Chương 133 + 134

Giang Hành mặt mày tươi cười ngồi trên sô pha, đối diện là các *cảnh tẩu chừng 50 – 60 tuổi.

*Vợ cảnh sát.

Giữa hai bên ngăn cách một cái bàn trà, phân biệt rõ ràng, không ai nói chuyện.

Cách phòng khách chừng hai ba mét là thế giới của cánh đàn ông, cục trưởng Đồng chiếm cứ ghế gỗ lim bên phải, Tôn Quy Hạc ngồi trên ghế bành dựa vào tường bên trái, cúi đầu nhắm mắt phảng phất như ngủ say.

Một tủ rượu rỗng ngăn cách phòng ăn và phòng khách, Lý Toản dựa vào tủ rượu, loay hoay chơi cái bật lửa trong tay.

Các bác gái yên lặng không một tiếng động, cánh đàn ông thì câm như hến, với tư cách là người trong cuộc, Giang Hành và Lý Toản lại như không có chuyện gì, điềm tĩnh tự nhiên.

Một lúc lâu sau, bà Tôn – người từng là bông hoa thô bạo của Cục cảnh sát –  lên tiếng hỏi: "Họ gì?"

Giang Hành đáp: "Giang. Giang Hành, hành trong đinh hành châu dược."

Bà Tôn hỏi tiếp: "Hai cháu ở bên nhau từ lúc nào? Người lớn hai bên đã biết chưa? Có suy tính chuyện tương lai chưa?"

Giang Hành trả lời từng câu một: "Chúng cháu bên nhau hai ba tháng rồi. Mẹ cháu là bạn thân của cha mẹ Lý Toản, hiện tại chưa biết, cháu định đưa Lý Toản về gặp mẹ dịp Lễ Quốc Khánh. Còn chuyện tương lai... Hiện tại cháu có thể kết hôn, còn khi nào kết hôn thì tùy Lý Toản."

Nét mặt bà Đồng khá lạnh nhạt: "Ở nước ta, đồng tính luyến ái kết hôn không hợp pháp. Theo tôi thấy, tương lai trong lời cậu ngay cả pháp luật cũng không thừa nhận, quả thực quá qua loa!"

Các bác gái khác phụ họa theo, bày tỏ rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của Giang Hành.

Y vẫn giữ thái độ nho nhã lễ độ, mặt mày ôn hòa: "Kết hôn trong ý của cháu không chỉ có hai tờ giấy hôn thú, cháu sẽ đồng thời tuyên bố với gia tộc, tất cả bạn bè người thân, gồm cả luật sư của cháu sẽ biết Lý Toản là người bầu bạn duy nhất với cháu suốt quãng đời còn lại."

Bà Tôn: "Luật sư?"

Giang Hành nói tiếp: "Luật sư riêng của cháu, phụ trách quản lý tài sản và ngân quỹ của cháu. Tuy cháu không thích dùng tiền để đánh giá tình cảm giữa cháu và Lý Toản, nhưng với điều kiện tiên quyết là không được pháp luật công nhận, tài sản và thỏa thuận cùng chung tài sản có thể đại biểu cho thành ý của cháu."

Shhh! Cánh đàn ông sau tủ rượu ê cả răng.

Lý Toản hơi xúc động, quay đầu nhìn về phía Giang Hành, sao đột nhiên "giả ngầu" vậy?

Y kín đáo nháy mắt một cái với hắn, sau đó tiếp tục phát thẻ "con rể nhập môn thành ý" với các bác gái.

Tiếp theo trong bữa cơm, đối mặt với các cửa ải mà người lớn cố ý bố trí, Giang Hành ứng đối tự nhiên, hình tượng không đến mức hoàn mỹ đến nỗi không thể soi mói, nhưng các bác trai bác gái miễn cưỡng thỏa mãn, va va đập đập vô cùng nguy hiểm, cuối cùng coi như qua ải.

Sau khi ăn xong, mấy bác trai định tóm lấy Giang Hành uống trà, nhưng bị các bà xã đại nhân kéo vào căn hộ hàng xóm bàn bạc quan điểm. Bà Tôn là người cuối cùng đóng cửa, trước khi đi, bà ném cháu ngoại vào phòng làm bóng đèn.

Giang Hành khoác vai Lý Toản nói: "Thất đường hội thẩm đó nha đội trưởng Lý."

Lý Toản: "Dọa tè ra quần rồi?"

"Không đến mức, chỉ là sợ mất mật, cần cấp cứu."

"... Hô hấp nhân tạo?"

"Tới luôn."

"Em không ngại, nhưng anh có ngại không?"

Lý Toản liếc mắt nhìn về phía cậu bé mập mạp "phụng lệnh" bà Tôn ngồi chồm hổm trước mặt bọn họ.

Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn hai người cười cười, ngay giây sau bị một cái áo khoác ném lên đầu che khuất tầm mắt, cậu bé luống cuống tay chân muốn kéo cái áo khoác xuống, lại bị bàn tay người nào đó đè chặt trên đỉnh đầu kéo xuống không được.

Nhân cơ hội này, Giang Hành vòng tay ôm cần cổ Lý Toản đang muốn chạy, y kéo hắn lại gần, cúi đầu hôn lên bờ môi thấy chết không sợ còn buông lời giễu cợt.

Y dùng sức rất mạnh, có phần hung hãn cạy mở bờ môi đối phương, luồn đầu lưỡi vào trong càn quấy, ngay cả cơ hội cho Lý Toản thích ứng hô hấp cũng không cho, không giống trước kia dù đang ở trên giường, người bên dưới có càn rỡ cỡ nào thì y vẫn giữ phong độ quý ông mà dịu dàng mút hôn.

Lý Toản nghĩ thầm, hắn thật sự chọc Giang Hành rồi sao?

Một tay hắn chống lên sô pha gỗ, chống đỡ thân trên của Giang Hành gần như đè lên người hắn, tay kia ôm lấy cổ y, dưới cằm rất mỏi, tiếng nước bọt, tiếng ngấu nghiến nghe cực kỳ rõ ràng.

"Ưm..." Không thở được, cần cổ cũng mỏi không chịu nổi.

Bàn tay đang ôm cổ Giang Hành chuyển sang vỗ liên tục, cuối cùng y mới lưu luyến thả lỏng, buông hắn ra ổn định nhịp thở.

"Hai anh làm gì?!" Cậu bé mập mạp khó khăn xốc áo khoác lên, nháy mắt bùng nổ: "Anh... Ảnh muốn đè em chết ngộp!"

Lý Toản dựa lưng vào sô pha gỗ, lười biếng liếc cậu bé: "Em giết hắn đi, anh ủng hộ em."

Cậu bé thức thời, đã sớm nhận rõ bản thân không phải là đối thủ của Giang Hành, cũng phát hiện Lý Toản căn bản không có khả năng thiên vị cậu bé, dáng vẻ hung hăng phách lối nhanh chóng xìu xuống, rầm rì ngồi xổm xuống tiếp tục chơi Transformers của mình.

Lý Toản lên tiếng: "Uông Lâm Lâm, làm bài tập xong chưa?"

Cậu bé tên là Uông Lâm, nhũ danh Uông Lâm Lâm. Bé vừa nghe Lý Toản nhắc đến bài tập lập tức quýnh lên, tròng mắt đảo một vòng làm như không nghe thấy, còn nhỏ giọng tố cáo: "Anh, lúc nãy bà ngoại bảo em canh chừng hai anh, nếu hai anh hôn nhau thì em phải la to lên, mọi người sẽ xông vào bắt hai anh."

Giang Hành nhướng mày: "Thao tác rất cợt nhả."

Lý Toản: "Vậy em biết mình phải làm gì chưa?"

"Không biết." Uông Lâm Lâm cúi đầu chơi Transformers: "Anh, Uông Tiểu Hiểu lớp kế bên có một chiếc Bumblebee, em không có."

Lý Toản: "Mua cho em?"

Uông Lâm Lâm tiếp tục cúi đầu: "Chẳng biết Uông Tiểu Hiểu nhặt được một con Hello Kitty từ đống rác nào, Trương Dương Dương rất thích, mấy ngày nay luôn chơi với cậu ta."

Lý Toản: "... Mua cho em?"

Uông Lâm Lâm ngẩng mặt nở nụ cười tươi rói: "Cám ơn anh. Em không nhìn thấy gì hết. Chúc hai anh tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc!"

Giang Hành bậc cười, nhất thời có chút đồng tình với tâm trạng vui sướng của Uông Lâm Lâm, chắc chắn cậu bé không nghe ra âm cuối trong hai câu "Mua cho em" của Lý Toản hơi cao lên, là câu hỏi mà không phải là câu trần thuật.

Lý Toản hỏi tiếp: "Trương Dương Dương là bạn học của em hả?"

"Tuần trước là bạn gái của em, bị Hello Kitty của Uông Tiểu Hiểu lôi kéo đi rồi."

Uông Lâm Lâm ra sức biểu hiện chẳng thèm nhưng nét mặt vẫn toát lên vẻ không dám tin: "Sao Trương Dương Dương lại bị kẻ thứ ba Uông Tiểu Hiểu dụ đi chứ?! Chắc chắn là lỗi của Hello Kitty!"

Giang Hành cười đến ngã vào vai Lý Toản: "Lịch sử tình trường của bọn trẻ còn phong phú hơn chúng ta."

Uông Lâm Lâm nhìn đồng hồ trẻ em tiểu thiên tài đang đeo trên tay: "Uông Tiểu Hiểu và Trương Dương Dương muốn tới nhà em chơi."

Cậu bé đang nói thì tiếng chuông ngoài cửa truyền đến, cảnh tẩu đối diện mở cửa, sau đó là giọng một bé gái hỏi: "Xin hỏi đây có phải nhà của bạn Uông Lâm không ạ?"

"Trương Dương Dương!" Uông Lâm Lâm "gâu" một tiếng như chó bị đạp phải đuôi nhảy dựng lên, chạy ra mở cửa đồng thời gọi to: "Trương Dương Dương, mình ở đây nè."

Cánh cửa mở ra, Lý Toản nhìn thấy hai đứa bé chừng năm sáu tuổi, một nam một nữ, cả hai đeo cặp sách nhỏ, bé trai ôm một chiếc Bumblebee trong lòng, bé gái thì ôm một con búp bê nhồi bông bạc màu đã cũ.

Búp bê nhồi bông rất bình thường, đứng thẳng lên có chiều cao bằng bé gái.

Uông Lâm Lâm nhìn thấy bé gái, lập tức trở nên ngại ngùng lễ phép: "Hai cậu vào nhà đi."

Trương Dương Dương và Uông Tiểu Hiểu vào nhà, nghe Uông Lâm Lâm giới thiệu Lý Toản và Giang Hành, hai đứa nhỏ lễ phép chào: "Em chào hai anh."

Giang Hành mỉm cười: "Phải gọi là chú."

Lý Toản thì chẳng ừ hử gì mà chỉ gật đầu, thoạt nhìn không dễ tiếp cận.

"Mấy đứa tự chơi đi."

Ba đứa nhỏ đến khu vực nhi đồng ngồi chơi, hai đứa bé kia vốn còn câu nệ, nhưng có Uông Lâm Lâm, hai đứa nhỏ nhanh chóng thả lỏng.

Rảnh rỗi không có gì làm, Giang Hành cầm ngón tay Lý Toản ngắm nghía, hắn buồn ngủ, mí mắt cụp xuống, ngay lúc hắn sắp ngao du thiên ngoại thì đột nhiên bị một tiếng hét chói tai đánh thức.

"Đệt!" Lý Toản giật bắn, hắn đè huyệt Thái Dương đau buốt: "Chuyện gì xảy ra?"

Giang Hành đứng dậy: "Hình như là hai cậu bé đánh nhau."

Lý Toản vòng qua giá sách đến khu nhi đồng xem sao, phát hiện Trương Dương Dương đang khóc đến không thở ra hơi, còn Uông Lâm Lâm và Uông Tiểu Hiểu mà bọn họ cho rằng đang đánh nhau lại ngây ra như phỗng, đứng đờ tại chỗ.

"Xảy ra chuyện gì?" Lý Toản cau mày đi qua.

Gương mặt nhỏ nhắn của Uông Lâm Lâm trắng bệch, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, giọng nói đáng thương: "Anh..."

Ba đời nhà Uông Lâm Lâm đều là cảnh sát, cậu bé gan dạ hơn bạn bè cùng tuổi, cũng là ông vua con chơi đùa mạnh dạn nhất trong tiểu khu. Từ đó đến giờ Lý Toản chưa từng thấy cậu bé sợ hãi đến vậy, hắn lập tức bước nhanh nhảy vào.

"Anh ở đây, ai bắt nạt em?" Hắn vừa nói vừa nhìn sang Uông Tiểu Hiểu đối diện, lại thấy tình trạng cậu bé kia cũng không tốt, thậm chí còn lạnh run.

Giang Hành đi theo sau Lý Toản, y nhìn sang bé gái đang khóc thất thanh, nét mặt lập tức thay đổi, bước nhanh vài bước hai tay phân biệt che mắt Uông Tiểu Hiểu và Trương Dương Dương, ôm hai đưa bé nói: "Lý Toản, nhìn con búp bê nhồi bông dưới đất."

Lý Toản thuận thế nhìn sang, con búp bê nhồi bông vốn được bé gái ôm trong lòng bị ném dưới đất, một cánh tay bị xé rách, lộ ra vải bố bẩn thỉu bị nhét thêm vào bên trong.

Có thể là lúc hai cậu bé chơi đùa đã xảy ra tranh chấp, vô ý xé rách cánh tay búp bê, nhưng Uông Lâm Lâm không đến mức bị dọa sợ như vậy mới đúng.

Lý Toản đi về phía trước, góc nhìn mở rộng, rốt cuộc thấy rõ vật thể có hình dạng như cành cây khô màu đen bị nhét thêm vào phía dưới, con ngươi hắn lập tức co rút, theo phản xạ che mắt Uông Lâm Lâm đồng thời bế cậu bé đi.

"Bế đến căn hộ đối diện."

"Ừ."

Căn hộ đối diện là nhà của một vị chú bác khác, hai người gõ cửa, bà Đồng mở cửa, thấy hai người bế ba đứa nhỏ, nét mặt nghiêm trọng, bà không khỏi kinh ngạc: "Tụi nhỏ gây họa?"

Lý Toản đáp: "Xảy ra chút việc, các thím chăm sóc bọn nhỏ trước. Mấy đứa nhỏ bị hoảng sợ, nhớ trấn an bọn nhỏ."

Bà Đồng vội để mọi người tiến vào, bế lấy bé gái khóc đến không thở nổi đồng thời nhỏ giọng nỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Bà không nghĩ trong nhà mình có thể xảy ra chuyện gì được, đặc biệt tiểu khu này toàn là người nhà cảnh sát.

Giang Hành cũng nhỏ giọng đáp: "Trong con búp bê mang đến có một đoạn thi thể."

Y sẽ không nhìn sai, vật thể có hình dạng như cành cây héo đen kia là một bộ phận thuộc thi thể con người.

Bà Đồng hít sâu một hơi: "Đều nhìn thấy?"

Giang Hành gật đầu.

"Ôi cục cưng của bà, trẻ con bị ám ảnh tâm lý không nhỏ đâu. Hai cháu nhanh đi xử lý, bọn nhỏ giao cho mấy người chuyên nghiệp chúng ta là được."

Giang Hành: "Cám ơn." Y nhẹ buông đứa bé, so với Lý Toản thì y dịu dàng tinh tế hơn rất nhiều, khiến bà Đồng nhìn thêm vài lần, có ấn tượng mới tốt hơn một chút.

Sắp xếp mấy đứa nhỏ xong xuôi, các vị chú bác đều là cảnh sát đi theo Lý Toản và Giang Hành vào căn hộ đối diện, nơi phát hiện bộ phận thi thể. Bọn họ đều có kinh nghiệm phong phú, đầu tiên là lựa ra bộ phận thi thể giấu trong búp bê, sau đó bảo quản búp bê rồi báo cảnh sát lập chuyên án.

Lý Toản thông báo cho lão Tăng, Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh chạy tới, hắn gửi tin nhắn xong rồi đi vào phòng.

Trong phòng, khu vực nhi đồng được che chắn đơn giản, Tôn Quy Hạc, cục trưởng Đồng và Giang Hành đứng một chỗ, nhìn chằm chằm con búp bê nhồi bông bạc màu bị kéo rách lộ ra thứ được nhét thêm vào bên trong.

Bộ phận cơ thể nám đen khô quắt được nhét thêm vào phần dưới, nhìn hình dạng không phải cánh tay thì chính là chân.

Cục trưởng Đồng lên tiếng: "Phía dưới tủ ti vi có găng tay cao su."

Lý Toản tìm được hai cặp găng tay cao su trong tủ ti vi, hắn đưa cho Giang Hành một đôi, vừa đeo đôi còn lại vào tay vừa hỏi: "Lúc nãy nhìn rõ không?"

Giang Hành nhận lấy găng tay đeo vào: "Nhìn thấy xương ngón tay rồi. Búp bê thoạt nhìn 70 cm, phần thân chừng 40 cm, bên trong chứa được không nhiều lắm, không giấu được nhiều bộ phận thi thể, hẳn là chỉ có một cánh tay."

Hai người lần lượt bước vào khu vực nhi đồng, Lý Toản ngồi xổm xuống, đầu tiên lấy cánh tay khô ra đặt lên trên túi đựng rác bên cạnh, sau đó thò tay vào trong búp bê moi ra tất cả những thứ được nhét thêm vào. Đúng như lời Giang Hành, không tìm thấy bộ phận thi thể nào khác.

Lý Toản nói: "Con búp bê này đã bạc màu nghiêm trọng, nhìn không rõ nhãn mác, được giặt giũ nên bề ngoài thoạt nhìn tương đối sạch sẽ nhưng bên trong đen bẩn, vải vóc được nhét thêm vào bẩn loang lổ, có thể thấy được đã cũ."

Hắn chỉ vào mảng vết bẩn đen to tướng trên phần vải được nhét thêm vào búp bê: "Ẩm ướt dinh dính, nhìn không ra thành phần vết bẩn."

Giang Hành tiếp lời: "Cánh tay biến thành thây khô, không có hư thối, nơi vứt xác hẳn là tương đối khô ráo. Vết cắt chỉnh tề, sức lực của hung thủ rất lớn. Búp bê không rõ nhãn mác, không nhìn được nơi sản xuất và số mã vạch, rất khó điều tra theo số mã vạch. Hello Kitty này...?"

Lý Toản nhướng mày: "Quen hả?"

Giang Hành nghe ra dưới giọng nói bình tĩnh của hắn là vẻ châm chọc kín đáo, y đáp: "Giang Hạnh thích sưu tầm Hello Kitty."

Lý Toản đang che giấu ý cười khó nhận ra ở khóe môi, nghe vậy lập tức cảm thấy có lỗi, ngược lại Giang Hành cười với hắn, đối với cái chết của Giang Hạnh, y đã dần dần buông bỏ.

"Đây là dòng sản phẩm kỷ niệm 35 năm ra mắt Hello Kitty vào năm 2009, giá cả không thấp, người mua thường là người say mê Hello Kitty, mua để sưu tầm."

Lý Toản lập tức hiểu ra: "Ý của anh là những bộ phận thi thể khác rất có thể được giấu trong bụng những con Hello Kitty cùng series, hơn nữa Hello Kitty có khả năng thuộc về người bị hại chứ không phải hung thủ."

Vì những người say mê tuyệt đối sẽ không giày xéo đồ sưu tầm của mình.

Vả lại đồ lưu niệm phát hành theo dòng tròn năm đều có số lượng có hạn, giá cả rất đắt, người mua để sưu tầm tất cả sản phẩm của một dòng có khả năng rất cao sẽ chọn Website chính hãng đặt hàng, nguyên nhân là vì các cửa hàng phân phối trên mạng rất dễ cháy hàng một loại sản phẩm trong khi các sản phẩm khác vẫn còn.

"Phạm vi tìm kiếm lai lịch nạn nhân được thu nhỏ."

"Có thể hỏi cậu bé đã nhặt được búp bê, Uông Lâm Lâm nói Uông Tiểu Hiểu nhặt được một con búp bê đưa cho Trương Dương Dương, có thể chính là con búp bê này."

"Ba đứa nhỏ bị dọa sợ không nhẹ, chờ tư vấn tâm lý xong rồi hãy hỏi."

Lý Toản và Giang Hành đứng rất gần, giọng nói không lớn, bầu không khí khiến người ngoài không chen lọt.

Cục trưởng Đồng không tán thành: "Giang Hành là người thường, không được tham gia phá án, Lý Toản sơ suất rồi."

Trình Vi Bình gật đầu, có lý.

Tôn Quy Hạc lên tiếng: "Không cần nghiêm khắc như vậy đâu. Tôi nghe nói hai đứa nó thường xuất hiện ở hiện trường án mạng, hai người hỗ trợ nhau, tốc độ phá án tăng nhanh. Giang Hành cũng là đồng chí nhân dân tốt, ông cứ coi như hắn là nhân viên ngoài biên chế, cố vấn đặc biệt của Đội hình sự phân cục. Đó là một tấm gương tốt."

Trình Vi Bình gật đầu, cũng có lý.

Cục trưởng Đồng hừ lạnh, không phản đối cũng không đồng ý.

Tôn Quy Hạc cười ha hả, dáng vẻ hiền lành dễ tính, mà ở đây, ngoại trừ mấy người vai dưới thì không ai nghĩ ông thật sự là một ông lão hiền lành.

Ba mươi phút sau, nhóm Trần Tiệp và lão Tăng chạy tới, mang vật chứng và bộ phận thi thể đi.

Cục trưởng Đồng nói với Lý Toản: "Chú sẽ chờ thím hỏi chuyện bọn nhỏ, cố gắng hỏi xem nhặt búp bê ở đâu. Mọi người về phân cục trước đi."

Lý Toản: "Vâng. Lần tới cháu và hắn... lại đến một chuyến."

Cục trưởng Đồng phất phất tay: "Đi đi. Để chú bớt lo một chút, chú cám ơn trời đất."

Lý Toản chắp tay nói một câu "Cám ơn chú" rồi chạy mất.

Bộ phận thi thể và vật chứng về đến phân cục, lập tức được đưa đến Đội điều tra dấu vết hiện trường và khoa pháp y. Sau khi có kết quả xét nghiệm khám nghiệm tử thi, mọi người lục tục đi vào phòng họp, Chung Học Nho đẩy gọng kính trượt xuống mũi lên, ra hiệu cho Vương Đang Đang mở Power Point.

Trong Power Point xuất hiện một tấm hình, là một đoạn cánh tay nám đen khô quắt, Chung Học Nho lên tiếng: "Đây là cánh tay phát hiện trong bụng búp bê, tay trái người chết, nạn nhân là nữ. Thông qua xương cánh tay trái, suy đoán nạn nhân cao chừng 1m55. Kiểm tra đo tuổi xương, phỏng đoán nạn nhân có lẽ giữa 15 – 17 tuổi."

Trần Tiệp ngạc nhiên: "Nhỏ như vậy?"

Chung Học Nho: "Tàn khốc hơn còn ở phía sau." Hắn trượt xuống tấm hình bên dưới rồi nói tiếp: "Đây là phần vải được nhét thêm vào trong búp bê, thấy vết bẩn đó không? Kiểm tra thành phần vết bẩn, chủ yếu là thịt nát, rượu trắng, lượng lớn muối trắng. Còn nữa, kiểm tra bộ phận thi thể, phát hiện bộ phận này đã được cố ý xử lý."

Quý Thành Lĩnh: "Xử lý thế nào?"

Chung Học Nho: "Sấy khô."

Quý Thành Lĩnh: "???"

Trần Tiệp: "Không phải chứ."

Lý Toản: "Nghe giống như thịt ướp muối rồi sấy khô."

Chung Học Nho: "Đội trưởng Lý nói đúng rồi đó."

"Ọe!" Tiếng nôn mửa liên tục vang lên trong phòng họp.

Chung Học Nho nói tiếp: "Nạn nhân bị giết, bị phân xác, có lẽ vì để xử lý thi thể, hung thủ nấu các bộ phận cơ thể lên. Để che giấu mùi hôi thối, trước khi nấu gã bôi lên rất nhiều muối trắng, sau đó đổ thêm rượu trắng, nấu chín vừa phải thì vớt ra sấy, sau đó nhét vào trong búp bê nhồi bông. Đây đại khái là nguyên nhân chủ yếu các bộ phận cơ thể biến thành thây khô mà không thành xương trắng."

"Vải vóc được nhét thêm vào chỉ dính thịt nát, không có cục máu, chứng tỏ thịt đã được nấu chín."

"...Ọe!" Tiếng nôn mửa lại tăng lên.

Trần Tiệp: "Tôi không bao giờ ăn thịt khô nữa."

Quý Thành Lĩnh mặt mày trắng bệch: "Đừng nhắc đến hai chữ kia."

Lão Tăng hoài niệm nói: "Non nớt." Ngay giây sau anh chuyển đề tài, nghiêm túc nói: "Thủ pháp gây án tàn nhẫn, hung thủ có tâm lý biến thái, quá trình xử lý bộ phận thi thể hẳn rất yên tĩnh, gã còn cho rượu trắng và muối trắng vào rồi sấy khô... Người bình thường đối mặt với thi thể đồng loại theo bản năng đều sợ hãi, vậy mà hung thủ làm như xử lý thức ăn, gã không ăn thịt người đó chứ?"

"Có khả năng này." Một cảnh sát hình sự lớn tuổi ngồi đối diện lên tiếng: "Tôi nhớ tới một vụ án chưa phá nổi tiếng trong giới cảnh sát chúng ta, hung thủ cắt nạn nhân thành hơn hai ngàn miếng thịt, còn nấu cái đầu, có điều không biến thái đến nỗi sấy khô."

"Bộ phận cơ thể giấu trong búp bê cũng rất kỳ quái, nếu trước đó đã phân thây, nấu chín, sấy khô, sao còn giấu trong búp bê để vứt xác? Có rất nhiều cách để vứt xác, sao lại chọn phương pháp rườm rà như vậy? Nếu đã sấy khô bộ phận thi thể, hẳn còn nhiều cách xử lý kín đáo khác, sao lại giấu ở nơi dễ dàng bị phát hiện như búp bê?"

Một cảnh sát hình sự kỳ cựu khác cũng hoài nghi không giải thích được: "Còn là búp bê kỷ niệm năm giá cả đắt đỏ."

Đối mặt với các cảnh sát hình sự lớn tuổi đầy kinh nghiệm, mấy người trẻ tuổi như Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh có chút đỡ không nổi, có lẽ kiềm chế được không lên tiếng đã là biểu hiện tố chất tốt rồi.

Quý Thành Lĩnh lần nữa cảm thụ sâu sắc cậu đã ngu xuẩn đến cỡ nào khi vừa đến phân cục Đông Thành, chỉ mới nghe lời đồn đãi mà đã tin tưởng không nghi ngờ gì.

Các cảnh sát hình sự lão làng này rõ ràng còn là lão tướng dũng mãnh hung tàn.

Lý Toản xoa xoa cằm, như có điều suy nghĩ: "Hung thủ là một tên biến thái, gã và nạn nhân có quan hệ nhất định, hai bên quen biết, không phải ngẫu nhiên mưu sát."

Trần Tiệp: "Lão đại, sao anh xác định hung thủ quen biết nạn nhân?"

Lý Toản đáp: "Búp bê. Đây là phiên bản đặc biệt phát hành kỷ niệm năm ra mắt, mà trong búp bê chỉ có cánh tay nạn nhân, các bộ phận thi thể khác có khả năng bị giấu trong búp bê cùng series."

"Người mua búp bê này nhất định là người sưu tầm yêu thích Hello Kitty, tuyệt đối không nỡ dùng chúng để giấu thi thể."

"Nói không chừng hung thủ đặc biệt biến thái, dùng chúng chế tác thành đồ sưu tầm đặc biệt yêu thích?"

"Nếu là đồ sưu tầm thì sẽ cất kỹ, không vứt đi. Vết bẩn bên trong búp bê chứng tỏ nó đã bị vứt bỏ nhiều năm, nếu không phải đồ sưu tầm, không thuộc về hung thủ, vậy thì chính là của nạn nhân. Hiện trường án mạng đầu tiên rất có thể chính là tại nhà của nạn nhân. Nếu là giết người ngẫu nhiên, sao hung thủ có thể phân thây, nấu chín, sấy khô, giấu xác và vứt xác ở nhà nạn nhân, một loạt trình tự mà không bị phát hiện?"

Trần Tiệp chợt hiểu ra: "Đáp án chỉ có một, hung thủ là người quen của nạn nhân. Nếu là người quen thì dễ điều tra động cơ gây án rồi, giết người vì tình, tiền hay báo thù. Phương pháp hung thủ xử lý nạn nhân... Em nhìn thế nào cũng thấy gã đang thích thú, không giống giết người vì tình, tiền hay báo thù!"

Lý Toản: "Suy đoán có lý, có khả năng này."

Trần Tiệp đắc ý: "Không uổng công em đọc các vụ án cũ của phân cục."

Lý Toản nói tiếp: "Các suy đoán trên đều là manh mối, hiện tại phải điều tra lai lịch nạn nhân trước. Lão Chung, có thể khôi phục ngày tháng và mã đơn hàng trên nhãn mác của búp bê không?"

Chung Học Nho đáp: "Ăn mòn quá nghiêm trọng, rất khó, nhưng em sẽ cố hết sức."

"Tốt." Lý Toản phân công cho Trần Tiệp và lão Tăng: "Hai cô cậu dẫn người đi điều tra các cửa hàng và Website bán Hello Kitty trong thành phố Việt Giang, tìm xem ghi chép mua búp bê phát hành kỷ niệm 35 năm ra mắt vào chín năm trước, chú trọng tìm đơn hàng sưu tầm đủ bộ."

Tìm kiếm búp bê phát hành kỷ niệm được bán nguyên bộ từ trực tuyến đến ngoại tuyến trong toàn bộ thành phố Việt Giang, không bao gồm bọn đầu cơ, hành động này chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Nhưng hiện tại không có manh mối, đành phải làm theo phương pháp ngu ngốc nhất.

Lúc này tiếng gõ cửa phòng họp vang lên, một cảnh sát hình sự nói: "Đội trưởng Lý, bên ngoài có người tìm anh."

Viên cảnh sát còn đang nói thì Giang Hành đã xuất hiện sau lưng cậu ta, y mặc quần áo bình thường thoải mái, một tay đút vào túi, nét mặt tươi cười chào hỏi mọi người trong phòng họp.

Y đã quen với Đội hình sự, vừa lên tiếng liền được mọi người chào hỏi lại.

"Có việc?" Lý Toản đứng dậy đi qua, nhỏ giọng nói: "Anh không thể ỷ là người nhà mà tùy tiện xông vào."

Giang Hành bị hai chữ "người nhà" khiến tâm trạng lên mây: "Anh mang tin tức tới."

Lý Toản: "?" Hắn lập tức nói tiếp: "Thím Đồng hỏi được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #lkjhgfdsa