Chương 9
Hyomin ở bên kia trầm mặc, âm thanh ồn ào nô nức của đêm trừ tịch bị một sợi dây điện nho nhỏ dẫn đến, đến tay Jiyeon chỉ còn lại sự lạnh lẽo cô độc.
"Cậu cũng không chịu nói thật với tớ à?"
"Park Jiyeon, có gì thì ngày mai hẵng nói, được không? Tớ đến đón các cậu, mọi người cùng ăn mừng năm mới, người càng đông thì càng vui." Hyomin nói, rồi vẫn cười bảo: "Đến đây ăn mandu đi, mẹ tớ gói nhiều lắm."
"Cậu có tin tức của anh ấy, đúng không?" Cô không ngốc, đã nhìn ra những lời muốn nói lại lặng câm bao nhiêu lần như thế của Hyomin rồi, nếu không có tin gì phải che giấu cô thì cô ấy sẽ không như thế.
"Jiyeon..."
"Nói tớ biết, được chứ? Ngay bây giờ, cậu biết tính khí tớ mà, vả lại," Cô cười khổ, "Còn có gì mà tớ không chịu đựng nổi nữa? Cậu đã quen biết tớ bao năm nay rồi, mà vẫn nghi ngờ khả năng chịu đựng đả kích của tớ ư?"
"Jiyeon, cậu mấy năm rồi không về nhà ăn Tết?" Hyomin thở dài, đột ngột hỏi. Giọng nói nghiêm túc hiếm thấy.
Mấy năm rồi? Cô nghĩ, từ năm anh bỏ đi ấy, từ ngày mẹ cô lấy cái chết ra uy hiếp ấy, tính đến hôm nay thì chắc đã có bốn đêm giao thừa rồi.
"Jiyeon, chỉ vì một người đàn ông, cậu và gia đình bất hòa đến mức này, có đáng không?"
Có đáng không? Nghĩ cho cùng cũng là hai năm yêu nhau, đã vỡ vụn, đã nát bươm, cũng chỉ là gần bảy trăm ngày đêm nối nhau, có đáng không? Bây giờ cô còn khẳng định được nữa không?
Năm ấy, khi tốt nghiệp, anh đã nói: "Park Jiyeon, đi ra nước ngoài với anh đi, anh muốn đưa em theo! Đến đó em vẫn tiếp tục học, anh có thể nuôi em!"
Cô muốn đi! Được học ở Mỹ, lại cùng với người mình yêu, ai lại chẳng muốn đi? Nhưng lời của mẹ lại như băng đá, hoàn toàn đốt cháy ra tro tất cả những nhiệt tình và hy vọng của cô, bà nói:
"Jiyeon, nếu mày muốn đi, thế thì từ nay về sau chẳng còn có bà mẹ này nữa, cũng chẳng còn gia đình này nữa!"
Cô đã khóc, đã làm ầm lên, khi tất cả những giải thích và thuyết phục đều bất lực, cô đã nghĩ đến thôi thì cứ đi cho xong, mẹ mình thì chung quy vẫn là mẹ mình, làm gì có người mẹ nào hận thù con mình, cô nghĩ, vài năm sau trở về thì mẹ dẫu có nổi giận đến đâu cũng sẽ nguôi ngoai thôi.
Hành lý vẫn chưa sắp xếp xong, mẹ đã cầm một bình thuốc trừ sâu xuất hiện trước mặt cô, bà nói, Park Jiyeon, mày không thể ích kỷ thế được, cứng cáp rồi là muốn bay đi à? Mày đi rồi thì anh mày phải làm sao? Mày đi hỏi thằng kia xem, nó có thể đưa cả anh mày cùng đi không? Có thể không? Nước Mỹ đó có cần anh mày không?
Tiếng nói của mẹ rất sắc nhọn, như một lưỡi dao chọc thủng bầu không khí xung quanh cô, dường như muốn bóp nghẹn cô vậy, khiến cô không hít thở nổi. Hyojoon sợ chết khiếp, đôi mắt mọng nước, co rúm lại giật giật mép áo cô:
"Yeonie, Yeonie, em không cần anh nữa ư?"
Còn ông Park, ngoài thở dài ra thì vẫn chỉ là thở dài, ông đau lòng thay Jiyeon, nhưng ông, chỉ có thể thở dài.
Hôm ấy, cô chỉ có khóc, không làm nổi việc gì khác, như đem trút hết nước mắt của hai mươi năm trời ra, tất cả mọi người đều trở nên nhòa nhạt, biến thành những bóng người chao đảo.
Thậm chí cô đã từng hận anh mình, nếu anh khỏe mạnh, hoặc nếu chẳng có anh, thì cô đâu đến nỗi đau khổ như thế này? Nhưng nếu anh cô khỏe mạnh thì thế giới này còn có cô được ư? Quả thực cô không hiểu nổi.
Mẹ, chung quy vẫn là mẹ, anh trai, là anh của mình!
Gọi điện thoại cho Woohyun, cô không nói gì cả, chỉ bảo anh biết rằng, cô không thể theo anh đi, cô không thể!
"Hyomin, bây giờ tớ cần một sức mạnh để đẩy tớ ra khỏi cái hố tự tớ đào này, cậu đẩy tớ được không?" Cô van nài, cái hố sâu này bị mình chôn giấu quá nhiều thứ, tình yêu trong hai năm trời, ký ức để hoài niệm trong bốn năm, quá nhiều quá nhiều hồi ức và nhớ nhung, đã khiến cô không còn sức lực, bản thân cô thực sự đã không thể bước ra nổi rồi.
Hyomin dường như cũng đang hạ quyết tâm, "Được, vậy tớ nói, Jiyeon, mấy hôm trước Junhyung có người bạn học ở Mỹ đã gặp Woohyun, anh ta đã có bạn gái rồi, nhìn rất hợp với anh ta."
Tim, thoáng chốc như vỡ vụn. Cái bản thân cần chẳng phải là đáp án này ư? Nhưng sao lại đau lòng thế này? Thì ra có người đẩy, cũng sẽ ngã rất thảm hại.
Hyomin bên kia rất lo lắng, lời nói cũng bắt đầu hoảng hốt, nói liền một lúc:
"Jiyeon, cậu không sao chứ? Không sao chứ?"
"Tớ không sao." Cô đáp, giọng nói bình thản tựa như mặt nước chết.
"Bạn anh ấy còn nói, nói là, vẻ ngoài của cô gái kia giống cậu đến mấy phần, có lẽ Woohyun cũng không thể hoàn toàn quên hẳn cậu được." Hyomin vẫn lo lắng an ủi cô, nhưng có thể xem là an ủi sao? Người ấy rốt cuộc vẫn không phải mình.
Hyojoon nửa đêm khát nước nên choàng tỉnh, lồm cồm bò dậy đòi Jiyeon cho uống nước, nhưng lại thấy cô ngồi đờ đẫn trên giường:
"Yeonie, sao em vẫn chưa ngủ?" Anh hỏi.
"Em không buồn ngủ, anh, anh ngủ đi, ngày mai em lại dẫn anh đi chơi." Cô cố gắng hết sức đáp
"Anh thức với em vậy, anh cũng không buồn ngủ nữa." Anh cô lắc đầu, cũng trèo lên giường cô
"Vâng." Jiyeon cười trả lời
Hyojoon rõ ràng vẫn như đứa trẻ, làm sao ngồi yên được, chưa được bao lâu đã bắt đầu ngọ nguậy:
"Yeonie, em hát cho anh nghe đi! Được không? Hát cho anh nghe!"
"Hát gì nào?" Jiyeon đắp lại chăn cho anh, hỏi
"Bài mà em về nhà hay hát ấy, cái bài biết rồi buồn ngủ rồi ấy! Bài mà em thích nhất ấy!"
Đó là bài "Ngày hè yên tĩnh", trước kia cô thường xuyên ngâm nga, anh vẫn còn nhớ rõ như vậy, nhưng lại không biết rằng, cô thích bài này là vì Woohyun thích nghe cô hát, nhưng bây giờ làm gì còn can đảm để hát nữa.
"Em quên rồi, không hát được nữa." Cô nói, sự chua xót trong lòng dâng tràn, đến miệng lại trở thành nét cười dửng dưng.
Anh cô rất đắc ý, lồm cồm bò dậy khỏi chăn, nhìn cô cười hề hề:
"Anh biết này! Anh biết huýt sáo nữa cơ! Anh huýt sáo cho em nghe để học theo nhé!"
Máy sưởi đến nửa đêm thì cũng không thổi ra hơi quá nóng nữa, tiếng huýt sáo lanh lảnh vang vọng trong căn phòng có phần lạnh lẽo, như thúc giục nước mắt trào ra trong lòng Jiyeon.
"Yeonie, em làm sao vậy? Sao em lại khóc?" Anh cô ngừng lại, căng thẳng nhìn cô, giơ tay hoảng loạn chùi nước mắt trên mặt cô đi.
Cô gạt nước mắt, cười, "Không sao, bụi bay vào mắt, anh, em buồn ngủ rồi, ngủ nhé, được không? Không huýt sáo nữa."
...
Sáng sớm mùng Một, Jiyeon bị tiếng gõ "cộc cộc" đánh thức dậy, lơ mơ ra mở cửa, ngoài kia là Hyomin và Junhyung đang cười rạng rỡ.
"Yeonie à, đồ lười biếng, vẫn chưa tỉnh ngủ hả? Dậy mau dậy mau, chúc Tết tớ đi." Cô nàng cười hi hi ha ha, móc từ trong túi ra một phong bao lì xì không biết lấy ở đâu ra, huơ huơ trước mặt Jiyeon, "Nhanh lên, chúc Tết rồi sẽ lì xì cho cậu!"
Junhyung cười vẻ e thẹn, "Chúc mừng năm mới, Park Jiyeon."
Cô gật gật đầu với Junhyung, rút phong bao đỏ ra khỏi tay Hyomin, tiện thể đút luôn vào túi áo ngủ của mình rồi quay người vào phòng vệ sinh rửa ráy, Hyomin trợn mắt:
"Ê? Cậu vẫn chưa chúc tết mà?"
Jiyeon quay đầu lại chớp chớp mắt với Hyomin một lúc, lại nghiêng đầu sang hét với chú rùa Brazil đang rụt cổ sưởi ấm bên máy sưởi:
"Min Min, đến chúc Tết chị của bé này!"
Min Min như hiểu lời Jiyeon, rời bỏ cái ổ ấm áp của nó thật, rồi chậm rãi bò ra phía cửa, Junhyung thấy thế thì cười ha ha, bị Hyomin lườm cho một cái thì vội vã ngậm tăm, khệ nệ xách túi lớn túi nhỏ theo sau cô nàng vào trong.
Chú rùa Brazil này là do Hyomin mua hồi đầu năm, cô nói mình suốt ngày không chạy về nhà thì cũng đi chơi với bạn trai, sợ Jiyeon ở một mình cô đơn, nên mua một con rùa nhỏ về để ở cùng, cô bèn đặt một cái tên cho nó, là Min Min. Phải nói rằng Min Min này tính khí quả thực cũng có phần giống Hyomin, thuộc dạng không yên phận nổi, Hyomin rảnh rỗi thường thích dạo phố tìm vui, Min Min thì thích bò vòng vòng quanh nhà, chẳng có tính cách rùa tí nào, lúc bò tuy chậm nhưng không thể ngăn cản nó dừng lại, cho nên lúc Jiyeon muốn tìm để cho nó ăn cũng phải đi vòng vòng khắp nhà, tóm được rồi mới đặt lại vào trong chiếc làn nhỏ.
Jiyeon dọn dẹp gọn gàng rồi mới gọi anh mình thức dậy, Hyomin đã vào nhà bếp làm món bánh mandu, tập tục của nhà cô nàng, sáng mùng một nói gì thì nói cũng phải ăn mandu!
Mấy người vừa ngồi xuống xung quanh bàn đã lại nghe có ai đó gọi cửa, Jiyeon cũng thắc mắc, thời điểm này ai lại đến đây xông nhà nhỉ. Junhyung vừa định đứng dậy ra mở cửa thì chân để dưới gầm bàn lại ăn phải một đạp của Hyomin, anh chàng đờ ra, nhìn cô nàng vẻ thắc mắc, mồm Hyomin còn đang ngậm nửa miếng bánh nóng hổi, lúng búng gọi:
"Park Jiyeon, ra mở cửa!"
Jiyeon cũng bị Hyomin sai vặt nhiều nên đâm quen, chút ý thức phản kháng cũng chẳng có, đặt đũa xuống rồi ra mở cửa, cửa vừa mở thì ngẩn ra, không ngờ Myungsoo lại đến vào lúc này, sau lưng còn có Sunggyu.
"À ờ, biết em sống rất tằn tiện, nên tặng em thứ này, chắc là hài lòng rồi chứ nhỉ?" Sunggyu cười hì hì dúi vào trong lòng Jiyeon một giỏ hoa quả, nghênh ngang bước qua cô vào trong, thấy Hyomin và bạn trai cũng ở đó thì cười nói: "Hay nhỉ, mọi người đã ăn rồi cơ đấy! Còn không biết đợi một tí nữa!"
Myungsoo vẫn đứng ở cửa, cười bảo Jiyeon:
"Sao thế? Không hoan nghênh à? Đến ăn ké một bữa há cảo, không sao chứ?"
Jiyeon lúc ấy mới sực tỉnh, cười ngượng ngập rồi vội vã mở rộng cửa cho Myungsoo vào trong, Myungsoo đón lấy giỏ trái cây trong lòng cô đặt vào trong nhà bếp, sau đó mới cởi áo khoác và ngồi xuống với mọi người, cô lại vội vàng vào bếp lấy thêm bát đũa cho anh và Sunggyu.
Hyojoon vẫn như trẻ con, nhìn thấy thoáng chốc người đông đúc hẳn thì hứng chí lắm, Sunggyu cũng nghịch ngợm, tranh giành mandu(1) trong đĩa với Hyojoon, ăn đầy một mồm rau và bánh, mọi người cười hi hi ha ha rất vui, bình thường ăn mandu cũng không thấy ngon miệng như lúc này. Jiyeon nhìn mãi nhìn mãi, cảm giác tròng mắt mình hơi nóng lên, mới sực nghĩ ra không khí sum họp mừng năm mới này đã cách xa mình lắm rồi, xa đến nỗi cô cũng đã quên mất mùi vị năm mới, bây giờ nhìn thấy cảnh này, trong lòng bỗng có cảm giác muốn khóc.
(1) Mandu (만두): là một món bánh của người Hàn Quốc tương tự món gyoza của người Nhật Bản hoặc há cảo của người Trung Quốc. Khi được nướng hoặc chiên, món này được gọi là gunmandu. Mandu thường được dùng với nước chấm pha từ xì dầu và dấm. Mandu có nhân là hỗn hợp thịt và rau quả khác nhau
Cô sợ mình sẽ khóc trên bàn ăn mất, thế nên vội vã đứng dậy vờ nói, "Mandu trong tủ lạnh còn nhiều lắm, mọi người cứ ăn đi, tôi đi lấy thêm." Nói xong không đợi mọi người lên tiếng đã vội chạy vào nhà bếp.
Sunggyu gào với theo sau: "Anh muốn ăn thịt bò xào hành tây!" (Tên này ít có vô duyên, đã ăn mày còn đòi xôi gấc =))))
Hyojoon cũng hùa vào cho vui, gào lên: "Anh cũng cần!"
"Anh cần đồ chay!"
Vừa trốn vào trong bếp, nước mắt đã chảy tràn, Jiyeon vừa gạt lệ vừa mắng mình, khóc cái gì mà khóc? Có gì mà phải khóc đâu, bao nhiêu người làm mày vui, mày còn gì để mà khóc nào? Nhưng càng mắng nhiếc mình như thế thì nước mắt càng tuôn, như một vòi nước bị hư tay vặn, khóa thế nào cũng không được!
Có người cũng bước vào nhà bếp, Jiyeon vội quay người nhìn vào mandu trong nồi hấp nóng hừng hực, len lén chùi sạch nước mắt trên mặt, cười quay đầu lại:
"Anh cần gì nào? Em giúp anh mang ra?"
Myungsoo không nói, dựa vào kệ bếp lặng lẽ nhìn Jiyeon, cô cảm thấy ánh mắt của anh thật sắc bén, chỉ sợ anh biết mình đã khóc nên vội quay người đi nhìn vào nồi, lúng túng giải thích:
"Hơi nóng dữ dội quá, phả lên làm em không mở nổi mắt nữa."
Myungsoo đón lấy chiếc túi trong tay Jiyeon, đẩy cô sang bên rồi nói:
"Để anh làm, thả mandu thì anh biết!"
Jiyeon đứng nhìn bàn tay to lớn của Myungsoo thọc vào túi lấy bánh ra rồi ném vào trong nước sôi ùng ục, nước bắn lên văng vào tay anh, nóng rát đến nỗi khiến anh giật mình co người lại về phía sau.
"Cám ơn anh." Cô nói.
"Hử?" Anh nghiêng sang nhìn cô một cái, vẫn tiếp tục ném mandu vào nồi.
"Em nói là cám ơn anh, cả Sunggyu, và cả Hyomin và bạn trai cô ấy, cám ơn mọi người đã đến mừng năm mới với em!" Cô đáp.
Myungsoo ngẩn ra, nghiêng đầu cười với Jiyeon:
"Cám ơn gì chứ, dù gì cũng chỉ có một mình, tên Sunggyu kia bình thường lắm mối quá, hắn cũng muốn trốn mà!" Tay anh vẫn ném bánh vào nồi, lần này ra tay hơi mạnh nên nước văng lên nhiều hơn, bỏng rát khiến anh cứ suýt xoa.
Jiyeon cười, Myungsoo xấu hổ trừng mắt với cô:
"Hừ! Còn đứng đó xem trò vui à! Cũng chẳng biết đến giúp một tay nữa!"
"Được thôi! Thì giúp vậy!" Cô cười càng dữ dội hơn, gọi lớn ra bên ngoài: "Các anh em, mang bát đến đây, múc canh lá mì nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top