Chap 4

Park Ji Yeon còn nhớ rõ từng có một lần cũng trong hoàn cảnh này, anh và cô đứng trên ban công, Kim Myung Soo hai mắt tỏa sáng nhìn cô, thông báo:

"Ji Yeon, tớ có bạn gái rồi".

Lúc đó phản ứng của cô là gì? Chính là ngây ngốc đứng im một chỗ, đầu ong ong lên mãi mới hiểu được anh nói cái gì.

Anh có bạn gái.

Người đó không phải là cô.

Bốn năm sau, hiện tại, anh lại mang đến một tin sét đánh.

Vợ sắp cưới????

Cô cười không nổi.

Park Ji Yeon không biết gương mặt mình biểu cảm cái gì. Cô chỉ biết là, cô không thể giả vờ như không có gì mà cười đùa với anh được nữa. Không đơn giản vì cô yêu thầm anh, mà còn là vì chuyện lớn như vậy mà anh không hề nói cho cô biết.

Chuyện này chưa bao giờ xảy ra.

Kể cả trước đây khi anh bắt đầu chú ý và theo đuổi Son Naeun, cô vẫn biết, còn làm quân sư tư vấn cho anh. Vì dù cô đau lòng đến mức độ nào, thì đối với cô, hạnh phúc của anh mới là quan trọng nhất.

Ngay cả lúc anh quyết định đi du học, hay mở công ty ở bên London, cô luôn là người biết đầu tiên.

Vậy mà bây giờ lại không như thế.

Park Ji Yeon đột nhiên nhận ra, thời gian ba năm không dài cũng không ngắn, nhưng đủ để kéo dài khoảng cách giữa anh và cô. Mặc dù không rõ ràng, nhưng cô biết anh thay đổi.

"Ji Yeon?"

Park Ji Yeon cúi đầu, gương mặt ẩn sâu trong bóng tối, cô hít sâu một hơi rồi thở ra:

"Cậu nói thật sao?"

"Tất nhiên là không" – Kim Myung Soo nói – "cô ấy còn không phải bạn gái mình, sao có thể là vợ sắp cưới chứ. Tớ chỉ đùa cậu chút thôi'.

"..."

Park Ji Yeon cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.

Giống như một con ngốc luôn suy nghĩ lung tung.

"Nhưng mà, cậu tin thật sao? – anh dịu dàng nhìn cô – " có phải tớ đùa hơi quá rồi không?"

Park Ji Yeon không biết nói gì cho phải, nếu như cô không yêu anh thì rất bình thường.

Nhưng không có nếu.

Thậm chí cô còn suýt nữa thì luống cuống trước mặt anh, chất vấn anh, cãi nhau với anh một lần nữa.

Park Ji Yeon rất muốn khóc. Cô không biết nên vui vì lời của anh không phải sự thật, hay là nên buồn với sức ảnh hưởng của anh với cô.

"Ji Yeon, tớ đã nói rồi, đối với tớ, cậu là người quan trọng nhất".

Cô sửng sốt, không biết vì sao tự nhiên anh lại nói như vậy.

"Cô ấy là con gái của giáo sư hướng dẫn tớ tốt nghiệp. Biết tớ về nước nên cô ấy về theo để đi du lịch thôi. Mặc dù rất phiền nhưng tớ lại không thể từ chối. Coi như cho cô ấy ở nhà tớ miễn phí đi".

Chỉ đơn giản như vậy? một cô gái vì sao lại muốn theo một chàng trai về nhà? không phải để ra mắt bố mẹ chồng tương lai sao? cô không tin anh lại ngây thơ nghĩ như vậy.

Quả nhiên, anh nói tiếp: "Còn chuyện cô ta muốn theo đuổi tớ" – Kim Myung Soo nhún vai – " tớ không quan tâm lắm".

Trong bóng tối, Park Ji Yeon không nhìn rõ mặt anh, nhưng giọng nói trầm thấp lại vang lên rất rõ ràng: "Ji Yeon, thật ra, ba năm ở London tớ đã nhớ cậu rất nhiều".

Nhớ cậu rất nhiều.

Cô không biết anh nhớ cô vì cô là thanh mai của anh hay vì cái gì khác, cô chỉ biết là khi nghe anh nói đến đó, mọi tâm trạng buồn phiền mất đi hết, trong lòng mang theo cảm giác lâng lâng khó tả, thậm chí tim còn theo bản năng mà đập liên hồi.

Park Ji Yeon, mày thật không có tiền đồ, chỉ nghe anh nói một câu thôi mà đã sung sướng như thế rồi.

— —— —— —— ——–

Park Ji Yeon mệt mỏi ghé vào phòng làm việc, khóe miệng vẫn không tự chủ được mà nhếch lên. Chỉ cần nghĩ đến lát nữa có thể gặp Kim Myung Soo, được ăn cơm cùng anh, xem phim với anh, cô liền cảm thấy mệt mỏi một ngày không đáng là gì.

Park Ji Yeon còn nhớ lần cuối cùng hai người xem phim là giáng sinh của 4 năm trước. Khi đó Kim Myung Soo đặc biệt nhàm chán, hai người liền rủ nhau trốn học đi xem phim 3D. Kết quả đến rạp chiếu phim thì mới biết hết phim hành động, chỉ còn mỗi phim kinh dị, cô liền chọn bừa một bộ phim dài hơn hai tiếng. Cuối cùng phim mới chiếu được 20 phút cả cô và anh đã ngủ say chẳng hay biết gì. Lúc đi ra có một cặp đôi trẻ yêu nhau đi trước hai người, nhìn bộ dáng run rẩy sợ hãi của họ cô mới nhận ra mình đang xem phim 3D kinh dị.

Lúc đó Kim Myung Soo cũng nhận ra, anh còn nói: "Cậu xem, xem phim kinh dị phải như họ kìa, ai lại như cậu ngủ say như heo á, làm vai tớ lệch sang một bên rồi này".

Cô thầm nghĩ trong lòng, vậy sao không gọi tớ dậy? nhưng chỉ nói: "cậu cũng thế còn gì."

Anh liền phản bác: "không giống nhau, cậu là con gái, nếu kêu lên thì tớ sẽ không buồn ngủ, ít nhất cũng biết phim nói về cái gì"

Không hiểu vì sao mặc dù biết anh nói đùa nhưng lúc đó cô vẫn không thoải mái, liền nói: " Vậy cậu còn bắt tớ đi xem phim làm gì? sao không rủ bạn gái cậu đi?"

Kim Myung Soo liền thốt lên: "Cô ấy không thô dây thần kinh như cậu đâu".

Park Ji Yeon liền không để ý đến anh mấy ngày liền.

Nghĩ đến đây, cô liền cười rộ lên, ít nhất thì cảm giác lúc anh giống như cô vợ nhỏ phải lấy lòng cô từng chút một cũng rất buồn cười.

Park Ji Yeon vươn vai rồi tắt máy tính, cho tất cả tài liệu vào ngăn tủ rồi khóa lại. Cầm túi xách lên, xem đồng hồ, 5 giờ 30 phút. Cô nghĩ, chắc anh sắp đến rồi, vừa chuẩn bị đứng dậy điện thoại liền rung.

Nhìn tên cuộc gọi đến, cô liền vui vẻ bắt máy:

" Alo, Kim Myung Soo, cậu đi đến đâu r..." Chưa nói xong đã bị cắt đứt

"Ji Yeon, mình có chuyện đột xuất không đến ngay được. Cậu ở đó chờ mình một chút nhé."

"Được rồi"

Kết quả Park Ji Yeon chờ gần hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy anh đâu. Đang định gọi điện thoại cho anh thì Kim Seolhyun gọi điện đến.

"Kim Seolhyun tiểu thư, cậu không tranh thủ làm nóng tình cảm với bạn trai đi mà còn có thời gian gọi điện cho tớ sao?"

Đầu dây bên kia nói với giọng thần bí: "Park Ji Yeon, đố cậu biết tớ vừa nhìn thấy ai?"

Cô nhàm chán nói: "Cậu ra đường ít nhất 16 giờ mỗi ngày, gặp mặt bao nhiêu người tớ sao mà biết được?"

"Không phải, Ji Yeon, mình vừa nhìn thấy Son Naeun trong nhà hàng."

Park Ji Yeon nhíu mày: " Cậu gặp cô ta thì làm sao?"

"Quan trọng là người đi cùng cô ta kìa. Cậu muốn biết là ai không?"

Park Ji Yeon cảm thấy không ổn: "Ai?"

"Kim Myung Soo" – đầu dây bên kia nói – "cô ta ăn cơm cùng Kim Myung Soo".

Chân Park Ji Yeon run lên, cô nghiêng người, lấy tay chống mép bàn, cố ổn định thân thể, run run nói: "Cậu có nhầm không?"

"Không thể nào, tớ chắc chắn mà. Kim Seolhyun tớ xưa nay có nhìn nhầm bao giờ đâu. Hơn nữa, người đàn ông như Kim Myung Soo làm sao có thể nhầm được. Hai người họ quay lại với nhau hả? tớ thấy..."

Park Ji Yeon căn bản không nghe nổi nữa. Cô giữ nguyên tư thế như vậy một chốc lâu. Trong đầu chỉ có dòng chữ:

Kim Myung Soo đi ăn cơm cùng Son Naeun.

Lại là Son Naeun.

P/s: cmt cho vui cửa vui nhà đi mấy bạn :3

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: