Chương 7 (H)

Một tháng sau kể từ chuyến công tác, hôm nay Ngô Sở Mạn mới có can đảm đến nhà hỏi chuyện Hạnh Giản Đàm.

Cô từ sớm đã dậy chuẩn bị, lái xe đi ngang qua một cửa hàng hoa còn ghé vào chọn mua một bó. Đến trước cửa nhà ấn một hồi chuông cửa vẫn chưa thấy Hạnh Giản Đàm ra mở, Ngô Sở Mạn đợi hồi lâu đành tự mở cửa mà vào. Sở dĩ Ngô Sở Mạn biết mật khẩu vào nhà vì có lần Hạnh Giản Đàm uống say có nhờ cô đưa về.

"Hạnh Giản Đàm? Cô có ở nhà không?" 

Ngô Sở Mạn hơi lớn tiếng hỏi, cô chắc mẩm khả năng cao Hạnh Giản Đàm đang có ở nhà, nhưng bất thường là vẫn chưa tìm thấy cô ấy. Đi đến phòng khách ngồi đợi, chưa được bao lâu liền thấy Hạnh Giản Đàm hùng hổ từ trong phòng bước ra, sắc mặt kém cực kì.

"Sao cô lại tới đây!? Mau ra ngoài nhanh lên cho tôi!!"

Nghe thấy nàng giận dữ hét lên, Ngô Sở Mạn nhíu mày: "Phản ứng của cô thế này là sao? Dù không vui thấy tôi cũng không cần ác li-!?"

Không kịp hoàn thành câu nói của mình, Ngô Sở Mạn liền đã ngửi ra thấy trong không khí nồng đậm mùi thanh nhẹ của hoa quế. 

Hiển nhiên, nữ nhân này lâm vào động dục kỳ!

Ngô Sở Mạn vội vàng lùi ra sau hai bước, nhưng vừa rồi hít vào một hơi thật nhiều lượng tin tức tố, cũng thành công dẫn ra Ngô Sở Mạn phát tình kỳ. Alpha bản năng cũng tự động phun ra tin tức tố đáp trả, Ngô Sở Mạn đỏ bừng mặt, đầu óc dần trở nên mơ mơ hồ hồ.

Hạnh Giản Đàm nhận thấy được tin tức tố của bản thân tác động đến Ngô Sở Mạn, thân thể run lên dường như đang sợ hãi, nàng chỉ ra về phía cửa: "Mau ra ngoài!"

Ngô Sở Mạn cũng hiểu được lúc này cần tránh ra ngoài, nhưng nghe ra trong lời nói của nàng mang theo ghét bỏ liền máu nóng qua đầu, cư nhiên còn tại chỗ cãi lại.

"Ta sao phải đi ra? Chúng ta tương lai cũng phải kết hôn, làm trước làm sau có cái gì khác nhau?"

Hạnh Giản Đàm nghe muốn ngất qua đi, này là cái gì điên khùng đạo lý? Còn có, chẳng phải trước giờ nói không thích ta sao? Không thích ta còn nghĩ làm ta? Alpha đều là như này một bộ ai cũng có thể làm sao?

Hương mềm Omega ở chính mình trước mặt, xa cách mà như dụ hoặc giống nhau, từng trận tin tức tố dày đặc đánh úp lại, Ngô Sở Mạn nghe đến nghiện, đầu óc đều bay bổng.

Rõ ràng bản thân lúc này không nghĩ thoát ra khỏi đây, Hạnh Giản Đàm khí vị như thế lệnh người say mê

Hạnh Giản Đàm thấy không cường thế đuổi được người đi, nàng đành phải nhẹ nhàng dụ hống nói: "Cô không phải không thích tôi sao? Nếu đánh dấu tôi chúng ta bắt buộc phải kết hôn, cô hẳn không muốn vậy mà đúng không?"

"Ai nói ta không muốn kết hôn? Có mà người thay lòng đổi dạ ở đây là em mới đúng! Hạnh Giản Đàm, nói ta nghe trước kia em nói yêu ta có còn đúng không?"

Hạnh Giản Đàm một bên chịu đựng khát cầu, một bên bị khí tới rồi, người này dám coi thường tình cảm chân thành của nàng!

"Hừ! Ai thay lòng đổi dạ!? Ai hết tình cạn nghĩa chứ!!? Tôi vốn dĩ vẫn luôn yêu cô!"

Ngô Sở Mạn vừa lòng tiến bước về phía trước, đem nàng kéo vào trong lòng ngực, một tay trực tiếp sờ vào trong váy, chẳng sợ vẫn còn cách lớp quần lót nữa cũng có thể cảm giác được nơi đó ướt một tảng lớn. Cô âm thần nuốt nước miếng, dò hỏi: "Ta thật sự có thể?"

Hạnh Giản Đàm thở gấp kẹp chặt chân dùng sức cọ cọ Ngô Sở Mạn ngón tay, môi đỏ mấp máy, xấu hổ gật đầu.

Ngô Sở Mạn được đến cho phép càng thêm tự tin, bế nàng lên hưng phấn bước vào phòng liền đem nàng đè ở trên giường. Ngô Sở Mạn loạn hôn lên mỹ nhân môi nhỏ, ướt nóng hơi thở phả ra dồn dập. 

Dưới thân đồ vật sớm cương lên, cô kéo xuống khóa quần rồi nắm Hạnh Giản Đàm tay, dường như năn nỉ nói: "Giản Đàm tới sờ sờ nó"
Non mềm ngọc ngà tay chạm vào kia thô cứng đồ vật như là bị bỏng tới rồi giống nhau, Hạnh Giản Đàm khẽ rụt tay lại, nhưng vẫn nắm lấy kia cây gậy.

Mỏng manh quần áo trượt dần khỏi vị trí ban đầu, lấp ló mà ái muội, trong lờ mờ ánh sáng áp chế không được thở dốc thanh âm, từ lồng ngực phát ra rên rỉ bị hàm ở đầu môi.

Ngô Sở Mạn đem này môi gặm mút, xem nó bị chính mình cắn đến sưng đỏ vẫn chưa làm cô đã thèm.

"Hah~" Hạnh Giản Đàm mở miệng thở dốc, cánh môi rốt cuộc thoát không nổi tên sắc lang này, "Sở Mạn...dừng lại..."

Quần áo hỗn loạn bộ ngực trắng sữa nửa lộ ra trần trụi, Hạnh Giản Đàm vô pháp làm lơ ánh mắt nóng rực mà cô nhìn lên cơ thể nàng. Theo Ngô Sở Mạn thô bạo động tác, quần áo hoàn toàn bị kéo ra, giải phóng bộ ngực đầy đặn ra ánh sáng.

Đôi tay rắn chắc nắn lấy hai khối nhũ thịt, kích cỡ và độ đàn hồi này thực hợp ý Ngô Sở Mạn. "Giản Đàm, nơi này thực mềm, từ giờ trở về sau ta sẽ đối xử với chúng nó thật tốt"

Nếu không phải đang bị ảnh hưởng bởi động dục kỳ, Hạnh Giản Đàm chắc chắn sẽ giáo huấn người này một trận. Cô chỉ biết đối xử tốt với ngực tôi thôi hả? Vậy còn tôi thì sao??

Ngô Sở Mạn cúi xuống liếm múi hai đầu nhũ hoa, hàm ở trong miệng mút lấy mút để, quả nhiên kích thích đến hồng hồng hạt đậu ở trong miệng cô lớn dần lên, dựng thẳng đứng đầy kêu ngạo.

"Ư~ không...nhẹ chút...Ah~ Ưm~"

Omega vào động dục kỳ bị nhiệt khô héo, tối ưu cách giải quyết là có được Alpha an ủi. Hạnh Giản Đàm khát cầu Ngô Sở Mạn tưới mát nàng bộ vị nóng bỏng kia. 

Ngô Sở Mạn kéo xuống nàng quần lót lúc này đây dính đầy dịch thể. Bàn tay vuốt ve hai cánh môi âm hộ xoa ra nhóp nhép tiếng nước. Hạnh Giản Đàm hô hấp hỗn loạn, mô nhỏ trừ bỏ thở dốc chính là rên rỉ, chỉ có thể phối hợp cô đem hai chân tách ra.

Khúc dạo đầu đã xong xuôi, Ngô Sở Mạn nâng dậy cương cứng thô dài hung khí  cắm vào âm huyệt. Mềm mại huyệt đạo bị căng ra, mới mẻ khoái cảm mãnh liệt bao phủ nàng có chút chịu không nổi, chỉ một lát sau liền đối mặt lần đầu lên đỉnh. 

Ngô Sở Mạn bị Hạnh Giản Đàm kẹp chặt đến eo run rẩy, nhịn không được liền bắn ra. Tiểu hoa huyệt được tưới mát tiếp tục co bóp không ngừng, thẳng đến đón nhận hết tinh dịch mới dần dần thả lỏng ra.

Hoãn một hồi, Hạnh Giản Đàm như nhớ ra gì đó, tức giận đẩy ra Ngô Sở Mạn. Ngô Sở Mạn bị thái độ trái ngược của nàng làm mờ mịt, không nàng giận vì cô bắn ra quá nhanh?

"K-Không phải đâu, là em kẹp chặt quá, ta hứa lần này sẽ nhịn xuống mà"

"Ai cho làm lần nữa mà hứa hẹn?! Chúng ta còn lâu mới kết hôn, vậy mà cô bắn hết vào trong nếu tôi có thai thì phải làm sao?"

Ngô Sở Mạn nghe vậy liền cười, vì chuyện nhỏ này mà không cho cô làm tiếp? 

"Em yên tâm, sau hôm nay chúng ta liền chuẩn bị làm đám cưới, chắc chắn đuổi kịp trước khi nơi này lớn lên" Ngô Sở Mạn cố tình xoa xoa bụng nàng, xoa dần đi xuống.

Hạnh Giản Đàm đỏ mặt xấu hổ bắt lấy cái tay biến thái kia, "Cô nghĩ cô giỏi tới mức một phát dính luôn chắc?"

Ngô Sở Mạn vẫn không dừng lại, bên dưới cũng đã bắt đầu ngạch lên, "Một lần tất nhiên không đảm bảo, nhưng nhiều lần chắc chắn sẽ được"

"Ưm ~ đ...đi ra ngoài! Tên sắc lang này...ah~"

Không cần quá lâu, kia sắc tình rên rỉ cứ như vậy tràn ra khỏi miệng. Tầng tầng điệp điệp dục cảm đem lý trí của nàng đáng tan, dần dần Hạnh Giản Đàm cũng buông xuống tâm tư, đầu nhập vào trận này khoái lạc.

-----

Tư An gọi đến cuộc gọi thứ 4 Ngô tổng vẫn không bắt máy, vốn dĩ chuyện riêng của cấp dưới cô không cần gọi báo cho Ngô tổng nhưng đây lại là vấn đề của Tịnh Lăng, Tư An sợ về sau Ngô tổng lại nổi giận với cô vì không kịp thời nói cho cô ấy.

Tư An ngồi xuống bên cạnh Tịnh Lăng, "Tôi ở đây với em, đừng lo quá, ông em hẳn sẽ không có chuyện gì đâu"

Tịnh Lăng ừ một tiếng, lau lau nước mắt, cố gắng khiến bản thân không trông có vẻ chật vật quá. Hành lang bệnh người đến người đi, người đến nơi đây có lẽ phần lớn đều là đau khổ.

Chờ đóng xong phí, ký tên đóng dấu đều xong, hết thảy chỉ còn chờ đợi phẫu thuật thành công. Tịnh lão gia thân thể vốn đã suy nhược từ nhỏ, cộng thêm hiện tại tuổi già sức yếu, bệnh hở van tim đã phát triển đến giai đoạn nhất định phải phẫu thuật để có cuộc sống bình thường.

Gia đình Tịnh Lăng chỉ còn Tịnh lão gia, nàng không muốn mất luôn người thân duy nhất còn lại.

Kể xong hết mọi chuyện, Tịnh Lăng còn có chút hoảng hốt, nói không khổ sở thì là giả, nhưng phần nhiều là nhẹ nhõm một hơi.

Thời gian chờ đợi cũng không phụ lòng người, cuộc phẫu thuật thành công tốt đẹp. Nhưng làm người nhà bệnh nhân cũng không thể vào thăm quá lâu để tránh nhiễm trùng, Tịnh Lăng chỉ có thể lưu luyến nhìn qua khung cửa kính.

Thấy nàng tinh thần trạng thái có vẻ tốt hơn nhiều, Tư An cũng nhẹ nhõm, cô chủ động mời: "Chúng ta đi ăn trưa đi, tôi mời em"

Tịnh Lăng theo bản năng nói: "Sao có thể, để em trả cho ạ"

Tư An làm ra vẻ mặt không vui, trực tiếp liền nắm tay nàng đi ra ngoài, "Cùng là đồng nghiệp chung bộ phận thì em khánh sáo cái gì"

Tịnh Lăng tưởng nói lại, cuối cùng vẫn là chưa nói cái gì. Tư An mang nàng đến một quán ăn khá nổi, cô ngồi ở nàng đối diện, cũng không biết nên lại nói cái gì. 

Tịnh Lăng nắm trong tay ly nước ấm, nhiệt lượng tỏa ra phảng phất xoa dịu tâm trang đang phập phồng của nàng, nàng lông mi run nhè nhẹ, hỏi: "Tư tỷ, về chi phí thanh toán, em có thể trả sau được không?"

Này có chút...

Tư An cũng ngượng ngùng đòi, nhưng số tiền đó là hầu hết khoản tiết kiệm cô có. Trước mắt chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, Tịnh Lăng cũng có hoàn cảnh riêng, thật không nỡ khó xử em ấy.

"Không...sao đâu, tôi sắp tới cũng không nơi nào cần xài đến, em cứ từ từ trả lại cũng được"

Tư tỷ đồng ý về đồng ý, nhưng kia thái độ miễn cưỡng cũng không hề là giả. Tịnh Lăng cũng không tính toán cứ như vậy mặt dày ép cô phải cho nàng phần ân tình này. Lặng im một lát, Tịnh Lăng nhẹ nhàng mà nói: "Tư tỷ, sau này có việc gì cần đến em, em đều có thể làm"

Tư An khách sáo một chút, không rõ phạm trù việc có thể làm mà nàng nói rộng đến đâu, cô ánh mắt mất tự nhiên mà né tránh nhìn vào mắt nàng, trong lòng chửi rủa bản thân sao có thể cầm thú như thế.

Đường đường làm Alpha, bị một Omega tới nói gì cũng có thể làm, đều sẽ không nhịn được nghĩ nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #abo#bh#bhtt