CHAP 9


Lâm Mặc ôm một chú vịt đang ôm cái gối ngồi trên sofa xem tivi, dùng chân đạp lên cẳng chân Lưu Chương một cái.

"Em không muốn uống canh gà nữa, lấy cho anh Mặc của anh hai gói que cay đi."

"Đương nhiên không được."

Lưu Chương từ chối rất dứt khoát, cầm điện thoại gõ chữ, không biết là đang nhắn với ai mà nhìn có chút bất an.

Rada trong lòng Lâm Mặc kêu bíp bíp, chui vào lòng ngực anh, nhú đầu nhất định phải xem được điện thoại của anh, cố tình cười khẩy chế nhạo anh, "Ồ, nói chuyện với O nhỏ nào mà vui như thế, muốn tranh thủ cắm cho tôi một cái sừng trong thời kỳ mang thai sao, anh có tin tôi ôm bầu bỏ trốn không?"

"Anh đâu dám đâu thầy Lâm Mặc." Lưu Chương vội vã xin tha, liền nhào qua ôm vai cậu để đầu cậu nằm yên trên vai mình, sau đó thoải mái mở khung chat cho cậu xem.

"Anh đang nhắn tin với Châu Kha Vũ thôi, bàn bạc với cậu ấy về chuyện mua một mảnh đất."

Quả thực là anh không nói dối, Tiểu Lưu tổng đột nhiên sắp làm ba, làm một người ba thật sự có chút lúng túng, mời chuyên gia dinh dưỡng để lập ra bữa ăn hàng ngày, còn mua một đống đồ chơi nhồi bông, lo lắng Lâm Mặc qua buồn chán.

Nhưng nhìn thầy Lâm Mặc yếu đuối như thế, nhưng yếu tố của sức khỏe thực tế rất khó lường, dù sao cũng từng là người hạng nhất chạy cự ly đường dài 10 km, ngoài việc có hơi buồn nôn, những triệu chứng xấu khác không nghiêm trọng lắm, chỉ là uống quá nhiều canh gà thì không nhịn được muốn lén ăn đồ ăn vặt.

Tiểu Lưu tổng cạn lời rồi, hình như dù sao đi nữa cũng không cần tới mình nhỉ.

Canh ba của một đêm khuya nào đó, mơ thấy đứa con tương lai khóc oa oa chào đời, Lưu Chương ôm lấy cục bông thích muốn chết, véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi bé, "Thích ba hơn hay là thầy Lâm Mặc hơn hỏ?"

Đứa trẻ nói tỉnh rụi, "Đương nhiên là bố Lâm Mặc rồii!"

Cõi lòng Lưu Chương tan nát hỏi, "Tại sao chứ?"

Giọng của đứa bé trong trẻo hát lên: "Bởi vì yêu ba thứ ba, yêu bố con thứ hai..."

Lưu Chương bị giật mình tỉnh dậy.

Lưu Chương cảm thấy hơi thất vọng, nghẹn một hơi, muốn làm một chuyện táo bạo, thế là vào một buổi tối nào đó dỗ Lâm Mặc ngủ, anh gối đầu nhìn trần nhà chăm chú, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng.

Anh muốn xây dựng một công viên trò chơi cho Lâm Mặc và đứa con của họ để lấy thiện cảm.

Tên của công viên trò chơi....cứ đặt là Hoàng tử ếch và tổng tài Vịt đi!

Anh nghĩ ra ý tưởng đó, liền nhanh chóng bằt tay chuẩn bị kế hoạch, trong tay Châu gia có một mảnh đất khu vực phía đông bỏ không khá lâu rồi, anh vừa nhìn liền pick nó, dự định chơi chiêu tình người với Châu Kha Vũ để lấy nó, Châu Kha Vũ cũng rất hào phóng, "Easy man, nhưng phải giúp em một chuyện nhỏ."

Lưu Chương nói, "Oke luôn ba."

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là liên quan đến Trương Gia Nguyên.

Lâm Mặc nhìn sơ qua lịch sử trò chuyện, kỳ thực cậu cũng không phải không tin Lưu Chương, chỉ là thuận miệng hỏi thôi, Lưu Chương muốn mua đất, cậu cũng chỉ hỏi một câu,

"Anh muốn mua đất chỗ nào vậy?"

Não Lưu Chương xoắn lại, liền cười nham hiểm nói:

"Nơi khiến em một lòng một dạ."

Lâm Mặc: ?

Lâm Mặc:"Ọe......"

Lưu Chương vội vàng lấy thùng rác đến, xoa lưng cho cậu, lo lắng hỏi, "Sao đột nhiên phản ứng nghiêm trọng thế?"

Lâm Mặc nhìn anh một cách đầy ẩn ý.

"Anh nghĩ em buồn nôn do cơ thể sao?"

Lưu Chương không nhịn được mà bật cười, kéo Lâm Mặc xoa xoa.

"Ủa sao dzẫy, không phải có thai thì ngốc tận ba năm sao, sao người ngốc lại là Lưu Chương anh chứ."

Lưu Chương nhanh chóng lấy được mảnh đất đó với giá hữu nghị, anh cũng thực hiện lời hứa trước đây với Châu Kha Vũ, chọn một ngày đi đến Trương gia với Lâm Mặc.

Ba mẹ Trương Gia Nguyên nhìn thấy Lâm Mặc liền mỉm cười ngọt ngào, lại nhìn thấy dáng vẻ đôi phu phu hạnh phúc trước mắt, vừa ngưỡng mộ lại bùi ngùi, "Em xem 1A 1O đẹp đôi biết bao nhiêu, đâu như thằng con trời đánh nhà mình, muốn kiên quyết yêu đương AA kia."

Lâm Mặc nói, "Chú, dì con có thể lên lầu thăm Gia Nguyên được không"

Ba Trương mẹ Trương phất tay, thở dài:"Đi đi."

Lâm Mặc vừa mở cửa, liền nhìn thấy Trương Gia Nguyên ngồi trên thềm cửa sổ, dường như đang diễn trò muốn bỏ trốn, cạn lời nói, "Mày làm gì thế, từ lầu ba nhảy xuống ít nhất cũng bó bột ba tháng."

Trương Gia Nguyên hậm hực quay người, hỏi cậu, "Hai người đến đây làm chi?"

Ngón tay Lâm Mặc kẹp một bức thư màu hồng, nói: "Trương Anh Đài, người yêu của anh nhờ tôi đem thư đến cho anh này."

Trương Gia Nguyên xấu hổ xoa đầu, tuy cằn nhằn, "Ối giời ơi, hai người đàn ông mà còn bày ra thư tình gì chứ, thiệt là sến quá đi."

Thực ra trong lòng vui muốn chớt.

Lâm Mặc nói, "Thế à, nếu anh không cần thì thôi, tôi nghĩ bức thư này cũng khá thú vị, tôi đem đi đây."

Trương Gia Nguyên: ?

Trương Gia Nguyên: "Ngủ đi bạn ơi!"

Nói xong mỉm cười giật lại.

Lưu Chương đứng bên cạnh nhìn hai người giỡn hớt, lập tức chạy qua chắn Lâm Mặc ở phía sau, Yaya bảo vệ thức ăn, "Ề Ề Ề Ê, Trương Gia Nguyên chú cẩn thận tí đêy, Mặc Mặc chúng tui còn có trẻ con đó! Mẹ nó chú đừng có đụng tay động chân à!"

Trương Gia Nguyên kéo mắt kính đen đảo tròng mắt, "Từ chối hiểu, man."

Đợi bọn họ đi rồi, Trương Gia Nguyên mới mở bức thư, hàng phía trước rõ ràng là chép tập thơ gì đó. Mấy câu phía sai mới là mấu chốt, nói năm giờ chiều, mở cửa sổ trên gác xép ra.

Chúng ta bỏ trốn.

Trương Gia Nguyên ngơ ngác, trong đầu bắt đầu tưởng tượng, người lãng mạn như Châu Kha Vũ, chắc sẽ không lái phi cơ riêng đến đón mình chứ?

Hoặc là, khinh khí cầu?

Ôi vcl, mặc dù không biết là gì, nhưng đã bắt đầu có chút trong đợi rồi á.

Trương Gia Nguyên xoa xoa nắm tay kích động chạy quanh phòng mười vòng.

Không biết qua bao lâu, cửa sổ truyền đến âm thanh rất bé.

Cậu nhìn đồng hồ, đã bốn giờ năm mươi lăm phút rồi, thế là không thể chờ đợi được mà đẩy cửa sổ nhìn xuống dưới.

Một chiếc bạt nhún trẻ em loại lớn dựng trong vườn nhà cậu.

Trương Gia Nguyên:........

Sự lãng mạng hằng mong tan vỡ tại chỗ.

Ngược lại tâm trạng của Châu Kha Vũ rất tốt vẫy tay với cậu.

Bạt nhún trẻ con này, dù sao cũng là Lưu Chương mua về làm thiết bị trong công viên trò chơi, giữa anh em với nhau mượn dùng một chút không phải rất tốt saoo?

Tiết kiệm, bảo vệ môi trường, âm thanh cũng không lớn.

Trương Gia Nguyên nghiến răng, mở cửa sổ nhảy xuống.

Gió thổi phần phật qua, cậu cảm nhận được linh hồn mình được tự do bay bổng, nhún một cái bay lên trời xanh, dường như sắp sánh vai với mặt trời.

....Tuyệt vời, vui tới nóc luôn á.

Châu Kha Vũ liền đứng ở bên cạnh nhìn cậu chơi vui vẻ, cưng chiều nhìn Trương Gia Nguyên, sau đó giang tay hét một tiếng, "Nguyên nhi------"

Trương Gia Nguyên hiểu ý anh, nhún vài cái, ở trên cao rơi xuống, nhẹ nhàng bổ vào vòng tay Châu Kha Vũ.

Quá phấn khích cho nên không thể khống chế được sức lực, cho nên..Ừm.

Bịch một tiếng thật lớn, hai người tiếp xúc thân mật với bãi cỏ.

Ba mẹ Trương nghe tiếng động, chạy ra thì thấy con trai nhà mình đang ôm người yêu ở trên bãi cỏ.

Huyết áp trực tiếp chạm đến đỉnh Everest.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top