mẹ của Kuroko, thành phẩm của cha nó với một người phụ nữ khác trước khi ông lấy mẹ nó. Kuroko căm ghét gã. Gã đã lợi dụng tình cảm của nó để tiếp tay cho mẹ gã hại chết mẹ nó. Chỉ tại gã, tuổi thơ nó không thể vẹn toàn. Cuộc sống của nó trở nên bất hạnh như thế này là tại gã. Kuroko đã luôn tự hận mình ngu si vì tin tưởng gã, yêu gã, hiến dâng tất cả cho gã để gián tiếp hại chết mẹ mình.
  Nay, nghe tin cha vào tù, Tetsuo từ Mĩ quay về nước tìm Kuroko, tự ý chuyển đến học ở trường A, năm 2 để tiện bề trêu ghẹo nó.
  Nằm dưới thân Tetsuo, Kuroko bất lực, tuyệt vọng khóc lóc "Tại sao... Tại sao anh không tha cho tôi? Anh đã cướp đi những gì quý giá nhất của tôi rồi. Anh còn muốn gì nữa?"
  Tetsuo thoả mãn nhìn người dưới thân khóc lóc như một đứa trẻ, cúi mình hôn lên trán nó "Đi với tôi đi. Tôi sẽ cho em tất cả."
  Lí trí vẫn chưa hoàn toàn bỏ cuộc nhưng con tim đã hơi rung động. Kuroko chỉ im lặng.
  Tetsuo biết nó vẫn lưu luyến tình xưa, cười đắc ý "Em vẫn yêu tôi?"
  "Không có!" Kuroko đỏ mặt, đạp Tetsuo qua một bên, lạnh lùng chỉ ra cửa "Về đi. Chúng ta hết rồi. Đừng bao giờ tìm tôi nữa."
  Tetsuo vẫn mặt dày, cười gian xảo, nâng cằm nó "Ora... Sao lạnh lùng với tôi thế? Ngày xưa em đã dễ thương như thế nào..."
  Kuroko hất tay Tetsuo, mặt đen thui hắc ám, quát lên "Nếu anh còn không mau về, tôi sẽ gọi bảo vệ!"
  "Được rồi! Được rồi!" Tetsuo giơ tay hàng, mở cửa phòng.
  Trước khi đi, gã nán lại một chút, vẫn không quay mặt lại "Lão già đấy đã làm gì em rồi?"
  "Không phải chuyện của anh. Về đi!"
  "Tôi sẽ trả thù cho em. Và cho tất cả những gì lão làm với mẹ. Đến lúc đó, tôi sẽ đưa em theo. Chúng ta sẽ sống vui vẻ sung túc hơn là em sống với thằng oắt đấy."
  "Đừng nói nữa. Về."
  "Hah... Đúng là chẳng dễ thương gì hết." Gã ra khỏi phòng, đóng cửa.
  Kuroko vẫn nhìn theo Tetsuo với con mắt nửa thù hằn, nửa bối rối.

  Tetsuo sải bước trên phố xá đông đúc nhộn nhịp, hai tay đút túi, mắt nhìn lên trời. Akashi... Tetsuo biết hắn. Hắn tuyệt đối không phải là đối thủ dễ hạ. Hắn buộc Tetsuo phải ra mặt.

  Lúc đó, ở nhà, Akashi ngồi ăn tối cũng phải chống cằm suy tư. Hắn vẫn cứ nhớ đến kẻ chiều nay hắn gặp. Gã rốt cuộc là ai? Và cả thái độ của Kuroko lúc ấy nữa. Chuyện không đơn giản chút nào.
  "Seijuuro! Con làm gì vậy? Ăn đi chứ!"
  "Oh... Con xin lỗi."
  Bữa ăn tối hôm nay cũng buồn tẻ như thế. Ai cũng im lặng. Akashi luôn là người ăn xong sớm nhất, lên phòng trước.
  Akashi trầm tư ngồi suy nghĩ. Chợt, hắn nhớ đến cánh tay đắc lực của mình.
  Phải rồi! Có Naomi kia mà!
  Akashi mở laptop, gửi tin nhắn cho Naomi "Cô biết gã chiều nay mới đến không?"
  Naomi nhanh chóng gửi lại tin "Akashi không biết à? Anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ với Kuroko, tên Kuroko Tetsuo. Nghe đồn ngày trước tiếp tay cho mẹ ruột hại chết mẹ của Kuroko đó. Chi tiết sao thì không ai biết. Sau khi mẹ Kuroko mất, hai mẹ con họ đến Mĩ sống an nhàn. Kuroko với Tetsuo sau đó không đội trời chung. Không hiểu sao tự nhiên lại quay lại Nhật Bản nữa."
  Akashi ngẫm một lúc, thấy có gì đó hơi... sai sai. Ánh mắt lúc ấy Tetsuo nhìn Kuroko không phải ánh mắt không đội trời chung mà là ánh mắt muốn độc chiếm. Kẻ đó quả không đơn giản chút nào. Sát khí của gã... giống một con rắn xảo quyệt.
  Akashi nhắn, hỏi lại lần nữa "Cô chắc không?"
  "Tôi không chắc lắm... Lai lịch của Tetsuo quá mờ ám vì anh ta ở Mĩ một thời gian nên nguồn tin hơi bị nhiễu. Sao cậu không thử hỏi Kuroko?"
  "Ừ. Cảm ơn. Còn tiền?"
  "Vẫn vậy."
  "Tôi sẽ gửi đến cho cô."
  Akashi gấp laptop, ngả người về phía sau ghế mệt mỏi.
  Anh trai cùng cha khác mẹ à...

  Vì nguyên tối không ngủ được vì nghĩ ngợi, sáng nay Akashi dậy 'hơi' muộn.
  "Chết cha! Sao lại ngủ quên thế này!?"
  Hắn vội vã mặc quần áo. Chạy xuống nhà chỉ kịp vớ vội miếng bánh mì rồi vội vàng đi học luôn.
  "Đừng vừa chạy vừa ăn nha con ~" Mẹ hắn gọi với theo.

  Akashi vừa đặt chân lên lớp kịp lúc chuông reo, ngồi xuống ghế thở dài.
  "Sao vậy?" Kuroko đột nhiên xuất hiện đằng sau làm hắn giật mình.
  Akashi ngơ ngẩn nhìn nó một lúc "À không... Không có gì... Tôi chỉ dậy hơi muộn thôi."
  "Ừ."

  Buổi học kết thúc nhanh chóng và đến giờ nghỉ trưa. Akashi mệt mỏi ngả ngớn trên bàn học.
  "Oy!"
  Nghe tiếng gọi, ngẩng lên thấy Naomi đứng lù lù trước mặt Akashi, hai tai khoanh trước ngực, nhìn xuống.
  "Có gì không? Chưa nhận được tiền à?"
  "Không tôi nhận được rồi. Nhưng mà về Tetsuo..."
  "Tetsuo làm sao?" Akashi kích động, vô tình nói to khiến cả lớp quay lại, đổ dồn con mắt về phía hắn.
  Naomi làm dấu "Suỵt!" Rồi cúi xuống, thì thầm vào tai hắn "Tetsuo... Cậu phải đề phòng anh ta một chút. Để bày mưu tính kế hại chết một người mà hai mẹ con vẫn lởn vởn ngoài vòng pháp luật thì cậu đủ biết anh ta thâm hiểm thế nào rồi. Hơn nữa..."
  Thấy Naomi lưỡng lự, Akashi bắt đầu sốt ruột "Hơn nữa cái gì?! Nói đi!!!"
  "Tetsuo và Kuroko nghe đồn có... gian tình"
  Akashi sửng sốt. Lúc này mới nhận ra Kuroko đã biến mất từ bao giờ. Hắn ngay lập tức không thèm để ý đến Naomi nữa, chạy vội đi tìm nó.

  Không hiểu do thiếu ngủ hay sao, Akashi hôm nay không minh mẫn, điềm đạm như thường ngày, chạy loạn tất cả các phòng, mở từng cửa một gọi lớn tên nó.
  "Tetsuya!" Cửa phòng nhạc mở.
  "Tetsuya!" Cửa phòng thể chất mở.
  "Tetsuya! Tetsuya! Tetsuya!" Akashi chạy một vòng sân trường.
  Hắn dừng chân tại một góc sân trống. Kuroko bị Tetsuo ép chặt vào tường, tay hắn ghim chặt tay nó.
  "Bỏ ra! Bỏ ra!!! BỎ! Cút đi!" Nó giãy giụa, gào lên.
  Tetsuo không nói, mặt từ từ tiến sát lại gần nó.
  Xoẹt!
  Cây kéo đâm sượt qua mặt, cũng may Tetsuo né kịp, còn chưa khỏi rùng mình. Cú đâm đó rõ ràng là có chủ ý và mục đích là không thương tiếc đâm thẳng mặt gã luôn. Lợi hại thật! Lần đầu tiên có người khiến kẻ mặt dày như gã run lên trong một khắc.
  Tetsuo quay sang nhìn, bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Akashi.
  Gã lùi lại, tay lau máu rỉ ra từ vết thường, cười khúc khích "Đàn em... Gì mà nóng thế?"
  "Không nghe Tetsuya nói à? C.Ú.T." Akashi gườm mắt.
  "Gọi Tetsu bằng tên cơ đấy. Tôi cứ tưởng em ấy ghét người lạ gọi tên mình cơ mà? Quan hệ hai đứa tốt đến mức nào rồi?"
  "Anh là cái gì của cậu ấy?!"
  Kuroko nhận thấy sắp xảy ra chuyện chẳng lành, vội vã kéo tay Akashi "Akashi_kun! Đừng để ý anh ta nữa! Quay lại lớp thôi!"
  Akashi vô cớ thấy nóng máu, quay lại nhìn Kuroko, trừng mắt quát "Cậu không qua lại với anh ta thì sợ gì? Hôm nay không nói cho ra lẽ thì không về!"
  Kuroko im thin thít, lùi lại mấy bước.
  Tetsuo ôm bụng cười "Hah... Ha ha ha! Được được! Ra dáng đàn ông đấy! Quả không hổ là kẻ ép tôi phải tự mình hành động thế này."
  "Đừng vòng vo nữa!"
  Tetsuo cười, nói giọng mỉa mai cố gắng chọc tức Akashi "Tôi á? Là người có được 'lần đầu tiên' của Tetsu. Tình.nhân.cũ.đó!"
  Akashi chưa kịp tức giận đã thấy Kuroko chạy đến, thẳng tay đánh Tetsuo. Gã ngã ngửa ra đằng sau. Kuroko kích động, vẫn luôn tay đấm vào mặt gã "Câm mồm!"
  Akashi định thần, ôm lấy Kuroko "Bỏ đi. Đánh nữa sẽ chết đấy."
  Nó lập tức dừng tay lại, quay lại đối diện với hắn, gục đầu vào lòng hắn khóc.
  "Kệ gã. Về lớp đi."
  Tetsuo nhìn bóng hai người đi xa dần, tay bưng mặt, vẫn cười ngặt nghẽo "Ha ha... Em ấy vẫn dễ thương..."

  Hai người kéo nhau quay về lớp với không khí gượng gạo, không ai nói một câu, chỉ cúi gằm mặt. Người bước trước, người bước sau.
  Bỗng dưng Kuroko dừng lại.
  "Gì vậy?" Akashi quay lại nhìn.
  "Ban nãy... cảm ơn vì ngăn tôi lại."
  "Không có gì. Cơ mà... cậu vẫn thường hay nổi nóng như thế à?"
  Quả thật, lúc thấy một người như Kuroko điên lên đến nỗi đánh người ta không thương tiếc như thế, Akashi rất bất ngờ. Lúc đấy, trông thấy cái biểu cảm muốn giết người trên mặt nó, cằm hắn muốn rớt xuống đất.
  "Mỗi bông hoa hồng dù đẹp mấy cũng có gai mà." Kuroko ẩn dụ.
  "Đáng sợ thật..." Akashi cười.
  Kuroko chợt im lặng một lúc.
  "Lại gì vậy?"
  "Cậu có giận không?" Kuroko hỏi thế nhưng vẫn tỏ vẻ giận dỗi.
  Akashi nhìn đủ biết Kuroko dỗi vì ban nãy hắn quát nó. Dù biết thế nhưng Akashi vẫn tỏ ra ngây thơ "Giận gì cơ?"
  "Chuyện Tetsuo nói... là thật đấy. Cậu không giận à?"
  "Giận để làm gì? Nếu nói như cậu thì khi tôi biết cậu bán thân lúc trước, tôi đã điên tiết đến nỗi biến Tokyo này thành biển máu rồi."
  "Cảm ơn..."
  Hai người sóng vai đi bên nhau.

  Tại biệt thự đồ sộ của Tetsuo ở ngoại ô, Tetsuo an nhàn rót rượu, ngắm trăng qua tường kính.
  "Cậu chủ. Có điện thoại. Phu nhân gọi cậu." Cô hầu gái đưa chiếc điện thoại đến gần trước mặt Tetsuo.
  Một tay gã nâng ly rượu vang đỏ, một tay đón lấy chiếc điện thoại, nhấc máy "Alo? Mẹ à?"
  "Tetsuo_chan! Con cưng à! Sao lại bỏ mẹ về Nhật thế?" Bên đầu dây bên kia vọng lại giọng nũng nịu của một phụ nữ trẻ.
  Người phụ nữ đang gọi cho Tetsuo kia là mẹ gã, một người đàn bà giàu có mà lẳng lơ. Suy cho cùng thì mẹ gã cũng chẳng là loại đàn bà tốt đẹp gì, mỗi ngày dẫn một gã đàn ông về nhà hưởng lạc. Cha Kuroko bất quá cũng chỉ là người bị hại.
  "Con muốn đòi lại một thứ của con."
  "Con muốn gì mẹ cũng có thể mua cho con mà. Về Nhật làm gì cho khổ? Nghe mẹ. Quay lại Mĩ với mẹ đi ~ Hay để mẹ qua Nhật với con nhé?" Mẹ gã vốn rất chiều con trai cưng của bà, tuyệt đối không thể để gã chịu khổ. Một vết xước trên người gã cũng đủ làm bà ta hô mưa gọi gió rồi, "Chẳng phải công ty đang trong thời gian cao điểm sao? Mẹ ở lại Mĩ đi." Biết rõ tính mẹ mình, gã chắc chắn không thể để bà về Nhật cùng mình để bà nhìn thấy cái bản mặt bầm dập bị Kuroko hành hạ sáng nay.
  "Vậy con về Nhật đòi lại gì thế?"
  "Mẹ nhớ Tetsu không?"
  "Tetsuya? Con muốn đem nó về? Không phải nó rất hận con sao?"
  "Con thích cái gì là sẽ có bằng được! Tetsu chắc chắc sẽ phải về với con!"
  "Được rồi được rồi... Nhớ cẩn thận nhé. Cần gì cứ gọi mẹ." Mẹ gã cúp máy.
  Tetsuo đặt máy xuống bàn rượu bên cạnh, nhìn sang cô hầu gái trẻ đẹp bên cạnh, nở nụ cười đểu cáng "Cô tên gì? Mấy tuổi?"
  "Kiri Yashiro. 16 tuổi ạ!" Cô đỏ mặt.
  Tetsuo nhấp một ngụm rượu "Tối nay ngủ với tôi."

  Ngoài kia trời đã đổ tuyết, trên giường, một đôi nam nữ đang quấn quít.
  Thân thể đẫy đà của cô gái vặn vẹo dưới thân Tetsuo. Bên dưới, nơi giao hoan giữa hai người ướt át. Gã liên tục di chuyển hông, tay bóp chặt lấy bộ ngực đầy đặn.
  "A... A... A..."
  Gã bỗng dừng lại. Cô hầu gái đang đến lúc cao trào thì bất ngờ không thể pháp tiết, trừng mắt "Cậu chủ. Tại sao lại dừng lại?"
  "Thật giả tạo. Cô chẳng bao giờ có thể làm tôi sướng như Tetsu..." Tetsuo nghiến răng.
  Gã nhẫn tâm ném cô gái thân trần chuồng ra hành lang lạnh lẽo cùng bộ quần áo của cô. Cô ta tủi thân khóc lóc.
  Bao nhiêu lâu tìm kiếm khoái cảm như ngày xưa, Tetsuo đã làm tình với cả gái lẫn trai nhưng không ai thay thế được Kuroko. Gã cần nó. Chỉ có cái lỗ của nó mới có thể khiến gã thoả mãn.
----------------------------------------------------------
  Chuyên mục lảm nhảm: Hồi hộp không mấy đứa :v Không cmt là H của truyện này tui cắt sạch nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top