Chương 93

Nam Cung Liệt đưa tay tiếp nhận, "Có công dụng gì ?"

"Có ba cây kim độc và một cái túi khí"

"Chỉ có vậy ?" Nam Cung Liệt rõ ràng không hài lòng.

Bùi Diệc liếc mắt xem thường, "Cậu còn muốn như thế nào nữa ? Không phải cậu nói càng sớm càng tốt sao ? Thời gian ngắn như vậy, hơn nữa những thứ kia tuy đầy đủ hết nhưng không có đồ của tôi có thể thuận lợi sao? Cậu thử xem đi"

Nam Cung Liệt lại nhìn thoáng qua. Quên đi, dù sao so với không có vẫn tốt hơn !

Bùi Diệc không khách sáo hỏi: "Cậu vì sao đối với Viên Viên tốt như vậy ?" Hiện tại thân phận không còn giống với lúc trước nên anh hỏi câu đó rất hùng hồn.

Nam Cung Liệt nhìn anh một cái, trầm mặc trong một lát mới nhẹ giọng nói, "Viên Viên và Tiểu San rất giống nhau, cho nên tôi không thể nhìn em ấy có chuyện."

Bùi Diệc thở dài một tiếng, "Tôi hiểu ! Không trốn..."

Nam Cung Liệt nhìn về phía anh, chờ anh nói tiếp nhưng Bùi Diệc lại cúi đầu hôn trên môi cậu một cái, "Cậu không thể quan tâm cô ấy vượt qua tôi !"

Nam Cung Liệt nhíu mày, ánh mắt lộ ra mỉm cười rồi đưa tay đẩy nhẹ anh ra, "Đi tìm Viên Viên !"

Bùi Diệc bất mãn nói thầm, "Không cần vội như vậy chứ ?"

Kiều Bối Nhi thấy hai người xuất hiện thì nhíu mày, mở miệng liền hỏi, "Nhanh như vậy ?"

"Khụ khụ..." Nam Cung Liệt vẻ mặt hắc tuyến, "Chị dâu nhỏ..."

Nhìn Nam Cung Liệt đem vòng cổ giao cho Viên Viên, trong mắt Lam Tư khó nén kinh ngạc, Bùi Diệc khi nào thì đại lượng như vậy ?

Bùi Diệc không nhìn sự kinh ngạc của anh, có chút nhàm chán hỏi "Hôm nay không có việc gì sao ?"

Không thể không nói anh thật sự là miệng quạ nha, nói có chuyện liền có chuyện. Giống như đáp lại lời của anh, toàn bộ đèn trong phòng khách nháy mắt liền tắt hết, đưa năm ngón tay lên cũng không thấy. Sau đó liền nghe thấy một trận thanh âm của cơ quan chuyển động, Kiều Bối Nhi rõ ràng cảm giác được không gian đang thu nhỏ.

Đợi cho thanh âm hoàn toàn dừng lại, mọi người sờ sờ chung quanh thì xác định chỉ có hơn mười mét vuông, Kiều Bối Nhi không biết này lại là khảo nghiệm gì. Tuy là không gian nhỏ nhưng không khí lại không bị bí, như vậy không có khả năng muốn khảo nghiệm năng lực nín thở của bọn họ, trong bọn họ hình như cũng không có người sợ tối, như vậy nhất định còn có cái khác.

"A..." Viên Viên đột nhiên kêu lên, "Anh trai... Có rắn !" Viên Viên trước đây đã bị rắn cắn cho nên rất sợ rắn, đối với rắn cũng vô cùng nhạy cảm, nghe được tiếng "tê tê" làm cho da đầu người ta run lên kia, cô liền sợ đến sởn tóc gáy.

Trong lòng mọi người đều có chút ngưng trọng. Hiện tại hoàn toàn không có một tia sáng nên hiển nhiên bọn họ không nhìn thấy, cũng không biết rắn này có độc hay không.

Tư Minh Dạ đem Kiều Bối Nhi ôm vào trong lòng, tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe những động tĩnh thật nhỏ. Kiều Bối Nhi cũng vậy, nghiêng tai nghe, thỉnh thoảng lại nâng tay lên.

Đột nhiên xung quanh vốn đang tối đen thì lại xuất hiện một tia sáng, Nam Cung Liệt lắc lắc cái bật lửa trên tay, cười nói : "Vẫn là tôi có dự tính trước !"

Sau đó nhìn thấy một con rắn chết trên mặt đất, nhịn không được run run khóe miệng, không nói gì nhìn về phía Kiều Bối Nhi và Tư Minh Dạ. Anh dám khẳng định ngoại trừ bọn họ ra không có những người khác.

"A..." Viên Viên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt lại không dám nhìn tới con rắn chết trên mặt đất. Danny · Rock đem cô ôm vào trong lòng, "Không có việc gì không có việc gì ! Em không phải đã ăn canh rắn rồi sao ?" Nói đến cùng chuyện này vẫn là do Quý Nhậm mà ra, nếu không phải cậu ta lúc trước mang theo Viên Viên chạy loạn, cô cũng sẽ không bị rắn cắn. Vì thế anh liền hung hăng trừng phạt cô một chút.

Viên Viên thanh âm run rẩy nói : "Em là bị mẹ lừa !" Làm hại cô sau khi biết thiếu chút nữa cả ruột gan cũng đều nôn ra.

Kiều Bối Nhi quan sát một phen, thở dài nói, "Xem ra chỉ có thể đợi !" Tường bốn phía vốn là tường bền chắc, cũng không thấy có cơ quan.

Đột nhiên ánh sáng lại biến mất, Phạm Bảo Nhi lên tiếng hỏi, "Anh trai, anh làm gì vậy ?"

Nam Cung Liệt nhíu mày nói : "Viên Viên không phải sợ sao ? Không nhìn thấy sẽ đỡ hơn, hơn nữa nơi này không biết khi nào thì khôi phục lại bình thường. Nếu thời gian quá lâu, chúng ta cũng chỉ có thể ăn thịt rắn nướng, cho nên nếu không muốn ăn sống thì bây giờ phải tiết kiệm !" Anh đã xem qua rồi, cũng may ở đây còn một khoảng rộng với một cái bàn và bốn cái ghế gỗ.

Phạm Bảo Nhi thở dài một tiếng, "Anh trai, em cuối cùng cũng hiểu được vì sao anh là thủ lĩnh tiểu binh !" Cư nhiên có thể nhanh như vậy đã nghĩ đến nhiều như vậy.

Viên Viên khóc không ra nước mắt. Cô đã sợ muốn chết thế mà còn muốn ăn thịt rắn ? Xem ra cô nhất định không phải đói chết mà chính là bị hù chết !

Mọi người lại tiếp tục trầm mặc. Một lát sau, Phạm Bảo Nhi nhịn không được nói, "Làm ơn ! Sao lại không nói chuyện ? Yên tĩnh quá sẽ kinh khủng lắm có biết không ?"

Kiều Bối Nhi nhíu mày, cô không cảm thấy như vậy. Hoàn cảnh yên tĩnh như vậy tiếng hít thở cũng càng thêm rõ ràng, cho nên có thể cảm giác được có người rất rõ. Hơn nữa cô bị Tư Minh Dạ ôm vào trong ngực, hơi ấm chân thực truyền tới, có nhìn thấy hay không kỳ thật cũng không quan trọng lắm, xem như buổi tối là được.

Bùi Diệc trêu chọc nói, "Em không có bảo Lam Tư nói chuyện với em sao ? Hơn nữa nếu em sợ thật, có thể ôm cậu ta mà !"

Tuy không có ai thấy được nhưng Phạm Bảo Nhi vẫn nhịn không được liếc xem thường, "Muốn Tiểu Tư mở miệng là chuyện dễ dàng như vậy sao ? Hơn nữa anh ấy chính là một tảng băng to, ôm thế nào cũng sẽ bị đông chết !"

Kiều Bối Nhi khẽ cười nói, "Vậy mà cô vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, không sợ bị đông lạnh sao ?"

Đúng lúc này, Tư Minh Dạ đột nhiên đưa tay che miệng mũi của cô lại. Lam Tư đồng thời lên tiếng, "Có biến !"

Mọi người lập tức nín thở, Nam Cung Liệt lại lấy cái bật lửa ra lần nữa, nương theo ánh lửa mỏng manh nên có thể thấy rõ bốn phía đều dày đặc khí thể màu vàng. Lam Tư nhíu mày quan sát, xác định khí thể này sẽ không thấm vào da mới hơi hơi yên tâm.

Kiều Bối Nhi nhíu nhíu mày, không biết khí thể này khi nào mới có thể tiêu tán, bọn họ không có khả năng nín thở lâu được.

Cũng may, khí thể này tựa như chỉ là muốn khảo nghiệm sức nhẫn nại của bọn họ, ngay khi bọn họ sắp kiên trì không được nữa thì dần dần lui đi.

Kiều Bối Nhi bất mãn hừ lạnh một tiếng, "Nếu không phải ta muốn lấy quốc bảo của bọn họ thì sẽ không nhịn nhục tùy ý bọn họ điều khiển !"

Tư Minh Dạ khẽ cười nói, "Đến lúc đó thì lấy thêm mấy thứ để bù lại một chút."

Trong hoa viên, ánh sáng mặt trời chiếu rọi cô gái mặc bộ quần áo màu trắng đang dựa vào ghế, nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay. Nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly nhẹ dao động, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, "Nga ? Là bọn họ a !" Hí mắt nhìn bầu trời, khẽ cười nói, "Là bọn họ nói, có lẽ đã có thể thông qua khảo nghiệm." Hai người kia quả thật là nhân trung long phượng, người bên cạnh bọn họ cũng sẽ không tệ !

Đứng ở phía sau cô là một tùy tùng đã nhiều tuổi, nhìn qua có chút nghiêm túc. Nghe xong lời của cô, nhịn không được nhíu mày, "Chủ nhân, nếu bọn họ thông qua khảo nghiệm, cô thật có ý để cho bọn họ tiến vào sao ?"

Cô gái thản nhiên liếc nhìn bà một cái, "Có gì không thể ? Những khảo nghiệm này lúc trước Đại trưởng lão xem qua cũng đồng ý, không phải sao ?"

Đại trưởng lão nhíu mày, lúc trước bà cũng không biết những người bình thường cư nhiên cũng có thể có năng lực mạnh như vậy.

Cô gái áo trắng cười khẽ như trước nhưng trong mắt lại mang theo một chút châm chọc. Chẳng qua là có một chút dị năng như vậy liền mắt cao hơn đầu, tự nhận tài trí hơn người, đem người khác không để vào trong mắt. Lại hoàn toàn quên núi cao còn có núi cao hơn, Thượng Quan gia tộc tất cả đều là người như vậy, nhất định sẽ không lâu dài.

Đại trưởng lão nhíu mày nói, "Minh Quốc mặc dù đã không còn nhưng di chỉ là không nên để cho người ngoài tiến vào. Chủ nhân muốn loại trừ mấy người là chuyện dễ dàng nhưng những cái gọi là khảo nghiệm của chủ nhân cũng quá mức đơn giản, không thể không làm cho người ta hoài nghi ý đồ của chủ nhân !" Hoàn toàn đã quên lúc trước Đại trưởng lão cũng đã đồng ý.

Cô gái áo trắng cười nhẹ như trước nhưng ngữ khí đã có chút lạnh, "Đại trưởng lão, chớ quên thân phận của bà ! Tôi mới là chủ nhân của Thượng Quan gia, đừng nói là mấy người này, cho dù tôi đem di chỉ hủy bỏ phong tỏa với bên ngoài, bà cũng chỉ có thể nghe lệnh !"

"Cô... cô đừng quên Lão phu nhân vẫn còn khoẻ mạnh !" Cô không biết là chính mình thật sự quá kiêu ngạo sao ?

Cô gái áo trắng khẽ cười một tiếng, thản nhiên nhìn về phía bà, "Đại trưởng lão cho rằng có thể lấy mẹ tôi đến dọa tôi sao ? Đại trưởng lão có phải đã quên mẹ tôi đã muốn thoái vị hay không ?"

Đại trưởng lão vẻ mặt tức giận, "Thượng Quan Mạt, cô đừng quên nếu không phải lão phu nhân làm hòa cùng Huyên Huyên, cô cũng sẽ không có hôm nay !"

Thượng Quan Mạt khẽ cười một tiếng, chỉ thấy bóng trắng chợt lóe lên, Thượng Quan Mạt vẫn đứng tại chỗ như trước nhưng trên cổ Đại trưởng lão lại xuất hiện hai vết máu.

Sắc mặt Đại trưởng lão trở nên rất khó coi. Thượng Quan Mạt liếc bà khẽ cười nói : "Đại trưởng lão thân là trưởng lão, hẳn là rất rõ phép tắc của Thượng Quan gia. Đối với chủ nhân bất kính sẽ có hậu quả gì thì tin chắc không cần ta phải nhắc !"

"Thượng Quan Mạt, cô đừng quên hội trưởng lão có quyền bỏ vị trí chủ nhân của cô !"

"Ha..." Thượng Quan Mạt không chút để ý cười nói : "Đại trưởng lão, ta biết hội trưởng lão đều hy vọng Vân Huyên đến làm chủ nhân Thượng Quan gia, nếu các trưởng lão đều có ý này ta cũng sẽ không phản đối, làm tốt việc quyết định rồi cho ta biết một tiếng là được !"

"Cô..." Đại trưởng lão giận không thể kiềm được. Nếu có thể, mọi người đã sớm để cho Vân Huyên làm chủ nhân nhưng hiện tại năng lực của Vân Huyên cùng người thường không có khác biệt quá lớn, hơn nữa cho dù năng lực Vân Huyên không kém Thượng Quan Mạt là mấy nhưng mọi người vẫn sẽ chọn Thượng Quan Mạt. Tuy Vân Huyên được người thích hơn so với Thượng Quan Mạt nhưng tính tình tuyệt đối không thể so sánh với Thượng Quan Mạt. Vì Thượng Quan gia tộc, mọi người cũng chỉ có thể lựa chọn Thượng Quan Mạt !

Thượng Quan Mạt đối với tức giận của cô làm như không thấy, chỉ cười khẽ cảnh cáo nói : "Đại trưởng lão tốt nhất là đừng động tay động chân với mấy người kia, nếu không vị trí đại trưởng lão này cũng không phải không có ai ngoài bà !"

Trong mắt Đại trưởng lão đều là tức giận nhưng bà cũng không dám làm trái ý của Thượng Quan Mạt. Không kể trong tay Thượng Quan Mạt nắm toàn bộ Thượng Quan gia tộc, cho dù là năng lực của bản thân cô cũng làm cho bà không dám đụng vào việc của cô.

Nhưng bà không dám không có nghĩa là người khác cũng không dám !

Hếtchương 93    

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top