Chương 163 + 164
"Chú vẫn không nói cho cháu biết gián điện ẩn sâu nhất là ai."
"Gián điệp ẩn rất sâu bên cạnh Vạn Thiên Sơn, mục tiêu thật sự của anh ta là trùm ma túy Tống tiên sinh, vẫn đang nằm vùng bên cạnh Tống tiên sinh."
Lý Toản rời khỏi nhà Tôn Quy Hạc, ngồi vào ghế lái suy tư, sau đó lần mò tìm một điếu thuốc trong cốp nhỏ, không dễ gì tìm được bật lửa, cuối cùng lại không châm thuốc mà xé giấy cuốn thuốc lá, rút vài sợi thuốc lá ngậm trên đầu lưỡi để trì hoãn cảm giác lo âu vô tận.
Vị đắng lan tràn trên đầu lưỡi, tâm trạng khôi phục bình tĩnh, Lý Toản khởi động xe hơi quay về Cục thành phố Tân Châu.
***
Khu đông, một toà nhà chung cư ở một khu dân cư nào đó, người đàn ông mặc bộ đồ đồng phục thống nhất dành cho nhân viên chuyển phát nhanh của thành phố Việt Giang kéo vành mũ lưỡi trai, ôm một bưu kiện, bị bác gác cửa chặn lại.
"Đặt ở đây được rồi."
Người đàn ông nói: "Khách hàng yêu cầu giao đến tận nhà."
Bác gác cửa quét mắt nhìn đối phương rồi cúi đầu tiếp tục đọc báo: "Đi đi."
Người đàn ông lướt qua phòng an ninh đi vào bên trong, bước vào thang máy, không lâu sau lại có một thiếu niên trắng nõn tiến vào, thấy người gác cửa đang cúi đầu, hắn vụt lướt qua tiến vào cửa thoát hiểm trong nháy mắt.
Trong phòng mờ tối, màn hình chiếu trên tường đang phát bộ phim rùng rợn, Triệu Nhan Lý tinh thần không yên, mí mắt trái giật giật, thường xuyên cầm điện thoại di động lên xem, tiêu đề sốt dẻo nhất hiện tại vẫn là vụ án khách sạn Phúc Bảo Lai và vụ Hồng quán Thanh Sơn, trong đó tin bịa đặt chiếm đa số, thái quá đến độ ngay cả cô cũng không nhìn nổi.
Triệu Nhan Lý hơi do dự, cuối cùng tìm tin tức về bản thân xem sao, ban đầu rất nhiều người khen cô dũng cảm, khen ngợi cô là phóng viên đáng tin cậy nhất, sau đó không biết có phải cư dân mạng nổi loạn hay không, bỗng nhiên rất nhiều người mắng cô vì theo đuổi tin nóng mà không chừa thủ đoạn nào, nói ra tất cả những chuyện cô từng làm trước đây, kể cả những chuyện cô không có làm.
Tốt, xấu, thật, giả, tất cả đổ lên đầu Triệu Nhan Lý, dư luận đảo chiều trong một đêm.
Danh tiếng xấu xa thối nát thuộc về Triệu Nhan Lý, còn hào quang vốn thuộc về cô bị đài truyền hình tước đi.
Triệu Nhan Lý trực giác không đúng, cô nhận thức bản thân bị thủy quân bôi xấu, tất cả những người bôi xấu cô đều là account nhỏ, rõ ràng chính là thủy quân. Ngay khi đó cô đã báo cáo chuyện này cho đài truyền hình, lãnh đạo nói sẽ giúp cô giải quyết, nhưng sự việc đã qua hai ngày, rắc rối chưa được giải quyết trái lại càng lúc càng trầm trọng hơn, cuối cùng quyết định cho cô tạm ngừng công tác, nghỉ ngơi ở nhà.
Triệu Nhan Lý bị tạm ngừng công tác nghỉ ở nhà, tài khoản của cô lại sôi động dị thường, mà cô không đăng nhập được bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào của mình.
Triệu Nhan Lý mặt mày u ám, liên tục gửi tin nhắn hỏi lãnh đạo khi nào cho cô trở về, rất lâu sau nhận được tin trả lời của lãnh đạo: [Tiểu Triệu, chúng tôi nghĩ hết mọi biện pháp vẫn không khống chế được dư luận, cô nghĩ lại xem có phải ngày thường làm việc quá quyết liệt, đắc tội người nào rồi không? Đài truyền hình chúng ta chỉ là cái miếu nhỏ, không đối chọi nổi tai to mặt lớn, cô cứ tiếp tục nghỉ ngơi ở nhà đi.]
[Khi nào dư luận lắng xuống cô hãy trở lại.]
[Tất cả tài khoản của cô thuộc sở hữu đài truyền hình, giao cho chúng tôi hoạt động, cô yên tâm, người phụ trách hoạt động rất có kinh nghiệm, không làm tài khoản bị ảnh hưởng gì đâu.]
Triệu Nhan Lý ném mạnh điện thoại di động lên sô pha, nét mặt âm u suy nghĩ rốt cuộc là ai hại cô?
Chẳng lẽ là Lý Toản?
Không có lý do.
Nếu có tâm hại cô thì hắn đã ra tay từ lâu rồi.
Mặc dù không muốn phủ nhận trong quá khứ cô có cái nhìn thành kiến đối với Lý Toản, nhưng Lý Toản thật sự không phải loại người dùng việc công báo thù riêng.
Triệu Nhan Lý sắp xếp theo thứ tự những nhân vật khả nghi trong lòng, nhân vật khả nghi cuối cùng dừng ở một cái tên: Lâu Cát.
Ting tong.
Á!
Trong lúc cô đang suy tư, chuông cửa đột nhiên vang lên dọa Triệu Nhan Lý kêu to một tiếng, cô lên tiếng hỏi: "Ai đó?"
"Bưu phẩm."
"Tôi không có bưu phẩm, anh giao lộn rồi."
Sau khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, chợt có hai tiếng động trầm đục vang lên, Triệu Nhan Lý cảm giác không đúng lập tức quay phắt đầu lại nhìn về phía cửa, nơi đó thình lình xuất hiện một người đàn ông xa lạ, gã kia móc một khẩu súng lục trong thùng giấy ra, họng súng ngắm ngay vào cô.
Triệu Nhan Lý hít một hơi lạnh, trong đầu xẹt lên cảnh tượng né tránh khi bị tấn công bằng súng trong phim, nhưng trong hiện thực thì đầu óc cô trống rỗng, đứng yên như trời trồng. Hai tiếng động trầm đục lại vang lên, gã đàn ông cầm súng bị đau vội bụm vết thương trên cánh tay, máu tươi từ chỗ đó chảy ra ào ạt, gã nhìn về phía xéo bên trái, tựa hồ trông thấy gì đó đáng sợ, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Thì ra Lâu Cát xuất hiện ở cửa, vẫn là gương mặt tươi cười cà lơ phất phơ kia: "Không sớm không muộn, tự thưởng cho mình một cái moa."
Triệu Nhan Lý ớn lạnh cả người, ngay sau đó một cơn đau từ bả vai kéo đến, cô không chịu nổi ngã xuống đất kêu rên, thì ra bả vai cô đã trúng một phát súng.
Lâu Cát đóng cửa lại, ngồi xổm trước mặt Triệu Nhan Lý, cười híp mắt nhìn cô ta đau đớn.
Triệu Nhan Lý đầu đầy mồ hôi lạnh, liên tục lùi ra sau: "Anh... Anh muốn giết tôi?"
Lâu Cát: "Nếu tôi muốn giết cô thì ban nãy đã không cứu cô rồi."
"Người vừa nãy là ai?" Vừa dứt lời, Triệu Nhan Lý đau đến không chịu nổi cầu xin: "Cứu... Cứu tôi... Cứu tôi trước, xin anh."
Lâu Cát đè lên vết thương trên người Triệu Nhan Lý, ngón tay móc vào, đồng thời nhanh tay bịt miệng đối phương, khiến tiếng kêu la thảm thiết của cô bị nhét ngược vào cổ họng: "Ngoan, đừng gây ra động tĩnh quá lớn, nếu tôi không có kết cục tốt đẹp thì cô cũng vậy."
"Vết thương nhỏ, sẽ không chết đâu."
Lâu Cát cười đe dọa Triệu Nhan Lý, đến khi cô đau đến nỗi sắp bất tỉnh mới thỏa mãn buông tay ra, kế đó tiêm thuốc tê, lấy viên đạn, rửa vết thương rồi băng bó, tự mang dụng cụ và thuốc men, động tác thành thạo như đã làm trăm ngàn lần rồi.
Xong xuôi mọi việc, hắn lấy một lon bia lạnh trong tủ lạnh ra, ngồi đối diện Triệu Nhan Lý, vừa uống vừa nói: "Làm gì sợ tôi như vậy? Chẳng phải Tiểu Lý Toản đã nhiều lần nhắc nhở cô đừng hợp tác với ma quỷ sao?"
Triệu Nhan Lý lạnh run, cô hối hận, hối hận từ lâu, giờ thì cô đã rõ Lâu Cát là kẻ giết người kinh khủng cỡ nào, thật sự biết giết người không chớp mắt đáng sợ đến thế nào!
Lý Toản cảnh báo không sai, mệt cho cô trước kia còn tự cho rằng có thể đọ sức với ma quỷ, quả thực không biết lượng sức!
Lâu Cát lại hỏi: "Biết dư luận trên mạng là do ai làm không?"
Triệu Nhan Lý: "... Anh? Tại sao?"
"Muốn nhờ cô giúp tôi một việc."
Cô lắc đầu cự tuyệt: "Tôi... Tôi không thể, tôi thật sự không thể, anh tha cho tôi đi."
"Đáng tiếc, cô không có lựa chọn khác." Lâu Cát nói: "Người muốn giết cô vừa nãy là do ông chủ của tôi phái tới, ông ta cực thích làm mấy chuyện giết gà dọa khỉ, gõ núi chấn hổ nhằm cảnh cáo kẻ phản bội hai lòng. Giết cảnh sát bắt ma túy là một vụ, giết Hướng Dương là một vụ khác, ngay cả tập kích Dữu Hồng Anh cũng thế, mấy chục năm rồi vẫn không có ý tưởng mới!"
Nếu như nội dung câu chuyện không phải giết người phóng hỏa thì Lâu Cát như đang mắng ông chủ hắn *xã súc hà khắc không thú vị.
*社畜 bắt nguồn từ tiếng Nhật, ý chỉ nhân viên nghe lời làm việc cho công ty, bị bóc lột như gia súc của công ty.
"Ông chủ anh muốn giết tôi... để cảnh cáo anh? Vì sao? Tôi với anh không liên quan gì nhau!"
"Có liên quan hay không không phải do cô nói, ông chủ cho rằng cô là đồng bọn của tôi thì cô chính là vậy." Lâu Cát đặt lon bia ngay ngắn cạnh chân ghế rồi nói tiếp: "Vậy nên cô phải giúp tôi một việc, vì chỉ có tôi mới cứu được cô."
***
Cục thành phố Tân Châu, Đội hình sự.
Đội phó Hình gõ cửa hai cái: "Lý Toản, cục trưởng Trình tìm cậu."
Lý Toản hỏi: "Vừa nãy cục trưởng Trình tìm anh nói gì vậy?"
"Ngoại trừ vụ án Hồng quán và vụ án hai ngày trước thì không còn gì khác."
"Có chỉ thị cụ thể gì không?"
Đội phó Hình đáp: "Lên giọng và răn dạy là chủ yếu, bảo các đồng chí tăng ca làm việc giải quyết vụ án."
Mấy ngày nay gần một nửa Đội hình sự tăng ca tra án, ba ngày rồi vẫn không có kết quả, trước mắt cảnh sát phát thông báo chỉ vỏn vẹn nhằm vào tin đồn trên mạng, còn chân tướng thì bọn họ vẫn không điều tra ra, dù sao vụ án cũ năm đó vốn rất khó tìm manh mối.
"Nhưng mà cậu, hai ngày trước cậu đi tìm cục trưởng Tôn hỏi được gì rồi?"
Lý Toản nhún vai: "Chú Tôn là lão hồ ly thành tinh, chú không muốn nói, tôi cũng đấu không lại." Hắn phất phất tay: "Tôi đi trước đây."
Đi qua hành lang dài, Lý Toản đẩy cửa phòng làm việc Trình Vi Bình, trước bàn làm việc có đặt một máy vi tính đang tiến hành họp qua video, màn hình chia thành các phòng nhỏ, trong mỗi phòng là một gương mặt nghiêm túc mà Lý Toản hơi quen thuộc.
Trình Vi Bình thấy hắn tới, mặt mày bình tĩnh nói: "Tới đúng lúc lắm. Lý Toản, có một nhiệm vụ bí mật hạng nhất cần cậu chấp hành."
Một người đàn ông lảng vảng qua lại dưới lầu căn chung cư của Lý Toản, sau đó hắn đi theo Giang Hành vào thang máy, đứng trong góc và thường liếc mắt nhìn bóng lưng y. Thang máy mở ra, người nọ cũng đi ra ngoài, vừa tăng tốc bước nhanh hơn thì đụng phải vai Giang Hành, trước mắt bỗng hoa lên, cả người bị ném xuống đất, vai bị đầu gối Giang Hành đè chặt xuống, không chỉ không thể động đậy mà còn thở không nổi.
"Đừng.... Tôi, tôi không có ác ý!"
Giang Hành tra hỏi: "Mày là ai?"
Người đàn ông tháo khẩu trang xuống nói nhanh: "Tôi là người quay phim trợ lý của Triệu Nhan Lý... Chính là Triệu Nhan Lý phóng viên đài truyền hình chuyên mục dân sinh, anh biết không? Là cô gái bị kẻ bắt cóc ép phát video ở khách sạn Phúc Bảo Lai hôm đó."
Giang Hành buông người đàn ông ra: "Cậu tới đây làm gì?"
"Tôi đến tìm đội trưởng Lý."
"Sao cậu biết đội trưởng Lý sống ở đây?"
Người đàn ông lộ vẻ lúng túng: "Phóng viên Triệu từng lén cắm chốt ở đây... không phải cô ấy cố ý theo dõi đội trưởng Lý đâu, chỉ là trùng hợp có người bạn sống ở chung cư này, có lần đưa bạn về thì tình cờ thấy được nên có mấy lần dẫn tôi đến đây cắm chốt. Vì sinh hoạt hàng ngày của đội trưởng Lý quá tẻ nhạt, chúng tôi theo dõi chưa được hai ngày đã từ bỏ."
Giang Hành hỏi tiếp: "Tìm Lý Toản có chuyện gì?"
Lúc này người đàn ông vỗ đầu một cái: "Phóng viên Triệu mất tích rồi!"
***
Trong phòng khách căn hộ chung cư, Giang Hành nhận ly nước Lý Toản đưa qua: "Dư luận trên mạng đảo chiều rồi, dấu vết thủy quân rất rõ ràng, nhắm vào Triệu Nhan Lý, cô ta bị cho nghỉ việc tạm thời, bạn bè người thân không liên lạc được, trợ lý cô ta đến nhà kiểm tra thì phát hiện va li, thẻ ngân hàng, chứng minh thư, đồ đạc cá nhân đều không thấy, ngoài ra trên món đồ trang trí sau cửa có một tờ giấy, nội dung là bảo ai nhìn thấy tờ giấy thì đi tìm em."
Lý Toản: "Ngoại trừ tới tìm em, không còn gì khác sao?"
Giang Hành: " Nói là em sẽ biết."
Lý Toản ngẫm nghĩ: "Đại khái có thể đoán được một ít." Hắn tựa sau lưng Giang Hành, nhìn y thao tác máy tính: "Này là cái gì vậy?"
"Thực hiện các chức năng công việc định kỳ, tiện thể chờ điện thoại của Hoắc Văn Ưng."
"Tâm tư Hoắc Văn Ưng bị anh chọc thủng không chút lưu tình ngay trước mặt, phỏng chừng tâm lý và tâm trạng bị suy sụp trong mức độ nào đó, có điều thời gian hai ngày cũng đủ cho hắn bình tâm lại. Ngoại trừ anh, hắn không còn lựa chọn nào khác."
Lựa chọn công khai hợp tác mà không phải lợi dụng sau lưng, đồng nghĩa không được có điều gì giấu diếm. Giang Hành và Lý Toản lại là một, có nghĩa kế hoạch của Hoắc Văn Ưng rất có thể sẽ bị cảnh sát biết được, đồng thời làm hỏng kế hoạch.
Đương nhiên Hoắc Văn Ưng cần phải cân nhắc đường lui, sau đó hắn sẽ rõ hắn và Trình Bắc không có đường lui.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, màn hình di động hiển thị điện thoại gọi đến, Giang Hành nghe máy đồng thời mở loa ngoài, giọng nói có phần sa sút tinh thần của Hoắc Văn Ưng vang lên: "Nói chuyện được không?"
"Thời gian địa điểm."
Hoắc Văn Ưng nói địa chỉ một nơi có tính bảo mật cực cao và thời gian gặp mặt, bổ sung một câu "Có thể dẫn người" xong lập tức cúp điện thoại.
Lý Toản lên tiếng: "Hắn quá tin tưởng em và anh, hay là cuối cùng đã cúi đầu trước cảnh sát?"
Giang Hành đáp: "Cũng có thể vì danh tiếng của em không tốt lắm."
Lý Toản nhướng mày.
Giang Hành thử giải thích: "Bề ngoài nhìn vào thì em được miêu tả là ngôi sao mới giới cảnh sát thành phố Việt Giang, nhưng nghĩ kỹ lại, tách rời đội ngũ, tự ý hành động, không tuân mệnh lệnh, chủ ý quá lớn, rất dễ chấp nhận yêu cầu của bọn họ là không tiếp xúc với cảnh sát và chỉ hợp tác với em."
Lý Toản liếc nhìn Giang Hành: "Cũng có lý. Họ Hoắc rất biết phân biệt tốt xấu, nhìn ra linh hồn em phóng túng bất kham dưới ánh hào quang."
Lúc này Giang Hành lựa chọn im lặng, sau đó nói sang chuyện khác: "Anh thấy em mang va li ra... Có nhiệm vụ ngoài tỉnh sao?"
Hắn vỗ vỗ vai y: "Đi đến quê hương anh."
"Hong Kong?"
"Kẻ chủ mưu ẩn nấp trong giai cấp cao Hong Kong, giới chính trị, giới cảnh sát, giới kinh doanh, tất cả đều có khả năng, nhưng em có khuynh hướng gã nằm trong hai giới đầu hơn. Huống hồ ý đồ của Hoắc Văn Ưng là lợi dụng sức ảnh hưởng của Giang thị ở Hong Kong, buổi biểu diễn trong kế hoạch có sân khấu trọng điểm nằm ở Hong Kong, vẫn nên đi xem sao."
"Anh vốn muốn đưa em về nhà gặp Lương nữ sĩ một chuyến, vừa khéo có cơ hội."
Lý Toản nghe vậy không tự giác chà sát ngón tay: "Thời gian cấp bách, vừa gặp đã đi ngay thì không lễ phép, hơn nữa mục tiêu của nhiệm vụ lần này tàn nhẫn biến thái, không dễ đối phó, nếu làm liên lụy đến bác gái thì không hay đâu."
Giang Hành quay đầu nhìn chằm chằm Lý Toản, thình lình hỏi: "Chẳng lẽ em sợ?"
Hắn phất phất tay, ánh mắt liếc nhìn sang chỗ khác, trả lời thoải mái và trấn tĩnh: "Em chỉ nghĩ làm vậy không được lễ phép và không an toàn."
Giang Hành đáp: "Yên tâm đi, có sóng gió gì mà Lương nữ sĩ chưa gặp qua? Trước kia khi cha anh còn sống, gia tộc có một ít tài sản không được sạch sẽ bị cưỡng chế cắt bỏ, đạp đổ bát cơm một số người, bị đe dọa không ít lần, anh nhớ được kỷ lục cao nhất là một ngày bị ám sát bảy tám lần, người trong nhà bị bắt cóc một tháng bốn lần. Nửa đời trước số lần Lương nữ sĩ bị bắt cóc không ít hơn con số bốn."
Nét mặt Lý Toản kỳ quái: "Sao mẹ anh không ly hôn?"
Giang Hành ôn hòa nói: "Từ nhỏ bà được gửi nuôi ở nhà chú bác, mà chú bác của mẹ anh lại là trưởng lão nồng cốt của Tân Ký."
Tân Ký là một trong tam đại bang hội Hong Kong, cơ bản đã tẩy trắng, chỉ làm ăn hợp pháp.
"Quãng thời gian cha anh qua đời, bọn họ ức hiếp mẹ con anh mẹ góa con côi, cố sức bỏ đá xuống giếng, rất sóng gió. Anh phụ trách bình định phía trên, gia tộc, đối thủ trong thương trường. Lương nữ sĩ thì phụ trách càn quét một vài thế lực xã đoàn phía dưới, gồm cả nhà mẹ đẻ của bà, những người cố gắng phân chia lợi ích, có nghĩa là chính tay diệt trừ thân tín và thủ lĩnh Tân Ký khi đó, nhanh chóng nâng đỡ một nhóm người của mình lên nắm quyền."
Lý Toản biểu tình phức tạp: "Bác gái thật sự xứng danh tài nữ."
Giang Hành cười cười: "Bà không quá thích đánh đánh giết giết, gặp mặt nhớ khen bà dịu dàng điềm đạm, khí chất thư hương, giống một người làm công tác văn hoá."
Lý Toản hiếm khi có vẻ mặt ngượng nghịu: "Hay là anh cho em biết vài sở thích và tính tình của bác gái đi?"
"Lương nữ sĩ rất thích em, em đừng quá khẩn trương. Nên nói từ khía cạnh nào trước nhỉ? Để anh nghĩ xem..."
Con bươm bướm không biết từ đâu bay lên tòa nhà cao tầng vào ngày tháng mười, như đui mù đụng vào cửa sổ thủy tinh, từng tiếng va đập vang lên rất có tiết tấu, kèm theo đó là tiếng xì xào trò chuyện trong căn phòng cho đến khi màn đêm buông xuống.
***
Vùng ngoại ô khu Tú Sơn thành phố Việt Giang, sơn trang nghỉ dưỡng.
Sơn trang nghĩ dưỡng này có tính bảo mật riêng tư cực cao, phong cảnh đẹp mà lại ít người lui đến, thoáng mát trong lành, yên tĩnh an bình, là một trong những nơi mà tầng lớp thượng lưu và trung lưu ở thành phố Việt Giang thường đến để thả lỏng tinh thần và thể xác, cũng là địa điểm Hoắc Văn Ưng hẹn gặp Giang Hành.
Giang Hành và Lý Toản hỏi nhân viên lễ tân trước, sau đó được dẫn đến một gian phòng, sau khi gõ cửa phòng, cánh cửa mở ra, đối diện là gương mặt của Trình Bắc, dưới ánh ban mai càng đẹp sắc sảo hơn.
"Vào đi."
Kéo cửa lại, Trình Bắc yên lặng lướt qua Giang Hành và Lý Toản, ngồi quỳ trên chiếu Tatami, lưng eo ưỡn rất thẳng, tóc đen vén lên, lộ ra cần cổ trắng nõn mê người.
Đây là tư thế đã qua huấn luyện, năm dài tháng rộng đã ăn sâu vào trong xương tủy, dù không hề lấy sắc hầu người vẫn khó thay đổi được.
Trong phòng trang trí theo xu hướng nhẹ nhàng, phía trước là cửa kéo, sau cửa là hành lang, sân và tiểu cảnh sơn thủy khô, Hoắc Văn Ưng đưa lưng về phía sân, ngồi xếp bằng trên Tatami, trước mặt là bàn thấp.
Trên bàn bày rượu sake, chén rượu và bình hoa, trong bình chỉ cắm một bó cúc dại.
Giang Hành và Lý Toản chiếm hai chỗ ngồi còn lại, Trình Bắc giơ bình rượu định rót rượu nhưng bị Giang Hành từ chối: "Tôi lái xe tới."
Trình Bắc chuyển qua Lý Toản, cũng bị từ chối: "Có nước không?"
Trình Bắc hơi sửng sốt, sau đó gật đầu nói có rồi lấy nước đến.
Lý Toản nhận chai nước xem nhãn hiệu, cười nói: "Nước khoáng rất đắt."
Hoắc Văn Ưng lên tiếng: "Có đắt đi nữa cũng xứng với ngài."
Lý Toản xoa xoa cánh tay: "Hoắc tiên sinh, Hoắc đổng, chúng ta đều hiểu rõ, thời gian tiếp xúc không cần quá khách sáo, tôi không học thức, chỉ là người thường, không quen xưng hô kính ngữ, càng không quen tâng bốc người khác, vẫn quen người khác mắng tôi là cớm, là cảnh sát thúi hơn."
Hoắc Văn Ưng cười ra tiếng: "Đội trưởng Lý quả nhiên không câu nệ như lời đồn."
Lý Toản yên lặng thở dài, vậy nên hắn mới không thích giao tiếp với thương nhân, khen người ta mà bóng bóng gió gió khiến người ta khó chịu.
"Chúng ta đều biết rõ mục đích cuộc gặp mặt hôm nay, không cần mỗi người một câu vòng vo, đi thẳng vào vấn đề chính được không?"
Hoắc Văn Ưng cầm chén rượu lên: "Tùy hai anh định đoạt."
Lý Toản rũ mắt, chợt cảm thấy không có tí sức lực nào, nét mặt lạnh nhạt: "Đẩy tới đẩy lui không có ý nghĩa, không tính nói."
Hoắc Văn Ưng nhìn về phía Giang Hành: "Giang sinh, nếu ngài dẫn đội trưởng Lý đến đây thì tôi tự động coi hai người đơn phương tình nguyện hợp tác với tôi, mà không phải tôi hợp tác với cả hệ thống cảnh sát. Nhưng trước khi gật đầu, phải chăng hai người nên biểu hiện chút thành ý cho tôi tin tưởng?"
"Thành ý hả?" Giang Hành cười nhẹ: "Tôi đến chỗ hẹn không phải là đã có thành ý sao? Hợp tác với các người, đối với tôi không có lợi lộc gì."
Hoắc Văn Ưng nói: "Thế lực của Tống tiên sinh thâm nhập vào Hong Kong sâu hơn tôi và anh tưởng, một khi gã lên nắm quyền, ắt hẳn sẽ bồi dưỡng thế lực của mình, chèn ép đối thủ cạnh tranh, đặt biệt là các gia tộc thân đại lục, thân Trung Quốc. Thừa dịp hiện tại đang là thời kỳ mấu chốt mà trừng trị gã vẫn tốt hơn là sau này luống cuống tay chân đối phó gã, mà tôi chính là người hợp tác có điều kiện tốt nhất."
Giang Hành lẳng lặng cười, Lý Toản nhìn hai người, gương mặt điềm nhiên không đổi, ngón trỏ gõ lên chai nước khoáng, chỉ im lặng xem kịch vui chứ không xen vào.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Văn Ưng chịu thua trước: "Thêm một phần trợ giúp là thêm một phần thắng, tôi rất có thành ý, không tiếc đánh đổi toàn bộ tập đoàn Hướng Dương để được làm lính hầu trước tiền tuyến của anh."
Giang Hành thở dài: "Cậu yêu cầu thành ý từ tôi vô dụng thôi, hẳn là phải tự hỏi đội trưởng Lý của chúng ta mới đúng, tôi không thể làm chủ thay đội trưởng Lý."
Hoắc Văn Ưng sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Lý Toản.
Hắn cũng cười híp mắt nhìn lại, nét mặt kia không khác gì Giang Hành, Hoắc Văn Ưng thấy vậy hơi sợ hãi, một Giang Hành đã đủ khó đối phó rồi, còn thêm một người nữa?
Hoắc Văn Ưng kiên trì: "Đội trưởng Lý..."
"Truy bắt Tống tiên sinh là nhiệm vụ của tôi, gã cũng là đối tượng báo thù tôi ủ mưu từ lâu."
"Ngài là cảnh sát ngôi sao mới, nghe nói từ nhỏ đã lớn lên giữa các cảnh sát, sao lại có thù oán với Tống tiên sinh?" Hoắc Văn Ưng hơi ngập ngừng, hiển nhiên không quá tin tưởng.
Rốp rốp!
Bàn tay lộ rõ khớp xương đang dùng sức siết chặt chai nước khoáng, mu bàn tay lồi cả gân xanh, thân chai móp méo không còn hình dạng ban đầu, vậy nhưng Lý Toản vẫn cười nói: "Cha mẹ bạn bè tôi đều vì Tống tiên sinh mà chết, vậy đã tính là có thù oán chưa?"
Hoắc Văn Ưng nheo mắt.
"Cha mẹ của Hướng Dương tận mắt chứng kiến một vụ xả súng giết người nên bị diệt khẩu, cha mẹ tôi chính là nạn nhân trong vụ bắn giết đó, lý do đủ chưa?"
Ánh mắt Hoắc Văn Ưng phức tạp: "Đủ rồi."
"Anh vừa nói cha mẹ Hướng Dương chết dưới tay Tống tiên sinh?" Hoắc Văn Ưng chợt hỏi.
"Năm 2000, Hướng Dương 6 tuổi trở thành cô nhi." Cha mẹ Lý Toản chết cùng năm đó.
Bàn tay Hoắc Văn Ưng run rẩy: "Hướng Dương biết không?"
Cô có biết Tống tiên sinh chính là kẻ thù giết cả nhà cô không? Cô có biết mình trở thành người tình của kẻ thù giết cha mẹ không?
Quá tàn nhẫn.
Sự thật còn tàn nhẫn hơn tất cả chân tướng.
Vì sao số phận lại tàn nhẫn với Hướng Dương đến vậy.
"Chúng ta không thể biết được."
"Có thể Hướng Dương đã biết."
Ba người đồng loạt quay qua nhìn Trình Bắc, người luôn im lặng không lên tiếng từ nãy đến giờ, y ngước mắt lên, nói gằn từng chữ: "Tôi đoán một thời gian ngắn trước khi chị Hướng Dương qua đời đã biết được Tống tiên sinh là kẻ thù của chị. Nếu chị không quan tâm đến chuyện ở Hồng quán mà tiếp tục làm người tình của Tống tiên sinh, thì có lẽ chị sẽ được gã dẫn theo bên cạnh nhờ ngoan ngoãn nghe lời."
Bằng cách này, Hướng Dương có cơ hội tự tay báo thù.
Nhưng cuối cùng cô lựa chọn từ bỏ, quyết định từ bỏ một cách đầy khó khăn và đau đớn, nhường cơ hội duy nhất cho những người ở Hồng quán, cô đã chọn cứu bọn họ.
"Tựa như trước đây, ngay từ đầu người mà Hoắc Cảnh Sơn vừa ý chính là Hướng Dương. Người có ngoại hình tương tự nhất với con trai đã mất của Hoắc Cảnh Sơn cũng là Hướng Dương, nhưng chị dùng trăm phương nghìn kế thăm dò thói quen hành vi của con trai Hoắc Cảnh Sơn, sau đó dạy lại cho cậu, lại gọi cậu đến biểu diễn trước mặt Hoắc Cảnh Sơn, nhường cơ hội cho cậu."
Hoắc Văn Ưng run rẩy cả người, hắn bỗng che mắt, trên bàn rơi xuống vài giọt ướt đẫm.
"Sao anh biết những chuyện này? Làm sao anh biết? Tại sao... không nói cho em?"
"Vì Hướng Dương cũng đã dạy anh, chị ấy muốn Hoắc Cảnh Sơn nhận nuôi hai người chúng ta, dù sao đều là nam, nhưng chị ấy không biết, Hoắc Cảnh Sơn chưa bao giờ là người làm từ thiện, chị ấy cũng không hiểu rằng hai thế thân chính là kẽ hở chọc thủng bà Hoắc tự lừa mình dối người."
Hoắc Cảnh Sơn muốn một người thay thế con trai, giúp ông ta an ủi trái tim bà Hoắc, hai thế thân sẽ làm tinh thần bà Hoắc chuyển biến xấu hơn, vậy nên ông ta chỉ cần một người.
"Vì sao Hoắc Cảnh Sơn chọn em? Từ nhỏ anh đã có thiên phú bắt chước người ta rất giỏi..."
Trình Bắc nhìn sang, câu nói khẩn thiết của Hoắc Văn Ưng đột ngột dừng lại dưới ánh mắt bình tĩnh dịu dàng của đối phương.
Hoắc Văn Ưng nhỏ tuổi nhất, Hướng Dương là chị cả của bọn họ, ngày thường luôn chăm sóc hai em trai, Trình Bắc là anh, y cũng nên chăm sóc người em trai duy nhất này.
Trong phòng yên tĩnh, Hoắc Văn Ưng, một người đàn ông cao to 1m8 đột nhiên gào khóc như trẻ con đánh mất đồ chơi. Trình Bắc ôm đầu hắn, dịu dàng vỗ lưng hắn, nhìn ánh nắng vàng tràn vào trong phòng, phảng phất như thấy ba đứa trẻ sống nương tựa vào nhau lúc ban đầu, trong đó bé gái xinh đẹp lớn hơn một chút luôn tự cho mình là chị cả, quán triệt niềm tin sẽ chăm sóc các em đến suốt đời, sẽ chăm sóc Trình Bắc, Hoắc Văn Ưng, bọn trẻ ở Hồng quán, đến chết không thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top