Chương 4


Một câu “Cũng đâu phải bắt anh làm công không” của Lộc Hàm thế là đã đánh dấu việc sự nghiệp của Ngô Thế Huân, từ ông chủ công ty vệ sinh đến nhân viên dọn vệ sinh, nay đã lật sang một trang mới. 

Ngô Thế Huân nằm trong vườn nhà Lộc Hàm, bên cạnh là một chồng sách mà Lộc Hàm vừa nhét vào lòng hắn, bụng thầm chửi đổng. 

Hứ! Là tên nào phát minh ra câu ‘Người chết vì tiền chim chết vì mồi’ vậy hả! 

Thật ra, cũng không thể trách Ngô Thế Huân thấy tiền là sáng mắt, vì con đường trở thành tỷ phú của hắn vẫn còn xa lắm lắm. 

Chửi xong, hắn ngồi thẳng lên, đoạt từ miệng Mary cuốn “Mary thám hiểm rừng sâu”, tùy tiện lật ra xem. 

“Ế! Tiểu Ngô, đừng xem nữa, ra phòng khách đi.” - Trong nhà truyền ra giọng Lộc Hàm. 

Ngô Thế Huân đứng dậy, phủi phủi bụi bặm trên người, ôm hết mớ sách vào trong nhà. 

“Hả, có chuyện gì?” 

Cái bảng đen trên tay Lộc Hàm ở đâu ra vậy? Hắn quét dọn hết hai lượt mà cũng không nhìn thấy cái này. 

Ngô Thế Huân vô thức liếc một cái về phòng ngủ của Lộc Hàm. 

Lộc Hàm đặt bảng đen lên sofa, hào hứng nhìn Ngô Thế Huân, “Giáo trình nhập môn trả lời thư độc giả!” 

“Không phải cho tôi về nhà xem mớ sách này sao?” 

Tuy là nhiều năm không đụng đến chuyện viết thư, nhất thời không thể viết được như Lộc Hàm, nhưng mà đọc hết mớ sách kia chắc cũng sẽ hiểu được phong cách của cậu ta. 

Lộc Hàm lắc đầu với Ngô Thế Huân, “Anh quá ngây thơ rồi. Bây giờ tôi sẽ nói với anh, không chỉ là phong cách trả lời thư của tôi, mà còn là phong cách của độc giả của tôi.” 

Cậu vừa kéo túi đựng thư của độc giả qua, vừa gọi Ngô Thế Huân, “Lại đây lại đây, ngồi xuống, đừng có ngồi lên ghế đó, đó là ghế riêng của Mary đó.” 

Nở nụ cười xin lỗi với Mary đang hung hăng nhìn hắn, Ngô Thế Huân kiếm một cái ghế ở một góc ngồi xuống, nhìn Lộc Hàm lấy từ trong túi ra mấy lá thư. 

Đọc xong lá đầu tiên, cậu ta viết lên bảng đen 3 chữ: Loại ngưỡng mộ. 

“Vị độc giả này thích nhất là những truyện thiếu nhi mà tôi viết, trong thư cô ấy thể hiện sự yêu thích dành cho nhân vật chính của ‘Mary thám hiểm rừng sâu’– tiểu Mary, cũng như tình cảm sùng bái dành cho tôi, cô ấy bày tỏ nguyện vọng tha thiết muốn gả cho tôi. Ưm, loại thư thế này, anh nghĩ nên xử lý thế nào?” 

Mary chắc là nghe thấy gọi tên mình, thè lưỡi ra tỏ vẻ ngại ngùng, làm Ngô Thế Huân cười lăn một trận —- Độc giả người ta cũng đâu phải muốn cưới mày. 

“Tập trung, mau mau trả lời!” - Lộc Hàm lại cầm cây thước không biết biến ở đâu ra, gõ gõ lên tấm bảng đen nhắc nhở Ngô Thế Huân đang lo ra. 

“Khụ, cậu là fan của Vương Tiểu A sao?” - Ngô Thế Huân cười nói, “Gặp tôi, đọc được bức thư này, đầu tiên sẽ bày tỏ ý cảm ơn đối với tình cảm yêu mến của cô ấy, đồng thời nói rõ cô ấy mãi mãi là độc giả quan trọng của tôi. Nhưng mà chuyện cưới gả thì…” 

( Vương Tiểu A là Người dẫn chương trình truyền hình nổi tiếng của Trung Quốc. )

Đẩy đẩy cặp mắt kính bị trượt xuống, Lộc Hàm vạch lên bảng đen một chữ “X!” thật bự, ngắt lời hắn, “Sai! Anh phải trả lời là, vui lòng đợi đến khi đạt đúng tuổi kết hôn theo pháp luật quy định rồi hãy tới tìm tôi!”. Đồng thời tạo pose quăng bài như nhân vật nam chính trong mấy cái phim Thần Bài, ‘soạt’ một cái quăng một tấm hình về phía Ngô Thế Huân. Có điều do công lực không được như thần bài nên tấm hình chưa kịp bay đến trước mặt Ngô Thế Huân thì đã nghiêng nghiêng ngã ngã rơi èo xuống đất. 

Cậu ta khẽ ho ‘khụ’ một tiếng, ngước mắt nhìn lên bức tranh trên tường, làm như không liên can. 

Ngô Thế Huân nhặt lên xem, trong đó là một cô bé khoảng chừng mười tuổi, tóc thắt bím nhỏ, đang ôm thỏ lưu manh (cách người Trung Quốc gọi con Mashimaro). 

“Trước khi bắt tôi trả lời, cậu không cho tôi xem hình của độc giả, rõ ràng là che giấu điều kiện. Câu này không tính!” 

“À?” - Mắt Ngô Thế Huân có tia sáng xẹt qua, “Câu tiếp theo!” 

Cậu ta mở ra một lá thư, nhìn lướt qua một lượt, viết lên bảng: Loại tư vấn. 

“Độc giả này hiện tại gặp phải khổ não về tình yêu, có hai người con trai đồng thời cùng theo đuổi người đó, hai người đều đối với người đó rất tốt, người đó rất phân vân khó xử. Đính kèm là một tấm hình, anh xem xem, làm sao trả lời.” 

Ngô Thế Huân cầm hình lên xem, “Cái cô được người ta theo đuổi đâu?” 

Trên hình có ba nam sinh quàng vai bá cổ cười rất tươi, rạng ngời sức sống thanh xuân, nhưng lại không thấy nữ nhân vật chính. 

“Ở giữa là người được theo đuổi đó, hai bên là hai người theo đuổi.” 

Cằm Ngô Thế Huân rất hoa lệ rớt ình xuống đất. 

Lượm cằm lên gắn lại chỗ cũ, hắn chỉ vào hình, “Cái này làm sao mà hồi âm?” 

Hắn không kỳ thị tình yêu đồng tính, kêu hắn khuyên người ta đi kiếm tình yêu đàng hoàng bình thường như mấy kẻ thủ cựu hay làm, hắn quả thật nói không được, nhưng lại cũng không thể ủng hộ khích lệ. 

Lộ ra ánh mắt khinh bỉ ‘Có vậy đã bị làm khó rồi' - Lộc Hàm cầm tấm hình lên, “Ba tên đều là tiểu thụ, ở cùng một chỗ thì làm sao có tiền đồ? Đương nhiên là kêu mỗi người tự đi tìm tiểu công của mình rồi.” 

Ngô Thế Huân trong cùng một đêm, bị cùng một người một lần nữa làm cho té ngửa ra đất. 

Nhìn trần nhà bên trên, Ngô Thế Huân âm thầm rơi lệ, Mình dính vào cái gì thế này?! Lộc Hàm và độc giả của cậu ta, căn bản không ở trong cùng một thế giới với mình… 

Nhưng Ngô Thế Huân là người kinh doanh, đối với người kinh doanh trọng tín trọng lợi, tất cả mọi sinh vật thế giới khác đều là hổ giấy cả. 

Từ ngày hôm đó, hắn không chỉ vào mỗi thứ sáu phải đến nhà Lộc Hàm quét dọn, mà về nhà còn phải đọc sách của Lộc Hàm, rồi còn lên mạng lĩnh giáo “Diễn đàn Bách Tín” của Lộc Hàm. 

Sau mấy lần như vậy, hắn đã có thể không đổi sắc mặt mà hồi đáp với độc giả loại xuyên không tự nhận là đang ở thời Đường viết thư gửi cho Lộc Hàm, nhờ người đó gửi lời thăm hỏi đến Lý Bạch. 

Bây giờ, Ngô Thế Huân cũng đã đạt đến trình độ có thể vô cùng bình tĩnh đối mặt với tất cả rác rến mà Lộc Hàm sản xuất ra một cách thần kỳ. 

Cái sàn đầy giấy là kết quả chung sức nỗ lực của Lộc Hàm và Mary. 

Cậu ta vẽ tranh minh họa không phải từng trang từng trang mà là từng lố từng lố. Có bức chỉ cần một nét không vừa lòng liền tiện tay quăng qua một bên. 

Còn Mary có một sở thích lớn, chính là cắn xé giấy, cắn ra được một nùi xong thì vô cùng hứng chí lăn lộn trên đó. Thời xưa có mỹ nhân thích nghe tiếng xé lụa, sở thích này của Mary cũng có thể coi là mô phỏng cổ nhân. 

Cho nên mỗi lần Ngô Thế Huân bắt đầu quét dọn giấy vụn trên sàn thì đều phải đánh vật một phen với Mary đang kiên cường bảo vệ lãnh thổ. 

Hôm nay, khi Ngô Thế Huân đang giằng co với Mary thì loáng thoáng nghe được tiếng chuông điện thoại ‘Đinh đinh’. 

Trước giờ chưa từng thấy cái điện thoại nào trong nhà Lộc Hàm, Ngô Thế Huân cứ tưởng là cái thứ như điện thoại không tồn tại trong thế giới dị thường này nữa chứ.

“Lộc tiên sinh! Lộc tiên sinh!” - Hắn hét gọi Lộc Hàm, vốn đang ở trong vườn ngắm trời mây đến xuất thần. 

“….Ưm?” - Lộc Hàm giật mình, mơ hồ nhìn Ngô Thế Huân. 

Trên đầu Ngô Thế Huân chảy xuống mấy sọc đen, nhìn mắt Lộc Hàm, biết ngay lúc nãy chắc là đang ngủ. 

“Điện thoại”. 

Gãi gãi đầu, Lộc Hàm “Ừa” một tiếng. 

Đứng dậy, đi thẳng tới cửa phòng ngủ của mình, mở cửa bước vào. Vừa mở cửa ra, tiếng chuông điện thoại liền rõ lên. Ngô Thế Huân bừng hiểu ra— hèn chi trước giờ không nhìn thấy điện thoại nhà cậu ta. 

Còn chưa kịp liếc một cái nội thất của phòng ngủ, cánh cửa đã đóng lại. 

“Chủ nhân của mày đúng là thần bí nha.” Ngô Thế Huân nhìn Mary, nó cũng vui vẻ nhìn lại hắn, hình như tỏ vẻ tán thành lời nói của kẻ xâm chiếm lãnh địa này. 

Lợi dụng một khắc phân tâm này, Ngô Thế Huân liền hốt nó lên, quăng ra ngoài vườn, sập cửa lại. 

Gâu gâu gâu! Ngô Thế Huân, ngươi là tên tiểu nhân bỉ ổi!! 

Ngô Thế Huân huýt sáo, bắt đầu dọn sàn nhà. 

Được một lúc, cửa phòng ngủ lại mở ra. 

Lộc Hàm đi ra, co người ngồi lên sofa, bật tivi. 

“Sao rồi? Lúc nãy là ai gọi?” - Ngô Thế Huân chợt thấy lo lo, từ trực giác hắn cảm nhận được cú điện thoại lúc nãy đã ảnh hưởng đến tâm tình cậu ta. 

Mắt không rời khỏi màn hình tin tức, Lộc Hàm dẩu môi, “Không có gì.” 

Ưm, nếu mà không có gì, có thể đừng nhăn mặt nhíu mày như vậy được không? 

Tuy là Ngô Thế Huân rất muốn biết nội dung của cú điện thoại đó, nhưng Lộc Hàm cứ cuộn người trên sofa không nói một tiếng, hắn cũng không muốn nhiều chuyện, chỉ đành dọn dẹp sạch sẽ xong rồi vuốt vuốt mũi ra về.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top