Chương 1: Rất thích chàng


Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn.

Một đứa bé trai diện mạo tuấn tú,người mặc cẩm y màu tím nổi bật thân phận tôn quý, dưới vầng trán đẹp là đôi tròng mắt đen ngang bướng,mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng toát ra khí thế vương giả.

Dầu gì thân cũng là thiếu trang chủ thiên hạ đệ nhất sơn trang, phụ thân lại là minh chủ võ lâm,thân phận thằng bé trai thật đúng tôn quý.

"Tẫn nhi, lại đây." Đàm Dung Nghiêm cất giọng nhẹ gọi.

"Phụ Thân." Nghe phụ thân gọi, Đàm Đài Tẫn nhanh chân bước đến nhưng ánh mắt lại chuyển sang trên người tiểu cô nương đứng bên cạnh phụ thân.

Tiểu cô nương niên kỉ cũng xấp xỉ hắn, gương mặt thanh tú,dưới lông mày cong cong là đôi mắt hạnh to tròn lấp lánh,đôi môi nho nhỏ khẽ nhếch nụ cười ngọt ngào, xiêm y màu xanh nhạt là nàng như búp bê ngoan ngoãn.

Đàm Đài Tẫn nhướng lông mày tự cao liếc một cái rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt sang nơi khác.

Loại cô nương ngoan ngoãn thế này hắn đã thấy nhiều không cảm thấy hứng thú lắm.

Dường như phát hiện suy nghĩ trong lòng đứa bé trai, tiểu cô nương không để lại dấu vết hơi nhướng mày, miệng củ ấu nhìn như giương cao lại không phải giương, mắt tiệp rũ xuống che kín giảo hoạt lóe lên rồi biến mất.

"Tẫn Nhi, đây là Diệp thúc thúc bạn tốt của phụ thân." Đàm Dung Nghiêm giới thiệu với nhi tử .

"Diệp thúc thúc, thúc khỏe chứ." Đàm Đài Tẫn hữu lễ chào hỏi.

"Tốt! Đàm Dung Huynh, nhi tử của huynh thật ngoan." Diệp Bá Thiên khen ngợi, nhìn khí độ đứa bé này lớn lên nhất định không tầm thường.

"Nào có, Tiểu Vụ cũng không tệ mà! Dịu dàng thùy mị sau này nhất định là một cô nương tốt." Đàm Dung Nghiêm cười ha ha theo.

Nghe bạn tốt khen trên khuôn mặt Diệp Bá Thiên xuất hiện nụ cười cứng ngắc, cúi đầu liếc nữ nhi.

Dịu dàng thùy mị sao? Đó chỉ là mặt ngoài thôi, nữ nhi nhà ông cá tính thế nào ông làm phụ thân lẽ nào không biết? Nhưng bất quá không nên vạch trần, đành phải cười khan ứng phó.

"Ta nhớ Tiểu Vụ sinh sớm hơn Tẫn Nhi ba tháng " Đàm Dung Nghiêm đang nói, chuyển đầu hướng sang nhi tử nói: "Tẫn Nhi, dựa theo vai vế, con phải gọi Tiểu Vụ một tiếng tỷ tỷ mới đúng."

"Hả?" Đàm Đài Tẫn nhướng mày,chán ghét nhìn sang Diệp Tịch Vụ.

Muốn hắn gọi nàng là tỷ tỷ? Hắn không muốn!

"Vì sao? Nàng không lớn bằng con!" Đàm Đài Tẫn mím môi, không nghe theo đáp, ánh mắt khiêu khích bắn thẳng về phía Diệp Tịch Vụ.

Nhận được khiêu khích, Diệp Tịch Vụ không tức giận, đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào.

"Tẫn Nhi, thái độ của con là thế nào?" Đàm Dung Nghiêm thấy thế,nhíu lại lông mày.

"Đàm Dung thúc thúc, không sao, ba tháng cũng không kém bao nhiêu,con cùng tiểu Tẫn xưng ngang hàng cũng được mà." Diệp Tịch Vụ dịu dàng nói, gương mặt nhỏ nhắn vẫn mang theo nụ cười ngây thơ.

Tiểu Tẫn? Nghe Diệp Tịch Vụ gọi mình, Đàm Đài Tẫn lập tức nhíu mày.

"Nàng không được gọi ta như thế!" Tiểu Tẫn? Thật buồn nôn!

"Tẫn Nhi!" Thấy nhi tử vô lễ, Đàm Dung Nghiêm có chút tức giận.

"Không sao, không sao." Diệp Bá Thiên vội vã lên tiếng." Tiểu hài tử mà cứ để bọn chúng vui đùa, chúng ta hãy đến nơi khác hàn quyên !"

Vừa nói ông vừa kéo lấy Đàm Dung Nghiêm rời khỏi, trước khi rời đi không quên trợn mắt nhìn nữ nhi,muốn con bé đừng giỡn quá mức!

Thấy phụ thân cảnh cáo, Diệp Tịch Vụ khuôn mặt vô tội chuyển đầu nhìn về phía Đàm Đài Tẫn, thấy hắn khẽ hừ, không thèm quan tâm đến nàng, xoay người muốn rời khỏi đây.

"Tẫn đệ đệ, đệ bỏ lại khách thế này thật sự không tốt lắm đâu?" Thanh âm mềm mại dễ nghe từ đôi môi nhỏ bật ra.

Đàm Đài Tẫn nhanh chóng dừng lại người, quay lại trừng mắt nàng.

"Nàng mới gọi tôi là gì?" Do hắn nhìn nhầm sao? Sao cảm giác gương mặt đáng yêu như búp bê vừa rồi biến đâu mất rồi?

"Tẫn đệ đệ đấy! Không phải đệ nhỏ hơn tỷ ba tháng sao?" Diệp Tịch Vụ vẫn cười chẳng qua nụ cười pha thêm chút tà khí.

"Câm mồm! Không được gọi ta như thế!" Đàm Đài Tẫn giận giữ trừng mắt nhìn nàng.

"Không được! Đệ sao có thể nói chuyện với Tiểu Vụ tỷ tỷ thế chứ hả?" Diệp Tịch Vụ không đồng ý nhìn hắn." Như vậy là không ngoan!"

"Nàng. . . . ." Đàm Đài Tẫn nghi ngờ mở to mắt nhìn nàng, cùng một người nhưng cảm giác khác hẳn, hắn bắt đầu hiểu xảy ra chuyện gì.

"Nàng giả vờ nghe lời sao ?" Hắn rống to, gương mặt tuấn mỹ ánh lên vẻ kinh ngạc.

Diệp Tịch Vụ không để ý tới kinh ngạc trên mặt hắn, chỉ từ từ đi về phía hắn, nàng thấp hơn hắn một chút, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt hắn.

"Ngoan, gọi một tiếng tỷ tỷ để tỷ nghe thử." Ha ha! Thật vui nha, ai bảo khuôn mặt hắn mang theo nét khinh thường làm nàng muốn đùa thêm.

"Đừng đụng ta!" Đàm Đài Tẫn đẩy ra bàn tay Diệp Tịch Vụ, không thích bị người ngoài xem như tiểu hài tử, tròng mắt đen tức tối nhìn chằm chằm nàng." Gạt người ta rất vui vẻ sao? Nàng không sợ ta vạch trần mặt thật?"

Hắn ghét nhất người giả dối cho nên hắn hiện rất ghét tiểu cô nương dối trá trước mắt!

"Không sợ! Dù sao đệ có nói người ta cũng không tin." Diệp Tịch Vụ cười vui vẻ tràn đầy tự tin.

Trước mắt chỉ là một đứa nhóc muốn đấu với cô, còn kém xa lắm!

"Đệ thật không gọi ta là tỷ tỷ?" Nàng thật rất muốn nghe hắn gọi!

Loại người cá tính kiêu ngạo như hắn, có thể bắt hắn cúi đầu nhất định rất thú vị.

"Còn lâu mới gọi! Cút ra!" Đàm Đài Tẫn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn nàng có phần khó chịu.

"Được rồi!" Thấy hắn kiên trì Diệp Tịch Vụ cũng không miễn cưỡng "Vậy đừng trách tỷ."

Nói xong, ngón tay nhẹ bắn về hướng hắn.

"Nàng . . . . ." Đàm Đài Tẫn bị động tác kỳ lạ của cô làm cho ngẩn người.

"Đến, gọi một tiếng tỷ tỷ để ta nghe." Mang theo nụ cười ngọt ngào, Diệp Tịch Vụ ra lệnh.

Ai muốn gọi nàng là tỷ tỷ chứ! Đàm Đài Tẫn trong lòng hừ lạnh nhưng lại phát hiện thanh âm không tự chủ từ trong miệng phun ra. "Tỷ. . . . . . Tỷ tỷ."

Xảy ra chuyện gì rồi?

"Ngoan!" Diệp Tịch Vụ vui vẻ, vỗ vỗ đầu của hắn.

"Đáng chết! Nàng đã làm gì ta hả?" Đàm Đài Tẫn rống giận.

"Chẳng qua hạ chút thuốc để đệ nghe lời mà thôi." Diệp Tịch Vụ nháy mắt mấy cái, vẻ mặt ngây thơ.

"Nàng! Nhanh đưa thuốc giải cho ta!" Đàm Đài Tẫn sắc mặt đỏ lừ khống chế không được lửa giận, đưa tay sẽ muốn kéo nàng.

"Đứng lại! Không cho phép động!" Diệp Tịch Vụ vội vã ra lệnh.

Thân thể muốn chuyển động lập tức dừng lại.

"Diệp Tịch Vụ!" Đàm Đài Tẫn hét to.

"Tỷ ở đây, không cần gọi lớn tiếng thế." Nàng vẫy vẫy ngón tay." Động thủ với cô nương là không tốt! Điểm này đệ muốn thử sao."

"Ta không nói muốn đánh nàng!" Nàng lên án làm hắn càng thêm bực bội, đường đường nam tử hán hắn sẽ không đánh nữ nhân." Ta chỉ muốn nàng đưa thuốc giải!"

"Đệ bảo ta đưa thuốc giải, ta phải đưa sao?" Liếc hắn một cái,tên nhóc này thật thú vị ah "Tẫn đệ đệ, đừng quá ngây thơ." Vừa nói vừa vỗ nhẹ lên mặt hắn.

"Không được vỗ mặt của ta!" Cử động của nàng làm hắn chán ghét.

"Được rồi!" Diệp Tịch Vụ rất phối hợp, đổi sang sờ đầu hắn. "Ngoan đó!"

"Diệp. Tịch. Vụ" Sờ đầu còn vũ nhục hơn, Đàm Đài Tẫn tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có khát vọng muốn giết người.

"Thế nào? Tẫn nhi, con làm gì mà la to thế." Xa xa Đàm Dung Nghiêm cùng Diệp Bá Thiên đã đi lại.

Diệp Tịch Vụ thấy tình trạng đó vội vã giả bộ cười hì hì, hạ giọng ra lệnh. "Không được tức giận, cười!"

Đàm Đài Tẫn không muốn nhưng không thể khống chế mình chỉ có thể thuận theo mệnh lệnh của nàng mà làm.

Cảm giác này. . . . . . Thật đáng chết mà!

"Đàm Dung thúc thúc, vừa rồi tiểu Tẫn đã gọi cháu là tỷ tỷ rồi đấy!" Cười xuất hiện má lúm đồng tiền, Diệp Tịch Vụ khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên

"Thật?" Đàm Dung Nghiêm không thể tin được,nhi tử ông rất bướng bỉnh cùng kiêu ngạo sao lại chịu thỏa hiệp?

"Thật đấy!" Diệp Tịch Vụ dùng sức gật đầu." Tẫn đệ đệ, đệ nói đúng không?"

Trong lúc nói chuyện, nàng lại nhỏ giọng nói "Đệ đệ ngoan, mau gọi tỷ tỷ."

"Tỷ, tỷ tỷ. . . . . ." Nữ nhân đáng chết, hắn muốn giết nàng!

"Ai ya! Là thật !" Đàm Dung Nghiêm giấu không được kinh ngạc "Tiểu Vụ, xem ra chỉ có cháu mới thu phục đứa con kiêu ngạo bướng bỉnh của thúc. Diệp huynh, nữ nhi của huynh thật tài giỏi!" .

"Ha ha! Nào có, nào có." Diệp Bá Thiên phụ họa cười khan, ánh mắt liếc sang nhìn thấy phẫn nộ trong mắt Đàm Đài Tẫn, lại thấy nữ nhi cười đến khuôn mặt vô tội, trong bụng thầm hiểu rõ mọi chuyện.

Đứa nhóc đáng thương, xem ra trúng độc thủ của nữ nhi ông rồi.

Diệp Tịch Vụ cười phụ họa, đôi mắt xinh đẹp khẽ lườm Đàm Đài Tẫn đương nhiên cũng nhìn rõ tức giận trong mắt hắn.

"Đệ đang giận sao?" Dịu dàng dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được để hỏi" Đáng tiếc, bây giờ chỉ có đệ nghe thấy lời của tỷ."

Nói xong còn cho hắn một ánh mắt ranh mãnh cùng hai tiếng cười khẽ.

Đàm Đài Tẫn chỉ có thể cắn răng ghi hận, từ đó về sau hắn và Diệp Tịch Vụ, Thề không độ trời chung!
__________________
Rất thích chàng

Thích đến không biết bản thân phải làm thế nào

Không thể làm gì khác hơn luôn trêu chọc chàng

Muốn chàng vĩnh viễn nhớ đến ta
_____________________

"Nữ nhân đáng chết !"

Một tiếng gầm nhẹ từ một sân vườn khác trong Đàm Dung sơn trang truyền đến.

Đàm Đài Tẫn siết chặt tờ giấy trong tay,trán nổi đầy gân xanh, ánh mắt lạnh băng trừng to nhìn mẫu giấy trong tay, hận không đem chủ nhân lá thư này hung hăng hủy đi nuốt vào bụng.

Nghĩ đến hắn Đàm Đài Tẫn thân là thiếu trang chủ thiên hạ đệ nhất sơn trang,từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thân phận tôn quý được người khác đến nịnh nọt.

Mà hắn cuồng ngạo khinh thường dựa dẫm danh tiếng trong nhà chỉ muốn tự bản thân xông pha giang hồ đoạt lấy danh tiếng.

Năm hắn gần mười sáu dựa vào một thân khí phách võ nghệ, một mình xông vào hang ổ sơn tặc không ai dám đến, chỉ dựa vào một mình giúp phá tan sơn trại mà quan phủ mấy chục năm qua chưa thể tiêu diệt từ đó vang danh thiên hạ.

Trên giang hồ đã đặt danh hiệu cho hắn là "Ngọc kiếm công tử", không chỉ khen hắn võ nghệ cao cường còn khen ngợi hắn dung mạo tuấn mỹ như ngọc .

Dưới đôi mày kiếm là tròng mắt đen thâm thúy, sống mũi cao thẳng,môi mỏng tạo thành dung nhan tuấn mỹ nhất, tôn lên vóc người cao ngất luôn mặc y phục màu tím,xem ra dường như chỉ có ở quý công tử.

Mà hai đầu lông mày tôn quý để lộ khí khái cuồng ngạo nhìn vào hắn thoạt nhìn như vương giả luôn là tiêu điểm trong tầm mắt mọi người,đới tượng thầm mến của các danh gia khuê nữ.

Bất luận gia thế hay điều kiện bản thân đủ để mọi người mơ tướng,hơn nửa mọi người còn truyền nhau hạ nhiệm võ lâm minh chủ nhất định là hắn.

Mặc dù mới gần hai mươi tuổi nhưng Đàm Đài Tẫn đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới võ lâm.

Ngoài ra hắn cũng không sợ sệt bất luận kẻ nào, bất cứ ai hắn đều lạnh lùng đối đãi, dung mạo tuấn mỹ cho tới bây giờ chưa hề biết dao động.

Đúng vậy, bình thường mà nói là thế nhưng chỉ khi đối mặt với một người, vẻ mặt tĩnh táo của hắn sẽ rạn nứt hóa thành phủ đầy lửa giận.

Diệp Tịch Vụ- Kẻ địch đời này của hắn!

Từ ngày biết nàng đến nay, hắn chỉ biết bản thân hết gặp xui xẻo này đến xui xẻo khác!

Mỗi lần đều bị nàng lừa gạt, muốn phản kháng nhưng hết lần này tới lần khác nàng tinh thông dùng độc không người nào là địch thủ của nàng cho dù hắn võ nghệ có lợi hại hơn nữa cũng không thể dùng, nàng dùng độc hắn liền gặp hạn!

Mà lần nào nữ nhân kia cũng lợi hại đến mọi người đều cho nàng vô tội, rõ ràng nàng bắt nạt hắn, bất kể hắn cố gắng hết sức giải thích kết quả không ai chịu tin hắn.

Mỗi người đó bao gồm phụ thân hắn, mẫu thân hắn đều cho Diệp Tịch Vụ là cô nương dịu dàng, ngọt ngào, ngoan ngoãn, ngây thơ . . . . . .

Cô nương tốt như thế sao có thể đấu lại đứa con cưng bản tính kêu ngạo khinh người kia chứ?

Cho nên mọi người cảnh báo hắn, không được bắt nạt Tiểu Vụ tỷ tỷ.

Tốt lắm! Tốt nhất hắn bắt nạt được nàng rồi tính!

Nữ nhân dối trá này chỉ biết dùng vẻ mặt ngọt ngào lừa người, lần nào mọi người cũng tin răm rắp cho rằng cô dịu ngoan như mặt ngoài.

Chỉ có hắn cùng người nhà nàng biết được mặt thật của nàng.

Không biết hắn đã làm gì được nàng xem trọng, từ mười tuổi gặp được nàng liền bắt đầu, suốt mười ba năm cho đến hiện tại vẫn còn tiếp diễn.

Muốn phản kháng lại không thể phản kháng, đường đường một nam tử hán bị một cô nương đùa bỡn trong lòng bàn tay, càng nghĩ càng không cam lòng.

Càng nghĩ Đàm Đài Tẫn càng nổi lửa, hắn là người có tự ái cao không thể dễ dàng cúi đầu.

Nhưng chỉ có với Diệp Tịch Vụ, hắn không chịu cúi đầu cũng phải cúi đầu, nàng tùy tiện dùng chút thuốc là có thể bắt hắn biết điều nghe lời. Hắn giống như đầy tớ của nàng, bị nàng sai bảo còn không được kháng cự.

Nghĩ đến thật là uất ức! Tựa như bây giờ, nàng chỉ tùy tiện gửi một phong thư, hắn phải biết điều nghe lời.

Đàm Đài Tẫn cúi đầu nhìn tờ giấy bị mình siết có nhiều nếp nhăn, chữ viết phía trên rất thanh tú--

Tẫn đệ đệ:

Buổi tối đến tìm ta.

Không đến. . . . . . Đệ nhất định phải chết!

Khẩu khí mạnh mẽ mang theo uy hiếp để Đàm Đài Tẫn nhìn bụng càng nóng rực.

"Nàng bảo ta đi, ta phải đi sao?" Cắn răng từ kẽ răng nói ra một câu.

Đường đường nam tử hán tuyệt không nghe sai bảo của người khác! Đàm Đài Tẫn hừ lạnh, lòng bàn tay hơi dùng lực tờ giấy nhất thời hóa thành mảnh nhỏ, không lưu lại ba dòng chữ khiến người bốc hỏa.

Hắn Đàm Đài Tẫn sẽ không biết điều nghe lời nàng!

...........

Chuyện vui nhất chính là trêu chọc hắn!

Cánh môi xinh đẹp nhếch lên nở nụ cười, Diệp Tịch Vụ ưu nhàn rỗi ngồi trên ghế quý phi, chậm rãi nhấp một ngụm trà Long Đĩnh.

Nàng tư thái ưu nhã, xiêm y màu trắng tôn lên thanh lệ thoát tục, mái tóc dài đen như tơ rũ xuống làn da trắng như tuyết, cánh môi màu hồng tự nhiên,đôi mắt trong vắt như sao trên trời, nhẹ nhàng chuyển động trở nên ngây thơ vô tội.

Nếu hỏi Cảnh Dương Thành, bốn tỷ muội nhà họ Diệp bạn muốn lấy ai nhất, nhất định câu trả lời là Diệp Tịch Vụ!

Nghĩ lại Tam tiểu thư nhà họ Diệp là người bình thường nhất, dáng ngoài dịu dàng cất tay nhấc chân tao nhã xinh đẹp,khẽ mỉm cười thôi đã đoạt mất lòng người, khiến đối phương động lòng vì nàng.

Cô nương như vậy đúng là tiên nữ trong lòng nam nhân. Sau khi cô tròn mười lăm tuổi thì cả đống người đạp nát của nhà Diệp gia muốn lấy Tam tiểu thư Diệp gia về nhà.

Đương nhiên đều bị Diệp Bá Thiên từ chối. Ông không phải không muốn gả nữ nhi chẳng qua ông không có gan gả.

Nữ nhi nhà ông tính cách thế nào bộ ông không biết sao?

Nhìn Diệp Tịch Vụ mặt ngoài hiền lành nghe lời thật ra gian trá giảo hoạt như hổ, trong bụng đủ mưu ma chước quỷ, chỉ có người không biết mới sẽ bị con bé lừa gạt.

Mà con bé rất giỏi dùng độc, trên người một đống độc vật cổ quái kỳ lạ, tùy tiện lấy ra một món cũng đủ khiến người hoảng sợ không dám chọc giận con bé.

Cho nên nếu không có sự đồng ý nữ nhi, Diệp Bá Thiên chết cũng không dám gả con ông ra ngoài.

Vì vậy nữ nhi mặc dù đã hai mươi ba tuổi là gái lỡ thì vẫn chưa đính hôn với ai, là nữ nhi duy nhất nhà họ Diệp chưa xuất giá.

Nếu hỏi Diệp Bá Thiên có muốn gả nữ nhi hay không? Ông đương nhiên muốn! Rất muốn luôn! Nhưng ông không dám!

Cho nên cũng chỉ có thể ngậm lấy nước mắt, cầu mong có nam nhân nào đó mờ mắt nhanh chóng cưới nữ nhi duy nhất của ông đi thôi! Nữ nhi của ông quá kinh khủng, ông không dám chọc nha!

"Nữ nhi, con thật không yêu thích nam nhân sao?" Đi vào phòng nữ nhi, Diệp Bá Thiên cẩn thận chậm rãi hỏi.

Diệp Tịch Vụ thản nhiên liếc mắt sang phụ thân, ánh sáng trong con ngươi nhẹ chuyển, gật gật đầu."Có nha!" Hơn nữa còn rất thích đấy!

Nghe nữ nhi nói có, Diệp Bá Thiên ánh mắt lóe sáng,vội vã hỏi: "Có? Vậy là ai?Phụ thân ngay lập tức bắt hắn đến cưới con!" Khó được có người nữ nhi chịu quan tâm, ông dù có liều chết cũng phải bắt cho bằng được nam nhân đó để dâng hiến cho nữ nhi.

"Không cần, con sẽ tự mình ra tay." Diệp Tịch Vụ vẫy vẫy tay, nàng không cần phụ thân quản nhiều chuyện, nam nhân nàng muốn nàng sẽ theo đuổi.

"Nhưng tuổi con cũng không còn nhỏ..." Diệp Bá Thiên nói thầm,cũng hai mươi ba tuổi còn gì, nếu không gả sẽ không ai thèm lấy !

Nghĩ năm ấy thiếu chút bị đạp nát cả cửa, hôm nay chỉ còn hai ba con mèo nhỏ thỉnh thoảng đến cầu thân.Hu hu. . . . . . Năm đầu không ai muốn lấy gái lỡ thì ah!

"Được rồi! Năm nay con sẽ gả ra ngoài." Chịu không được phụ thân lẩm bẩm, kể từ ngày ba tỷ muội gả ra ngoài, phụ thân mỗi ngày đều đến phòng nàng lẩm bẩm, nàng nghe mà phiền muốn chết.

"Thật?" Nghe nữ nhi chấp thuận, Diệp Bá Thiên mắt sáng rực lên.

"Thật mà! Thật mà! Không chuyện gì phụ thân mau ra ngoài!" Thời gian nàng hẹn Đàm Đài Tẫn sắp đến, phụ thân còn tiếp tục ở đây thì quá chướng mắt.

"Tốt! Tốt! Tiểu Vụ, phụ thân chờ tin tức tốt của con!" Diệp Bá Thiên trước khi ra ngoài không quên nói thêm vài câu, thấy nữ nhi giận giữ trừng mắt mới vội vã rời khỏi.

Sau khi phụ thân rời đi, Diệp Tịch Vụ lập tức bĩu môi, bề ngoài dịu ngoan thường ngày đâu không thấy.

Giờ phút này, nàng đang suy nghĩ Đàm Đài Tẫn thấy lá thư cô gửi đến sẽ có phản ứng thế nào?

A! Chắc giận đến không nói được. Nàng không nhịn được lại nhếch môi cười cật kỳ mờ ám.

Từ ngày gặp Đàm Đài Tẫn năm mười tuổi, hôm nay cũng đã mười ba năm, bắt nạt hắn thật vui chẳng qua có tăng không giảm.

Ai biểu tên đầu gỗ kia một chút cũng không động lòng với nàng làm gì?

Nàng thích hắn, từ đầu tiên nhìn thấy hắn đã bắt đầu thích hắn, cho nên mới lần đầu trước người ngoài lộ ra mặt thật của mình.

Muốn hắn chú ý nàng mới cố ý trêu chọc hắn, nhìn người kiêu ngạo như hắn cúi đầu, nhìn vẻ mặt tức giận nhưng không thể làm gì. . . . . .

Nàng biết nàng dễ dàng có cách khiến hắn nhớ đến nàng.

Mà mười ba năm qua nàng đúng là cố ý trêu ghẹo bắt nạt hắn, cho dù có ghét nàng cũng không sao, nàng muốn hắn không quên được nàng, đem nàng nhớ mãi trong lòng.

Nhưng . . . . . . mười ba năm qua đi, nàng càng ngày càng thích hắn nhưng hắn lại càng ngày càng ghét nàng.

Này cũng không hay, nàng cũng không muốn giao hắn cho nữ nhân khác, hơn nữa danh tiếng của hắn càng ngày càng lan rộng, thường xuyên nghe cô nương nhà khác yêu thầm hắn, hiệp nữ đang theo đuổi hắn. . . . . .

Dung mạo tuấn mỹ, thân thế tôn quý, để một đống nữ nhân đáng ghét chú ý hắn, muốn làm thê tử của hắn, hừ! Nàng không cho phép!

Từ mười ba năm trước Đàm Đài Tẫn đã bị nàng Diệp Tịch Vụ chọn, nữ nhân khác đừng mong có thể đụng vào!

Nhưng phải làm thế nào để hắn thuộc về nàng đây? Diệp Tịch Vụ mím môi, suy nghĩ cẩn thận.

Mặt trăng đã treo lên đầu phía Tây, ước chừng đã đến giờ nhưng người nàng chờ lại không thấy bóng dáng.

Nhướng cao lông mày, Diệp Tịch Vụ lạnh lùng cười.

Rất tốt! Dám không nghe lời nàng.

Bất quá nếu hắn thật nghe lời thì không còn là Đàm Đài Tẫn, nàng cũng không thích hắn.

Cánh môi giương cao, đã qua một khắc hắn sẽ không đến, không sao, hắn không đến nàng có thể đi tìm hắn!

Chẳng qua kết cục. . . . . . Hừ, hắn tự chịu đi!

Thời gian ước hẹn đã đến Đàm Đài Tẫn hoàn toàn không thể tĩnh tâm suy nghĩ bay đến trên người Diệp Tịch Vụ, ngay cả chân thiếu chút không thể khắc chế muốn đi về phía tiêu cục Chấn Thiên.

Nhưng. . . . . . Không được! Hắn không phải nô lệ nàng, tại sao nàng tùy tiện gọi hắn phải qua chứ!

Nhưng hết lần này tới lần khác trong đầu vẫn vòng đến trên người Diệp Tịch Vụ, thân thể ngọa nguậy mong cầu, rõ ràng lý trí không muốn nhưng thân thể lại muốn chạy đến chỗ nàng.

Đáng chết! Hắn phạm tiện quen rồi sao! Tất cả đều do quá khứ bị nàng hành hạ giờ đây khó được phản kháng một lần lại cảm thấy cả người không thoải mái.

Nhưng cũng không đúng! Trước kia hắn đâu có chịu nghe lời nàng mà bị hạ thuốc phải làm theo ý nàng nhưng trải qua một khoảng thời gian hắn hình như đã quen, nàng ra lệnh dù hắn có tức giận đến đâu cũng nghe lời nàng, ngoan giống như con của nàng vậy.

Đàm Đài Tẫn càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, hắn không nghe lời nàng sẽ có kết quả thế nào?

Không nghe lời nữ nhân kia sẽ dùng thủ đoạn trả thù làm cả người hắn tê liệt mà lần này hắn ngoan cố không chịu nghe lời thì. . . . . .

Đàm Đài Tẫn nhảy cẩn lên, cảm thấy bản thân không nên tiếp tục ở trong phòng, thông minh suy nghĩ biết tốt nhất nên rời khỏi đây!

Theo như tính cách Diệp Tịch Vụ, một khi hắn không chịu xuất hiện như ý nàng, nàng tuyệt đối sẽ ngay lập tức chạy lại đây, sau đó. . . . . .

"Tẫn đệ đệ, Tiểu Vụ tỷ tỷ của đệ đến thăm đệ kìa."

Bóng người màu xanh nhạt nhẹ như lông vũ bay vào, khuôn mặt cười khanh khách xuất hiện trước mặt Đàm Đài Tẫn, mắt hạnh xinh đẹp nhìn thẳng vào hắn trông rất ngây thơ.

Nhưng lông trên người Đàm Đài Tẫn đều dựng đứng. Quen biết nàng mười ba năm, cá tính nàng thế nào hắn chả lẽ không biết?

Cười càng ngọt, vẻ mặt càng ngây thơ,đại biểu -- kết cục của hắn càng thảm.

Diệp Tịch Vụ nàng muốn làm gì?" Đàm Đài Tẫn lui về phía sau, cảnh giác quan sát nhất cử nhất động của Diệp Tịch Vụ mỗi khi nàng muốn hạ độc, một động tác đơn giản cũng trở nên nguy hiểm.

Diệp Tịch Vụ cong miệng, không đếm xỉa Đàm Đài Tẫn cảnh giác nhìn mình, tìm vị trí thoải mái ngồi xuống, buồn bã nhìn hắn . "Hơn một tháng không gặp người ta rất nhớ đệ! Mới muốn hẹn đệ đến gặp mặt không ngờ đệ lại lỡ hẹn, chẳng lẽ đệ một chút cũng không nhớ đến ta sao?"

"Nhớ gì hả ?" Hắn trừng nàng, ước gì có thể vĩnh viễn không gặp mặt nàng thì có.

"Đệ thật vô tình! Uổng phí ta nhớ đệ." Diệp Tịch Vụ nheo lại đôi mắt đẹp thấy khuôn mặt hắn như không muốn nhìn thấy nàng, trong lòng hơi giận. Đầu gỗ đáng ghét, một chút cũng đều không hiểu lòng nàng!

"Đệ không nhớ ta đại biểu đệ gần đây rất vui vẻ! Nghe nói đệ nhất mỹ nhân võ lâm Triệu Như Tình cũng coi trọng đệ, thật diễm phúc mà!" Diệp Tịch Vụ khẽ hừ, ngữ khí mang theo mùi dấm.

"Cũng không tệ." Đàm Đài Tẫn không phủ nhận, đệ nhất mỹ nhân võ lâm phong tình không phải nữ nhân bình thường có thể bằng.

Đáng tiếc đối với Triệu Như Tình hắn không đặc biệt cảm thấy hứng thú nhưng nàng đã nhắc đến hắn phải phụ họa theo nàng, vừa đánh giá nàng đang nghĩ gì. Không lý do tự dưng nhắc tới Triệu Như Tình, nàng muốn gì nữa đây?

Đàm Đài Tẫn nghi ngờ, không biết cô nương trước mắt đang ghen, tiếp tục nói "Qua mấy ngày này, Triệu cô nương còn tính đến Đàm Dung sơn trang làm khách đấy."

Hả?" Siết chặt tay thành nấm đấm, mắt hạnh lóe lên lửa giận. "Đệ mời nàng ấy đến?"

Cảm giác nàng hình như đang tức giận, mặc dù không biết vì sao nhưng Đàm Đài Tẫn tâm trạng rất vui không còn phòng bị.

"Coi là vậy đi!" Sự thật là Triệu Như Tình muốn đến tìm hắn, hắn không đồng ý cũng không cự tuyệt, cho nên nàng ta xem như hắn đồng ý.

"Đệ thích nàng ta?" Thấy khóe môi hắn khẽ nhếch, khuôn mặt tuấn mỹ có phần đắc ý giống như rất thích Triệu Như Tình.

Đáng chết! Đệ xong rồi, Đàm Đài Tẫn!

"Không đáng ghét nha!" Thấy nàng giống như rất để ý, tuấn lông mày chau lên "Diệp Tịch Vụ, nàng rất để ý Triệu Như Tình sao?"

Đúng đấy! Nàng rất để ý. Nhưng nàng bướng bỉnh quật cường không muốn thừa nhận.

Hừ! Nàng sẽ không để hắn biết nàng thích hắn! Trước khi hắn thừa nhận thích nàng, nàng sẽ không thừa nhận thích hắn.

Nàng nhếch môi giả bộ cười."Nào có? Tỷ chúc phúc đệ thôi! Có thể ôm mỹ nhân về." Nàng bình thản nói chuyện, ống tay áo lay nhẹ.

Dù động tác cực nhỏ nhưng Đàm Đài Tẫn vẫn phát hiện.

Hắn vội vã bế khí nhưng. . . . . . không kịp! Thân thể cứng đờ hắn hoàn toàn không thể di chuyển.

"Nàng . . . . ." Trừng mắt không dám tin nhìn nàng, hắn động tác đã rất nhanh nha!

"Thân ái tiểu Tẫn Tẫn, đệ cho rằng bế khí là được rồi sao?" Diệp Tịch Vụ đứng dậy đi về phía Đàm Đài Tẫn, mặt nhỏ tràn đầy đồng tình.

"Đệ nhầm rồi, độc của ta thấm từ da vào người cho nên bế khí cũng không hữu dụng." Đang nói nàng còn đẩy ngã hắn lên trên giường.

"Đáng chết, cô muốn làm gì?" Đàm Đài Tẫn trừng mắt Diệp Tịch Vụ, nghĩ đến mình vừa rồi hắn thật ngốc không để ý.

Nữ nhân đáng chết chết này! Sẽ có một ngày hắn sẽ làm nàng thua trong tay hắn!

"Muốn làm gì?" Chớp chớp đôi mắt to,nàng cười ngọt ngào. "Yên tâm, chỉ cần đệ biết điều ta sẽ không tổn thương đệ."

Bò đến trên người hắn, nàng giang chân ngang hông hắn, cử động đáng sợ làm Đàm Đài Tẫn trừng lớn mắt. "Diệp Tịch Vụ! Nàng . . . . ."

"Ngậm miệng!" Tay vung qua Đàm Đài Tẫn lập tức không thể xuất thanh chỉ có thể trừng mắt nàng, nhưng không cách nào phản kháng nhất cử nhất động của nàng.

"Yên lặng một chút, ta mới thương đệ!" Vỗ vỗ mặt hắn, nàng dịu giọng dụ dỗ.

Nữ nhân đáng chết, lại dụ dỗ hắn như con nít! Đàm Đài Tẫn tức đến hộc máu nhưng lại không thể chuyển động chỉ có thể thầm hận.

"Chậc chậc... ta sẽ yêu đệ như thế nào đây?" Ngón tay nhẹ nàng múa máy trên mặt hắn, vừa dùng gương mặt thuần khiết vô tội nhìn hắn.

Hừ! Để nàng nghe được coi như xong còn mở miệng ngậm miệng là Triệu Như Tình.

Rất tốt, hắn gây chuyện trước đừng trách nàng trã đũa!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top