Chương 170 + 171
"Mấy con búp bê này được đặt trong tủ kính có khóa điện tử, một là phải có vân tay của Tống tiên sinh, hai là phải có thẻ từ của gã mới mở được. Ngày mai gã sẽ đến đây, em sẽ nghĩ cách lén lấy con búp bê đó."
Thẻ hội viên Lâu Cát đưa cho Lý Toản đã được sửa đổi, quá thời gian sẽ bị phát hiện điểm bất thường, hắn cũng chậm trễ ở đây quá lâu rồi.
Lý Toản suy tư một lúc, cuối cùng đồng ý sắp xếp của Trương Vân.
Lúc hắn rời đi, chợt nghe Trương Vân hỏi: "Cha mẹ em mất rồi, đúng không?"
Lý Toản kinh ngạc xoay người lại.
Trương Vân cười khổ: "Có lẽ anh không nhận thức được, nhưng lúc nãy khi anh cam đoan với em, trong vô thức chỉ nói "cô ấy" mà không phải là "bọn họ", anh chỉ nói sẽ bảo vệ chị em, vô thức loại trừ cha mẹ em."
Trương Vân thật sự... cực kỳ thông minh.
Phản ứng của Lý Toản đã nói cho cô biết đáp án, Trương Vân cúi thấp đầu, giống một con hạc chết: "Đi nhanh đi."
Lý Toản nhìn hình bóng cô thật lâu, sau đó bước nhanh rời đi, trở lại bộ hậu cần dưới tầng hầm, hội hợp với Triệu Nhan Lý.
"Thế nào? Có nguy hiểm không? Con mẹ nó trái tim tôi muốn nhảy ra ngoài luôn." Triệu Nhan Lý hạ giọng: "Có tìm được chứng cứ nào có thể đập tan dòng nữ không?"
Lý Toản không trả lời mà hỏi: "Mai có thể quay lại đây không?"
Triệu Nhan Lý: "Không thể. Có điều lần trước đã nói sẽ giúp anh tìm một công việc hậu cần, đã tìm được rồi, 4 giờ chiều mai tới làm."
"Biết rồi." Nhận được câu trả lời chắc chắn, Lý Toản không nói quá nhiều, rất nhanh làm xong công việc rồi rời đi.
Xe tải nặng lái qua quán cà phê, chị gái của Trương Vân đứng ở ven đường nhìn chằm chằm về phía dòng nữ, mấy giây sau mới xoay người đi làm việc.
***
Khu nhà cấp cao, vịnh Repulse.
7 giờ 20 phút tối.
Lý Toản ấn chuông cửa một căn hộ sang trọng, cánh cửa được Trình Bắc mở ra: "Chỉ còn chờ một mình anh."
Trong phòng khách có Hoắc Văn Ưng và Giang Hành, còn có một ông lão híp mắt cười, thoạt nhìn hiền lành kỳ thật khí chất giang hồ rất nặng.
Ông lão rướn cổ nhìn ra cửa: "Tại sao lại "chỉ còn một mình"? Đằng sau không có cô gái nào hả?" Ông phát hiện đúng là không có cô gái nào bèn quay đầu hỏi Giang Hành: "Không cần phải che giấu như thế, bỏ qua cơ hội lần này là rất khó gặp mặt lần sau. Chẳng lẽ bạn gái cháu nhát gan, sợ chú dọa sợ người ta? Mấy năm nay chú tu thân dưỡng tính, vừa luyện thư pháp vừa tu Phật, khí chất đã thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi."
Giang Hành gác chéo chân, ngồi một bên sô pha, khuỷu tay phải gác lên tay vịn, y nghe vậy cười cười: "Câu cuối cùng không dám gật bừa." Sau đó y vỗ vỗ lên vị trí bên cạnh, ý bảo Lý Toản qua đó: "Ai nói cậu ấy nhát gan? Chú không nhận ra chỉ có thể tự trách bản thân chú không nhạy bén, không trách người khác được."
Lý Toản ngồi xuống cạnh Giang Hành, y lập tức cầm tay hắn, làm ra vẻ như vậy mà còn không nhìn ra thì đúng là IQ có vấn đề.
Ông Trần im lặng thật lâu, cuối cùng lặng lẽ nói: "Thảo nào khi cháu bắt đầu dậy thì, bên cạnh không có người phụ nữ nào, chú và các chú bác của cháu còn lo lắng không biết cháu có vấn đề gì hay không, mỗi tháng đều quy định cháu kiểm tra sức khỏe đầy đủ các mục. Thì ra không phải nguyên nhân cơ thể, là vấn đề xu hướng tình dục."
Giang Hành nói: "Bây giờ chú biết rồi, sao chưa lấy quà gặp mặt?"
Ông Trần không được tự nhiên, do do dự dự một lúc, cuối cùng thở dài, thẳng thắn lấy một bao lì xì thật dày đưa cho Lý Toản.
Hắn nhướng mày, liếc mắt nhìn Giang Hành.
Y kề tai nói nhỏ với hắn: "Bậc cha chú trong nhà, họ Trần."
Lý Toản nhận tiền lì xì: "Cám ơn chú Trần."
Giang Hành giới thiệu sơ lược hai bên, lúc này Lý Toản mới biết thân phận của chú Trần rất trâu bò, đương gia đàm phán của Tân Ký, cha và con trai của chú Trần có quan hệ mật thiết với Giang thị, tin được.
Con trai của chú Trần là bạn của Giang Hành, mấy năm trước gặp tai nạn qua đời, Giang Hành bèn thay bạn thân chăm sóc chú Trần, thường xách quà đến nhà thăm, hiện tại y có bạn đời, dẫn đến cho ông biết cũng là chuyện đương nhiên.
"Cảnh sát hình sự? Cảnh sát hình sự không tồi, phúc lợi tốt, có ngũ hiểm nhất kim, tuy bận rộn một chút nhưng người trẻ tuổi mà, sự nghiệp làm trọng." Đây là phản ứng của ông sau khi biết nghề nghiệp của Lý Toản, rất tán thưởng.
"Nói đi nói lại, gọi chú đến đây không chỉ để gặp bạn trai cháu đúng không?"
"Không thể gạt được chú..." Giang Hành cười hỏi: "Có tin tức gì của Triệu Vĩnh Gia không?"
"Nghĩ sơ cũng biết cháu muốn hỏi chuyện này, người không còn nữa rồi." Ông Trần trở nên nghiêm túc: "7 giờ 30 phút sáng nay phát hiện thi thể, vớt từ dưới biển lên, lỗ máu trên huyệt Thái Dương chính là vết thương trí mạng, bị người ta bắn chết."
Lý Toản hỏi: "Ai giết hắn ta?"
"Triệu Vĩnh Gia hợp tác với Đao Ba Anh bang Hào Mã, truyền khắp nơi rồi, hắn ta có một số hàng độ tinh khiết rất cao, định giá 200 triệu, mọi người nghĩ không thỏa đáng, cuối cùng Đao Ba Anh vẫn hỗ trợ tìm được người mua Thái Lan, kết quả bị đen ăn đen."
Giang Hành hỏi: "Không phái người theo dõi Triệu Vĩnh Gia sao?"
Ông Trần đáp: "Người của chúng ta bị cắt đuôi trước khi hắn ta giao dịch. Các cậu có muốn xem ảnh chụp mấy người Thái Lan không? Chú có hồ sơ."
Giang Hành vuốt ve mu bàn tay Lý Toản: "Không cần đâu, bọn chúng không phải chủ mưu."
Lý Toản nhìn qua, y chủ động nói cho hắn biết: "Bên Việt Giang có tin tức, Dữu Hồng Anh bị tấn công, viên đạn sượt qua gáy, cấp cứu đến nay vẫn chưa tỉnh."
Lý Toản chợt hiểu, ngoại trừ Tống tiên sinh, còn ai có thù sâu oán nặng với Dữu Hồng Anh?
Triệu Vĩnh Gia vừa để lộ tin tức bên này, bên kia Dữu Hồng Anh lập tức bị trả thù, rất rõ ràng bang Hào Mã, Đao Ba Anh và Tống tiên sinh có quan hệ rất sâu, rất có thể còn là tay chân tai mắt của Tống tiên sinh.
"Khắp nơi truyền tin Triệu Vĩnh Gia tìm người mua hàng, cũng biết số hàng đó trị giá 200 triệu, ai lại không động lòng? Tôi đoán Triệu Vĩnh Gia bị người khác theo dõi toàn bộ quá trình từ khi thả tiếng gió đến lúc giao dịch, kể cả chuyện hắn ta bị đen ăn đen. Nếu người Thái Lan không đạo nghĩa, những người khác càng không đạo nghĩa, ai giết bọn chúng cướp hàng vào tay, người đó liền có được 200 triệu từ trên trời rơi xuống, tôi không tin bọn chúng không động lòng." Lý Toản phân tích.
Ông Trần tán thưởng nhìn Lý Toản: "Cháu nói không sai. Ba giới trắng – đen – xám ở Hong Kong đều đang nhìn chằm chằm bọn Thái Lan này, hiện giờ hàng trong tay bọn chúng rất khó giải quyết, trong lúc nhất thời không có cách nào khác bán ra, kẻ chủ mưu cũng không thể chủ động đến lấy. Vì một khi hiện thân thì thân phận của kẻ chủ mưu sẽ bị lộ."
Lý Toản nói: "Tìm thêm người ngăn chặn bọn Thái Lan, tiết lộ tung tích của bọn chúng, nhưng phải bảo đảm hàng trong tay chúng không bị mất."
Hoắc Văn Ưng lên tiếng hỏi: "Dụ rắn ra khỏi hang?" Hắn gõ bàn: "Tống tiên sinh rất xảo quyệt và nhẫn nại, gã sẽ nhìn ra đó là một cái bẫy."
Lý Toản đáp: "Trong trường hợp bình thường, gã sẽ kiên nhẫn làm Lã Vọng buông cần, nhưng hiện giờ đang là thời điểm mấu chốt, kế hoạch của gã không được phép có bất cứ sai sót nào, bất kỳ khâu nào trong kế hoạch bị thất bại hoặc kéo dài thời gian càng lâu càng làm gã bất an lo lắng. Đương nhiên chuyện này không đủ để kích thích gã tự rối loạn, quan trọng hơn là gã rất tự tin."
"Hai mươi mấy năm qua Tống tiên sinh chơi đùa người ta trong lòng bàn tay, nhiều lần khiêu khích cảnh sát, khiêu khích uy nghiêm một quốc gia, lần nào cũng thoát chết, vô số lần thành công đã giúp gã rèn luyện ra một trái tim vô cùng tự tin. Thứ hai, thế lực của Tống tiên sinh trải rộng Hong Kong, như gốc cây già cắm rễ khắp nơi, dù không may bị lộ diện thì thế lực của gã cũng sẽ nhanh chóng giải quyết phiền phức cho gã. Đây chính là nguồn gốc sức mạnh khiến gã tự tin tuyệt đối."
"Cho nên Tống tiên sinh càng lúc càng không kiêng dè gì nữa."
Giang Hành lên tiếng: "Không phải không có lý."
Lý Toản nói tiếp: "Bây giờ chúng ta tổng hợp tất cả tin tức, dần dần đập tan mục đích của Tống tiên sinh."
Hoắc Văn Ưng nói: "Triệu Vĩnh Gia đã chết, hàng bị mất, bang Hào Mã tạm thời thoát khỏi sự kiện này, nhưng bọn chúng vẫn buôn thuốc phiện, tài năng lộ rõ. Không biết Hòa Ký thật sự đổi lão đại hay là nội bộ thực sự rối loạn, bị bang Hào Mã cướp không ít địa bàn, vậy mà vẫn chưa trả đòn. Lão đại tiền nhiệm của Hòa Ký là Phật Thủ Văn mượn tập đoàn Hướng Dương của tôi làm vỏ bọc, chuẩn bị biến thành doanh nhân, dùng các thủ đoạn từ thiện tham gia tranh cử. Bang Hào Mã càng ngày càng càn rỡ, gây ra rất nhiều cuộc bạo loạn với tầng lớp dân chúng thấp nhất, khiến thời gian gần đây cảnh sát phải nhiều lần ra quân."
"Hai giới hắc bạch bị quậy tung, một vài cảnh sát nằm vùng còn bị tìm ra chém, mâu thuẫn hai bên tăng cao, thường xảy ra ẩu đả chém người ngoài đường, truyền thông nhiều lần đưa tin, còn thêm mắm dặm muối, dùng từ nhìn thấy mà giật mình, nhắm thẳng vào chính quyền Hong Kong, ẩn ý ám chỉ quản lý đời sống nhân dân và trị an ngày càng kém, cộng thêm tranh luận về dự thảo lấp biển tạo đất ngày càng gay gắt, hai chuyện song song, thảo luận, đối lập, càng ngày càng nghiêm trọng, sợ rằng sẽ có biến động."
Ông Trần chỉ ra: "Nếu chú không đoán sai thì Hòa Ký cũng có tham dự trong đó."
Hoắc Văn Ưng đáp: "Là cháu kéo dài thời gian. Cháu dùng tập đoàn Hướng Dương đổi lấy vị trí nguyên lão trong Hòa Ký, can thiệp vào hành động nội bộ của bang hội, ngăn cản một vài hành động của bang Hào Mã, bằng không bọn chúng thật sự có thể làm ra mấy chuyện cướp đốt giết h.i.ế.p ngoài đường."
Lý Toản cau mày: "Sao lại loạn đến cỡ này?"
Lúc này Trình Bắc mở miệng: "Tôi cho rằng những hành động nhằm gây ra bạo loạn không chỉ nhằm vào chính quyền Hong Kong và dự thảo lấp biển tạo đất, mà còn có mục đích làm suy kiệt lực lượng cảnh sát."
"Suy kiệt lực lượng cảnh sát?" Ông Trần hơi ngờ vực.
Lý Toản lại tán thành: "Nếu như muốn gây ra bạo động lớn, tốt nhất là sụp đổ hệ thống cảnh sát trước tiên." Hắn quay đầu hỏi Giang Hành: "Anh tra được gì rồi?"
"Đám phú thương Hong Kong thuyết phục anh phản đối dự thảo lấp biển tạo đất, chỉ muốn mượn dự thảo này tăng giá nhà đất, khi đó anh không tỏ thái độ rõ ràng." Giang Hành nghĩ đến chuyện gì đó bèn nói: "Lúc đó anh còn chứng kiến một vụ cướp, dẫn đến sự cố giẫm đạp."
Lý Toản ngập ngừng: "... Cướp tiệm kim hoàn?"
Giang Hành nghe vậy ngồi thẳng: "Sao hỏi vậy?"
"Tên cướp bị Lâu Cát diệt khẩu."
"Thảo nào." Giang Hành giải thích: "Cùng hôm đó có sinh viên đại học Hong Kong biểu tình phản đối dự thảo lấp biển tạo đất, vì vụ cướp gây ra sự cố giẫm đạp, thương vong vô số, mâu thuẫn tăng cao, truyền thông tạo thế nói là cảnh sát không đủ năng lực, không giữ kỷ luật, không bắt được tội phạm... Nói ngắn gọn chính là kích động quần chúng phẫn nộ, hai ngày nay đều có người ngồi biểu tình ở Sở Cảnh Vụ."
Lý Toản như có điều suy nghĩ: "Xem ra dù là phương diện nào xảy ra chuyện cũng đều nhằm vào dự thảo lấp biển tạo đất và làm suy kiệt lực lượng cảnh sát."
Trình Bắc nói: "Suy kiệt lực lượng cảnh sát sau khi phải huy động cảnh sát trấn áp "bạo loạn", dự thảo lấp biển tạo đất tương ứng với giá nhà đất, chính xác hơn là nhằm vào tài chính."
Trình Bắc nhìn Lý Toản và Giang Hành: "Tôi không biết tin tức của hai người có nhiều hơn chúng tôi hay không, nhưng Giang tiên sinh chủ động tiếp cận phú thương Hong Kong ít nhiều có thể nói rõ một việc. Tôi không hiểu rõ về tài chính, tập đoàn Hướng Dương chính là quái vật tài chính hoàn chỉnh chúng tôi không xử lý nổi, cho nên chuyện này đành nhờ anh đối phó, chúng tôi không hỏi tới. Nhưng ít ra có thể nói cho chúng tôi biết vụ làm suy kiệt lực lượng cảnh sát là thế nào không?"
Tin tức chưa được chia sẻ hết với nhau, không phải Lý Toản không tin vào quyết tâm trả thù của Trình Bắc và Hoắc Văn Ưng, hắn chỉ lo lắng bọn họ bị cảm xúc chi phối, bị thù hận sai khiến, làm hỏng kế hoạch.
Lý Toản cụp mắt suy nghĩ một lúc, cuối cùng thẳng thắn nói: "Tôi nghi ngờ bạo loạn có liên quan đến Dòng nữ thánh Maria."
Lý Toản nói một số tin tức hắn điều tra được: "Dòng nữ thánh Maria đang cất giấu một lượng lớn vũ khí đạn dược và lính đánh thuê, không chỉ để giám sát phụ nữ và bảo vệ khách hàng trong đó."
Hoắc Văn Ưng suy đoán: "Bọn chúng sẽ gây ra một trận bạo loạn cuối cùng quy mô cực lớn sao?"
Lý Toản nhún vai: "Nếu như tôi đoán không sai, theo kế hoạch ban đầu, số hàng trong tay Triệu Vĩnh Gia sẽ được vận chuyển đến dòng nữ, nơi đó an toàn nhất. Hiện tại người người theo dõi, nơi duy nhất có thể nuốt số hàng đó cũng chỉ có dòng nữ, nhưng chỉ cần dòng nữ khẽ động, gã sẽ bị bại lộ thân phận, từ bóng tối ra ngoài sáng."
Ông Trần nói: "Cứ dứt khoát lấy hàng của chúng, dòng nữ bẩn thỉu kia cũng nên phơi bày ra ánh sáng. Số hàng trị giá 200 triệu, khó bảo đảm Hòa Ký và bang Hào Mã không động lòng, bây giờ có Hoắc Văn Ưng dẫn dắt Hòa Ký kiềm chế bang Hào Mã, nhưng tiền tài động nhân tâm, không chừng một ngày nào đó bọn chúng đột nhiên cắn ngược cậu một cái, hợp lực ngầm chiếm số hàng kia, không bằng dứt khoát dẫn dắt bọn chúng và bọn tôm tép khác tập trung cắt đứt trợ thủ đắc lực là dòng nữ này."
Giang Hành: "Mấy tên tai to mặt lớn chống lưng cho bang Hào Mã mười mấy năm qua lần lượt rớt đài, vậy mà bọn chúng vẫn đứng vững, chứng tỏ chống lưng thật sự của chúng là một người hoàn toàn khác, hơn nữa còn che giấu rất sâu. Lần này giúp người Thái Lan đen ăn đen, giết Triệu Vĩnh Gia, vậy mà vẫn yên lành không chút sứt mẻ gì, nguồn cung ma túy của chúng cũng không tầm thường, tôi hoàn toàn có lý do suy đoán lão đại thật sự sau lưng bang Hào Mã chính là Tống tiên sinh."
Hoắc Văn Ưng tán thành suy đoán của Giang Hành: "Các băng đảng Hong Kong liều mạng tẩy trắng, ngay cả Hòa Ký cũng nỗ lực phát triển kinh doanh hợp pháp, chỉ có bang Hào Mã không để tâm, không sợ cảnh sát bao vây tiêu diệt, không có sự sợ hãi bình thường. Ngay từ đầu tôi nghĩ mãi mà không ra, sau này mới nghĩ thông, Tống tiên sinh cần một băng đảng phi pháp và đủ loạn để giúp gã xử lý những vấn đề không tiện ra mặt."
"Ví dụ như những hộ không chịu di dời, ví dụ như người chạy đến vườn địa đàng gây chuyện, hoặc là người chạy ra khỏi vườn địa đàng." Trình Bắc như có điều suy nghĩ: "Lần trước cậu bảo anh điều tra hồ sơ tất cả những người phản đối dự thảo lấp biển tạo đất, anh thuận tiện điều tra các công trình xây dựng và những vụ án liên quan đến công trình những năm gần đây. Anh phát hiện có vài công trình bị phản đối xây dựng, những người phản đối lần lượt tử vong ngoài ý muốn."
Lông mày Lý Toản giật một cái: "Có thể điều tra công ty nào phụ trách công trình này không?"
Trình Bắc: "Để tôi nhớ lại... Là một công ty địa ốc dưới tên Trịnh Hạo Tư, hắn dựa vào Địa Ốc Trường Hồng của anh rể nâng đỡ mới có khởi sắc, nhưng mấy năm gần đây, vì mấy công trình này mà hắn xảy ra xích mích với Địa Ốc Trường Hồng."
Lý Toản hỏi: "Trịnh Hạo Tư? Là người đại biểu Địa Ốc Trường Hồng tham dự công trình Thanh Sơn, cậu nói mấy năm gần đây, có phải là năm năm trước?"
Trình Bắc đáp: "Công trình sớm nhất là bốn năm trước."
Lý Toản: "Thời gian vừa khớp. Năm năm trước Trịnh Hạo Tư chính là người của Tống tiên sinh, mượn Địa Ốc Trường Hồng nhúng tay vào công trình Thanh Sơn, sau đó thất bại, bị trục xuất ra khỏi nhóm quản lý nòng cốt của Triệu thị, Trịnh Hạo Tư quay về ổ của mình mở công ty nhỏ, sau đó lại được Tống tiên sinh nâng đỡ, cướp lấy miếng thịt từ miệng Địa Ốc Trường Hồng. Nói vậy, lần trước công trình Thanh Sơn đấu thầu lần nữa, Địa Ốc Trường Hồng phái thái tử gia của họ đích thân phụ trách, không phải để cậu ta đi lấy tiếng mà là gây xích mích với Trịnh Hạo Tư?"
"Lấy tiếng là thật, gây xích mích cũng là thật." Giang Hành mở miệng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Lý Toản hỏi: "Lúc đó anh mời Triệu Hi đến ở biệt thự của anh là có dự tính từ trước đúng không?"
Giang Hành sờ mũi: "Anh không thèm quan tâm Trịnh Hạo Tư và Triệu gia xích mích thế nào, nhưng Trịnh Hạo Tư đại diện Trịnh gia, còn người họ Trịnh được mọi người chú ý thật sự lại là anh trai của hắn, nghị sĩ Trịnh. Nghị sĩ Trịnh là một trong những ứng viên nặng ký cho chức vụ Trưởng đặc khu. Triệu Trường Giáp không ra tay với Trịnh Hạo Tư, không phải nể mặt vợ ông ta mà là kiêng dè nghị sĩ Trịnh."
Có thể khiến Triệu Trường Giáp – một trong tứ đại gia Hong Kong – e dè, chứng tỏ nghị sĩ Trịnh là người có tài.
"Đúng rồi, lần này nghị sĩ Trịnh là một trong những người ủng hộ trung thành dự thảo lấp biển tạo đất."
"Hết chuyện nọ đến chuyện kia lồng vào nhau!" Lý Toản cảm thán, hắn ngã vào Giang Hành, vai chạm vào vai y: "Trịnh Hạo Tư, nghị sĩ Trịnh, hiện tại bọn họ là người bị tình nghi nhiều nhất. Bọn họ là người của Tống tiên sinh, hay chính là Tống tiên sinh?"
Giang Hành: "Thời gian trước anh phái người đến Lưỡi Liềm Vàng điều tra Tống tiên sinh, tình báo hồi đáp Tống tiên sinh là con lai. Bà nội của nghị sĩ Trịnh là con lai Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha, cho đến bọn họ cũng coi như là con lai."
Mọi người nghe vậy sửng sốt: "Thật sự là gã sao?!"
Lý Toản lại có linh cảm không đúng lắm: "Tống tiên sinh là con lai, là chính miệng gã nói ra hoặc có bằng chứng y học chứng minh, hay là vì đặc điểm ngoại hình?"
Giang Hành nghe vậy nở nụ cười.
Ông Trần hỏi: "Khác nhau chỗ nào?"
Lý Toản đáp: "Nếu bởi vì đặc điểm ngoại hình mà bị nhìn là con lai, chứng tỏ đặc điểm này rất nổi bật. Tôi nhớ Trịnh Hạo Tư và nghị sĩ Trịnh có đường nét gương mặt mềm mại, nếu không nói là con lai, e rằng sẽ nghĩ là người Trung Quốc thuần chủng."
Trình Bắc lập tức hiểu ra: "Nghị sĩ Trịnh không phải là Tống tiên sinh!"
Lý Toản nói tiếp: "Thế nhưng quan hệ giữa họ chắc chắn rất mật thiết." Hắn ma xát ngón tay: "Hay là trước tiên nên bàn xem Tống tiên sinh lợi dụng dự thảo lấp biển tạo đất để làm gì."
"Những gì tôi nghe ngóng được e là không tỏ tường bằng Giang sinh." Hoắc Văn Ưng nói.
Giang Hành lên tiếng: "Cậu cứ nói kết quả của cậu trước."
Hoắc Văn Ưng ngập ngừng chốc lát rồi nói: "Tư bản Hong Kong sẽ không thúc đẩy dự thảo được thực hiện, bọn họ sẽ gây mâu thuẫn trong quần chúng, đẩy đề tài lên cao, khiến chính quyền Hong Kong thất bại, dự thảo sẽ được thực hiện chỉ là hiện tượng giả, cuối cùng phủ quyết dự thảo, thành công dao động thị trường bất động sản, từ đó đạt được mục đích tăng giá nhà đất và kiếm lời. Hiện giờ chắc hẳn tứ đại gia đã hợp lực với nhau, còn nỗ lực lôi kéo Giang sinh, nhưng đây chỉ là động tác của tư bản Hong Kong..."
"Chuyển đến góc nhìn của Tống tiên sinh, gã sẽ thúc đẩy dự thảo được thực hiện, cướp số vốn tứ đại gia bỏ ra đầu tư."
Lý Toản hỏi: "Có thể cướp được bao nhiêu?"
Hoắc Văn Ưng đáp: "Ước tính thận lượng chừng hai ba tỷ."
Lý Toản: "Đô la Mỹ?"
Hoắc Văn Ưng gật đầu.
Lý Toản: "Ít."
Cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, ông Trần sửng sốt: "Vậy mà còn ít?!"
Lý Toản lắc đầu: "Đối với chúng ta thì đây là con số thiên văn, nhưng đối với Tống tiên sinh, phỏng chừng không lấp đầy cái miệng tham lam của gã."
Lâu Cát từng nói Tống tiên sinh bày mưu tính kế hơn 20 năm liền để bán khống cổ phiếu Hong Kong kiếm số tiền kếch xù, theo kiến thức tài chính ít ỏi của hắn, chỉ biết lần bán khống cổ phiếu Hong Kong gần nhất xảy ra 20 năm trước, khi đó gã khổng lồ tài chính được ước tính thận lượng đã kiếm được 5 tỷ đô la.
Đó là Hong Kong 20 năm trước, dự trữ ngoại hối gần 100 tỷ đô la, hiện nay dự trữ ngoại hối đã tăng lên bốn năm lần, lòng tham của Tống tiên sinh cũng lớn hơn ít nhất bốn năm lần.
"Dự trữ ngoại hối của Hong Kong rất cao, dựa vào đại lục, Tống tiên sinh lấy đâu ra vốn để bán khống? Tìm nhà đầu tư khổng lồ khác? Hay là phát động chiến tranh? Không có điều kiện để phát động chiến tranh mà." Hoắc Văn Ưng cảm thấy không hiểu nổi.
Trình Bắc nhìn về phía Lý Toản và Giang Hành: "Hai anh thấy thế nào?"
Lý Toản nhún vai: "Không đoán."
Trình Bắc ngạc nhiên.
Giang Hành mím môi cười: "Ý của Lý Toản là ngồi ở đây suy đoán tâm tư kẻ xấu làm gì, không bằng nghĩ cách giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt. Còn về âm mưu quỷ kế gì tiếp theo thì... gặp chiêu phá chiêu."
Trình Bắc: "Hai người đúng là vô tư thoải mái."
Lý Toản vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: "Điểm lại kế hoạch chi tiết, Trình Bắc và Hoắc Văn Ưng, hai người tiếp tục theo dõi bang Hào Mã, tiện thể theo dõi Hòa Ký, đừng để hai xã đoàn này quấy đục nước, khiến bọn chúng nội đấu là được. Chú Trần thì phiền phức một chút, nhờ chú theo dõi hàng trong tay bọn Thái Lan, tuyệt đối đừng để người trên đường tụ hợp thành một sợi dây, khiến bọn chúng hấp dẫn hỏa lực, quấy rầy bọn Thái Lan, khi cần thiết sẽ tiễn bọn chúng một đoạn đường."
"Ý của cháu là?" Ông Trần giơ bàn tay chém ngang cổ họngg.
"..." Lý Toản đáp: "Xã hội pháp trị, không nên đánh đánh giết giết. Ý cháu là giúp bọn chúng và dòng nữ thuận lợi liên hệ với nhau, nếu không có gì ngoài ý muốn, dòng nữ sẽ nuốt số hàng kia."
Ông Trần thở phào nhẹ nhõm: "Không giết người là tốt rồi, Tân Ký chúng ta thật vất vả tẩy trắng, nếu phạm pháp thì phát hành cổ phiếu sẽ rất khó khăn."
Lý Toản nói tiếp: "Tôi phải đến vườn địa đàng một chuyến."
Giang Hành: "Anh đi với em?"
"Anh giúp em liên hệ với quân đội."
Y nghe vậy nhướng mày: "?"
Lý Toản: "Em muốn bứng Hồng quán Hong Kong!"
***
Đã ba ngày trôi qua kể từ ngày mọi người tụ tập lại bàn kế hoạch đối phó Tống tiên sinh.
Trong vòng ba ngày đủ để phát sinh rất nhiều sự kiện ly kỳ, ví dụ như những người phản đối dự thảo lấp biển tạo đất ngày càng đông và khí thế, các cuộc tuần hành biểu tình và ngồi phản đối trước Tòa thị chính ngày càng nhiều, thậm chí xảy ra xung đột. Trước kia còn có cảnh sát duy trì trật tự, nhưng sau này lại xảy ra việc đánh lén cảnh sát.
Dưới sự lôi kéo của Hoắc Văn Ưng, Hòa Ký tập trung đối phó bang Hào Mã. Phật Thủ Văn thì chuyển đổi hình tượng thành người phát ngôn tập đoàn Hướng Dương, gia nhập phái ủng hộ dự thảo lấp biển tạo đất, đi diễn thuyết khắp nơi, bất ngờ được người vô gia cư tán thành, tỷ lệ ủng hộ lần lượt tăng cao.
Đây là những gì đã xảy ra vào ngày 6 tháng 11, khi thị trường nhà đất bắt đầu biến động.
Một vụ tai nạn giẫm đạp quy mô lớn đã xảy ra vào ngày 7 khiến hàng chục người thương vong, phe đối lập và phe ủng hộ chính phủ phải ra mặt đàm phán. Cuộc đàm phán vốn xoa dịu tình hình, nhưng vì nghị sĩ Trịnh phát ngôn bừa bãi trong cuộc gặp mà tình hình chuyển biến đột ngột, hai bên đối chọi gay gắt, mâu thuẫn gia tăng.
Cùng lúc đó, các con đường lớn ở Hong Kong xảy ra một vụ đuổi chém nhau, người bị đuổi giết giơ tay hô to, nghe giọng hình như là người Thái Lan.
Đêm đó, vịnh Hong Kong xuất hiện 10 thi thể, tất cả đều là những gã côn đồ truy sát người Thái Lan những ngày qua, không ai biết kẻ nào đã ra tay giết bọn chúng, nhưng tam giáo cửu lưu nhất thời bị dọa sợ là thật, nhờ vậy bọn Thái Lan thuận lợi vận chuyển hàng đến Dòng nữ thánh Maria.
Rạng sáng ngày hôm sau, tức hừng đông ngày 8, có người phát hiện mấy thi thể người Thái Lan ở bến tàu, hàng trên người biến mất, bọn chúng bị diệt khẩu.
Mức độ tàn nhẫn khiến người ta sửng sốt, nhóm Hoắc Văn Ưng biết rõ nội tình càng sợ hãi cực độ.
Hòa Ký và bang Hào Mã nhất thời bị dọa sợ, tạm thời ngừng tranh chấp.
Nếu Hoắc Văn Ưng tiếp tục gây xích mích sẽ khó tránh khỏi bị người ta nghi ngờ, hắn bèn thuận theo an phận, dời sự chú ý vào phe phản đối và phe ủng hộ dự thảo lấp biển tạo đất, nỗ lực tìm ra nhân vật khả nghi.
Chiều cùng ngày, 5 giờ 26 phút, Dòng nữ thánh Maria.
Lý Toản bận rộn cả ngày ở bộ hậu cần, cuối cùng cũng chờ đến thời gian nghỉ nửa tiếng đồng hồ, hắn ngồi xổm sau cửa phòng bếp hàn huyên với mấy đầu bếp khác.
Bọn họ hút thuốc, Lý Toản thì hít khói thuốc của bọn họ.
"Lão Vương, lấy cá ngừ vây xanh và cua hoàng đế Bắc Hải hôm qua ra đi, tối nay làm xong mang lên."
"Tới hả?"
"Thông báo 10 phút trước, vừa tới."
Lý Toản khoanh tay ngó lên bóng đèn trên đầu, nghe vậy hỏi: "Ai tới?"
"Ông chủ." Đầu bếp được gọi là lão Vương dụi tắt tàn thuốc, lại châm điếu khác: "Còn căn dặn chúng ta làm bữa khuya phong phú, tối muộn có người đến ăn. Thực đơn đã in ra, tôi đoán chừng phải đãi một trăm khách."
"Là khách?"
Đầu bếp ngồi cạnh lão Vương nhỏ giọng nói: "Không phải. Nghe anh em của tôi nói, tối qua khách đến, cho đến xế chiều mới đi."
Lão Vương: "Lạ lắm sao?"
"Chơi suốt đêm không có gì ngạc nhiên, chuyện lạ là khách từ lầu 4 trở xuống sáng sớm bị đuổi đi, khách từ lầu 4 trở lên thì buổi chiều bị một chiếc xe bus chở đi."
Lý Toản híp mắt, còn muốn hỏi thêm thì cửa phòng bếp mở ra, quản lý mặt mày lạnh tanh: "Trốn ở đây làm biếng hả?! Tranh thủ thời gian chuẩn bị, đêm nay tăng ca, trước tiên xử lý nguyên liệu tươi mới đưa lên lầu 5 đi! Ngớ ra đó làm gì? Nhanh lên!"
Mấy đầu bếp vội vàng dụi tàn thuốc, đi vào phòng bếp đốt lò, Lý Toản đi theo bên cạnh giúp đỡ, chừng nửa tiếng đồng hồ sau xử lý xong nguyên liệu nấu ăn, hai nhân viên lầu trên bưng đồ đi.
Lý Toản yên lặng rời khỏi bộ phận hậu cần, trông thấy một đám lính đánh thuê vũ trang đầy đủ chỉnh tề đi ngang qua, lên xe rời khỏi trung tâm thương mại.
Hàng của Triệu Vĩnh Gia đã thuận lợi giấu trong dòng nữ, mấy người Thái Lan cũng đã bị xử lý, còn giết gà dọa khỉ giết thêm mười mấy người, vậy còn chuyện gì cần phải điều động lính đánh thuê?
Lý Toản không nghĩ ra, chỉ báo cho Giang Hành biết chuyện này.
Trong lúc cúi đầu gửi tin nhắn, khóe mắt hắn thoáng liếc thấy một bóng đen đang tiếp cận, hắn phản ứng cực nhanh giơ khuỷu tay lên, hung hăng vung về phía bóng đen, đối phương giơ tay ra đỡ đồng thời nóng nảy hô to: "Đừng đánh mặt, là anh!"
Giọng nói rất quen thuộc.
Lý Toản nheo mắt, ngừng tấn công.
Đối phương tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt thiếu niên cực kỳ gợi đòn của Lâu Cát: "Tính cảnh giác không tệ, tiếp tục giữ vững."
Lý Toản hỏi: "Vết thương lành rồi à?"
Lâu Cát vỗ vỗ bụng: "Có thể chạy nhảy, hai hôm trước vừa mới hoàn thành nhiệm vụ. Được rồi, nghe anh nói đây, tối nay Tống tiên sinh sẽ xuất hiện ở dòng nữ, một nửa lính đánh thuê đã đi ra ngoài, một nửa ở lại bảo vệ gã. Em có dám hợp tác với anh giết chết Tống tiên sinh ngay tại đây không?"
Lý Toản còn chưa mở miệng, chợt nghe Lâu Cát tiếp tục thuyết phục: "Hiện tại giết Tống tiên sinh không chỉ có thể báo thù mà còn giải quyết được tất cả rắc rối chưa phát sinh."
Lý Toản nhìn đối phương như nhìn thằng ngu, hắn cong khóe môi, khẽ nói: "Chú Tôn mưu tính nhiều năm không chỉ để bắt một Tống tiên sinh, mà vì một lần hành động có thể tiêu diệt thế lực đại biểu Lưỡi Liềm Vàng sau lưng Tống tiên sinh. Chết một tên Tống tiên sinh thì còn Đường tiên sinh, Tần tiên sinh, Nguyên tiên sinh... Giết không hết được."
Lâu Cát khoanh tay: "Được rồi, anh chỉ đề nghị thôi."
"Một nửa lính đánh thuê bị phái đi làm gì? Khách khứa ở lầu 4 lầu 5 bị bắt cóc có tác dụng uy hiếp gì?"
"Em biết? Sao em biết đám khách đó là bị bắt cóc?"
"Một đám người bị nhét vào một chiếc xe bus chở đi, chẳng lẽ mời về nhà làm khách?"
Lâu Cát xoa cằm cười hì hì: "Cũng đúng."
Lý Toản nhìn hắn: "Anh nói nhảm rất nhiều."
Đối phương mở to mắt, giả vờ ngây thơ: "Có sao?"
Đội trưởng Lý nổi cả da gà.
Lâu Cát vẫn cười, chẳng qua nét mặt bớt giỡn nhây, nghiêm túc nói: "Em hẳn đã đoán được, khách khứa ở lầu 5 không phú thì quý, không phải xuất thân từ tứ đại gia tộc thì là chính khách, bọn họ bị bắt cóc để uy hiếp người khác làm vài chuyện gì đó, mà đêm nay chính là khâu cuối cùng của dự thảo lấp biển tạo đất, sáng mai sẽ công bố kết quả, thị trường bất động sản biến động, cũng chính là lúc bọn chúng bắt đầu tấn công tài chính Hong Kong. Có lẽ em không chú ý thấy, từ hai tháng trước đã có người liên tục thử nghiệm mua vào và bán tháo đô la Hồng Kông: "
"Lính đánh thuê phụ trách xx con tin?"
"Dự trữ ngoại hối đô la Hồng Kông là hơn 400 tỷ, không gã khổng lồ tài chính nào có nhiều tiền như vậy, dù thật sự tìm được kẻ có tiền, người đó sẽ không dám tùy tiện bán khống đô la Hong Kong."
Ai dám một mình chống lại cường quốc kinh tế lớn thứ hai thế giới?
"Vậy nên Tống tiên sinh cần đô la Hồng Kông bị bán tháo, cần xã hội đủ rối ren thu hút sự chú ý của mọi người, giúp gã tranh thủ thời gian. Thời gian qua các đoàn xã chiến nhau, rồi đến sự cố giẫm đạp và đấu súng ngoài đường, tất cả chỉ là bước đệm, thị trường bất động sản biến động cũng chỉ làm nền, chờ đám lính đánh thuê bắt cóc toàn bộ phú hào Hong Kong, không ai giải quyết tình trạng hỗn loạn do tư bản gây ra, câu giờ để kéo dài thời gian thị trường chứng khoán hỗn loạn, đồng thời phú hào bị bắt làm con tin, đủ để bán tháo đô la Hong Kong ."
"Thế nhưng Lý Toản, dù nói gì đi nữa, một mình em không ngăn cản được hành động của Tống tiên sinh, không kịp thời gian."
Lý Toản bình tĩnh, chỉ cúi đầu kiểm tra súng và băng đạn: "Tôi không lo lắng, cũng không có ý định lập tức đi ra ngoài ngăn cản, thị trường chứng khoán và thị trường bất động sản tự có người cứu, mục tiêu của tôi từ đầu đến cuối..."
Hắn bỗng ngẩng lên, ánh mắt nhìn hướng lên trên, trong con ngươi đen láy cháy lên một ngọn lửa: "Chính là cố hết sức có thể niêm phong Hồng quán này, cứu các nạn nhân bên trong!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top