CHAPTER 22

Cả hai người cùng giữ im lặng rất lâu, cùng nhìn vào mắt nhau, cùng lắng nghe tiếng tim đập, cùng lắng nghe tiếng sóng biển. Tất cả mọi âm thanh dù là rất nhỏ cũng có thể nghe được, nhưng những tiếng gào thét rất lớn vọng trong tâm tưởng thì mãi mãi không thể lắng nghe nhau. Chính là lúc này Lâm cảm thấy Lam quá bướng bỉnh, cô không bị khuất phục trước tiền tài địa vị, cũng không khuất phục trước sự nhún nhường của anh, cô sống với lí lẽ của riêng cô, anh đã có thể cảm nhận được rồi. Cũng chính lúc này Lam cảm thấy nên nói hết suy nghĩ của mình cho nhẹ lòng, rồi sau đó mỗi người lại trở về cuộc sống riêng của mình. Lam từng thấy cô bé Lọ Lem có số phận rất tốt, khi tìm được Hoàng Tử của mình sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc mà bất cứ cô bé nào cũng mê thích.

Nhưng Lam lại không muốn là cô bé Lọ Lem, cũng chẳng còn nhỏ dại để tự huyễn hoặc mình vào câu chuyện cổ tích ấy. Lâm chính là đời thực, và Lam đang sống trong đời thực của chính mình. Cô không hiểu rõ anh muốn gì, anh cần gì, càng không hiểu rõ mình có thể ngoan ngoãn nghe lời anh đến bao giờ. Như lời mà cô đã từng nói với Yên, không cùng giai cấp thì không thể đồng cảm, dù lúc đó chỉ là lời nói đùa nhưng bây giờ Lam lại cảm thấy cuộc sống cũng vốn là như thế.

Trời về khuya, trăng treo trên cao, hai người vẫn cùng đứng trên bãi cát. Phía xa xa có một nhóm sinh viên đi cắm trại, họ đốt một đống lửa to, cùng ngồi dưới trăng đàn hát, ánh lửa hắt lên khuôn mặt tươi trẻ vẻ hồn nhiên, sự háo hức khám phá cuộc sống, cả những bầu nhiệt huyết căng tràn. Lam hít một hơi sâu, cảm nhận rằng tuổi trẻ của mình từng giống họ, từng trôi qua nhẹ nhàng như thế. Cô cảm thấy tuổi trẻ đúng là quãng thời gian vui tươi và đẹp đẽ nhất, nếu không nhanh tay nắm bắt thì sau này nhìn lại sẽ không có nhiều kỷ niệm đẹp. Lâm đứng bên cạnh dõi theo ánh nhìn của cô, sau đó anh vòng ra phía xe, lấy ra một máy ảnh hiệu Canon, thư thả cầm máy lên chụp những cô cậu sinh viên kia, chụp cả những tia lửa bập bùng, chụp cảnh trời đêm. Sếp Tổng dường như là một người thích lưu lại những khoảnh khắc xung quanh đời sống của mình. Vốn dĩ thấy anh luôn bận rộn công việc, nhưng dường như có một góc nào đó luôn tĩnh tại, chậm rãi thở và cảm nhận cuộc sống thi vị. Giống như những tấm ảnh anh lưu lại khi đi công tác Đà Nẵng, hay như những tấm ảnh anh lưu lúc này, ngay hiện tại bên cạnh cô. Thế giới phức tạp của sếp Tổng có chỗ cho cô không? Cô muốn đặt chân bước vào khu vườn riêng tĩnh tại của anh để khám phá liệu có được chào đón hay không? Lúc bấy giờ Lam mới để ý rằng, từ sau câu nói của cô anh hầu như im lặng, anh không đáp trả, không dùng lời lẽ áp đặt với cô, không làm gì cả, anh chỉ đứng bên cạnh cô.

- Đây mới chính là thế giới mà anh và em đang sống. Có niềm vui, có nụ cười, có những khoảng lặng bên cạnh nhau. Em muốn đi xa anh sẽ đi theo em, muốn dừng lại anh sẽ chờ em. Thế giới của chúng ta chính là ở bên cạnh nhau, không phải là thứ phù phiếm ngoài kia, không phải là định kiến từ phía người khác. Em biết không, Lam?

Lâm không chụp ảnh nhóm sinh viên ấy nữa, lúc này anh vòng tay qua eo Lam, đứng nép bên cạnh cô cho cô cảm giác nhẹ nhàng tin cẩn. Lam không thể không thừa nhận rằng tim mình run lên vì anh, nhưng cô cũng không đủ can đảm để đi theo anh. Là anh nói sẽ đi theo cô, nhưng còn cô thì sao? Cô không đủ can đảm.

Một lúc sau cảm giác bên vai của mình có sức nặng, Lâm cúi xuống nhìn mới thấy Lam đã ngủ. Anh biết cô chưa thể chấp nhận anh, lại càng không dễ dàng đồng ý quay lại với anh. Nhưng chính vì anh yêu cô nên anh có đủ tự tin để chờ đợi. Chỉ cần cô vẫn còn ở trước mặt anh, vẫn còn cho anh hy vọng, anh sẽ không để vụt mất. Sợ Lam nhiễm lạnh bởi sương đêm giăng nhiều hơn, Lâm bế cô vào xe, đặt cô ngồi trên ghế phụ, để ghế hơi ngả ra phía sau. Cảm giác nhìn người con gái mình yêu thương đang ngủ say là thứ cảm giác bình yên rất khó định hình. Nửa thấy âm ỉ hạnh phúc, nửa vui sướng hân hoan, mặt khác lại lo sợ, sợ cô ấy sẽ tỉnh giấc, sẽ bước ra khỏi giấc mơ của mình. Lâm không ngủ, chỉ ngồi bên cạnh ngắm nhìn Lam, anh ghép nối những mảnh kỷ niệm khi hai người ở bên cạnh nhau. Quãng thời gian ngắn ngủi ấy không thể đánh mất, càng không thể làm rơi vỡ mất. Lâm trântrọng Lam, cũng nâng niu tình cảm của mình. Rồi cô sẽ hiểu. Chỉ cần yêu thương trao đi đủ nhiều, sẽ có lúc chạm đến trái tim cô.
***

Sáng hôm sau Lam thấy mình ngủ dậy trên giường, chợt nhớ ra rằng đêm qua đã cùng Lâm đi rất xa Hà Nội. Cô quay đầu nhìn quanh không thấy anh đâu, tự vỗ vào đầu trách mình ngu ngốc. Nếu anh xuất hiện ở đây thì cô còn mặt mũi nào đi ra đường được nữa? Rõ ràng đã nói sẽ không gặp lại anh, sẽ rời xa anh, vậy mà cuối cùng vẫn bị anh kéo đi, còn đứng bên cạnh anh quá sức thân mật. Lam bước chân xuống giường mới để ý trên tủ đầu giường có một mảnh giấy nhớ màu vàng chanh, trên đó ghi một vài dòng chữ ngắn gọn, có chữ ký của Lâm không lẫn đi đâu được.

"Hôm qua về muộn, anh khóa cửa rồi ném chìa khóa qua khe cửa sổ, em cố tìm nhé! Hôm nay có cuộc họp, đến sớm chuẩn bị tài liệu cho anh.
À, còn nữa, em còn giận anh cũng được, ghét bỏ anh nữa cũng được, anh sẽ không làm khó em. Nhưng đừng tự ý nghỉ việc, vì em vẫn đang là nhân viên công ty anh!
Ký tên: Sếp Tổng Phan Lâm"

Nếu là như thế này thì đúng là giấy ra lệnh đi làm rồi chứ không còn là giấy nhắc nhở nữa. Lam nhìn đồng hồ, vội vàng chuẩn bị đến công ty. Dù sao cô cũng còn công việc, có thể bỏ bê sếp Tổng chứ không thể bỏ bê công việc của cô. Ghét anh cũng được, nhưng đừng ghét công việc, vì công việc chính là bát cơm của cô. Mà thậm chí không phải là bát cơm thì ít nhất cũng là bát mỳ tôm, cô không có lý do gì để từ bỏ.

Chạy đến công ty vừa kịp giờ, Lam lên văn phòng tìm giấy tờ cho buổi họp, xong xuôi đâu đó lại mang tất cả lên phòng sếp Tổng. Anh luôn có mặt ở công ty từ rất sớm, Lam cũng từng thắc mắc không biết anh dành thời gian bao nhiêu giờ đồng hồ một ngày cho việc ngủ. Hay là anh không cần ngủ? Không đúng, anh cũng đâu phải là siêu nhân?

Nhìn thấy vẻ mặt lơ đãng của Lam, Lâm đã nhìn ra cô lại đang nghĩ ngợi lung tung gì đó. Rất muốn hỏi cô để xem phản ứng của cô như thế nào, nhưng cuối cùng anh lại thôi. Anh nghĩ cô cần thêm thời gian để chấp nhận anh, vậy thì anh sẽ cho cô thời gian. Nếu lúc này anh cố bám lấy cô chắc chắn sẽ cho tác dụng ngược. Hơn nữa anh cũng cho Tuấn thúc đẩy việc đầu tư vào dự án café Alo của cô để cô có công việc mới làm, ít nhất sẽ cảm thấy khuây khỏa hơn. Tất nhiên tên công ty Tổng lần trước Lam bắt gặp và tên công ty lần này đầu tư không giống nhau, nên rất khó để cô có thể nhận ra đứng đằng sau chuyện này cũng vẫn là anh. Nhưng lần này không giống lần trước, lần này là anh có thành ý giúp cô, chỉ là không tiện ra mặt, nên đành để cô tin vào may mắn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top