Chương 146
Lý Toản vịn lan can nhảy xuống cầu thang từng tầng một, nhanh chóng lao xuống 20 tầng lầu, khi đẩy cửa điện tử ra chỉ còn thấy làn khói xe hơi, hắn tức giận vung tay chửi thề.
Lý Toản bất đắc dĩ bấm số điện thoại, thông báo cục thành phố qua đây bắt hung thủ.
Hắn quay lên lầu, mặt mày âm u mở cửa phòng chất vấn Triệu Nhan Lý: "Lâu Cát tìm cô hợp tác cái gì?"
"Tôi không biết anh đang nói gì."
"Cô có tin lần này ai cũng không bảo lãnh được cô không?"
Triệu Nhan Lý cười nhạt: "Lấy quyền đè người ai mà không biết? Thế nhưng thật xin lỗi." Cô ta giơ di động lên: "Trợ lý của tôi đã đăng bài mới nhất, sớm hơn cảnh sát một bước. Dưới thỉnh cầu của tôi, tổng biên tập đã tìm cục trưởng Trình cục thành phố, vừa hỏi mới biết vụ án đã được bàn giao cho cục thành phố. Vậy nên tôi cho rằng đại đội trưởng Lý không có quyền quản vụ này."
Lý Toản: "Mưu da với hổ, kết cuộc chẳng tốt đẹp gì."
*与虎谋皮 ý chỉ thương lượng muốn da con hổ, ví von việc thương lượng với kẻ ác, muốn đối phương hy sinh lợi ích chắc chắn không thành công.
Triệu Nhan Lý nói tiếp: "Ít nhất tôi không thẹn với lương tâm mà công khai chân tướng, tôi dám vạch trần mặt tối của xã hội và nhân tính con người! Còn anh? Anh dám công khai chân tướng Hồng quán trấn Thanh Sơn không? Anh dám công bố rõ ràng vụ án *hắc cảnh phố Khanh Thủy, mất súng năm 2006 không? Anh không dám, cảnh sát các người không dám, vụ án Hồng quán trấn Thanh Sơn căn bản không điều tra rõ ràng đã qua loa kết án, một gã Trình Vạn Khoa bị đẩy ra, ai cũng biết lão ta là kẻ chịu tội thay!"
*Hắc cảnh chia làm 2 loại, 1 loại là tội phạm trà trộn vào cục cảnh sát, phản bội cục cảnh sát, giúp xã hội đen làm việc rồi nhận tiền của xã hội đen, tương tự nằm vùng cho xã hội đen. Loại 2 là cảnh sát chính quy, nhưng bị tội phạm mua chuộc, cuối cùng trở thành hắc cảnh.
Lý Toản cau mày: "Dựa vào cô tra được vụ án Hồng quán." Hắn khoanh tay quan sát Triệu Nhan Lý, một lúc lâu mới lên tiếng: "Nếu cô muốn lợi dụng Lâu Cát giúp cô tra án, có lẽ cô sẽ bị hắn kéo xuống địa ngục."
Triệu Nhan Lý cho rằng Lý Toản chỉ bắn tiếng đe dọa, mà hắn thì không có quá nhiều tâm tư đi khuyên bảo một kẻ cố tình đâm đầu vào chỗ chết.
Cục cảnh sát Tân Châu nhanh chóng đến phong tỏa hiện trường, đồng thời bọn họ cũng thấy được bài post sớm nhất của chuyên mục Dân Sinh Vi Tiên, kèm theo đó là hình ảnh và phân tích chắc như đinh đóng cột, trong vòng nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã thổi tung internet, lượt view đạt được một triệu. Rất nhiều người tràn vào trang web của cục cảnh sát thành phố Việt Giang hỏi kết quả, mà admin căn bản không biết gì cả.
Lý Toản trao đổi vài câu đơn giản với bên cục thành phố rồi rời đi, không giao huy hiệu viền vàng đế đỏ trong túi.
Hắn vừa lên xe thì Vương Đang Đang gọi điện đến: "Đội trưởng Lý, Trình Nam – cô chủ dịch vụ giúp việc Thiên Nga đứng tên tổng cộng 3 chiếc xe hơi, lần lượt là Audi, BMW và một chiếc Bentley, lịch trình di chuyển gần đây được ghi lại là đi đến một xưởng sửa xe ở khu hải cảng Minh Loan. Trình Nam ở khu Bắc Điền mà lại chạy đến hải cảng sửa xe, em thấy hành trình này hơi kỳ lạ nên tiện tay điều tra ghi chép giao dịch của cô ta, phát hiện cô ta chi 8 vạn cho xưởng sửa xe. Em lại tiện tay xâm nhập vào ghi chép giao dịch khách hàng của xưởng sửa xe, phát hiện 8 vạn là trả tiền sửa chữa bộ phận xe hơi, nhưng loại linh kiện này lại không giống với bất cứ chiếc xe nào của Trình Nam, nên em nghi ngờ cô ta dùng số tiền này mua bảng số xe."
Lý Toản: "Tôi biết rồi, cậu điều tra "Dòng nữ thánh Maria" giúp tôi."
"Vâng." Vương Đang Đang không phản đối chỉ hỏi: "Chỉ có cái tên thôi?"
"Ừ."
Vương Đang Đang: "Độ khó không nhỏ đâu, cả nước có không ít nhà dòng có tên này, nước ngoài càng nhiều."
"Điều tra trong thành phố Việt Giang trước, sau đó là các thành phố lân cận, tất cả các địa điểm tương tự hoặc có tên giống nhau đều phải điều tra."
"Vâng." Vương Đang Đang phát hiện giọng nói Lý Toản khác thường bèn hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì. Làm việc của cậu đi."
Hắn nói xong cúp điện thoại, hít sâu một hơi, không thể xua tan uất ức khó chịu trong lòng, không biết vì sao, hắn có cảm giác đang bị đùa bỡn. Đột nhiên phát hiện thi thể phân xác giấu trong búp bê có liên quan đến Hồng quán trấn Thanh Sơn mấy năm trước, sau đó vua địa ốc bản xứ bị giết cả nhà, đủ loại dấu hiệu ám chỉ hung thủ có liên quan đến Hồng quán trấn Thanh Sơn, hư hư thực thực báo thù.
Kết quả vừa mới có kết luận thì hung thủ sợ tội tự sát, trong đó còn có dấu tích của Lâu Cát.
Lý Toản đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cầm điếu thuốc và bật lửa mới mua trong tay, dạo bước đến thùng rác gạt tàn thuốc ở đầu hẻm, vừa mới châm lửa thì một cú điện thoại gọi đến, là Giang Hành gọi tới.
"Lý Toản?"
"Ừm."
"Đang ở đâu vậy?"
"Bên ngoài." Hắn dừng một chút rồi bổ sung: "Tra án."
"Anh thật sự rất nhớ em."
Lý Toản nhìn chằm chằm điếu thuốc đang cháy, không ngậm vào miệng mà thờ ơ trả lời: "Đừng nói với em mấy câu kiểu "một ngày không gặp như cách ba năm", hai ta mới từ trong chăn chui ra lúc 6 giờ sáng nay."
Giang Hành cười nói: "Anh chuẩn bị làm thịt kho tàu, không có xì dầu nên đã xuống lầu mua, bây giờ đang trên đường về đây, thấy một mảng ráng đỏ rất lớn ở xa xa chân trời nên muốn cho em xem, kết quả em lại không có ở bên cạnh anh, anh đột nhiên rất nhớ em."
Lý Toản hơi sửng sốt, quay đầu nhìn ánh chiều tà chưa tắt hẳn trên bầu trời.
Lúc này hắn mới phát hiện nơi này là sườn dốc, phía dưới là các tòa nhà san sát nhau, vì là làng đô thị tự xây thêm tòa nhà nên không ngay ngắn xinh đẹp theo tiểu khu, hình thức thống nhất nhưng chiều cao không đồng nhất, màu sắc cũng khác biệt, thế nhưng tràn ngập mùi nhân thế trần tục.
Cuối sườn dốc là bầu trời xanh thẳm, bầu trời bên kia lại là ráng chiều đỏ thẫm vô bờ.
Lý Toản lên tiếng: "Mở video đi."
"Ừm."
Trước khi mở video, Lý Toản dụi tắt điếu thuốc ném vào thùng rác, sau đó giơ điện thoại nhắm ngay hoàng hôn lượn lờ quanh nơi đầy vẻ tục khí này: "Muốn chia sẻ cho anh xem."
Giang Hành nhìn phong cảnh trong video, nghe lời tâm tình Lý Toản không dễ gì nói ra, y nở nụ cười vui sướng: "Anh mua ít đồ tặng em."
"Là cái gì?"
Bên cạnh có đám trẻ đang chơi ván trượt từ trên sườn đồi lăn xuống, lúc ngang qua Lý Toản còn hướng hắn huýt sáo, trong đó có một thiếu niên và hai cô gái, không thể không nói trẻ con bây giờ lá gan rất lớn.
Lý Toản nheo mắt, bờ môi mang ý cười, ngẫm nghĩ xem Giang Hành sẽ trả lời thế nào. Dựa theo tính cách của y, thế nào cũng làm ra vẻ thần bí.
"Áo mưa giảm giá trong siêu thị, mua ba tặng một! Anh mua sáu, trong vòng một tháng khỏi cần mua nữa."
"..."
Lý Toản chợt cảm thấy vừa rồi hắn cảm động cho chó ăn rồi: "Giang Hành, ăn cớt đi!"
Trước khi cúp điện thoại còn nghe rõ tiếng cười ma quái của y, hắn vỗ vỗ trán bĩu môi, thế nhưng tâm trạng buồn bực đã được quét đi sạch sẽ, Lý Toản không nhịn được bật cười thành tiếng.
Về đến nhà đã 8 giờ tối, trong phòng ánh đèn sáng rõ, Giang Hành đang loay hoay chuẩn bị bữa ăn, thấy Lý Toản về đến liền nói: "Về rồi à?"
Câu hỏi vô nghĩa, nhưng mỗi ngày y đều kiên trì hỏi một câu, Giang Hành nói đây là một nghi thức gia đình đặc biệt nào đó, là một loại tín hiệu gia đình được nhấn mạnh, chỉ cần nói nhiều sẽ thành thói quen, mặc kệ hiện tại có vui hay không, có để tâm hay không.
Lý Toản đáp một tiếng, đổi dép rồi đi vào phòng tắm gột rửa bụi bậm bôn ba bên ngoài cả ngày, cuối cùng mới đi đến bàn ăn. Giang Hành từ trong bếp bưng ra một bó hoa loa kèn đặt ở giữa bàn ăn, nói là quà tặng.
"Không phải bao?"
"Đó là quà khác."
Lý Toản cầm cánh hoa lật qua lật lại xem: "Đa dạng đó, rất hợp với khăn trải bàn."
Giang Hành đang cầm bát nhướng mày, liếc mắt nhìn hắn, nghĩ bụng trên giường có chuyện gì là nói thẳng thành thật muốn chết, sau khi mặc quần áo thì nói vài lời tâm tình cũng phải quanh co lòng vòng trau chuốt đến nỗi cảm xúc thấp là không nghe ra luôn, không biết tại sao lại mất tự nhiên đến như vậy. Vậy mà trước kia trong nhà vệ sinh công cộng dám nắm lấy y tỏ tình, sức lực đó đi đâu hết rồi?
Lúc đó khóa quần còn chưa kéo lên...
"Sao nét mặt anh ti tiện vậy?" Lý Toản hỏi.
"Có hả?" Giang Hành sờ sờ mặt: "Đang nghĩ đến một chuyện, Lương nữ sĩ nói muốn gặp em một lần, hỏi sắp tới em có thời gian đến Hong Kong gặp mặt không."
Bàn tay đang cầm đũa của Lý Toản siết chặt lại: "Mẹ anh muốn gặp em? Vì sao?" Hắn suýt chút nữa nói ra là chưa chuẩn bị xong.
Giang Hành đáp: "Công việc của em đặc thù, bà ấy cũng ngại đề cập, nhưng vẫn muốn gặp em. Hiện tại chúng ta thành một đôi, bà ấy càng có lý do gặp em."
Hong Kong cách thành phố Việt Giang không xa, một buổi sáng là đủ thời gian ngồi xe cả đi lẫn về, xin nghỉ hai ba ngày cũng được, nhưng Lý Toản vừa nghĩ tới việc gặp mẹ vợ là trong lòng khẩn trương, nhà hắn tốt xấu gì cũng có Lý Di Tranh chống đỡ cha mẹ, mà nhà Giang Hành chỉ có y là con một, không biết có bị người lớn trong nhà không ưa hay không.
Không phải hắn sợ bị làm khó dễ mà là ứng phó trưởng bối không quá thân thiện sẽ làm hắn đau đầu.
"Trong nhà chỉ có mẹ anh, bà còn là bạn thân của mẹ em, sau này liên hệ lại, quan hệ hai người vẫn tốt đẹp như xưa, thường hay trò chuyện tán gẫu, hơn nữa lúc anh theo đuổi em cũng đã nói rõ xu hướng tính dục cho bà biết. Mẹ anh có quan niệm cởi mở, sẽ không ngăn cản chúng ta. Về phần những trưởng bối khác... Lúc anh chưa thành niên, bọn họ đã không quản được anh rồi."
Lý Toản cau chặt lông mày: "Tuy anh cố gắng trấn an nhưng em vẫn rất khẩn trương." Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại khái là tâm trạng con rể gặp mặt mẹ vợ đều phải trải qua, quên đi, anh không hiểu đâu."
Giang Hành: "?"
***
Trong một phòng tổng thống ở một khách sạn trung tâm khu Tân Châu, một người đàn ông trung niên chừng 50 tuổi đang nói tiếng phổ thông không lưu loát lắm: "Đừng tưởng tao không biết ai giết cả nhà Hướng Xương Vinh, tao biết tâm tư bọn mày."
Không biết bên kia tại nghe Bluetooth nói gì, người trung niên cười ha hả: "Nơi này là đại lục, không phải Hong Kong nơi bọn mày một tay che trời. Mày cho rằng hiện giờ vẫn giống thập niên 90 xã hội đen tùy ý hoành hành, ra đường xách súng giết người không bị ai quản?... Bị người trả thù? Tìm hai con tôm con tép giả trang sợ tội tự sát chỉ có thể lừa bịp bọn cảnh sát mà thôi!"
Bên kia lại nói mấy câu, người đàn ông trung niên lập tức đen mặt, nặng nề hừ lạnh: "Năm đó là mày không có đạo nghĩa rút khỏi công trình trấn Thanh Sơn, hại bọn tao mất hết vốn liếng, bây giờ mày nói một câu liền muốn trở về, có phải quá dễ dàng rồi không?"
"Tao sợ chết? Lâm Thành Đào tao lăn lộn làm ăn đến giờ không phải ngày một ngày hai, lúc mày còn mặc tã thì tao đã trấn thủ một cái bang hội, quản mười mấy đàn em, bao nhiêu người muốn ám sát tao cuối cùng biến mất không còn thấy bóng dáng!"
Thì ra người nọ chính là Lâm Thành Đào, tổng giám đốc điện tử Xương Long ở thành phố Quảng Châu, ông ta dứt khoát tắt tai nghe Bluetooth, nghênh ngang ngồi xuống, lấy xì gà ra cắt, bỗng nhiên tiếng chuông cửa "ting toong~" vang lên, ông ta vừa định đi ra mở cửa chợt nhớ lại lời đe dọa lấy mạng vừa nãy.
Lâm Thành Đào hơi do dự, quyết định nhìn màn hình camera giám sát trước, trông thấy người đứng trước cửa là một phụ nữ cao gầy tóc dài, xa hơn chút nữa là hai vệ sĩ ông ta thuê chia ra đứng hai bên, thường quay đầu nhìn chằm chằm dáng người cô gái đứng trước cửa.
Những vệ sĩ này đều là những tên nguy hiểm tàn nhẫn, được thuê tới làm vệ sĩ riêng, không cần phải nghi ngờ kỹ năng nghiệp vụ, bọn họ không hoài nghi người phụ nữ, chứng tỏ cô ta không có vấn đề gì.
Nhưng Lâm Thành Đào vẫn cẩn thận hỏi: "Cô là ai?"
Giọng nói hơi trầm thấp, có phần gợi cảm khác thường, cô ta lên tiếng: "Ngài gọi điện nói muốn dịch vụ massage."
Lâm Thành Đào nhớ lại đúng là lúc sáng ông ta gọi điện thoại yêu cầu phục vụ đặc biệt, lại thấy cô ta cầm một cái cặp nhỏ bèn nói: "Mở cặp ra."
Người phụ nữ nghe lời mở cặp ra cho kiểm tra, xác thực đều là găng tay, tinh dầu, mấy thứ cần thiết để massage.
"Tháo nón xuống, cởi áo khoác ra."
Cô ta vẫn nghe lời làm theo, lúc cởi áo khoác có hơi do dự một chút, Lâm Thành Đào híp mắt, phát hiện bên trong cô ta chỉ mặc một cái áo quây croptop, khe ngực rất sâu, dáng người còn ngon hơn ông ta tưởng tượng.
Lâm Thành Đào hơi động lòng, ngày thường ông ta có tập thể hình, lại háo sắc, từ thành phố Quảng Châu đến thành phố Việt Giang đã vài ngày không have s.e.x, lúc này ông ta mở rộng cửa nghênh đón cô gái tiến vào.
Cô ta lên tiếng: "Chào Lâm tiên sinh."
Cô ta đi thẳng vào phòng khách, khom lưng lấy đồ trong cặp ra: "Ngài thích tinh dầu mùi gì?"
"Cô thích gì thì cứ chọn cái đó." Lâm Thành Đào nhìn chằm chằm đường cong đối phương khi cô ta cúi người, không kiềm được nhào tới: "Theo anh một đêm đi cưng, ngày mai tặng em một con xe... Á!"
Trong nháy mắt khi ông ta nhào tới, cô gái lập tức xoay người, tay vung lên một đường, một tia sáng lóe lên, cần cổ Lâm Thành Đào lập tức xuất hiện một đường máu rất nhỏ, máu tươi phun ra. Cô gái nhào tới bịt chặt miệng ông ta và khống chế tay chân, vì rất gần nên Lâm Thành Đào có thể thấy được hầu kết nhô ra trên cổ "cô gái".
"Mày... mày... cứu... cứu..."
"Cô gái" nở nụ cười dữ tợn, cần cổ nổi gân xanh: "Lâm Thành Đào, mày thích massage rồi dùng vũ lực làm tì.nh, sở thích tình dục mười năm như một nhỉ."
Lâm Thành Đào liều mạng giãy giụa, hai mắt đầy máu, nhãn cầu nổi lên, dần dần mất đi tiêu cự, cuối cùng chết ngắc.
Cô gái rời đi với điệu bộ không được tự nhiên, hai tên vệ sĩ vừa nhìn chằm chằm mông cô với ánh mắt tà dâm, vừa dùng từ ngữ hạ lưu bình phẩm ông chủ chơi bời phóng đãng, cho đến khi cô gái bước vào thang máy, bọn chúng mới nhớ ra dựa theo luật lệ cũ, phải gõ cửa sau khi ông chủ làm xong việc để bảo đảm tính mạng vẫn an toàn.
Thật sự là cô gái kia quá hấp dẫn, tướng mạo, vóc dáng và khí chất đều vô cùng quyến rũ, hai gã vệ sĩ nhất thời sơ sẩy, vội vã đi nhanh đến gõ cửa: "Ông chủ?"
Không ai đáp lại, nụ cười trên mặt cả hai tắt ngúm, ánh mắt nghiêm trọng: "Ông chủ Lâm, có thể nói chuyện không? Xin trả lời chúng tôi."
Vẫn không ai đáp lại, hai người dứt khoát xô cửa xông vào, thấy Lâm Thành Đào chết đã lâu máu chảy đầy đất, cả hai lập tức biến sắc, một người vội báo cảnh sát, một người quay đầu chạy ra ngoài, vội vã chạy xuống lầu theo lối thoát hiểm, đột nhiên đụng phải một người nhỏ gầy, gã không khỏi phát cáu: "Mẹ nó!"
Gã vệ sĩ cao to lực lưỡng quét mắt nhìn từ trên xuống dưới người thanh niên bị gã va vào tường, mắng câu đồ khỉ da vàng rồi tiếp tục chạy xuống. Người thanh niên bỗng gọi gã lại: "Anh là vệ sĩ của Lâm Thành Đào, ông ta gặp chuyện rồi?"
Gã vệ sĩ lập tức phát hiện bất thường, người này nhạy cảm quá mức, là địch không phải bạn, gã lập tức rút dao ra đâm tới, ngay giây sau đã ngã xuống đất, giữa hai đầu lông mày là một vết đạn, chết không nhắm mắt.
Lâu Cát cất súng, ngẫm nghĩ gì đó rồi thì thầm: "Có người nhanh hơn mình một bước rồi." Hắn xoay người đi xuống lầu, vừa đi vừa tự lẩm bẩm: "Là ai nhỉ?"
***
Cục thành phố Tân Châu vừa bị dư luận cuốn lấy, bị ép phải bày tỏ ít ngày nữa sẽ kết án vụ thảm sát cả nhà trùm địa ốc bản xứ, bọn họ vốn đang sứt đầu mẻ trán, kết quả lại nhận được tin tức doanh nhân kinh doanh điện tử ở thành phố Quảng Châu bị giết ngay trong thành phố bọn họ, lúc lao tới hiện trường thì thấy một người bị cắt cổ họng chết, một người khác thì bị một phát súng chí mạng tử vong, nghi ngờ hai thủ pháp gây án khác nhau.
Đội phó Hình xoa xoa huyệt Thái Dương co giật, gọi một viên cảnh sát đến nói: "Ngăn cản phóng viên bên ngoài, lần này tuyệt đối không để cho Triệu Nhan Lý công bố hung thủ vụ án mạng."
Viên cảnh sát chớp mắt nói: "Đội phó Hình, hình như hơi trễ. Phóng viên Triệu đang nhảy xổ vào giữa đám phóng viên kìa."
Đội phó Hình trợn trắng mắt, phất phất tay nói: "Cứ ngăn cản trước rồi tính sau."
Trong phòng và ngoài hành lang đều có người đang thu thập bằng chứng, băng ghi hình camera giám sát đã được lấy đi, đội phó Hình xâu chuỗi một loạt vụ án trong đầu, lại nhớ đến Triệu Nhan Lý đêm nay công khai hung thủ án mạng trước, nói bóng gió rằng phóng viên tìm được hung thủ trước cảnh sát, còn là hung thủ sợ tội tự sát, anh không khỏi càng đau đầu.
Lúc này di động reo vang, đội phó Hình thấy điện báo là Trình Vi Bình liền vội bắt máy: "Cục trưởng Trình?"
Trình Vi Bình lên tiếng: "Không cần ngăn cản phóng viên, cứ để bọn họ đưa tin, nhưng đừng để bọn họ hoàn toàn đưa tin."
Ý gì? Trong lúc nhất thời đội phó Hình không hiểu ra sao.
Trình Vi Bình nói tiếp: "Ngày mai sẽ có văn bản xuống, điều Lý Toản đến cục thành phố hợp tác điều tra án mạng, cậu nói chuyện này cho Lý Toản biết, hắn biết cách ứng phó truyền thông."
Đội phó Hình ngập ngừng: "Ý ngài là khiến ngoại giới đổ hết mọi nghi vấn lên đầu Lý Toản? Cục trưởng Trình, làm vậy là lợi dụng hắn, đẩy hắn ra đầu sóng ngọn gió!"
Trình Vi Bình đáp: "Sóng gió vốn hướng về phía hắn! Lúc trước hắn không làm việc, thoái thác vụ án, ồn ào khiến phân cục Đông Thành mang tiếng ngồi không ăn bám, thình lình lại rêu rao đã phá án, nhiều lần lộ diện, một cảnh sát nhân dân quá tốt giống như minh tinh tuyển chọn! Đứng được trên cao tất nhiên có người ngứa mắt hắn, hiện giờ chính là thời điểm cắn trả. Chính Lý Toản làm việc tùy hứng, không thể để toàn thể cảnh sát và người dân trả giá cho hình tượng của hắn!"
Đội phó Hình đỡ lời: "Có thể đúng là Lý Toản dựa vào bản lĩnh của hắn phá được các vụ án chưa giải quyết."
Trình Vi Bình lạnh lùng nói: "Vậy để hắn phát huy thông minh tài trí tiếp tục phá giải hoàn cảnh khó khăn này đi, dù sao chính là nhằm vào hắn mà đến. Văn bản đã phát xuống, ngày mai Lý Toản sẽ điều đến cục thành phố, cậu tự xem rồi xử lý."
Ông nói xong cúp điện thoại.
Đội phó Hình sốt ruột bèn gọi điện cho Lý Toản, một lúc lâu vẫn không ai bắt máy, anh lại lần lượt gọi cho cục trưởng Đồng và Tôn Quy Hạc, vốn tưởng rằng nhắc đến Lý Toản – người được cả hai xem như con cháu thì cục trưởng Đồng và Tôn Quy Hạc sẽ khẩn trương, ai ngờ người sau còn bình tĩnh hơn người trước.
Cục trưởng Đồng vui vẻ: "Rốt cuộc ôn thần đi rồi, cám ơn trời đất, làm phiền đội phó Hình chăm sóc nó thật tốt, nếu nó không nghe lời cậu cứ việc đánh... Được rồi được rồi, tôi có việc gấp cúp máy trước đây không có việc đừng call tôi mà có gọi tôi cũng không nghe máy đâu tạm biệt!"
Cục trưởng Đồng nói một hơi không chấm phẩy, ngay cả cơ hội lên tiếng cũng không cho, đội phó Hình ngơ ngác.
Sau đó là câu trả lời của Tôn Quy Hạc, ông vẫn từ tốn không nhanh không chậm như cũ: "Ra là chuyện hỗ trợ phá án, chắc chắn Lý Toản sẽ rất vui. Lúc không có chuyện nó còn tự động chạy đến chỗ Liêu Hoài Nghĩa nói mấy câu công thức, nghe nói nó còn gọi điện đến chi đội, đáng tiếc vẫn chậm một bước, để phóng viên người ta đăng trước."
"Ngài không tức giận sao?" Đội phó Hình hỏi.
"Có gì phải tức giận, phóng viên người ta không có nói xạo."
"Chuyện này rõ ràng là một ván cờ..."
"Là ván cờ thì cậu đỡ lấy, không đánh một trận làm sao phá được thế cờ?" Tôn Quy Hạc nói tiếp: "Lão Hình, cậu chưa bao giờ thiếu quyết đoán."
Đội phó Hình cười khổ, chợt muốn hút một điếu thuốc, trước kia đúng là anh rất quyết đoán, nhưng ván cờ hiện tại chỉ rõ nó nhắm vào người nào, mượn cái bia này đánh thẳng mặt cục cảnh sát thành phố Việt Giang, thậm chí là cảnh sát tỉnh Quảng, mà bọn họ lại không biết kẻ địch đứng sau là ai, có mấy người, ngay cả nguyên nhân là gì cũng không biết.
"Lý Toản sẽ không sợ, nó khát khao lâu lắm rồi, lão Hình, cậu không cần sợ nó gặp bất trắc gì, dù có thua ván cờ này, kết cuộc phải đối mặt với cái chết thì đó cũng là con đường của nó." Tôn Quy Hạc nhỏ giọng nói mấy câu lạnh lùng: "Bớt nhìn nó như em út đi, đứa em gần 30 tuổi nhỏ nhít gì nữa trong lòng cậu không thấy cấn phát khiếp à."
Đội phó Hình: "..." Bây giờ mới biết người ta sắp 30 à, vậy hồi trước là ai như cha già bảo Lý Toản còn nhỏ, đàn ông trưởng thành muộn, bảo hắn tiếp tục để tâm vào mấy chuyện vặt vãnh?
"Cúp đây, đến ngày tiêu diệt địch hoàn toàn thắng lợi thì báo chú tiếp."
Đội phó Hình mặt mày phức tạp, cảm giác như vừa nghe xong một hồi hí khúc kinh điển mặt trắng mặt đỏ hát đối đáp.
***
Ngày hôm sau, Đội hình sự phân cục Đông Thành.
Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh xách hai túi đồ uống đi vào, chia cho mỗi người một lon rồi đi đến trước bàn làm việc của lão Tăng: "Đội trưởng Lý sáng sớm đi làm, ngồi chưa kịp nóng mông đã bị cục trưởng Đồng gọi đi dạy dỗ rồi. Chú Tăng, có biết lần này ảnh bị gõ đầu vụ gì không?"
Lão Tăng: "Không phải bị gõ đầu. Cục thành phố chuẩn bị điều Lý Toản đến đó tham gia phá án."
Quý Thành Lĩnh cũng tò mò sáp lại gần, Trần Tiệp hỏi: "Vụ án nào vậy?"
"Lâm Thành Đào, doanh nhân giàu có kinh doanh điện tử ở thành phố Quảng Châu bị ám sát, ngay trong phòng tổng thống một khách sạn khu Tân Châu, một vệ sĩ còn sống nói hung thủ là một nữ nhân viên massage cung cấp dịch vụ đặc biệt. Trích xuất băng ghi hình camera giám sát, kiểm tra cửa tiệm massage đều cho thấy nhân viên massage là thân phận giả, đó là một sát thủ."
"Woa!" Trần Tiệp rất có hứng thú nói: "Có mùi tranh đấu diệt trừ hào môn, nếu là sát thủ thì khả năng nhất là giết vì tiền tài. Điều tra trong các mối quan hệ làm ăn của hắn, kẻ có xích mích về lợi ích lớn nhất, hoặc là gần đây có mâu thuẫn về lợi ích. Tìm đâu là chuẩn đó thôi."
Quý Thành Lĩnh ngay lập tức nói: "Hình như Lâm Thành Đào đến đây vì công trình trấn Thanh Sơn."
Trần Tiệp hơi sửng sốt, bỗng nhớ lại năm xưa trong mấy nhà đầu tư khai phá công trình trấn Thanh Sơn có Lâm Thành Đào, cô ngạc nhiên nói: "Không phải chứ? Công trình trấn Thanh Sơn chỉ có mấy nhà đầu tư thôi, Trình Vạn Khoa đền tội, bốn nhà khác an toàn thoát thân. Kết quả hiện giờ công trình khởi động lại, bọn họ như lũ chó ngửi thấy mùi thịt lập tức chạy tới, trở thành bùa đòi mạng? Trước đó là Hồng Phát, bây giờ là Xương Long, đã chết hai nhà đầu tư rồi."
Quý Thành Lĩnh bình luận: "Vụ án này rất kỳ quái."
Lão Tăng lên tiếng: "Đâu chỉ kỳ quái. Cả nhà tổng giám đốc Hồng Phát bị giết chết, một hung thủ là quản đốc, kẻ đã chịu tiếng xấu thay cho Hướng Xương Vinh, hung thủ còn lại là tình nhân của Hướng Xương Vinh, bị Triệu Kim Hồng hại không thể mang thai được nữa. Cả hai đều có động cơ giết người vô cùng chính đáng, vả lại hung khí gây án đã được tìm thấy, trên đó có lưu dấu vân tay, cả máu người chết, còn có ghi chép giao dịch bảng số xe, các chứng cứ của vụ án được đưa ra rõ ràng không còn một mống. Quan trọng hơn là hung thủ đã uống thuốc độc tự sát, giảm bớt các trình tự cảnh sát thẩm vấn, hình phạt, xử tử hình, đỡ mệt hơn rất nhiều, đúng là tội phạm hoàn mỹ."
Trần Tiệp thì thào nói: "Chú Tăng, mấy câu này không thích hợp từ miệng nhân viên chính phủ nói ra đâu."
Lão Tăng khoát khoát tay, Quý Thành Lĩnh dùng cùi chỏ đẩy cô một cái: "Chưa từng nghe qua sao? Trên thế giới này không có tội ác hoàn mỹ, tương tự, không có tội phạm hoàn mỹ bớt lo bớt việc, việc này từ đầu tới đuôi rõ ràng rất kỳ quái. Hơn nữa vụ án cả nhà tổng giám đốc Hồng Phát bị giết vẫn chưa kết án, ngay sau đó lại thêm một vụ án khác, quan hệ giữa hai người này lại không thấp. Nếu không hướng về công trình trấn Thanh Sơn được khởi động lại thì chính là có liên quan đến vụ án Hồng quán vẫn chưa kết án hoàn toàn."
Trần Tiệp như có điều suy nghĩ: "Trực giác của phụ nữ, tôi vẫn cảm thấy có liên quan đến nhân vật chính trong vụ búp bê giấu xác – Trình Khải Đế."
Hai người còn lại khoanh tay, không phát biểu ý kiến đối với chuyện này.
Lúc này Lý Toản bước vào, mọi người vây quanh hắn dò hỏi, hắn phất phất tay nói: "Tản ra đi, vụ án bảo mật. Từ hôm nay trở đi tôi không còn là đội trưởng Lý mà mọi người yêu sâu đậm nữa, tôi là cố vấn đặc biệt cục thành phố Tân Châu năm lần bảy lượt mời về, là "ngôi sao của ngày mai" trên bản tin đặc biệt của chuyên mục hot thành phố, mọi người hãy tôn trọng ngôi sao mới đang lên như tôi đây, có thể sùng bái, nhưng xin hãy cách xa cuộc sống của idol một chút!"
"Cắt!"
Mọi người tản ra, lúc Trần Tiệp đi còn không khách sáo khịa một câu, bị Lý Toản mắng "con gái bất hiếu" mới trợn trắng mắt chạy đi.
Lý Toản lắc đầu nói thầm: "Không thể giữ gìn tôn nghiêm yếu ớt của ngôi sao mới sao?" Hắn gõ gõ xuống bàn của Vương Đang Đang hỏi: "Điều tra ra chưa?"
Vương Đang Đang ngẩng đầu lên, hai quầng mắt đen thùi nhìn chằm chằm hắn, trong mắt đầy oán niệm như hóa thành thực thể.
Rốt cuộc Chu lột da Lý Toản hơi dịu xuống: "Không tra được cũng không sao, cho cậu thêm hai tiếng đồng hồ."
"Em đã nghĩ anh sẽ có chút lương tâm..."
Lý Toản thờ ơ, đối với cấp trên mà yêu cầu lương tâm, đúng là ngây thơ.
Vương Đang Đang lấy một xấp giấy A4 vừa in ra không lâu: "Điều tra được những cái tên giống hoặc tương tự khắp cả nước, đều ở trong này hết, em tiện tay chỉnh sửa một ít tài liệu. Tuy nhiên một vài nơi quá thủ đoạn, không tìm được đăng ký, tư liệu quá ít, cơ bản là tên và địa chỉ."
Lý Toản nhận lấy, chỉ để lại một câu: "Không tồi, cố gắng lên làm rất tốt."
Vương Đang Đang: "..." Mẹ nó.
Lý Toản quay về phòng làm việc ngồi xem tài liệu, chính là hồ sơ "Dòng nữ thánh Maria" hắn bảo Vương Đang Đang điều tra, tổng cộng 14 phần hồ sơ, hắn xem những nơi gần thành phố Việt Giang trước, tốc độ rất nhanh, loại trừ những nơi hắn cho rằng không có khả năng, cuối cùng chọn 3 phần hồ sơ khả nghi nhất.
Trong đó một phần hồ sơ chỉ có tên và địa chỉ, rất tà đạo, ngay cả địa chỉ cũng rất xa lạ.
"Dòng nữ thánh Maria, Thâm Thủy Bộ, Hong Kong. Cha sứ: Hoắc Cảnh Sơn." Lý Toản trầm ngâm, ngẫm nghĩ về cái tên Hoắc Cảnh Sơn này, cuối cùng vẫn quyết định tìm Giang Hành.
Đó là quê quán của Giang Hành, y quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top