ác ma mỉm cười - trang linh duong

văn án:

Bằng vào năng lực quyết đoán của mình, Đằng Lệ trở thành hắc dạ [bóng đêm] đế vương mà mọi người ngưỡng mộ.

Cho dù những những người thua cuộc đều gọi hắn là ma quỷ, hắn cũng không hề để ý.

Tất cả những lời đồn đãi kinh khủng đối với hắn mà nói, cũng không có ý nghĩa gì.

Vướng bận duy nhất trong lòng hắn, chỉ có đứa em gái đã thất lạc nhiều năm.

Hơn nữa, chưa có người phụ nữ nào nhìn thấy được nụ cười của hắn……..

Tâm Đồng, chỉ là một cô gái bình thường trong cô nhi viện

Gia đình ấm áp đối với nàng mà nói chỉ là cảnh trong mơ, là hy vọng thật xa vời.

Mãi cho đến một ngày, người đàn ông đó đến tìm kiếm em gái thất lạc của mình.

Vì muốn cảm thụ hạnh phúc khi có người thân, và cũng là vì có thể ở lại bên cạnh hắn.

Nàng đã có một quyết định mạo hiểm —-

Trở thành “em gái” của hắn, vĩnh viễn không rời xa hắn………

********************

Vào một buổi trưa hè nóng nực, ánh mặt trời trên cao dường như muốn trốn tránh một người nào vậy, từng trận gió Nam rét buốt buồn bã xua đi độ ấm, trong không khí tràn ngập hương thơm tự nhiên của hoa cỏ.

Một cô bé đáng yêu, nằm dài trên bãi cỏ xanh mát, hé mắt nhìn bầu trời màu lam trên đỉnh đầu và những đám mây muôn hình vạn trạng không ngừng biến hóa.

Mặc kệ chú chó nhỏ lông xoăn tít, không ngừng chạy nhảy vui đùa bên cạnh cô bé, bởi vì cô mãi bận nhìn sự biến hóa của những đám mây trên cao kia, mãi đến khi có cảm giác đau nhói từ ngón tay bé nhỏ của cô truyền đến, làm cô không nhịn được vươn cánh tay mũm mĩm nhỏ nhắn đùa với chú cún bé đáng yêu.

Vì con chó rất bé, cô lại luyến tiếc không dám nựng nó mạnh tay nha! Nếu có người nào muốn khi dễ chú cún nhỏ của cô, cô chắc chắn sẽ khóc.

Have it your way – Thưởng thức theo cách của bạn Ác ma mỉm cười – Tiết Tử 31.07.2011

Written by Yun

3 Lời bình

            i   7 Votes

Edit & Beta: Quinn & Quảng Hằng

Tiết Tử

Vào một buổi trưa hè nóng nực, ánh mặt trời trên cao dường như muốn trốn tránh một người nào vậy, từng trận gió Nam rét buốt buồn bã xua đi độ ấm, trong không khí tràn ngập hương thơm tự nhiên của hoa cỏ.

Một cô bé đáng yêu, nằm dài trên bãi cỏ xanh mát, hé mắt nhìn bầu trời màu lam trên đỉnh đầu và những đám mây muôn hình vạn trạng không ngừng biến hóa.

Mặc kệ chú chó nhỏ lông xoăn tít, không ngừng chạy nhảy vui đùa bên cạnh cô bé, bởi vì cô mãi bận nhìn sự biến hóa của những đám mây trên cao kia, mãi đến khi có cảm giác đau nhói từ ngón tay bé nhỏ của cô truyền đến, làm cô không nhịn được vươn cánh tay mũm mĩm nhỏ nhắn đùa với chú cún bé đáng yêu.

Vì con chó rất bé, cô lại luyến tiếc không dám nựng nó mạnh tay nha! Nếu có người nào muốn khi dễ chú cún nhỏ của cô, cô chắc chắn sẽ khóc.

“ Tiểu Bạch hư quá! Không ngoan chút nào hết……”Cô bé nhẹ giọng  quở trách chú cún không ngoan kia, nhưng trong lời nói lại tràn đầy sự thương yêu trìu mến.

Nói xong, đôi mắt cô bé đột nhiên sáng lên, bởi vì cô ngửi được hương thơm của bánh ngọt từ trong phòng bay ra.

Nhất định là mẹ đang làm món bánh ô mai nướng làm món điểm tâm rồi. Đợi đến lúc ba tan sở trở về, mọi người có thể cùng nhau ăn được ăn bánh ngọt a!

Nghĩ đến đây, cô bé nở nụ cười hạnh phúc.

Đúng vậy, có một căn nhà xinh xắn để ở, có một chú cún nhỏ đáng yêu vui đùa cùng cô, còn có ba mẹ yêu thương, chăm sóc cô bé…

 Đây là khát vọng mà cô đã luôn mơ ước từ lâu.

Đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, nở ra một nụ cười làm rung động lòng người, trên gương mặt trắng noãn của cô, nở ra môt nụ cười hạnh phúc dào dạt…

Nhưng những giấc mộng đẹp luôn luôn ngắn ngủi, trong mơ màng, lòng cô gái dâng lên một nỗi đau thương…

 “Đến rồi, Tâm Đồng.” Bỗng nhiên có một giọng nói trầm thấp dễ nghe của một đàn ông đang kêu to nàng.

Thânh âm kia thật gần, thật gần, giống như đang kề sát vào tai nàng.                       

Cố gắng mở to đôi mắt còn mờ mịt vì ngái ngủ, chớp chớp hàng lông mi, cố gắng tỉnh dậy, từ trong cơn mơ ý thức Tâm Đồng dần dần trở về, ngạc nhiên khi phát hiện mình đang ngồi trong xe Limousine sang trọng, và lúc này chiếc xe đã dừng lại, trước mắt còn có một người đàn ông đang nhìn nàng có chút đăm chiêu.

 Khẩn trương ngồi thẳng dậy, Tâm Đồng sợ hãi khi nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục láng bóng, ngồi ở trước mặt mình, đồng thời lại đưa mắt ra ngoài cửa sổ xe nhìn sắc trời đang dần tối bên ngoài.

Thì ra là chỉ mộng a. . . . . . Không nghĩ tới lên xe còn chưa được bao lâu, mà nàng lại ngủ? ! Phát hiện ra đây chỉ là một giấc mộng đẹp, Tâm Đồng không khỏi có chút uể oải.

Lại là giấc mộng kia — bắt đầu theo nàng từ lúc tám tuổi, trong lúc cô đơn, nàng thường nằm thấy những giấc mộng gia đình xum họp như thế này, cho dù bây giờ nàng đã được mười tám tuổi, nhưng trong giấc mộng của nàng, nàng vẫn mang hình dáng một cô bé ngây thơ .

 ”Nhà” đối với nàng mà nói, luôn luôn là một giấc mộng xa vời, không thể thành hiện thực! Những suy nghĩ này làm nàng thất vọng, nhưng ngay lập tức trong lòng nàng bắt đầu kinh hoàng.

Không! Không phải mộng, nàng sẽ có một gia đình.

Ngay ngày hôm nay, nàng đã cướp gia đình của một cô gái khác, và còn cướp cả anh trai của cô ấy…………

 Nhớ tới chuyện xấu mà mình đã làm trong buổi chiều hôm nay, lòng bàn tay bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, Tâm Đồng nắm chặt làn váy và khẽ cắn làn môi dưới của mình.

  Ngày hôm nay, người đàn ông đang ngồi ở trước mặt nàng — Đằng Lệ, đột nhiên đi vào cô nhi viện, đưa ra một ít tư liệu, nói là muốn đến để mang về cô em gái đã thất lạc nhiều năm.

  Bởi vì chưa quen với công việc nên viện trưởng vừa mới nhậm chức liền ra lênh cho Tâm Đồng, người đã ở trong viện này hơn mười năm vào phòng hồ sơ tìm những tư liệu có liên quan.

Tâm Đồng là người phụ trách quản lý hồ sơ, căn cứ vào những manh mối mà người đàn ông kia đưa ra, nàng đã nhanh chóng tìm được hồ sơ về  em gái thất lạc của người đàn ông này.

Ngay từ đầu nàng đã thật sự rất hâm mộ cô gái may mắn này, có thể có người nhà tìm đến mình. . . . . Nàng thật sự chỉ là đơn thuần hâm mộ mà thôi.

Nhưng nàng lại bất ngờ phát hiện, viện trưởng trước kia lại không hề dán ảnh của cô gái này trong hồ sơ , mà tư liệu cơ bản của cô gái này và mình lại có nhiều điểm trùng khớp.

Tâm Đồng nhớ rất rõ ràng, cha mẹ của mình đã qua đời vì tai nạn giao thông, trong ấn tượng của nàng cũng tuyệt đối không có người anh trai nào. Vì vậy nàng sẽ không ngây thơ khi nghĩ rằng mình là em gái của hắn.

Trong lúc nàng vẫn còn chưa phát hiện bản thân đang làm cái gì, thì nàng đem ảnh chụp của mình dán vào hồ sơ, còn theo người “anh trai” kia đi về nhà.

Lo lắng cúi đầu, Tâm Đồng cảm thấy mình như ngập chìm trong tội lỗi.

Không nên dối gạt người ta, nàng không phải là một cô gái tốt! Nhưng nàng thật sự vô cùng muốn có được một gia đình, có thể cùng người nhà sống một cuộc sống vui vẻ. . . . . .

Nghĩ đến đây, Tâm Đồng lại ngẩng đầu lên, lén nhìn “anh trai” liếc mắt một cái.

Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, khóe môi hơi nhếch lên. Gương mặt với những đường cong như được chạm khắc từ đá thật tinh tế, nhưng vẫn không hề làm ảnh hưởng đến vẻ mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn, ngược lại làm cho ngũ quan hắn càng thêm góc cạnh, gây ấn tượng sâu sắc hơn.

Đôi mắt màu đen ánh đồng sâu sắc và tĩnh lặng, bên trong dường như ẩn giấu cả thế giới mà nàng không biết, đặt mình trong không khí u ám của chiếc xe, cả người hắn còn toát ra một cảm giác hắc ám nguy hiểm hơn cả ban ngày, khi nàng vừa mới gặp hắn.

Vẻ mặt của hắn thật nghiêm túc, có vẻ như từng cười bao giờ. . . . . .

Lựa chọn này của mình rốt cuộc là đúng hay sai? Tâm Đồng đột nhiên cảm thấy có chút không xác định.

“Tỉnh rồi sao? Tâm Đồng?” Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác vừa mới tỉnh ngủ của cô “em gái” , Đằng Lệ cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ là hỏi một cách bình thản.

“Dạ.” Tâm Đồng lúng túng gật đầu, không biết mình nên nói gì với người “anh trai” này, nàng đành phải trả lời qua loa một tiếng.

Mặc dù trước khi rời khỏi cô nhi viện, chính nàng sợ sau này sẽ không cẩn thận làm lộ chuyện, nên yêu cầu “anh trai” vẫn gọi mình là “Tâm Đồng”, nhưng lúc này khi nghe được hắn gọi đúng tên của mình, Tâm Đồng vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân, sau này  nàng chính là “Đằng Tâm Đồng” . . . . . .

 ”Vậy xuống xe đi.” Nói xong, Đằng Lệ bước thẳng xuống xe.

Nghe lời, đi theo Đằng Lệ xuống xe, xuất hiện ở trước mắt nàng là tòa nhà thânh lịch màu trắng với đèn đuốc sáng trưng, khiến choTâm Đồng không khỏi nhìn đến ngây người.

“Chúng ta đến Nhà   rồi sao?” Từ sau chiếc xe Limousine bước ra, đi trên con đường mòn bên cạnh một cách lặng lẽ, Tâm Đồng có chút không dám tin hỏi.

Chẳng lẽ nơi này chính là Đằng gia? Tuy rằng ngôi nhà này nhìn sơ qua đã thấy vô cùng tao nhã, tuyệt không hòa hợp với khí chất nguy hiểm của Đằng Lệ . . . . . .

Nhưng, khi tưởng tượng đến chính mình có một ngôi nhà xinh xắn như vậy, trong nhà còn có ba mẹ đang chờ mình, Tâm Đồng không khỏi có chút khẩn trương, tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh.

Đằng Lệ đang đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, bất chợt quay đầu lại nhìn dáng vóc không cao đến bả vai hắn, mái tóc dài tung bay, bộ dáng mềm mại động lòng người của “ Em gái Tâm Đồng”.

 ”Chúng ta tới nơi này trước rồi mới về nhà, đêm nay có một cuộc họp mặt.” Sau khi trả lời một câu đơn giản, Đằng Lệ tiếp tục bước từng bước dài đi về hướng cánh cửa lớn đang tự động mở ra.

 ”Có cuộc họp mặt?” Sau khi biết ngôi nhà xinh đẹp này không phải là Đằng gia, Tâm Đồng khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, không khỏi có chút thất vọng.

 Tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao bọn họ không trực tiếp về nhà? Nhưng Tâm Đồng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn đi theo sát bên cạnh Đằng Lệ bước vào cánh cổng lớn kia.

Đi vào trong ngôi nhà, có thể nhìn đến bên trái có bố trí một phòng khách vô cùng xinh xắn, lộng lẫy và sang trọng, nhưng Đằng Lệ vẫn cứ bước tiếp, ngược lại đi thẳng vào bên trong một cách quen thuộc.

Trong nhà không ít những người ăn vận như những người hầu, khi nhìn thấy Đằng Lệ, đều cung kính cúi đầu chào. Dường như tất cả mọi người ở đây đều nhận ra hắn.

Không nghi ngờ gì là chủ nhân của ngôi biệt thự nhỏ màu trắng này chắc chắn là rất yêu thích màu trắng, bởi vì nhìn toàn bộ mọi vật trang trí  xung quanh đều lấy màu trắng làm chủ đạo? Màu sắc duy nhất này, thoạt nhìn thì thấy rất sạch sẽ, nhưng dường như lại đem đến cho người ta cảm giác mơ hồ.

Trong lòng bỗng nhiên bất an, nhưng Tâm Đồng chỉ có thể theo sát bóng dáng của Đằng Lệ đang đi về phía trước, sau khi đi qua mấy vòng gấp khúc ở hành lang, đột nhiên Đằng Lệ ngừng lại.

“Tới rồi à?” Một giọng nam dễ nghe vang lên. Tuy đơn giản chỉ nói hai chữ, nhưng lại giống như một khối nam châm chứa đầy cám dỗ ma quái.

“Ừ.” Đằng Lệ đơn giản trả lời, ánh mắt lợi hại nhanh chóng quét một vòng quanh phòng. “Chỉ có cậu? Những người khác đâu?”

“Nham Hổ cùng Hỏa Ưng đều đi theo Minh Vương đến vùng Bắc cực thám hiểm rồi.”  Người đàn ông duỗi thẳng thân mình, lười biếng trả lời câu hỏi của Đằng Lệ.

Nhịn không được tò mò, Tâm Đồng chính là muốn nhìn một chút, người đàn ông có giọng nói mê người này, rốt cuộc dáng vẻ như thế nào? Nhưng thân thể to lớn của Đằng Lệ ngăn trở tầm mắt của nàng, trong lúc nhất thời làm cho nàng không có cách nào nhìn thấy chủ nhân của giọng nói kia.

Vì thế nàng lặng lẽ nhích dần về bên phải mấy bước, quay đầu đi, rốt cuộc cũng nhìn thấy được gương mặt thật sự của người đàn ông hiện ra trong tầm mắt.

Hắn đang ngồi trên chiếc ghế sô pha màu trắng, một mái tóc đen xoăn dài tới vai, mang theo vẻ mặt mà người khác không thể nắm bắt được, hướng về Tâm Đòng đang đứng phía sau Đằng Lệ cười nhẹ.

“A!” Cho tới bây giờ chưa nàng chưa từng thấy qua một người đàn ông  nào tuấn mỹ như vậy, lúc hắn cười, lập tức làm cho Tâm Đồng không tự chủ được sợ hãi kêu ra tiếng.

Chú ý đến sự thất thố của Tâm Đồng, Đằng Lệ nhướng cao mày, lạnh lùng hỏi: “Nhu Nhã đâu?”

Người thanh niên cười cười không đáp, bưng ly rượu thủy tinh nhấp một ngụm  rượu màu đỏ lóng lánh, ánh mắt tự nhiên liếc về cầu thang phía bên phải của Đằng Lệ.

“Em ở chỗ này.” Giọng nói nhẹ nhàng mềm mỏng từ đằng kia truyền đến, sau đó là một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy vài trắng như tuyết, với mái tóc đen dài từ trên lầu đang chậm rãi bước xuống.

Cô gái độ khoảng hai mươi tuổi, từng cử chỉ của cô cũng toát ra sự tao nhã huyền bí không thể giải thích được, dáng vóc cân đối thướt tha, một đôi mắt đen sáng, lóe lên ánh thông minh tinh nghịch.

Tâm Đồng quả thực nghĩ đến mình chắc đi vào chốn thần tiên, không nghĩ tới “anh trai” Đằng Lệ của nàng lại quen biết với những người không phải là nhân vật tầm thường như vậy.

“Nhu Nhã, đây là Em gái của anh.” Đằng Lệ đột nhiên nghiêm túc giới thiệu thân phận của Tâm Đồng .

Đi đến trước mặt của Đằng Lệ cùng Tâm Đồng, Nhu Nhã đầu tiên là gật đầu như hiểu ý, nhưng sau khi liếc mắt nhìn Tâm Đồng một cái, lập tức nhìn Đằng Lệ hiểu ý cười.

Nàng thân thiết kéo tay Tâm Đồng hỏi: “Em tên là gì?”

“Em, em tên Tâm Đồng.” Ngại ngùng cười cười, Tâm Đồng dường như chỉ vừa gặp đã thích ngay người con gái tao nhã xinh đẹp này, xem cô giống như người chị của mình.

Trong mắt thoáng hiện lên một tia hoang mang, Nhu Nhã quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Đằng Lệ, dường như có vẻ đang lo lắng cái gì, sau vài giây nàng mới nhìn hắn gật đầu cười.

Nhìn thấy nụ cười của Nhu Nhã, đôi mày đang nhíu chặt của Đằng Lệ cuối cùng cũng bắt đầu thả lỏng.

“Chào em, chị là Nhu Nhã, rấtvui khi được gặp em.” Nhu Nhã tự giới thiệu mình với Tâm Đồng.

Lúc này người thanh niên đang ngồi ở trên ghế, cũng nhanh nhẹn đi đến bên cạnh bọn họ. “ Anh là Lãnh Diệp, anh và Nhu Nhã là một trong “số ít” bạn bè của anh trai em.”

Sau khi tự giới thiệu, Lãnh Diệp theo thói quen muốn nâng tay Tâm Đồng lên hôn.

Nhưng Đằng Lệ tiến lên trước, lập tức kéo Tâm Đồng đang xấu hổ không biết phải làm thế nào ra bảo hộ ở phía sau.

Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lãnh Diệp, giọng nói hắn mang đầy vẻ uy hiếp:Không cho phép đụng đến em gái tôi.

“Nhu Nhã, anh mang Tâm Đồng trở về trước, hôm nào sẽ cho cô ấy trở lại đây để làm quen với em.” Sau đó Đằng Lệ nhìn Nhu Nhã nói, và nhận được cái gật đầu tỏ vẻ đồng ý của Nhu Nhã .

“Nhanh như vậy đã quay về ma quật 』(1) sao?” Lãnh Diệp cười hỏi.

“Ma quật là gì?” Tâm Đồng khó hiểu nhìn Lãnh Diệp, rồi nhìn lại vẻ mặt bất đắc dĩ của Nhu Nhã.

Lãnh Diệp cười to: “Em không biết anh trai của em là ai sao?”

“Anh trai? Gọi là Đằng Lệ a. . . . . .” Đối với câu hỏi kỳ quái của Lãnh Diệp, theo trực giác đầu tiên Tâm Đồng lắc đầu, sau đó lại chột dạ gật đầu.

“Anh trai” không phải là Đằng Lệ, còn có thể là ai?

Giống như đang trò chuyện, cố ý bỏ qua vẻ mặt xanh mét của Đằng Lệ, Lãnh Diệp nhìn Tâm Đồng từ trên xuống dưới với vẻ hứng thú. “Anh ấy là ai, sau này em sẽ biết….”

Trong tiếng cười to của Lãnh Diệp và sự lưu luyến của Nhu Nhã khi nói lời từ biệt với nàng, Tâm Đồng lập tức lại bị Đằng Lệ lôi ra xe.

Đằng Lệ với vẻ mặt bình tĩnh không nói một lời, làm cho Tâm Đồng cũng không dám mở miệng hỏi hắn, lời nói của Lãnh Diệp là có ý gì, đành phải giả bộ thưởng thức bóng đêm ngoài cửa sổ tối đen.

Không khí bên trong xe ngập tràn yên tĩnh khiến cho người ta khó chịu, ước chừng qua nửa giờ, sau khi xuyên qua một rừng cây lớn âm u, lái xe rốt cục dừng lại lần thứ hai.

“Đến nhà rồi .” Đằng Lệ mở miệng nói với Tâm Đồng, sau đó tự mình xuống xe.

Cuối cùng cũng về đến nhà rồi sao? Trên tay mang theo túi xách nhỏ đã cũ nát, Tâm Đồng vừa vui mừng vừa khẩn trương chậm rãi xuống xe, nhưng ngôi nhà xuất hiện ở trước mắt nàng và trong giấc mơ của nàng hoàn toàn không giống nhau.

Trong bóng đêm, nàng chỉ nhìn thấy một tòa kiến trúc màu đen lộ ra trong ánh sáng nhạt nhòa, đứng sừng sững uy nghi trong khu rừng rậm rạp.

Không có một ngôi nhà nhỏ màu hồng, không có thảm cỏ xanh mướt, cũng không có chú chó nhỏ màu trắng nghịch ngợm gây sự, phe phẩy đuôi đi ra nghênh đón nàng.

Khó nén sự thất vọng trong lòng, nhưng Tâm Đồng lập tức an ủi chính mình, nàng không phải cần một căn nhà xinh xắn để ở, cũng không cần những cảnh vật rực rỡ xinh đẹp như trong giấc mơ.

Nàng vốn là một cô nhi, chưa từng hưởng thụ qua không khí ấm áp của gia đình dù chỉ một ngày, ở sâu trong nội tâm nàng chỉ khao khát được sự yêu thương của bamẹ thôi….

Nghĩ đến đây, nàng chờ mong đi theo Đằng Lệ vào trong nhà, không nghĩ tới trong nhà tuy trang hoàng lộng lẫy nhưng vẫn khiến cho người khác có một cảm giác âm u vì màu sắc chủ đạo chỉ toàn là màu đen và màu xám phối hợp với nhau, nhưng thật ngoài dự đoán, nó lại vô cùng xa hoa và rất có phong cách.

“Ba và mẹ đang ở đâu. . . . . .” Không nhìn thấy bóng dáng của những người khác, Tâm Đồng nhịn không được mở miệng hỏi.

Nhíu mày, Đằng Lệ thản nhiên trả lời: “Em không nhớ rõ sao? Cha mẹ chúng ta đã chết lâu rồi, từ trước cho tới nay cũng chỉ có hai anh em chúng ta mà thôi.”

Nghe được một sự thật tàn nhẫn như vậy, ngay sau đó Tâm Đồng ngây ngẩn như người mất hồn, túi xách trên tay cũng lập tức rơi xuống trên mặt đất.

Bên tai nàng vang lên thanh âm vụn vỡ, những giấc mộng nàng thêu dệt chỉ mới duy trì được vài tiếng đồng hồ, bây giờ bỗng vụn vỡ giống như thủy tinh.

Trời ơi! Nàng nghĩ nàng đã đánh cắp được một gia đình, không nghĩ tới gia đình này lại chỉ còn lại có một người”Anh trai” ? ! Lúc này nên làm cái gì bây giờ?

Tâm Đồng theo bản năng muốn chạy trốn khỏi nơi đã làm tan biến giấc mộng của nàng, nhưng nàng chưa kịp có hành động gì thì Đằng Lệ đã đi đến gần nàng, nhặt túi xách rơi trên mặt đất của nàng lên.

Bàn tay to vươn ra, chần chừ một giây trên không trung, sau đó hắn đưa tay đặt ở trên đầu của Tâm Đồng, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc dài mượt mà của nàng, động tác có chút mất tự nhiên, lại tràn ngập ý tứ yêu thương không thể giải thích nổi.

“Anh sẽ chăm sóc em mãi mãi.”

Giọng nói của Đằng Lệ đầy cương quyết, không có một tia do dự.

Nghe được lời hứa hẹn của hắn, Tâm Đồng ngẩng đầu lên, kinh ngạc khi nhìn ánh mắt kiên nghị của Đằng Lệ, đôi mắt sáng trong veo của cô, bắt đầu đong đầy nước mắt.

Chưa đến ba tuổi đã bị đưa đến cô nhi viện, từ nhỏ Tâm Đồng đã biết được, cô nhi yếu đuối thường hay bị bạn bè ăn hiếp rất nhiều, nên lúc còn bé xíu, nàng đã học cách che dấu chính mình, trốn tránh ở những góc khuất để các bạn khác không tìm thấy mình, tránh bị các bạn khác ăn hiếp.

Cho dù có khi bị đánh, sữa được cho cũng bị cướp đi, nàng cũng chỉ có thể lặng lẽ trốn ở góc khuất mà khóc.

Chờ đến khi nước mắt đã khô, những tổn thương trên người cũng dần tan bớt. Chưa từng có người nào vươn tay giúp đỡ nàng, đương nhiên cũng không có người nguyện ý bảo hộ nàng.

Đây là lần đầu tiên, có người đã đối xử dịu dàng, mà hắn lại còn nói sẽ mãi mãi chăm sóc mình — cho dù đối tượng lời hứa hẹn đó không phải là mình, mà là “em gái” của hắn. . . . . .

Giống như bị thôi mien, nàng chậm rãi gật đầu, Tâm Đồng phát hiện chính mình lại bắt đầu bị đôi mắt của người đàn ông trước mắt làm cho phát sinh  ra một cảm giác ấm áp không hiểu được.

Đột nhiên, một giọng nói yêu kiều mềm mại vang lên, đánh vỡ bầu không khí ấm áp của bọn họ.

“Đằng tiên sinh, các người đã trở lại.” Một cô gái ăn mặc váy áo sặc sỡ xuất hiện ở một nơi khác trong phòng khách, cười khanh khách bước đến chào hỏi bọn họ.

Nghe thấy giọng nói, Đằng Lệ xoay người hướng người phữ nữ nói: “Ái Mạn Đạt, cô ấy chính là em gái của tôi — Đằng Tâm Đồng.”

Người phụ nữ tên Ái Mạn Đạt, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tâm Đồng hơi hơi cúi người chào Tâm Đồng, nói: “Tâm Đồng tiểu thư, tôi là Ái Mạn Đạt, là quản gia ở đây. Cuối cùng cũng có thể tìm được cô rồi, thật sự là quá tốt. Về sau cô có chuyện gì cứ trực tiếp căn dặn tôi.”

“Cám ơn chị, sau này chị cứ gọi em là Tâm Đồng, kêu tiểu thư. . . . . . Em không quen lắm.” Tâm Đồng ngại ngùng cười cười.

“Nhưng mà. . . . . .” Ái Mạn Đạt rõ ràng có chút khó xử.

“Được rồi, gọi là gì cũng không quan trọng. Tâm Đồng mệt mỏi rồi, cô dẫn cô ấy lên lầu nghỉ ngơi đi.” Đằng Lệ ra lệnh cho Ái Mạn Đạt, lấy túi xách trên tay giao cho nàng.

“Dạ, Đằng tiên sinh. Rượu vang đỏ mà ngài thích đã được chuẩn bị sẵn, đặt ở thư phòng.” Ái Mạn Đạt nở nụ cười quyến rũ với Đằng Lệ, nét mặt tràn đầy hấp dẫn.

Nàng luôn nhớ rõ thói quen của Đằng Lệ là mỗi đêm phải uống một chút rượu vang đỏ, sau khi làm xong công việc mới ngủ.

Đằng Lệ không trả lời, chỉ nhìn Tâm Đồng nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe.” Sau đó xoay người rời đi khỏi tầm mắt bọn họ.

“Tiểu thư, xin mời theo tôi.”

Nhìn theo bóng dáng cao lớn rời đi của hắn, Tâm Đồng có chút run sợ, ngay cả tiếng gọi của Ái Mạn Đạt cũng không nghe thấy.

“Tiểu thư. . . . . . Tâm Đồng?” Thấy Tâm Đồng ngây ngốc lặng người không có phản ứng, Ái Mạn Đạt thử gọi nàng một lần nữa, muốn gợi lại sự chú ý của nàng.

Ngẩn người hồi lâu, phát hiện vẻ mặt nghi ngờ của Ái Mạn Đạt đang nhìn mình, Tâm Đồng xấu hổ cực kỳ.

“A! Thực xin lỗi, đúng lúc em đang suy nghĩ về một vấn đề, nên không nghe thấy chị gọi “

“Không sao, chúng ta lên lầu đi thôi!” Ái Mạn Đạt dẫn Tâm Đồng lên lầu.

“Đây là căn phòng của cô, phòng của Đằng tiên sinh ở kế bên.” Nói xong Ái Mạn Đạt đẩy ra cánh cửa trước mặt.

Cửa vừa đẩy ra, Tâm Đồng lập tức cảm thấy trước mắt sáng ngời.

“Thật đẹp nha. . . . . .” Nàng thốt lời khen ngợi.

Thực ra nàng vốn nghĩ căn phòng này sẽ giống như những căn phòng khác mà nàng đã gặp ban nãy, đều là dùng màu sắc xám đen của tro bụi, nhưng thật là ngoài dự đoán, căn phòng này lại sơn một lớp sơn màu hồng nhạt, ngay cả tấm drap trải giường và bức rèm bằng đăng ten cũng được phủ một màu hồng phấn, làm cho cô cảm giác như mình là một thiếu nữ đang ở trong giấc mơ đầy màu sắc.

“Đằng tiên sinh nói đi đón cô em gái thất lạc đã nhiều năm, cho nên dặn dò tôi bố trí phòng. Đằng tiên sinh thích màu đen, nhưng tôi nghĩ một cô gái, chắc chắn là muốn có một chút màu sắc, cho nên liền giúp cô chọn màu hồng phấn này. Cô có thích không?” Ái Mạn Đạt cười cười.

“Thích, rất thích, cám ơn chị!” Giấu không được vui sướng, Tâm Đồng nói lời cám ơn với Ái Mạn Đạt.

“Thôi, cô nghỉ ngơi sớm một chút. Đằng tiên sinh không thích tranh cãi ầm ĩ, cho nên những người hầu khác như là đầu bếp, lái xe, và nữ giúp việc đa số đều ở trong các căn phòng phía sau của tòa nhà, ngài ấy chỉ quen được tôi hầu hạ, cho nên chỉ có tôi mới được ngoại lệ ở lại trong tòa nhà chính này. Mà phòng của tôi nằm ngay tại dưới lầu – là căn phòng đầu tiên bên cạnh phòng khách, nếu có chuyện gì cần cô có thể gọi tôi hoặc là trực tiếp ấn máy điện thoại nội bộ.”

Dường như đang muốn ám chỉ điều gì, sau khi Ái Mạn Đạt nói xong câu đó, liền lễ phép hướng Tâm Đồng hơi hơi hạ thấp người, rồi rời khỏi phòng.

Không hiểu được ý nghĩa hàm ẩn t ong lời của Ái Mạn Đạt, Tâm Đồng chỉ hưng phấn nhìn bao quát xung quanh căn phòng, và liên tục sờ soạng khắp nơi.

Phòng này thật lớn! Chẳng những lớn hơn gấp hai lần đại sảnh của cô nhi viện mà còn có phòng tắm với các tiện nghi cao cấp.

Trong phòng tắm thậm chí còn có  một bồn tắm  hình cầu mà Tâm Đồng chỉ thường nhìn thấy trên TV.

Ở trong cô nhi viện, không có bồn tắm lớn, tất cả mọi người đều là chen chúc trong một phòng tắm nhỏ bé để tắm rửa, mỗi ngày cứ đến một thời điểm nhất định thì không có nước nóng để tắm, để tiết kiệm, bọn họ còn không được tắm rửa mỗi ngày đâu.

Tâm Đồng chờ mong được hòa mình vào làn nước ấm áp, mãi đến khi ngâm mình vào bồn tắm lớn, nước ấm vốn dĩ trong suốt lập tức hiện ra một màu đỏ, theo hơi nước còn phát ra hương thơm tự nhiên của hoa hồng.

Đây là lần tắm rửa thoải mái đầu tiên trong cuộc đời nàng, Tâm Đồng thỏa mãn đến nằm trên chiếc giường mềm mại. Mặc dù đã nằm đủ mọi tư thế, nhưng trái tim của nàng vẫn đập thình thịch, lo lắng không thể bình an đi vào giấc ngủ.

Có lẽ do đã quen nằm trên chiếc giường gỗ cứng, trong lúc nhất thời không thể thích ứng được sự mềm mại của nệm.

Cũng có lẽ. . . . . . Là do trong lòng bất an nên mới gây ra tình trạng bất ổn này.

Nhớ tới chính mình lén hoán đổi ảnh chụp, thay thế vào làm em gái của Đằng Lệ, Tâm Đồng lại cảm thấy vô cùng áy náy.

Nàng hoàn toàn không phải là một cô gái xảo quyệt, tính toán, chuyên làm chuyện xấu, nhưng hôm nay đã làm nên một chuyện xấu tày trời này, hại anh em của bọn họ không thể gặp nhau.

Tuy rằng không biết bí mật này có thể bảo trì được bao lâu, nhưng Tâm Đồng biết chuyện xấu rồi cũng sẽ có một ngày bị bại lộ!

chuong 2:

 Từ trong mộng bừng tỉnh, hai mắt Tâm Đồng mông lung nhìn chằm chằm vào gian phòng xa lạ, ước chừng giật mình vài giây, mới nhớ tới hiện tại mình đang ở Đằng gia.

Ngoài cửa sổ sắc trời đã muốn sáng ngời, nhưng không cách nàolàm cho nội tâm của Tâm Đồng cũng sáng theo.

“Ba ba. . . . . . Mẹ. . . . . .” Tâm Đồng trong miệng thì thào kêu to .

Nàng thấy một cơn ác mộng, trong mộng cha mẹ đều đã chết, mà nàng cô đơn một mình bị người ăn hiếp, cho nên mới đổ mồ hôi đầy người, từ trong mộng bừng tỉnh.

 Tâm Đồng thở dài. Cho dù nơi này cũng không có cha mẹ, nhưng lại có một người anh trai ở bên cạnh nàng a!

Anh trai — Đằng Lệ tuy rằng thoạt nhìn rất  nghiêm túc, nhưng vừa nhìn đã biết hắn không thuộc mẫu anh trai thân thiết cởi mở luôn biết an ủi người khác, nhưng tối hôm qua hắn lại chính miệng hứa hẹn sẽ chăm sóc chính . . . . . .

 Nghĩ đến đây, ngọn lửa cảm động lại bắt đầu phát sinh trong lòng nàng.

Không thể phủ nhận một điều, những đường nét lạnh lùng nghiêm khắc trên gương mặt của Đằng Lệ, thật sự làm cho người ta có chút sợ hãi. Nếu có một ngày, hắn phát hiện bản thân bị lừa –

Bất an nảy lên trong lòng lần nữa, nhưng Tâm Đồng không dám tiếp tục nghĩ đến nữa, nói không hối hận chính là gạt người, nhưng chuyện cho tới bây giờ, nàng đã không còn có đường lui. . . . . .

Dù chỉ là một người anh trai mà nàng đánh cắp được thì sao, chỉ cần hắn có thể yêu nàng, nàng cũng nhất định có thể có được hạnh phúc!

 Lắc đầu, đem những suy nghĩ bất an cố gắng đuổi ra khỏi đầu, cố lấy dũng khí, Tâm Đồng quyết định rời giường đi đối mặt với cuộc sống mới của nàng.

Thay một bộ váy đơn giản mộc mạc, sau đó rửa mặt chải đầu, nàng xuống lầu đi đến cửa phòng ăn, đã thấy Đằng Lệ ngồi sẵn trên bàn ăn bữa sáng.

Vừa nhìn thấy hắn, toàn bộ dũng khí nàng cố gắng lắm mới có được bỗng chốc chạy đi đâu mất, Tâm Đồng nhất thời lại cảm thấy tay chân mình không có một chút sức lực nào, trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.

 ”. . . . . . Chào buổi sáng.” Ngần ngừ mãi, Tâm Đồng vẫn là không có dũng khí mở miệng gọi hắn là anh trai, nàng thật sự không phải là một cô gái quen nói dối

 ”Tối hôm qua ngủ ngon không?” Đằng Lệ thản nhiên hỏi.

Đầu tiên là lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi lại gật gật đầu, Tâm Đồng có chút khẩn trương, không biết nên trả lời hắn ngủ ngon hay là không ngon đây?

Nhìn thấy bộ dáng bất an của Tâm Đồng, Đằng Lệ không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt ý bảo nàng ngồi xuống.

Tâm Đồng ngồi xuống, Ái Mạn Đạt lập tức đem bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, ân cần đưa đến trước mặt nàng, xếp từng món ăn ở phía trước nàng.

Nhìn thấy bữa sáng trước mắt, Tâm Đồng không khỏi vui vẻ mỉm cười.

Trước kia bọn họ ở cô nhi viện, bữa ăn sáng đều là bánh mì thiện tâm mà các cửa tiệm quyên tặng, loại bánh mì qua đêm, như thế đã là tốt lắm rồi, có đôi khi không có bánh mì, những người trong cô nhi viện còn không có gì để ăn.

Đây là lần đầu tiên nàng ăn một bữa sáng phong phú đến như vậy, chẳng những có bánh mì nướng, thịt lợn xông khói, dăm bông và trứng, còn có nước cam và café nóng. . . . . .

Tâm Đồng bắt đầu bị bữa ăn sáng thu hút, chăm chú đến mức, ngay cả Đằng Lệ ở một bên nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng đều không để tâm đên.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Ái Mạn Đạt đầu tiên là trả lời điện thoại, sau đó lập tức cung kính đem điện thoại đưa cho Đằng Lệ.

 Nghe đối phương ở đầu dây bên kia báo cáo nghiệp vụ, trên mặt Đằng Lệ không có một tia biểu tình, cũng không có nói gì.

 ”Làm đi, không cần nương tay.” Cuối cùng hắn nghiêm túc nói một câu như vậy, sau đó liền cắt đứt điện thoại.

Trong miệng còn đang nhai bánh mì nướng, đã bị câu trả lòi lạnh lùng của Đằng Lệ làm cho hoảng sợ, suýt chút nữa bánh mì nghẹn ở cổ họng, vì thế Tâm Đồng xấu hổ uống mấy hớp nước cam cho cổ họng thông suốt.

Đứng tần ngần trước cánh cửa lớn, Tâm Đồng cố lấy dũng khí, khi chuẩn bị bấm chuông, lại phát hiện bên cạnh hoàn toàn không có chuông điện hay là bóng dáng chiếc bộ đàm!

Tâm Đồng có chút giật mình, nàng phải kêu cửa như thế nào?

Lúc này cửa đột nhiên tự động mở ra, vẻ mặt Nhu Nhã tràn đầy ý cười dịu dàng, vẫn giống như đêm qua, toàn thân mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết, vô cùng thân thiết chào đón Tâm Đồng.

“Tâm Đồng, hoan nghênh em.”

Vẫn còn chưa có kêu cửa, Nhu Nhã làm sao biết được mình sẽ đến đây? Tâm Đồng cảm thấy kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi ra miệng, đã bị Nhu Nhã kéo vào nhà.

Lần thứ hai đi qua mấy đoạn hành lang quanh co khúc khuỷu, bước vào phòng khách mà tối hôm qua đã gặp mặt, Nhu Nhã lôi kéo Tâm Đồng bước đến ngồi trên bộ ghế sô pha trắng.

Tâm Đồng chú ý tới trên bàn có một ít điểm tâm, còn có một ấm hồng trà đang bốc khói, giống như đã chuẩn bị sẵn để đãi khách.

“Uống trà đi! Vừa mới pha xong.” Nhu Nhã nháy mắt mấy cái, rót ra một ly hồng trà đưa cho Tâm Đồng.

“Có phải có khách định đến hay không? Em không quấy rầy nữa, lần sau lại đến.” Tâm Đồng có chút xấu hổ, đứng lên định cáo từ trước.

Nhu Nhã nhanh tay giữ chặt Tâm Đồng, cười nói: “Vị khách mà chị chờ chính là em a!”

“Chờ em? !” Tâm Đồng trợn tròn hai mắt, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng còn hơi hơi hé ra.

Nhìn thấy bộ dáng vừa ngây ngốc vừa đáng yêu của Tâm Đồng, Nhu Nhã không khỏi bật cười.

“Chị có năng lực thần giao cáchc ảm, vừa rồi đột nhiên cảm giác được em muốn đến đây gặp chị, cho nên chị đã pha trà sẵn để chờ em.”

“Thần giao cách cảm. . . . . .” Không thể tin được những gì chính mình vừa mới nghe được, chân tay luống cuống, Tâm Đồng không biết nên như thế nào cho phải.

“Nếu không, em thử nghĩ xem, tại sao đêm qua Đằng Lệ lại mang em đến gặp chị trước?” Nhu Nhã nháy mắt mấy cái, vẻ mặt thông minh bướng bỉnh.

“Hả?” một tiếng, sắc mặt của Tâm Đồng lập tức trắng bệch. Nàng sợ tới mức đôi chân mềm nhũn, đứng thẳng không xong, liền ngã ngồi trên sô pha.

“Vậy. . . . . . Chị đã biết em không phải, không phải. . . . . .” Tâm Đồng lắp bắp không thể nói tiếp.

Gật gật đầu, Nhu Nhã cầm chặt đôi tay nhỏ bé lạnh như băng của Tâm Đồng dường như an ủi, sau đó nói: “Hôm qua chị đã biết rồi, nhưng không định nói cho Đằng Lệ biết.”

“Tại sao chị lại không nói với anh ấy? Nói em không phải là em gái ruột của anh ấy?” Tâm Đồng khó hiểu, hỏi lại Nhu Nhã.

Nhu Nhã cười cười nói: “Bởi vì chị cảm giác được, em là một cô gái tốt. Mặc kệ vì lý do gì mà em muốn giả mạo em gái của anh ấy, nhưng chị tin tưởng em tuyệt đối không có ác ý.”

“Em, em thật sự không phải cố ý muốn gạt người khác, em chỉ là rất cô đơn, rất muốn có được một gia đình, cho nên mới làm như vậy. . . . . .” Nước mắt trong suốt rơi xuống, Tâm Đồng nghẹn ngào nói..

Giơ  ống tay áo lên, giúp Tâm Đồng lau đi nước mắt, Nhu Nhã nhẹ nhàng nói: “Chị biết mà. Chị có thể hiểu được ý nghĩ của em. Bởi vì Đằng Lệ cũng là một người rất cô đơn, chị hy vọng có người có thể làm bạn bên cạnh anh ấy, cho nên mới dằn lại, không nói cho anh ấy biết.”

Nhìn Tâm Đồng, rồi Nhu Nhã nói tiếp: “Chị cũng là một cô nhi, mười năm trước, khi Đằng Lệ cùng Minh Vương đến Âu Châu, đã mang chị về từ một góc đường ở Italy. Những năm gần đây, tuy rằng không được ở cùng một chỗ, nhưng mỗi tháng lúc rảnh rỗi mấy anh ấy đều đến nơi này để hội họp, tâm sự một ngày. Đối với chị mà nói, Đăng Lệ như một người anh trai luôn chăm sóc chị, bởi vậy chị cũng muốn sẽ  có một ngày anh ấy tìm được một tình yêu thật sự và sống những tháng ngày hạnh phúc”

“Tình yêu thực sự? Chị đang nói cái gì? Em đối với anh ấy không phải thứ tình cảm này. . . . . .” Rất sợ Nhu Nhã hiểu lầm, theo trực giác Tâm Đồng muốn phủ nhận.

“Chuyện tương lai, không ai có thể đoán trước được, em không cần vội vã phủ nhận.” Nhu Nhã thản nhiên nói.

“Nhưng em –”

Phất phất tay, Nhu Nhã ám chỉ Tâm Đồng không cần giải thích nhiều.”Đằng Lệ có nói chuyện Đằng gia cho em biết không?”

“Dạ, sáng nay dường như anh ấy có nhắc tới, nói là khi anh ấy đi du học ở nước ngoài, cha mẹ đều chết, cho nên mới thất lạc mất em gái.” Suy nghĩ một lúc, Tâm Đồng thành thật trả lời.

“Haiz! Sự việc còn phức tạp hơn thế một chút.” Nhu Nhã thở dài, mới tiếp tục nói chuyện.

“Năm ấy anh ấy chỉ mới mười lăm tuổi, biết được cha mẹ chết đột ngột, sau khi bay về nước, mới phát hiện gia sản đã bị chia cắt không còn, ngay cả đứa em gái duy nhất cũng mất tích. Sau này, anh ấy mới phát hiện, chuyện cha mẹ và em gái anh ấy mất tích, đếu là do những người thân thích lòng lang dạ sói của anh ấy bày ra cạm bẫy. Mà những người bà con của anh ấy còn xuất ra một số tiền lớn, bí mật cấu kết với giới hắc đạo, muốn giết anh ấy để diệt khẩu…

“A –” Bị câu chuyện tàn nhẫn này dọa đến sững sờ, Tâm Đồng hốt hoảng kêu lên.

Nàng thật sự rất khó tưởng tượng, tại sao lại có người tàn nhẫn đến như vậy? Năm đó Đằng Lệ cũng chỉ là một đứa bé a. . . . . .

Khó trách hắn lại rất lạnh lùng, nguy hiểm, không dễ tiếp cận như thế, thì ra hắn từng có một quá khứ bi thảm đến như vậy

“Rồi sau này ra sao?” Tâm Đồng vội vã muốn biết chuyện xảy ra sau đó.

“Hắc đạo phái ra một đám người giết anh ấy, nhưng không thành công, trải qua một cuộc chiến đấu ác liệt, toàn bộ đám người kia đều chết dưới tay của Đằng Lệ.”

Nhìn bụi hoa tường vi ngoài cửa sổ, Nhu Nhã tiếp tục nói: “Tuy rằng là tự vệ giết người, nhưng cũng vì thế mà Đằng Lệ cũng vào trại giáo dưỡng thanh thiếu niên ba năm. Nhưng dù bị giam anh ấy vẫn không nản chí, sau khi ra tù, dù chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh ấy liền tạo dựng sự nghiệp, từ hai bàn tay trắng thành một đại gia giàu có nổi danh, còn tiện tay tống bọn đã hãm hại anh ấy vào tù. Mà điều tiếc nuối duy nhất của anh ấy, chính là không tìm được đứa em gái ruột, cuối cùng vào tuần trước mới tìm được tung tích của cô ấy, không nghĩ tới. . . . . .”

Những lời tiếp theo Nhu Nhã không cần nói Tâm Đồng cũng đã hiểu được.

Đều là chính mình phá hủy nguyện vọng đi tìm em gái của Đằng Lệ!

“Đều là lỗi của em! Em phải nói với anh ấy, nói em không phải là em gái của anh ấy. . . . . .” Biết được dĩ vãng của Đằng Lệ, lương tâm của Tâm Đồng cắn rứt không yên, nhịn không được muốn đi tìm hắn, nói ra hết tất cả mọi chuyện, cũng cầu xin sự tha thứ của hắn.

“Đừng đi!” Nhu Nhã ngăn cản nàng.”Bây giờ còn chưa phải lúc, em nói cũng vô dụng. Duyên phận của anh ấy và em gái cò chưa tới a.”

“Nhưng em. . . . . .

“Bây giờ chuyện em có thể làm chính là cô gắng hết sức chăm sóc cho anh ấy, cho đến khi anh ấy tìm được đứa em gái thật sự trở về.” Nhu Nhã khuyên Tâm Đồng, giọng nói dịu dàng của cô dường như có một ma lực kì lạ.

Lương tâm và bất an không ngừng tranh đấu trong lòng nàng, Tâm Đồng cúi đầu lo lắng, một lát sau, cuối cùng nàng đã hạ quyết tâm.

“Để bù đắp lỗi lầm của em, trước khi em gái anh ấy xuất hiện, em sẽ cố hết sức chăm sóc anh ấy.” Nàng cam đoan với Nhu Nhã.

Đúng vậy, nàng sẽ cô hết sức chăm sóc Đằng Lệ, để bù đắp lại sai lầm nhất thời do ma xui quỷ khiến của mình — Trong lòng của Tâm Đồng cũng đã thầm hứa.

Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Tâm Đồng tò mò hỏi Nhu Nhã.

“Đúng rồi, em muốn biết vì sao người đàn ông tên Lãnh Diệp, tối qua lại nói đùa với em, chúng em phải về ma quật?

“Không phải chị vừa mới nói đó sao?” Nhu Nhã cười thần bí, nhấp một ngụm hồng trà thơm ngát.

“Đương nhiên, một phần là do Lãnh Diệp có sở thích dùng lời nói châm chọc người khác. Ngoài ra lý do còn lại là bởi vì tất cả mọi người biết Đằng Lệ rất đáng sợ, rất nhiều người sợ hãi anh ấy. Nghi ngờ sự nghiệp làm gì cũng thuận lợi của anh ấy, xem anh ấynhư  là hóa thân của ma quỷ, cho nên lén đặt cho anh ấy biệt danh là Ác ma , mà nơi ở của ác ma, đương nhiên phải gọi là ma quật a!”

Edit & Beta: Quinn vs Quảng HằngSau khi lái xe chở nàng quay trở về Đằng gia, Tâm Đồng vẫn còn hơi giật mình, ngây ngốc ngồi trong phòng khách, không hề nhúc nhích — tất cả đều bởi vì câu nói cuối cùng của Nhu Nhã.

Tâm Đồng tin tưởng trong nước không ai không biết tên tuổi của “Ác ma.”

Bởi vì ngay cả cô gái quê mùa, kiến thức hạn hẹp lớn lên từ cô nhi viện như nàng cũng đã từng nghe rất nhiều người nhắc đến truyền thuyết của người được gọi là “Ác ma.”

Nghe nói ác ma là một người đàn ông máu lạnh vô tình, hắn chẳng những kiếm tiền vô số, còn coi thống khổ của người khác là niềm vui của mình.

Hắn thích nhất là trò chơi hủy diệt hạnh phúc gia đình, làm cho vô số đứa trẻ vô tội trôi dạt khắp nơi, làm cho rất nhiều người có tâm huyết phải mất việc làm, mất luôn mục tiêu sinh tồn. Cũng bởi vì ác danh của hắn rõ như ban ngày, cho nên mọi người khi nhắc tới hắn đều vừa hận vừa sợ.

Trong lúc hoảng hốt, dường như Tâm Đồng loáng thoáng nhớ lại, tên đầy đủ của người được gọi là ác ma chính là “Ác ma Đằng Lệ.”……..

Trước kia nàng không biết, nhưng bây giờ nàng không thể tin được, một người đàn ông tìm kiếm em gái của mình nhiều năm lại là một người tàn nhẫn vô tình, là nhân vật hung ác chuyên hủy diệt hạnh phúc gia đình của người khác.

Tuy rằng mới chỉ nhận biết hắn được một ngày, nhưng nàng tình nguyện tin tưởng, Đằng Lệ từng trải qua bất hạnh, dùng thủ đoạn như thế này để kiếm tiền chỉ là vì bảo hộ bản thân, tất cả những tin đồn khủng khiếp đều chỉ là tin vịt, chỉ là sự hiểu lầm do nghe sai nên đồn sai mà thôi.

Hắn không phải là loại người máu lạnh như thế, tuyệt đối không phải!!

Đi dạo phố mua sắm quần áo cả ngày, lại từ miệng Nhu Nhã nghe được rất nhiều chuyện rất kinh ngạc, Tâm Đồng vô cùng mệt mỏi, cuối cùng chống đỡ không nổi nữa, tựa người vào trên ghế sô pha, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Nàng cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi Ái Mạn Đạt mặc áo ngủ đi đến phòng  khách liền thấy Tâm Đồng đang ngủ trên ghế sô pha.

Đúng là một đứa con gái vừa ngu xuẩn vừa dốt nát! Trong lòng Ái Mạn Đạt khinh thường mắng.

Bởi vì Đằng Lệ là người đàn ông không dễ tìm, nếu không nhân cơ hội nắm giữ lấy hắn, thì mới là việc làm ngu xuẩn nhất trong thiên hạ.

Cho nên nếu không phải vì muốn đạt được càng nhiều hảo cảm của Đằng Lệ càng tốt, nàng cũng không có công sức đâu mà bỏ ra hầu hạ đứa “em gái” không biết từ đâu đến đây của hắn?

Vì muốn lung lạc trái tim của Đằng Lệ, nàng đã không tiếc ủy khuất bản thân, đến đây đảm nhiệm chức vụ quản gia, cũng chính là vì không cho bất kỳ người phụ nữ nào khác có cơ hội tiếp cận hắn.

Không nghĩ tới đứa em gái này đột nhiên xuất hiện, chia sẻ không ít sự chú ý của Đằng Lệ! Điều này thật sự làm cho Ái Mạn Đạt hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bởi vậy nàng tính để cho Tâm Đồng tùy ý nằm ở ngoài này ngủ, dù có bị cảm lạnh cũng không liên quan đến chuyện của nàng. Nàng ngáp một cái, lúc đang muốn trở về phòng chợt nghe thấy tiếng Đằng Lệ mở cửa.

Với tính cảnh giác cao độ, nàng lập tức cởi áo ngủ trên người đắp lên trên người Tâm Đồng, thuận tiện để lộ ra dáng người thướt tha xinh đẹp, quyến rũ của mình.

Lúc Đằng Lệ đi vào phòng khách, nhìn thấy Ái Mạn Đạt ngồi bên cạnh Tâm Đồng ngủ say, lộ ra một hình ảnh thật là ấm áp.

“Đằng tiên sinh, ngài đã về rồi?” Lúc này Ái Mạn Đạt mới giả bộ chú ý tới bộ dáng vừa trở về của Đằng Lệ.

Nàng ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Hôm nay đi mua quần áo thật sự quá mệt mỏi, nhưng rất vui vẻ, cho nên Tâm Đồng ngồi đây một lúc liền ngủ say. Em sợ cô ấy cảm lạnh, nên đã thử gọi cô ấy đứng lên, nhưng cô ấy cũng không nhúc nhích. Vì vậy em chỉ có thể giúp cô ấy phủ thêm áo ngủ, để cho cô ấy nằm ngủ ngoài này.”

Giống như đang vô tình ám chỉ, lập tức đem sự chú ý của Đằng Lệ hướng đến chiếc áo ngủ gợi cảm trên người của nàng.

Thân là quản gia kiêm bạn tình của Đằng Lệ, cô biết phải làm thế nào để khơi gợi hứng thú của hắn.

Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng nhỏ xinh của Ái Mạn Đạt cong lên, Đằng Lệ không tỏ vẻ gì, ngược lại xoay người ôm lấy Tâm Đồng đang ngủ say, đi về phía trên lầu.

Phòng khách chỉ còn lại chiếc áo ngủ trên ghế sô pha và Ái Mạn Đạt – trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười nhưng trong lòng lại liên tục mắng thầm.

Từ khoảnh khắc  Đằng Lệ ôm lấy nàng, Tâm Đồng liền tỉnh.

Nhưng nàng không dám mở to mắt, đành phải tiếp tục giả bộ ngủ, thuận tiện tựa vào lồng ngực ấm áp của hắn.

Cảm giác được cánh tay khỏe mạnh cứng rắn của hắn đang bao bọc chính mình, trong mũi dường như  còn ngưi được mùi xạ hương nam tính tinh khiết tản ra từ trên người hắn, Tâm Đồng hồi hộp đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, tim cũng đập một cách điên cuồng không chịu ngừng lại.

Đây là lần đầu tiên nàng gần gũi với đàn ông như vậy!

Vẻ mặt e lệ kết hợp cùng bất an và khẩn trương, mặc dù vẫn hiện trên mặt, chưa lộ ra sơ hở nhưng nàng vô cùng lo lắng Đằng Lệ sẽ nghe được tiếng tim đập dị thường của mình.

Đằng Lệ bước từng bước vững vàng lên cầu thang, Tâm Đồng cảm thấy giống như đang bước trên một đám mây trôi bồng bềnh, thậm chí nàng còn hi vọng cầu thang có thể dài ra thêm mấy bậc nữa, để cho bản thân có thể ở trong lòng ngực hắn lâu thêm một chút……..

Đương nhiên cầu thang không thể dài ra thêm mấy bậc, rất nhanh Đằng Lệ đã bước lên lầu hai, ôm Tâm Đồng đến phòng của nàng.

Được dịu dàng ôm đặt trên giường, hai mắt của Tâm Đồng nhắm lại chặt chẽ, cảm giác tấm chăn mềm mại bằng tơ lụa được đắp lên người nàng.

Đằng Lệ cũng không có lập tức rời khỏi phòng, ngược lại trầm mặc đứng ở bên giường, cảm thấy có chút mới lạ khi nhìn thấy dáng ngủ của người em gái xinh đẹp không chút tỳ vết của mình.

Hồi hộp không dám thay đổi tư thế, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Tâm Đồng cũng nghe được thanh âm rời khỏi phòng của Đằng Lệ.

Lặng lẽ mở ra hai mắt, Tâm Đồng dùng hai tay khẽ run gắt gao che lại hai gò má đỏ bừng của mình, tim đang đập thình thịch cũng dần dần bình ổn trở lại.

Nàng không rõ tại sao bản thân lại như vậy.

Có điều chỉ cần nhớ tới cảnh vừa rồi bị hắn ôm trong vòm ngực rộng lớn, Tâm Đồng liền cảm thấy có một nỗi xấu hổ và…… hạnh phúc đang dâng lên trong lòng.Chẳng lẽ chính mình đã thích hắn?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #linh#lung