Chương 6

Trải qua một màn ở nhà Nhu Nhã, Tâm Đồng liền hiểu được cảm nhận của Đằng Lệ đối với mình. Từ đầu đến hắn đều cho rằng, mình là vì tiền... chỉ là vì tiền nên mới ở lại bên cạnh hắn.

Hiểu được Đằng Lệ sẽ không cho nàng thời gian để chứng mình chính mình không phải là một người phụ nữ xấu

xa không chịu nổi như vậy. Nàng đã nghĩ, sau khi trở lại Đằng gia, Đằng Lệ sẽ lập tức đuổi mình ra khỏi nhà.

Nhưng hắn không có làm vậy, chỉ để nàng ở nhà, cũng không hề mang nàng đến công ty nữa.

Hắn hoàn toàn không có trở về, dường như đã biến mất không dấu vết, suốt một tuần Tâm Đồng đều không thấy được bóng dáng hắn.

Hắn cứ việc đối xử với mình vô tình, nhưng Tâm Đồng lại không tự chủ được, lúc nào cũng suy nghĩ về hắn, hy vọng có thể nhìn thấy hắn, được ở bên cạnh hắn — chỉ là mỗi ngày nàng đều phải thất vọng.

Thậm chí Tâm Đồng còn bất chấp nguy cơ sẽ bị Ái Mạn Đạt nhục nhã mà mở miệng hỏi cô ta, khi nào thì Đằng Lệ trở về.

Có thể đoán được, Ái Mạn Đạt sẽ không nói cho nàng đáp án mà nàng muốn, ngược lại còn lợi dụng cơ hội này để châm chọc, nhạo báng nàng, còn đối xử với nàng thật quá đáng.

Đoán là Đằng Lệ sẽ không trở lại, rõ ràng là muốn xa lánh Tâm Đồng. Ái Mạn Đạt không khỏi âm thầm vui mừng, cô ta cũng trắng trợn bắt đầu triển khai kế hoạch trả thù Tâm Đồng.

Sáng sớm, thấy Tâm Đồng xuống cầu thang như thường lệ, Ái Mạn Đạt không hề có lòng tốt, đứng sẵn dưới lầu chờ

"Chào buổi sáng." Thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Ái Mạn Đạt, dù Tâm Đồng không thích nhưng cũng vẫn phải mở miệng chào.

"Buổi sáng? Mặt trời đã chiếu đến mông rồi, cô cũng nên bắt đầu làm việc đi chứ." Ái Mạn Đạt lớn tiếng quở trách nàng.

"Làm việc?" Nháy mắt mấy cái, Tâm Đồng không hiểu rõ cô ta nói vậy là có ý gì.

Ái Mạn Đạt làm bộ thở dài, ra vẻ không thể giải thích được.

"Còn cần phải hỏi tôi sao? Đằng Lệ đã không muốn cô trên giường của ông ấy, cô đương nhiên phải bắt đầu làm việc giống như người hầu. Chẳng lẽ..." Cô ta liếc mắt nhìn Tâm Đồng một cái: "Cô dự định rời khỏi Đằng gia?"

"Đây là ý của Đằng Lệ sao?" Điều làm Tâm Đồng đau lòng nhất chính là, ngay cả giáp mặt đuổi nàng Đằng Lệ cũng không muốn. Chẳng lẽ hắn thật sự chán ghét mình như vậy sao?

"Cô nói đi? Tôi chính là quản gia của nơi này." Ái Mạn Đạt xảo quyệt không muốn trực tiếp thừa nhận, nhưng Tâm Đồng lại tin lời của cô ta.

Cho dù Đằng Lệ đã chán ghét thân thể của nàng, nhưng bất luận thế nào, nàng cũng không nghĩ sẽ rời xa hắn. Nàng sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ cần nàng có thể ở lại.

"Chị muốn tôi làm việc gì?"

"Ừm... Cô có thể bắt đầu bằng việc lau chùi cửa sổ và sàn nhà." Ái Mạn Đạt đắc ý cười trộm.

Vì thế Tâm Đồng xoắn tay áo lên, bắt đầu làm việc. Lau cửa sổ, chùi sàn nhà đối với nàng mà nói không là gì cả, lúc ở cô nhi viện nàng đã từng làm qua các việc này.

Có điều, căn nhà to như vậy mà chỉ có một mình nàng vệ sinh, thật sự là có chút mệt mỏi.

Cúi người xuống, ngâm tay vào trong nước xà phòng, bắt đầu làm việc cật lực, vất vả lắm mới có thể lau chùi mọi thứ sạch sẽ, nhưng Ái Mạn Đạt lại mượn cớ chỉ ra chỗ này không sạch, chỗ kia vẫn còn bụi, bắt nàng phải lau lại một lần nữa.

Khoảng nửa đêm, mãi cho đến khi phần eo của Tâm Đồng mỏi đến mức không đứng thẳng được, tay cũng bị ngâm nước đến nhăn nheo, Ái Mạn Đạt mới miễn cưỡng thông qua, để cho nàng đi nghỉ ngơi.

Vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, nhưng mới chỉ nằm trên giường được mấy giờ, đã bị Ái Mạn Đạt xấu xa, đánh thức.

"Chị lại có chuyện gì phân phó?" Chịu đựng đau nhức trên người, Tâm Đồng hỏi Ái Mạn Đạt.

"Còn hỏi sao? Cô đó, đại tiểu thư, đã đến lúc rời giường điÁi Mạn Đạt châm chọc chuyện Tâm Đồng giả mạo thân phận lúc trước.

Không muốn cãi nhau với cô ta, để cô tay lấy cớ đuổi mình đi, Tâm Đồng cố chịu đựng thắt lưng đau nhói, bước xuống giường.

"Hôm nay phải làm cái gì?"

"Ngày hôm qua đã lau chùi sàn nhà, hôm nay nên đánh sáp cho bóng."

Việc đánh bóng vừa nặng nhọc lại vừa buồn tẻ, Tâm Đồng cố gắng trấn định bản thân, hai tay ngâm nước cả ngày hôm qua bây giờ vẫn còn nhăn, cực kỳ khó chịu. Nhưng nàng vẫn cắn răng nhịn đau, đi đánh bóng sàn nhà, để Ái Mạn Đạt không có cơ hội làm khó dễ mình.

Tâm Đồng đã cố gắng hết sức, ngoan ngoãn làm theo, đáng tiếc Ái Mạn Đạt không phải là một người phụ nữ có lương tâm.

Sau khi nhìn thấy Tâm Đồng đánh bóng sàn nhà xong, Ái Mạn Đạt sợ nàng nhàn rỗi không có việc gì làm, vì thế lập tức bảo nàng đi sắp xếp lại chén dĩa trong tủ bát ở nhà bếp.

Đứng trên ghế đẩu trong phòng bếp, Tâm Đồng cố hết sức lấy chén dĩa, chai lọ trong tủ bát ra, lau khô từng cái, sau đó đặt về chỗ cũ.

Lúc nàng để tay phải vào trong tủ bát, không chú ý tới Ái Mạn Đạt lại ác ý dùng sức đóng sập cửa tủ lại – đau đớn trên tay như chạy thẳng vào tim, làm cho Tâm Đồng lập tức phát ra tiếng la thê thảm, từ trên ghế đẩu ngã xuống.

Nàng ngã ngồi trên mặt đất, kiểm tra bàn tay phải sưng phồng đang của mình.

Ngày hôm qua tay phải bị ngâm nước xà phòng nên đã trở nên vô cùng yếu ớt. Bây giờ lại bị ngoại lực làm tổn thương, xung quanh chẳng những sưng tấy, ứ huyết mà ngay cả miệng vết thương cũng bắt đầu chảy máu.

"A! Thật xin lỗi, tôi không thấy tay của cô vẫn còn đặt bên trong. Cô không sao chứ?" Ái Mạn Đạt giả nhân giả nghĩa hỏi, nhưng thật ra trong lòng đang vỗ tay vui mừng.

Tâm Đồng đau đến mức không nói nên lời, nước mắt nhịn không được đã muốn tràn mi. Trong lúc thức mơ hồ, nàng dường như nhìn thấy bóng dáng Đằng Lệ, đang đi đến...

Lúc nàng tỉnh lại, đã phát hiện chính mình nằm ngay ngắn trên giường. Nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, dường như làm cho nàng nghĩ đến chính mình vừa mới rời giường.

Nhưng tay phải lập tức truyền đến đau đớn, liền nhắc nàng nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra trong nhà bếp.

Giơ tay phải lên, Tâm Đồng mới để ý thấy bàn tay bị thương đã được người ta dùng băng vải băng bó lại cẩn thận.

Tâm Đồng dù có khờ dại đến mấy cũng không cho rằng Ái Mạn Đạt lại có lòng tốt như vậy, gọi người ôm nàng vào phòng, còn giúp nàng băng bó vết thương. Cô ta không lợi dụng cơ hội này tống nàng ra ngoài cửa đã là may mắn lắm rồi, làm gì có lòng tốt như vậy chứ?

Vậy thì rốt cuộc là ai đã ôm nàng lên lầu, còn giúp nàng băng bó miệng vết thương?

Đang suy đo đột nhiên có người đẩy cửa phòng đi vào, Tâm Đồng ngạc nhiên khi phát hiện người đó... người đó chính là... Đằng Lệ! Hắn trở về khi nào?

Đằng Lệ đi vào phòng, ngồi vào bên giường Tâm Đồng, bắt đầu kiểm tra vết thương trên tay nàng.

"Anh trở về khi nào vậy?" Nàng chần chờ mãi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi.

Nhớ tới lúc phát hiện Tâm Đồng bị thương, trong lòng mình chợt dâng lên cảm giác khẩn trương lo lắng, khiến cho Đằng Lệ khó hiểu, tự nguyền rủa chính mình, vì thế hắn chỉ có thể quay sang trách móc Tâm Đồng.

Đằng Lệ nhíu mày, vẻ mặt bất mãn: "Tôi vừa mới vào cửa, chợt nghe thấy tiếng la thảm thiết của em. Ái Mạn Đạt nói em tự làm tay mình bị thương, cho nên mới ngã xuống ghế. Đang yên đang lành, em đi sắp xếp lại nhà bếp làm gì? Ái Mạn Đạt nói em còn đòi làm công việc quét dọn. Tôi nhớ là không bảo em đảm đương trách nhiệm của người hầu, em không hiểu rõ thân phận của mình sao?"

Nghe được lời nói của Đằng Lệ, Tâm đồng đã hiểu được tất cả mọi chuyện đều do Ái Mạn Đạt giở trò ma quỷ.

Ái Mạn Đạt thừa dịp Đằng Lệ không có ở nhà, liền sai bảo nàng làm đủ thứ việc, nghĩ muốn nhân cơ hội này, khiến cho nàng chịu không nổi khổ sở mà tự động rời khỏi Đằng gia.

Lòng dạ của cô ta thật là xấu! Có thể tha cho người ta thì tha, nghĩ đến hai ngày nay bị cô ta tra tấn làm cho Tâm Đồng vô cùng ủy khuất, nhưng nàng cũng không tính sẽ truy

Cho dù có nói cho Đằng Lệ biết, Đằng Lệ tức giận sẽ đuổi Ái Mạn Đạt ra khỏi nhà, sẽ chỉ làm cho Ái Mạn Đạt càng hận nàng hơn, mà nàng cũng không cảm thấy vui vẻ gì.

Vì thế Tâm Đồng lắc đầu, không nói lời nào. Tóm lại có thể thấy Đằng Lệ trở về, nàng đã rất vui mừng.

"Là anh ôm em lên đây, giúp em băng bó phải không?" Tâm Đồng thử hỏi hắn, trong lòng vừa chờ mong lại vừa hồi hộp.

"Ừ." Đằng Lệ thản nhiên trả lời, trong mắt còn chứa một tia khoan dung và quan tâm "Còn đau không?"

"Không sao cả, lúc em ở cô nhi viện cũng thường bị thương, bây giờ đã quen rồi." Tâm Đồng ngại ngùng cười, thật ra bản thân cũng thường hậu đậu tự làm mình bị thương.

Sau vài phút im lặng, đột nhiên Đằng Lệ nói: "Mấy ngày nay tôi đã đến cô nhi viện."

"Anh đi tìm em gái của mình sao? Đã tìm được chưa?" Tâm Đồng cũng thật hy vọng Đằng Lệ có thể nhanh chóng tìm được em gái của mình, để bù lại sai lầm trước kia nàng đã giả mạo thân phận em gái hắn.

"Đã so sánh với từng người trong cô nhi viện, nhưng vẫn không tìm được người phù hợp."

Sau khi trặc, tiếc nuối trong vài giây, Đằng Lệ tiếp tục nói: "Đáng nghi ngờ nhất chính là, tám năm trước, cũng có một người thanh niên đi tìm em gái của anh ta, mà lúc đó, cô bé ấy dường như bằng tuổi em."

"Vậy anh có đi tìm họ để xác minh không?" Tâm Đồng nóng vội hỏi.

"Tạm thời điều tra không ra tư liệu của bọn họ. Viện trưởng trước đây thật là một kẻ ngu ngốc, có một ít hồ sơ đó mà cũng làm mất – cho nên cô nhi viện mới phải thay viện trưởng mới." Đằng Lệ bất mãn nói.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tâm Đồng có chút lo lắng, thì thào nói.

"Sẽ có biện pháp." Đằng Lệ vẫn tràn ngập tin tưởng, hắn nhất định có thể nhanh chóng tìm được em gái.

Yên lặng sau vài giây, cuối cùng Tâm Đồng cũng nhịn không được, hỏi: "Anh... anh còn giận em không?"

Tức giận? Đằng Lệ không biết có nên tức giận với người phụ nữ này hay không?

Nàng chẳng những dám can đảm giả mạo em gái của mình, còn không biết xấu hổ cung cấp thân thể mềm mại trắng nõn, muốn ở lại chỗ này để hưởng thụ cuộc sống, chỉ cần nhìn sơ đã biết không thể rời khỏi sự cám dỗ của tiền bạc.

Thêm vào đó, nàng còn ra vẻ thiện lương, ở trước quảng trường của công ty quan tâm đến những người quỳ xuống cầu xin, làm cho hắn vô cùng chán ghét.

Nếu không phải vì phản ứng trên giường của nàng quả thật làm cho Đằng Lệ vừa lòng, thì hắn hoàn toàn không để mắt nhìn đến loại phụ nữ này. Cùng lắm, tạm thời hắn chỉ xem nàng như là công cụ để phát tiết dục vọng mà thôi.

Nhưng ánh mắt hồn nhiên của nàng lại giống như một con cừu non vô tội đáng thương, nhẫn nại chịu đựng tất cả sự đối đãi quá đáng của hắn, lại còn lo lắng hắn có tức giận hay không?

Hôm nay bất ngờ nhìn thấy nàng bị thương, kẻ luôn được người khác biết đến với biệt danh lãnh khốc vô tình như hắn, chết tiệt! Thế nhưng lại cảm thấy thương xót nàng.

Ngay cả như vậy, Đằng Lệ cũng tuyệt đối không thừa nhận cái nhìn của chính mình đối với nàng bởi vì như vậy mà dễ dàng thay đổi.

"Em chẳng qua chỉ là người tình của tôi, tôi sẽ không lãng phí thời gian đi tức giận với em."

Câu trả lời lạnh lùng trước sau như một của hắn làm cho Tâm Đồng không khỏi cảm thấy có chút thất vọng, nàng đã hy vọng Đằng Lệ có thể tha thứ cho mình, đừng lúc nào cũng cho rằng nàng là một người phụ nữ xấu xa, tham tiền.

Người không thể đi sai một bước, nếu không sai lầm đó sẽ đi theo mình cả đời, khiến cho bản thân không thể nào thoát ra được.

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đằng Lệ, Tâm Đồng không khỏi cảm thấy có chút tủi thân. Trong lòng đau đớn giống như bị người ta ngắt nhéo,

Nhưng nghĩ đến chuyện hắn ôm mình lên lầu, còn giúp mình băng bó miệng vết thương, Tâm Đồng lại không khỏi dấy lên một tia hy vọng.

Cho dù Đằng Lệ cay nghiệt nói mình chẳng qua là chỉ là người tình của hắn, nhưng hắn vẫn nguyện ý giúp nàng băng bó miệng vết thương.

Có lẽ, có lẽ, cái nhìn của hắn đối với chính mình đang từng bước từng bước thay đổi a!

Tâm Đồng âm thầm hy vọng như vậy...

May mà Tâm Đồng còn trẻ tuổi nên vết thương hồi phục rất nhanh. Vài ngày sau, tay phải của nàng đã có thể hoạt động thật tự nhiên. Tâm tình của nàng cũng vô cùng tốt, bởi vì mỗi ngày Đằng Lệ chẳng những đều mang theo nàng đến công ty làm việc, mà khi đối mặt nàng cũng không hề khó chịu, cũng không nói lời làm tổn thương nàng.

Cho dù bên ngoài mưa rơi tầm tã, nhưng ngồi ở bên trong xe, Tâm Đồng vẫn cảm thấy bản thân hạnh phúc giống như đang ngồi trên một hòn đảo nhỏ.

Vì thế nàng quay về phía cánh cửa kính xe ẩm ướt, ngượng ngùng mỉm cười.

"Đang cười cái gì?" Đằng Lệ cau mày hỏi nàng.

Tâm Đồng lắc đầu ra vẻ thần bí, nhưng vẫn không trả lời. Mà Đằng Lệ cũng mặc kệ nàng, cúi đầu xuống xem xét hồ sơ trên tay, lúc nãy đã mang về từ công ty.

Rời mưa, xe cộ đông đúc, xe của bọn họ đang dừng lại một lát trên đư̖ố 6.

Dù sao cũng không cần vội vã về nhà, thật ra Tâm Đồng không hề lo lắng chút nào về vấn đề kẹt xe, có thể ngồi ở trong xe cùng với người mà mình yêu thương cũng là chuyện rất hạnh phúc.

Trở về càng trễ, ngược lại nàng càng cảm thấy vui vẻ!

Đột nhiên, nhìn xuyên qua cửa kính xe, có một cái bóng nhỏ run rẩy, hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Nhìn kỹ, thì ra đó là một con chó đen nhỏ ướt đẫm vì mắc mưa, đang sợ hãi bước đi trong mưa lớn, trên một con đường đặc nghẹt xe cộ, lúc nào cũng có thể bị xe cán qua.

Tâm Đồng lo lắng khi nhìn thấy con chó đen nhỏ tránh thoát được vài tình huống nguy hiểm, trong lòng đấu tranh, không biết có nên xuống xe cứu nó hay không?

Nhưng khi nàng quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đằng Lệ, nàng lại không dám tùy tiện bước xuống xe cứu nó.

Thật ra gần đây thái độ của Đằng Lệ đối với nàng đã có nhiều chuyển biến tốt đẹp, nếu nàng xuống cứu con chó đen nhỏ kia, không dám bảo đảm hắn sẽ không giận dữ – hắn chính là "ác ma" nổi tiếng vô tình, đối với những người đã quỳ xuống van xin mà hắn còn không thương xót, cho nên hắn sẽ càng không quan tâm đến sinh mệnh nhỏ bé kia.

Nhưng nếu không cứu con chó nhỏ, nàng lại không thể tha thứ cho chính mình...

Đặt tay trên cửa xe, cứu hay không cứu – Tâm Đồng rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.uối cùng nhìn thấy con chó nhỏ đi về phía gần sát lề đường xe chạy, sau đó nó đứng yên bất động, mà đang chạy về hướng nó lại là một chiếc xe tải nhỏ, Tâm Đồng quát to một tiếng, rốt cuộc quyết định đẩy cửa xe ra, lao vào trong mưa.

Dưới cơn mưa tầm tã, chỉ sau một giây đã khiến toàn thân Tâm Đồng ướt đẫm, nhưng nàng không thèm để ý, chỉ một lòng thầm nghĩ muốn cứu con chó đen nhỏ về nơi ẩn nấp an toàn.

Cuối cùng, nàng cũng túm được con chó nhỏ, nhưng mưa to làm cho tầm quan sát trở nên mơ hồ, lúc nàng chú ý thì chiếc xe vận tải nhỏ đã đến càng lúc càng gần, làm cho nàng không kịp né tránh.

Ôm chặt con chó nhỏ, nhắm mắt lại, đầu óc Tâm Đồng trống rỗng, bên tai truyền đến tiếng phanh xe chói tai —–

Nhưng mà tình trạng bi thảm mong đợi vẫn chưa xảy ra, nàng cảm giác chính mình được một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy. Mở mắt, người ôm lấy nàng rõ ràng chính là — Đằng Lệ!

Đằng Lệ, một tay ôm lấy nàng, còn tay kia vươn ra phía trước ra hiệu ngăn cản chiếc xe tải nhỏ đừng tiến tới, may mắn là chiếc xe tải nhỏ kịp dừng đúng lúc, nếu không, hậu quả thật không t tưởng tượng nổi.

Đó là bởi vì khi nhìn thấy Tâm Đồng lao ra khỏi xe, lúc đó Đằng Lệ đang vùi đầu vào xem hồ sơ cũng phát hiện sự việc không bình thường, liền lập tức theo sát nàng xuống xe, nên mới có thể ngăn cản không cho bi kịch xảy ra.

Đằng Lệ cũng bị mưa to làm cho ướt đẫm, kéo Tâm Đồng lên xe trong tiếng bóp còi inh ỏi của lái xe.

ười phụ nữ ngu ngốc! Cô cho rằng cô đang làm cái gì? Sợ hãi vì suýt chút nữa mất đi nàng làm cho Đằng Lệ nén không được lửa giận, hung hăng mắng nàng.

"Em, em..." Còn chưa kịp hoàn hồn sau màn nguy hiểm vừa rồi, Tâm Đồng sợ tới mức nói năng có chút lộn xộn.

Nhếch môi, vươn tay kiểm tra xem trên người Tâm Đồng có vết thương hay không, lúc này Đằng Lệ mới phát hiện trong ngực nàng có một khối thịt động đậy.

"Mẹ nó, đây là thứ quái quỷ gì vậy?" Đằng Lệ chửi ầm lên.

"Là một con chó đen nhỏ..." Rụt rè ôm con chó nhỏ vào trong lòng ngực, Tâm Đồng thật sự lo sợ Đằng Lệ sẽ tức giận mà ném nó ra ngoài cửa số.

"Con chó nhỏ?"

Đằng Lệ quả thật không thể tin được, người phụ nữ ngu ngốc này mạo hiểm xuống xe chỉ là vì muốn cứu con chó nhỏ ư?!

Tâm Đồng cúi đầu run rẩy, nhưng nàng đã hạ quyết tâm sẽ bảo vệ con chó nhỏ này an toàn, không để Đằng Lệ vứt bỏ nó.

Tuy rằng một mặt Đằng Lệ nguyền rủa nhưng mặt khác lại lấy vest sạch sẽ khoác lên người Tâm Đồng, hơn nữa còn cọ xát qua lại trên lưng nàng, vì sợ rằng nàng mắc mưa sẽ bị cảm lạnh.

Hành động quan tâm trực tiếp như vậy làm cho Tâm Đồng không thể tin được, ngẩn đầu nhìn Đằng Lệ.

Đây là lần đầu tiên, ở trong mắt hắn, nàng nhìn thấy được một tia tình cảm mà nàng chưa bao giờ gặp qua.

Cho dù thân thể vẫn không ngừng run rẩy, nhưng giờ này phút này, Tâm Đồng lại cảm thấy ấm áp chưa từng có từ trước đến nay...


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ngontinh