Chương 22
Myungsoo lần này nằm lại trong bệnh viện hơn nửa tháng mới được bác sĩ thả ra, làm xong thủ tục xuất viện lại bị bác sĩ tóm lấy giáo huấn hơn tiếng đồng hồ mới xong. Về lại công ty bắt đầu bận rộn họp hành báo cáo, đến mười giờ tối người mới về hết, Myungsoo chỉ thấy mệt, ngồi một mình trên ghế day day huyệt thái dương, cũng có phần không hiểu tại sao mình lại phải liều mạng đến thế.
Sunggyu gọi điện cho anh, vừa nghe bảo anh vẫn còn trong công ty thì lập tức cuống lên, mắng Myungsoo cậu đừng bạc đãi bản thân mình như thế, vừa ra viện cậu đã lao đầu vào công việc, có phải cậu muốn sau này ngày nào mình cũng nằm húp cháo mới vừa lòng? Giờ tôi đến chỗ cậu, nửa tiếng sau cậu cút xuống đây ngay cho tôi, đừng để tôi đợi, nếu không chúng ta không xong với nhau đâu.
Nụ cười Myungsoo có phần mệt mỏi, bảo Sunggyu à, may cậu không phải là phụ nữ, nếu cậu là phụ nữ thật thì chắc chẳng ai cần, sao còn lắm điều hơn cả mẹ tôi thế? Cậu có phải đàn ông con trai không? Cậu bảo cậu quản lý tớ thế để làm gì? Làm như là vợ tôi không bằng!
Sunggyu ngẩn ra một lúc, lại tiếp tục mắng trong điện thoại:
"ĐM! Kim Myungsoo! Tôi là ông nội cậu, bớt lắm lời đi, gặp mặt rồi nói, nếu tôi không đập cậu một trận thì tôi đi đầu xuống đất!"
Myungsoo cúp máy, nhìn đống tài liệu trên bàn cũng không nén được thở dài, biết là tối nay dù thế nào cũng không thể làm xong, nên dứt khoát bỏ qua một bên, chỉ sắp xếp qua loa rồi cầm áo khoác ra ngoài, lúc đợi thang máy mới phát hiện ra thang máy đang đi từ tầng 22 xuống, tim anh khẽ rung lên, đó chính là tầng của công ty Jiyeon.
Cửa thang máy mở ra trước mặt anh, quả nhiên nhìn thấy Jiyeon đang dựa vào một góc, giống như lần đầu gặp cô trong thang máy, trên người cô toát ra vẻ mệt mỏi khó che giấu, đứng dựa vào vách thang máy như thế, hơi rũ đầu xuống, giống như một cây rau xanh bị gió thổi khô, mất cả nước.
Jiyeon mệt đến độ hơi choáng váng, mơ màng biết được thang máy dừng lại, sau đó một người bước vào, có điều cô không ngẩng lên nhìn xem là ai, cũng lười nhìn, không quan tâm. Đến cuối kỳ phải báo cáo đủ loại, thế mà cứ đúng lúc này lại có một đồng nghiệp nghỉ hộ sản, trong phút chốc công việc của hai người đều dồn vào mình cô, từ tám giờ sáng đến giờ mới kết thúc, chính cô cũng không rõ mình đã phải đối diện với đống bảng biểu phức tạp lằng nhằng trên máy tính bao lâu rồi, đầu óc đã không còn biết đến cảm giác mệt, chỉ thấy cứng đờ, óc như đông lại thành khối, động đậy một chút cũng thấy khổ sở.
Myungsoo lặng lẽ ngắm nhìn Jiyeon một lúc, bỗng phát hiện ra trong tim mình như có một chỗ nào đó cuối cùng chẳng thể gắng gượng được, anh khẽ hỏi:
"Vất vả lắm à?"
Giọng anh không lớn, song vẫn khiến Jiyeon kinh ngạc run rẩy, cô ngước lên, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Myungsoo, bất giác thấy hoảng loạn, tối qua cô còn nghe Hyomin bảo Myungsoo chưa xuất viện, căn bản là không hề nghĩ rằng sẽ gặp anh trong thang máy, bây giờ lại thấy anh đứng trước mặt và dịu giọng hỏi mình, hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng trước kia, Jiyeon chỉ thấy ngượng ngập, vội vàng đứng thẳng người dậy, cười với anh, đáp:
"Cũng ổn, cuối kỳ nên hơi bận thôi."
"Ồ," Myungsoo khẽ ồ lên một tiếng, không nói gì nữa, cũng không còn nhìn Jiyeon, quay người đi.
Jiyeon chưa bao giờ thấy thang máy lại chậm đến thế, như thể mãi mãi không xuống được đến nơi, giống như trái tim cô. Jiyeon bắt đầu oán hận mình, tại sao không thể đối diện với anh một cách bình thản như không có việc gì? Tại sao phải trốn tránh Myungsoo? Cô cúi đầu hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, sau đó lại hít vào một hơi, xong mới ngẩng lên, đột ngột phát hiện ra anh trong gương đang nhìn mình, ánh mắt như chưa bao giờ rời khỏi cô.
Phát hiện này khiến Jiyeon càng thêm mất tự nhiên, vội vội vàng vàng nhìn đi nơi khác, chỉ đờ đẫn nhìn bảng điện tử trong thang máy. Đang dằn vặt mình thì bỗng nghe Myungsoo hỏi:
"Jiyeon, hôm ấy có phải em..."
"Không phải! Em không đi." Cô vội vã lên tiếng, như thể chính mình cũng nghe thấy nhịp đập điên cuồng của trái tim, chỉ sợ Myungsoo nghi ngờ nên lại cuống quýt bổ sung: "Nghe nói anh nhập viện, đúng không? Thật ngại quá, mấy hôm trước em đi công tác, không thể đến thăm anh được, sức khỏe anh hiện giờ ổn rồi chứ?"
Myungsoo đang lặng lẽ nhìn cô trong gương, không nói gì, đúng lúc Jiyeon đang lo ngại anh phát giác ra gì đó thì anh bỗng cười, lúc mới đầu chỉ khẽ mím môi lại cười, về sau lại còn ngoẹo đầu dùng nắm tay chặn lấy miệng và cười lớn.
Jiyeon đần mặt ra, không biết rốt cuộc cô đã nói những lời buồn cười gì mà khiến anh thích thú như thế, Myungsoo cũng không nói gì, cho đến khi thang máy dừng lại anh mới thôi cười, ra khỏi thang máy với Jiyeon. Cô thấy thế càng đần ra, muốn hỏi anh hỏi gì, nhưng nghĩ mãi rồi cuối cùng vẫn nén lại. Tâm trạng Myungsoo như trở nên khá hơn, khóe môi vẫn thấp thoáng nét cười, hỏi cô:
"Về bằng gì? Woohyun đến đón em à?"
"Anh ấy cũng phải làm thêm giờ, em về nhà một mình thôi."
Sunggyu lái xe đến đầu đường, từ xa đã nhìn thấy Jiyeon và Myungsoo hai người đang cùng nhau ra khỏi tòa nhà, anh ta hơi ngẩn ra, mồm lảm nhảm mắng một câu, khóe môi lại hiện lên nụ cười gian xảo, chân đạp ga, chiếc xe đến trước tòa nhà không hề giảm tốc độ mà ngược lại, "vèo" một cái phóng thẳng đi mất hút.
Bước ra khỏi tòa nhà, Myungsoo nhìn đồng hồ, biết giờ này đã không còn xe buýt nữa, anh muốn lái xe đưa Jiyeon về, song lại sợ không tiện, nghĩ một lúc mới quay lại nói với cô:
"Muộn quá rồi, sợ là xe buýt không còn, anh còn chút chuyện nên không đưa em về được, cũng hay là Sunggyu đến, anh bảo cậu ấy đưa em về vậy."
"Không cần, không cần," Jiyeon vội vàng chối từ, "Em gọi xe về là được."
Myungsoo chỉ cười cười, hỏi: "Sunggyu thì không sao chứ? Có phải anh đâu!"
Cô ngẩn người, bỗng hiểu ra ý anh nói, biết mình đã tỏ ra quá hẹp hỏi nên cũng cười và lắc đầu:
"Em không có ý đó, chỉ muốn nói là các anh cứ bận việc của mình, tự em gọi xe cũng được."
"Muộn quá rồi, một mình em ngồi xe không an toàn, đợi Sunggyu vậy, cậu ta sắp đến rồi."
Myungsoo nói xong, vừa dứt tiếng thì di động reo vang, là Sunggyu gọi đến, anh ta nói:
"Lão Kim à, tôi không đến được, có cô em xinh đẹp níu tôi lại rồi, tự cậu lái xe tìm chỗ nào ăn gì đi!"
Myungsoo còn lạ gì Sunggyu nữa? Anh vừa nghe đã biết tên kia chắc chắn là ở gần ngay đó, tám chín phần là đã nhìn thấy anh và Jiyeon cùng đi ra, không biết đã trốn ở đâu rồi. Anh vừa nghe máy vừa đảo mắt nhìn quanh, song không thấy xe anh ta đâu. Jiyeon đứng cạnh thấy anh nghe máy, cũng tưởng anh có việc phải đi, nên gật gật đầu với anh tỏ ý cô tự gọi xe về, rồi đi xuống cầu thang. Myungsoo Vũ vội vàng kéo cánh tay Jiyeon, quay đầu đi tránh ánh mắt cô rồi nghiến răng hạ giọng nói vào điện thoại:
"Cậu mau ra đây ngay cho tôi, đừng có lắm lời."
Sunggyu cười rất nham hiểm trong điện thoại:
"Vô tư đi, tôi bận việc thật, hê hê, tự cậu đi ăn nhé. Đúng rồi, gọi cả Jiyeon ấy, cô bé đó tăng ca đến bây giờ chắc cũng đói meo rồi, Myungsoo Vũ, bổn thiếu gia đây dạy cậu tuyệt chiêu đầu tiên trong kỹ thuật cưa gái nhé – thương hương tiếc ngọc! Mau đi đi, tôi đang lái xe, không nói nữa, bye bye~!"
Myungsoo bất lực cúp máy và quay lại, thấy Jiyeon đang nhìn mình với vẻ kinh ngạc thì phát hiện ra mình vẫn đang nắm lấy cánh tay cô, anh vội vàng buông ra rồi ngượng ngùng nói:
"Xin lỗi, lúc nãy anh sợ em đi mất, nên mới..."
"Không sao," Cô cười hơi thiếu tự nhiên, cố làm ra vẻ thoải mái, nói tiếp: "Em đợi Sunggyu là được chứ gì? Đi nhờ xe người khác còn tiết kiệm được khối tiền, sao em không đồng ý được?"
"Jiyeon," Myungsoo khẽ ho mấy tiếng, nói: "Lúc nãy là Sunggyu gọi đến, cậu ta bảo có việc không đến được, hay anh cứ đưa em về, xe anh đang ở bãi đậu xe, em đi đến đó với anh hay đứng đây đợi?"
Cô đờ ra, nhất thời không biết nên từ chối khéo hay là cứ để mặc anh đưa cô về, nếu cả Myungsoo muốn đưa cô về mà cũng từ chối thì quá là ủy mị rồi, nhưng nếu để anh đưa về thì chính cô cũng không biết mình có còn tự nhiên được hay không.
"He he, không cần đâu, chẳng phải anh có việc sao? Anh cứ đi làm việc của mình, em không sao."
Myungsoo nhìn Jiyeon, chỉ nói gọn một câu, "Cứ đi với anh vậy." rồi quay người đi về phía bãi đậu, căn bản không cho cô cơ hội để từ chối.
Nói thực lòng, cô khi đi sau anh, mấy lần đã có ý muốn bỏ trốn, nhưng nghĩ rằng mình đã không còn là trẻ con, cứ lặng lẽ bỏ chạy thì thực tình không làm được, thế là cũng chấp nhận đi theo Myungsoo đến bãi đậu xe, cô cũng không hiểu nổi, anh bị sao thế nhỉ? Sao ở bệnh viện nửa tháng mà đã thay tính đổi nết rồi?
Jiyeon ngồi vào xe Myungsoo, hai người đều chẳng nói chẳng rằng, không khí có phần ngượng ngập, anh lặng lẽ lái xe, cô muốn tìm chuyện để nói, nhưng phát hiện ra lúc này mà nói gì cũng không thích hợp. Chiếc xe rẽ vào một con đường, những quán ăn xuất hiện nhiều dần, có một số còn kinh doanh 24/24, bên trong đèn đuốc sáng choang, xem ra có rất nhiều người đến ăn. Myungsoo liếc nhìn hai bên đường, hỏi cô:
"Đói chưa?"
Jiyeon vội lắc đầu, "Không đói, không đói." Kỳ thực thì lần này cô không nói dối, buổi tối đúng là chưa ăn gì, nhưng đến giờ này đã qua cơn đói rồi, nên nói thế cũng chẳng phải lừa dối gì. Myungsoo thờ ơ nhìn cô một cái, ánh mắt lướt qua nắm tay cô đặt trên đùi, khóe môi hiện nụ cười, mà lại còn mang vài phần vô lại, khiến Jiyeon đờ ra, lòng thầm nghĩ anh hôm nay mắc chứng gì thế nhỉ? Sao giống như trúng tà vậy? Cô nghe thấy anh nói:
"Nhưng anh đói rồi, đến công ty cứ bận suốt, giờ mới thấy đói" Anh giảm tốc độ, quay đầu nhìn cô, "Có thể làm phiền em thêm một khắc không? Dạ dày anh không ổn, bác sĩ đã dặn không được để bụng đói, anh phải đi ăn chút gì đó."
Jiyeon khẽ nhếch nhếch khóe môi, mở to mắt nhìn Myungsoo chằm chằm như thể không quen biết anh, anh cũng nhìn lại cô với vẻ tự nhiên, sau đó lại hỏi:
"Em xuống xe với anh hay là ngồi đây đợi?"
Jiyeon không ngờ người như Myungsoo lại có thể hỏi một câu nham nhở như vậy, bảo cô trả lời thế nào đây? Ngồi trên xe đợi anh mà được à? Hay là bảo mình xuống xe rồi vẫy xe khác để về, thế thì còn ra thể thống gì? Có nghĩa là không cho người ta đi ăn? Hơn nữa người ta đã nói dạ dày mình không tốt, bác sĩ đã có lời dặn rồi! cô cúi đầu, cuối cùng đáp:
"Em... em xuống với anh."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top