Chương 7: Người là của anh... của anh... là của anh

Lăng Hàn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và lạnh lùng vốn có... quay sang nói với Hạ Ngôn

-Đừng để ý lời bà ấy nói, nằm đó ngủ đi.

-Còn bà nội, mời bà ra ngoài... phòng này hình như là của con, bà muốn đuổi gì chứ.

Bộ mặt bất mãn hiện rõ rành rành...

"Bà là bà mày, bà bảo mày ra ngoài một chút có chết đâu...,

Nhanh lên..., đi ra đi... "

-Tại sao con phải ra?

"Thằng nhóc thối tha này, mày có nghe lời bà không?

Tại sao cái đầu mi...

Để bà nói chuyện với con bé chút... có chết được không..."

-Biết đâu được... bà đâu có vẻ gì là tốt...

"Thằng nhóc thối... mày..."

-Con nói đúng thôi mà,...

-Thứ nhất,... dù sao thì bà cũng không có quyền đuổi con ra ngoài.

-Thứ hai,... bà thì có chuyện gì để nói trong này, phòng bà ở lầu trên.

-Thứ ba,... nếu ai muốn nói gì với cô ấy, phải có sự đồng ý của con...

"Gì cơ?... Phải có sự đồng ý...

... lớn rồi nên không xem bà già này ra gì đúng không?"

Vẻ mặt anh ngao ngán bất đắc dĩ...

-Dù sao thì, cô ấy là của con, người cũng không phải của bà... điều này không phải sao?

Mà cho có là thân thích một nhà cũng phải hỏi con một tiếng...

-Chuyện nào ra chuyện nấy... xưa nay đâu phải bà không biết

Hạ ngôn thảnh thơi ngồi trên đầu giường chăm chú xem cuộc đấu khẩu của hai người. Khẽ cười cười... cho đến khi boss trùm nói câu cô là của hắn... thì mới ngớ người ra,...

Chờ chút... bổn đại tiểu thư là ai...? Ai là người của anh ta? anh hơi tùy tiện rồi đấy... dám nói tôi là của anh cơ đấy...

"Cô ấy là người của con...

người của con...

người của con..."

Câu nói này cứ như vòng tuần hoàn mà luẩn quẫn trong tâm trí cô như thần chú...

Rõ ràng là cô chỉ thỏa thuận giả làm bạn gái của anh ta, chứ không nói là bản thân biến thành vật sở hữu của anh ta...

Tên boss xấu tính này nghĩ gì không biết, cứ như thể cô bán thân cho hắn không bằng...
Mà, bộ giá của cô rẻ thế sao? Mà, không đúng... rõ ràng là ăn nói lung tung...

Bản mặt nhà anh, nếu không phải là có người lớn ở đây, tôi đánh anh là cái chắc...

Cô bước xuống giường đi về phía hai người kia

-Phu nhân à... con nói chuyện với anh ấy tí xíu, bà ra ngoài một lát, chốc nữa con sẽ trò chuyện với phu nhân sau... con không chạy mất đâu.

"À... được... con nói vậy rồi thì ta cũng không ép... ta chờ ở sảnh dưới tầng 2...

Nhanh nhanh nha... ta chờ con"

Hạ Ngôn một câu nhẹ nhàng đuổi khéo vị phu nhân kia ra trong vòng ba nốt nhạc...

Trong khi vì boss kia mặt đen vì tức tối... mà chả làm được gì...

Anh im lặng một hồi, cho đến khi Hạ Ngôn lên tiếng:

-Anh này, tôi có thỏa thuận bán thân cho anh chưa nhỉ?

-Chưa

-Vậy tại sao tôi là của anh được, mặc dù chỉ là đóng giả nhưng mà anh cũng không thể nói thế được... chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì... cùng lắm chỉ là thỏa thuận đôi bên cùng có lợi thôi... anh như vậy có phải là hơi lạm dụng tôi không?

-Lạm dụng cô...?

-Đúng thế...

-Cô thực sự nghĩ như vậy?

-Phải... là anh lợi dụng tôi, trong khi chúng ta không hề có bất kì mối quan hệ và quen biết gì...

-Vậy,... theo cô nói thì có quan hệ thì có quyền lợi dụng đúng không?

-Cái đó... phải tùy mức độ quen biết,... với lại nó cũng chỉ là giúp đỡ chứ không gọi là lợi dụng...

-Ồ... Vậy tôi làm như thế, cũng chỉ xem như cô giúp tôi thôi mà...

-Hả...?

-Tôi với cô hình như cũng có quan hệ mật thiết đấy chứ.

-Có mới lạ... anh cũng ảo tưởng vừa thôi..., chúng ta mới gặp nhau chưa đầy ba tiếng đồng hồ... làm sao có quan hệ gì cho được.

-À...

Vậy thì cô không cần lo, chúng ta có quan hệ.

-Quan hệ gì, quan hệ cái ảo tưởng nhà anh...

-Cô không nhớ sao?

-Nhớ cái gì?

-Quan hệ xác thịt

-Anh, anh nói cái gì...?

Bệnh hoạn vừa thôi...

Hồi nào?
... Sao tôi còn không biết?

-Cô ngủ say quá nên không nhớ lúc nãy làm gì sao?

Hạ Ngôn giật mình, cô biết tật xấu của mình là khi ngủ sẽ rất...

-Tôi... tôi... làm cái gì?

-Nghĩ được cái gì thì sẽ là cái đó...

-Chẳng nghĩ gì cả... tôi làm sao có thể làm gì anh,... với lại,...

-Với lại???... lại cái gì?

À...

... thì...

... là...

... người ngủ say không có tội...

Lăng Hàn từ tốn mở miệng liệt kê:

-Ôm người,

-Mắng chửi,

-Khóc lóc,

-Nói nhảm,

-Cười cợt,

-Sờ soạng cơ thể người khác,

-Làm ướt áo,

-Làm rách áo người ta

-Cắn người

...

-Bấy nhiêu đủ xem là có quan hệ rồi chứ...?

-Tôi...

Hạ Ngôn trong lòng rủa bản thân một tiếng, lại gây chuyện nữa rồi,... chết rồi... làm sao bây giờ... không ngờ ngủ cũng gây ra chuyện được... thật muốn giết bản thân quá đi...
Huhu... mặt mũi của bổn cô nương...

-Sao tôi tin được lời anh nói?

Vốn là cô cũng muốn tìm lại cho mình tí xíu thể diện còn xót lại... ai ngờ...

Lăng Hàn bước đến, chặn trước mặt cô...

Hạ Ngôn vô thức lùi né tránh anh, từng bước, từng bước đến khi cô bị anh dồn vào chân tường. Một tay chắn ngang vai Hạ Ngôn...

Tay còn lại...

Anh mở từng nút của chiếc sơ mi trắng xuống... để lộ ra bộ ngực rắn màu đồng hoàn mỹ... với cơ bụng sáu múi săn chắc mơ hồ ẩn hiện sau lớp sơ mi mỏng chưa cởi hết... nữa thân thể đầy nam tính quyến rũ ấy làm Hạ Ngôn bị làm mê muội trong một chốc lâu.

Cực phẩm, hàng ngon

Nhưng cô cũng nhanh chóng tỉnh táo lại...

-Anh định làm gì?

-Chẳng phải cô không tin...

-Được, nếu không tin thì đi xét nghiệm mẫu nước bọt cô cắn ở ngực tôi đây này...

Hình như dấu tích kia vừa mới xuất hiện...

-Anh...

Thảo nào lúc nãy cô mơ thấy đùi gà chiên giòn. Hóa ra là cắn vào ngực anh ta... bảo sao thấy vị nó là lạ...

Mà cái lý chính đáng là anh ta nói đúng, cô cắn người... kiểu này chết chắc rồi... làm gì còn lý nào để nói...

Anh hướng đôi mắt hoa đào kiêu ngạo mê hồn nhìn thẳng vào cô... chặn đứng mọi tâm tư suy nghĩ của cô...

-Vì vậy, tôi và cô xem như có quan hệ,... cô nói có phải không...

Hạ Ngôn hết lý... im lặng chấp nhận số phận... thôi thì kệ anh ta, nốt lúc này thôi... ngày mai ta sẽ hết qua lại. Nể mặt anh ta lúc nãy tạo điều kiện giải quyết hai tên kia...

-Vậy,... tôi phải làm gì?

-Cô chỉ cần ngồi đó nói với bà tôi mấy câu... nếu như có hỏi cô về quan hệ của chúng ta thì nói là được một thời gian... xong việc tôi đưa cô về.

-Biết... đi đây... nhanh thôi...

Cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể phi ra khỏi căn phòng đó...

Chạy xuống lầu dưới... để lại bộ mặt ai kia chưa kịp phản ứng...

Quả thật đối với Hạ Ngôn hình ảnh kia có sức sát thương không nhẹ đâu, nếu cô là đứa con gái bình thường chắc xịt máu mũi cả lít rồi ấy chứ...
May là Hạ Ngôn nhà ta không phải loại bình thường ấy...

-Lão phu nhân

Thấy Hạ Ngôn quay trở lại, mặt niềm nở hẳn... kêu cô ngồi xuống

"Con muốn dùng gì? Ta sai người làm..."

-Dạ thôi, trà đắng được rồi...

-Không biết phu nhân có chuyện gì tìm con... ?

"À... ta muốn hỏi con ít chuyện liên quan tiểu Hàn... con không ngại bà già này phiền phức chứ...?"

-Không đâu, làm sao phiền chứ... bà cứ hỏi... biết con sẽ trả lời...

"Vậy ta không vòng vo nữa..."

"Con tên là gì?"

-À..., dạ... Hạ Ngôn.

"Con bao nhiêu tuổi rồi?"

-Dạ hai mươi...

"Đang học đại học à?"

-Không ạ... nhảy cấp nên mới tốt nghiệp xong rồi ạ

"Con học ngành nào?"

-Thiết kế xây dựng ạ

"Ôi! Tốt quá rồi"

-Dạ?

"Không có gì"

"Vậy ba mẹ con làm gì?"

...
...
...
...
...

-Họ...

-Họ...

Cô nói không ra...

"À... con không muốn nói ta cũng không ép..."

Dường như hiểu Hạ Ngôn không muốn trả lời câu hỏi đó... bà nhanh chóng lãng sang chuyện khác...

"Con và nó quen nhau bao lâu rồi? Sao mãi bây giờ..."

-Cũng chưa lâu lắm...

"Ừ... "

"Nhưng mà con thích nó ở điểm gì...? Thằng cháu này của ta xưa giờ rất lạnh lùng vô cảm, chưa từng gần nữ sắc nhiều lúc ta tưởng nó thích đàn ông, may là gặp được con... nếu không ta sợ bản thân ta tới chết cũng không được ẵm cháu...

Tiểu Ngôn, ta rất kì vọng vào con... "

Câu này bà không nói rõ ra, chứ thực nghĩa là cháu của ta... cháu của ta... cháu yêu của ta... của ta... là của ta, trông chờ vào con đấy,...
... vào con... vào con... chính là con đấy... con gái à...

Hạ Ngôn đau đầu về vấn đề này...

-Anh ấy...

Cô có thích anh ta đâu... trả lời bằng niềm tin à?... Phải bịa ra cái gì đó hợp lý mới được... nhưng mà bịa ra cái gì bây giờ mới được... anh ta trông có vẻ vô cùng quái gỡ... mới gặp đã chả thấy chuyện tốt đẹp gì... làm việc vô cùng tùy tiện, nhỏ mọn,... có thánh mới thấy anh ta có chỗ nào để người ta thích cho được...

Mà đúng như kiểu anh ta chả có mối tình vắt vai nào cũng là lẽ đương nhiên, thảo nào vị phu nhân này lo như trời sắp sập tới nơi...
Bởi vậy mới nói, nỗi khổ của các vị phụ huynh nhiều khi cũng đúng lắm... dù cháu giỏi cỡ nào, có đẹp cách mấy, dù bao người mê cháu như điếu đổ mà cháu không tìm được người mang chắt yêu về cho ta thì coi như là đồ bỏ thôi... đáng lo ngại lắm...

***

Còn về phương diện câu hỏi kia....

Thôi thì nói đại, trúng thì được, không trúng thì chịu...
Lấy bản thân mình ra áp dụng tạm thời...

Hạ Ngôn nghĩ một hồi, liệt kê rõ ràng...

-Anh ấy là người đàn ông tốt nhất ngoài ba của con...

Anh ấy đẹp trai...
... tuy hơi lạnh lùng nhưng nội tâm ấm áp, tuy hơi thẳng tính nhưng bản chất lương thiện, mặc dù có làm người ta cảm thấy khó ưa nhưng xét về hành động thì độ đàn ông cũng cho là level max... dù hơi kiệm lời nhưng câu nào phát ngôn cũng đều hợp lý và xúc tích... cứng rắn, sâu sắc...
Dù rằng người ta có nói anh ấy ra sao thì con vẫn không có ghét bỏ anh ấy... ở bên anh ấy con cảm thấy rất an toàn... anh ấy sẵn sàng dung túng cho con mọi chuyện, có anh con sẽ sống một cuộc đời tràn đầy yêu thương... không lo mọi chuyện...
Tiêu chuẩn của con anh ấy đều đảm bảo, tài không bàn, sắc chẳng thiếu, bản chất tốt...

Bởi vậy cho nên con chọn anh ấy...

Nghe Hạ Ngôn nói xong bà cảm động tới suýt rơi cả nước mắt... bà chỉ đang hận không thể đem cô về nuôi như cháu ruột báu vật...

Còn cái tên Phong Lăng Hàn đứng nghe lén ở góc kia thì mặt như cạp phải đá nuốt không trôi...
... dở khóc dở cười... đang nhấm nháp từng câu nói mang điệu vừa đấm vừa xoa của Hạ tiểu thư...

... vế câu trước của cô là nói thật, vế sau chính là bịa đặt...

Làm anh tức chết được...
Nhưng mà, dù anh có tức cũng ráng mà nuốt vào,...

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình vô dụng như thế này...












Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top