TUYẾT ĐẦU MÙA
TUYẾT ĐẦU MÙA
Tên fic gốc:初雪
Tác giả:网恋赚了二十万
—------------------------------
Tuyết đầu mùa năm nay đến sớm hơn năm ngoái.
Lâm Mặc nằm dài trên cửa sổ nhìn bông tuyết bay đầy trời bên ngoài, không nhịn được lại nhớ đến hình ảnh lần đầu Lưu Chương tỏ tình với cậu. Năm đó Lâm Mặc mười bảy tuổi, Lưu Chương mười chín tuổi, cho dù đã biết sau này Lưu Chương sẽ đi học ở New York, biết không thể thường gặp mặt bầu bạn với nhau, nhưng thiếu niên rốt cuộc vẫn là thiếu niên, sở hữu trái tim đầy nhiệt huyết thuộc về riêng họ.
Tính đến khi đó, bọn họ cũng đã quen biết hơn mười năm. Cảm giác yêu đương của Lâm Mặc với Lưu Chương không rõ ràng lắm, có lẽ là vô tình chạm , có lẽ là vô tình nhìn nhau, luôn có vài khoảnh khắc như vậy, nói rung động cũng đều là giả. Nhưng đến hôm tỏ tình thật sự, Lâm Mặc vẫn cảm thấy ngạc nhiên nhiều hơn.
Bó hoa cúc Anh trong tay Lưu Chương là loại hoa Lâm Mặc từng thích, chưa từng cố ý nhắc đến, chỉ là thuận miệng nhắc đến nhưng được Lưu Chương ghi nhớ rất kỹ càng . Cũng phải, lãng mạn thô cuối cùng cũng chỉ là đầy sóng gió, tuy rằng nhìn ở góc độ thứ ba quả thực cũng là thế tục. Hôm đó, Lưu Chương chủ động hôn lên má Lâm Mặc. Hai người đều mặt đỏ tía tai.
Thời gian trôi rất nhanh đến mùa hè năm thứ hai, Lưu Chương đậu vào đại học NewYork, Lâm Mặc còn đang học lớp mười một. Trong thời gian này, để không làm phiền đến việc học của Lưu Chương, nên cậu rất ít chủ động tìm anh. Ngược lại dường như mỗi tuần Lưu Chương đều đi đến tòa dạy học lớp mười một tìm cậu bốn năm lần, có lúc Lâm Mặc cũng bực mình, nói với anh: "Anh có thể tập trung học tập được không, anh cứ như vậy thì sau này chúng ta phải làm sao." Lưu Chương tưởng rằng Lâm Mặc cảm thấy anh không học tập nghiêm túc sau này sẽ không kiếm được tiền không thể nuôi cậu ấy, liền hớn hở ôm mặt cậu nói: "Không sao~ sau này cho dù anh bạc đãi với bản thân cũng sẽ không bạc đãi em đâu." Nhưng lại có ai biết được bọn họ có sau này hay không chứ.
Lúc tiễn anh lên máy bay, do ba mẹ Lưu Chương bận công việc nên không thể nào đi tiễn anhanh được, cho nên chỉ có một mình Lâm Mặc tiễn Lưu Chương. Đến bây giờ Lâm Mặc cũng không chắc chắn tình cảm của mình đối với Lưu Chương là gì, Lưu Chương đối xử với cậu quá tốt, tốt đến từng li từng tí, tốt đến mức khiến Lâm Mặc cảm thấy không chân thật, là sự dựa dẫm vào anh trai? Hay là tình yêu đối với người yêu? Lâm Mặc không biết. Kỳ thật Lưu Chương biết Lâm Mặc yêu anh không giống với cách anh yêu cậu, nhưng từ đầu đến cuối anh ôm một tia hi vọng, anh nghĩ rằng chỉ cần mình đối xử với Lâm Mặc đủ tốt, thì sẽ có một ngày Lâm Mặc sẽ hiểu anhanh.
Trước khi lên máy bay, Lưu Chương khẽ đến gần Lâm Mặc muốn hôn cậu để kỷ niệm lần đầu tiên chia ly, nhưng động tác vô thức quay đầu của Lâm Mặc dường như gây ra đả kích rất lớn với Lưu Chương. Nhìn người trước mặt cụp mắt xuống, Lâm Mặc bất giác có chút áy náy, liền dùng tay che mắt Lưu Chương, kiễng mũi chân hôn lên khóe môi anh như chuồn chuồn lướt nước.
Mùa đông đầu tiên Lưu Chương không ở bên cạnh Lâm Mặc, Bắc Kinh rơi một trận tuyết lớn, bông tuyết ùn ùn kéo đến chôn vùi mặt đất, Lâm Mặc mặc chiếc áo lông giống như yêu tinh nhỏ trong tuyết, phấn chấn đẩy người tuyết chụp hình gửi cho Lưu Chương xem. Thậm chí gọi cuộc gọi đường dài hiếm thấy cho Lưu Chương, kể về những việc đã trải qua trong suốt thời gian này của mình, có lẽ do tín hiệu không tốt, trả lời Lâm Mặc đều là vội vã cúp máy.
Mới đầu, Lưu Chương không ở bên cạnh, Lâm Mặc cũng cảm thấy không có gì không quen. Nhưng dần dần, mùa hạ nóng bức không ai mua kem cho mình, trời mưa không có ai che ô cho cậu, chênh lệch múi giờ dẫn đến hai người cho dù là nói chuyện cũng đều là cách ngày mới có thể nhận được hồi đáp. "Ngay cả tin nhắn cũng phải đợi lâu như vậy mới nhận được, thế tương lai chúng ta như thế nào đây?" Lâm Mặc thường xuyên nghĩ vậy, cậu vừa nghĩ đến một ngày của bản thân sắp kết thúc, mà một ngày của Lưu Chương mới bắt đầu, cậu không thể cứ thế mà liên lụy đến anh. Có lẽ ngay từ khi bọn họ bắt đầu chính là sai lầm rồi, làm bạn không tốt sao, tại sao phải đồng ý lời tỏ tình của anh ấy? Không thể cho anh ấy đáp án chắc chắn lại ràng buộc sự tự do mà anh ấy nên có, đây không phải đang giày vò con người sao.
Lần này Lâm Mặc cố tình đợi đến đêm khuya, gọi cuộc gọi đường dài cho Lưu Chương, nói rõ ràng rành mạch với anh, mình không có tình cảm với anh ấy, không muốn làm lỡ tương lai của anh. Lưu Chương nghe ra được ý của Lâm Mặc trong điện thoại, vừa muốn trả lời, nhưng bị Lâm Mặc cúp máy. Khi anh gọi lại thi đối phương đã tắt máy rồi. Rất tốt, lần đầu yêu đương liền bị đá, trong lòng Lưu Chương có nỗi khổ không nói nên lời, nhưng Lâm Mặc nói cũng có lý, mình học ở New York, không thể ở bên cạnh Lâm Mặc mọi lúc, không thể cho em ấy cảm giác an toàn, so với đau dài không bằng đau ngắn.
Đêm đó, Lâm Mặc cả đêm không ngủ, cậu không hiểu mình rõ ràng là không thích Lưu Chương, nhưng lúc chia tay vẫn cảm thấy trong lòng bị cứa rất nhiều nhát, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Mà Lưu Chương từ đầu đến cuối không hiểu được vì sao Lâm Mặc không chịu đợi mình, tại sao không muốn tin tưởng tương lai của bọn họ, lẽ nào bọn họ thật sự không có tương lai sao?
Sau đó, tình hình bệnh dịch bùng nổ lan tràn khắp thế giới, cha mẹ Lưu Chương suy nghĩ đến vấn đề an toàn của con mình, liền bảo anhanh về nước học ở trường ngoại ngữ tư nhân. Lưu Chương không nói với Lâm Mặc rằng anh đã trở về, cũng không có nghĩa vụ nói với cậu, càng không biết nên lấy thân phận gì để nói với cậu. Lúc này bọn họ đã nửa năm không liên lạc với nhau.
"Chúng ta còn có thể làm bạn, phải không?" Đây là câu đầu tiên Lưu Chương nói sau khi Lưu Chương vô tình gặp lại Lâm Mặc, hơn nữa còn mang theo chút nghẹn ngào. Quả nhiên Lâm Mặc mềm lòng, cũng nghẹn ngào trả lời anh: "Nếu như có thể, hy vọng chúng ta bắt đầu lại từ đầu." Nhưng cậu không thể, cậu không thể vì bản thân mà hủy đi tương lai tốt đẹp của Lưu Chương, Lưu Chương là con trai nhà giàu có, mà cậu chỉ là một người bình thường, bọn họ từ khi bắt đầu đã là sai lầm, có thể làm bạn bè đã là may mắn rồi, trở thành cặp đôi mà mọi người ngưỡng mộ dĩ nhiên là một hy vọng xa xỉ.
Vội vội vàng vàng lại là mùa đông, kỳ tích của tháng mười hai khiến Lưu Chương và Lâm Mặc tái hợp. Lần này, bọn họ cùng đi ngắm tuyết đầu mùa, trong đêm lạnh cảm nhận được cái ôm ba mươi bảy độ của nhau trong đêm vĩnh hằng, vương vấn không dứt, miễn cưỡng đi trải nghiệm lần cuối cùng, có lẽ sau lần này bọn họ thật sự biến mất không dấu vết khỏi thế giới của nhau.
Bông hoa cúc Anh Lâm Mặc yêu thích nhất một lần nữa xuất hiệnhiện trong chiếc bình cậu thích nhất, thỉnh thoảng cho thêm một hai hoa hướng dương hoặc hoa hồng vàng, thời gian lâu đến ngay cả cậu cũng quên mất, là vì bản thân thích hoa cúc Anh mà chấp nhận sự theo đuổi của Lưu Chương lúc đầu, hay là vì đám bông cúc Anh tthuần khiết Lưu Chương cầm khi đó mới bắt đầuđầu thích loại hoa cỏ đáng yêu nhỏ nhắn này.
Nhưng Lâm Mặc từ trước đến giờ chưa từng chủ động trong đoạn tình cảm này, chất phác như cây vạn tuế, ngay cả hoa cũng không nở. Cũng là do tính cách của Lưu Chương tốt, chưa từng nổi giận với cậu, ngay cả nắm tay hôn hít trong thời gian yêu nhau đều luôn nhiều lần hỏi ý Lâm Mặc, thời gian lâu dần hai người đối xử với nhau rất khách sáo, dần dần xa cách, sự nhiệt tình trước đây đã tan thành mây khói từ lâu, tách ra khỏi cuộc sống của nhau cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Mùa hạ năm đó, ve sầu hít quá nhiều khí lạnh, khiến thời tiết trở nên nóng bức, hai quả tim bất an cuối cùng cũng càng ngày càng xa cách. Cho dù là sự tra tấn của thế tục hay là sự bốc đồng của thiếu niên vô tri, đều khiến đoạn tình cảm gián đoạn hai năm này kết thúc tẻ nhạt.
Lâm Mặc tiếp tục nhìn bông tuyết bay ngoài cửa sổ, mỗi một bông đều như nhau, nhưng mỗi một bông đều khác nhau. Dường như cậu không thể quên được Lưu Chương, dường như đã yêu anh rồi, Lưu Chương có thường nhớ đến cậu không? Nếu như cậu và Lưu Chương lúc đó dũng cảm hơn một chút, nếu như lúc gặp nhau đều có năng lực tự gánh vác, kết quả có giống bây giờ không.
Thế sau đó thì sao, sau đó, bọn họ không có sau đó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top