Chương 14
Trì hoãn đã lâu, Đa Hân cũng đành phải cùng Khương Như Tịnh về thăm Khương gia, tiện thể giải quyết cho xong chuyện của Khương Tiểu Huyền.
Khương gia chủ cũng không phải dễ nói chuyện như vậy, An Vân Hàm vừa đến đã bị ông ta xoay sở không kịp, mở tiệc tùng thâu đêm.
"Chị đừng uống nhiều quá nhé" Khương Như Tịnh dặn dò.
"Chỉ uống một chút thôi, rồi sẽ quay lại với em liền" An Vân Hàm vẫy tay với Như Tịnh trước khi hai người tách ra.
Dọc theo đường đi gặp được người nào đều cùng An Vân Hàm chào hỏi, bởi vì chức Đại tướng quá cao, không ai dám bỏ qua cô.
"An Đại tướng quân, vợ ngài đâu rồi?" Thậm chí còn có người cả gan sấn lên trêu chọc cô, còn hướng tay chỉ chỉ mấy người, ghé vào nói thầm: "Họ đều là những Omega xinh đẹp nhất đêm nay"
An Vân Hàm nhìn Khương Như Tịnh không chú ý về phía này, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, sau đó kéo ra khoảng cách với người trước mặt, khách khí mà nói: "Không được, Như Tịnh đã dặn qua sớm trở lại, ta cần phải nghe lời nàng"
"A-À được được, ngài thong thả" Người nọ không nghĩ tới An Vân Hàm sẽ nói như vậy, vội tránh đường.
An Vân Hàm ngồi xuống bàn cha vợ, vì bắt buộc phải cho ông ta chút mặt mũi. Bên trái ngồi là Khương tiểu Huyền, An Vân Hàm vừa nhìn thấy cô ngồi xuống, mày liền nhíu lại, theo bản năng muốn đứng dậy. Nhưng thật ra lần này nàng ta an phận rất nhiều, không có sáp lại gần cũng không nhìn cô, làm An Vân Hàm buông lỏng không ít.
Đến tột cùng là vì lý do gì nàng ta trở nên biết điều như vậy An Vân Hàm cũng không cần tìm hiểu. Bất quá xung quanh người mời rượu cũng đủ làm An Vân Hàm lơ đi sự chú ý. Lại qua đi vài giờ, An Vân Hàm dù từ chối không ít rượu cũng đã rơi vào trạng thái say đến mơ màng, vốn dĩ dự định nhắn tin báo cho Như Tịnh làm nàng lại đây giúp mình, nhưng Khương Tiểu Huyền ngồi bên cạnh đã lên tiếng trước.
"Để em đưa chị về phòng" Khương Tiểu Huyền vừa mới chuẩn bị đỡ lấy cô liền bị đẩy ra, ngượng ngùng bảo người hầu đỡ An Vân Hàm.
Thấy không phải Khương Tiểu Huyền sấn tới, An Vân Hàm yên tâm không ít, dựa theo người hầu trở về phòng.
Sau khi từ bàn bên Khương mẫu thoát ra, Khương Như Tịnh lập tức tìm kiếm Vân Hàm, nhưng nhìn khắp xung quanh vẫn chưa nhìn thấy cô ấy. Cũng không biết Vân Hàm đã đi đâu, Khương Như Tịnh tìm không thấy nàng cả người liền không thoải mái.
Mà ở An Vân Hàm đi theo người hầu về phòng sau, nghe được tiếng động có người khác vào phòng, cô còn tưởng rằng Khương Như Tịnh cũng trở lại.
"Như Tịnh, tới ôm ôm chị một chút, nhớ em quá"
Bị gọi tới người cũng vô cùng ngoan ngoãn lại gần ôm lấy cô, lại không có lên tiếng. An Vân Hàm cảm thấy nàng có chút kỳ lạ, nhưng tin tức tố quen thuộc trấn an cô, lại có điểm gì đó khiến cô mãi không nhấc nổi mí mắt.
"Giận chị sao? Chị thực sự đã cố uống ít nhất có thể rồi mà..." An Vân Hàm hướng nàng cọ cọ gương mặt, chủ động nhận sai. Nhưng thật ra đối phương không nói tha thứ chính mỉnh, chỉ chăm chăm cởi quần áo cả hai.
Bản năng An Vân Hàm đột nhiên kháng cự, nhưng ý thức đối phương là Khương Như Tịnh, cô cho rằng chính mình chỉ là quá buồn ngủ không muốn làm.
"Hôm nay không được...quá buồn ngủ..."
Nhu hòa ánh đèn ngủ màu vàng mơ hồ chiếu sáng làn da trắng, nữ tử phía trên bởi vì gấp gáp mà mở không ra nút thắt, liên tục kéo kéo làm An Vân Hàm khó chịu, theo bản năng đẩy ra đối phương, lại rầm rì nghiêng người đi vào giấc ngủ.
Ở ý thức chìm vào giấc ngủ về sau An Vân Hàm có cái kì quái giấc mộng, trọng mộng nhìn thấy có hai Khương Như Tịnh đang cùng nhau tranh giành mình, khổ nỗi An Vân Hàm không thể xác định được đâu mới là Khương Như Tịnh bản thật, đến cả tin tức tố cũng giống nhau đến kỳ lạ. Sau đó An Vân Hàm vẫn luôn nỗ lực tìm ra trong đó người thật, nhưng không nghĩ tới sắp tìm ra đáp án liền bị tiếng chuông báo thức gọi tỉnh.
Bởi vì An Vân Hàm tỉnh lại động tác không nhẹ, nằm ngủ bên người Khương Như Tịnh cũng bị động tới làm cho thức giấc. Nàng hướng An Vân Hàm trên môi hôn nhẹ xuống, là thói quen hôn chào buổi sáng giữa các nàng. An Vân Hàm còn định nói gì đó, lại thấy Khương Như Tịnh đã xuống giường hướng phòng tắm đi.
Ngọt ngào mê người tin tức tố dường như cố ý mở ra mà càng thêm quấy nhiễu An Vân Hàm khứu giác, thế cho nên ở hai người ở trong phòng ăn sáng cô vẫn ngửi thấy được mùi hương phát ra từ Như Tịnh. An Vân Hàm nuốt xuống phần đồ ăn chứa đầy mùi hương dụ hoặc, xem ra Như Tịnh có tâm trạng không tốt, phải chăng là để trả đũa tối qua cô không chịu làm?
"Em...còn giận chị sao?"
Khương Như Tịnh đặt mạnh cái muỗng xuống, phát ra tiếng cạch đột ngột vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, khiến An Vân Hàm sợ tới mức không dám nói gì nữa, cúi đầu ăn thật nhanh.
Chờ đến An Vân Hàm ăn đến một nửa, mới dám lén lút ngước nhìn lên, liền thấy nàng vẫn đang nhìn chính mình chăm chú, đánh liều thử tiếp tục lên tiếng. Nguyên bản đã chuẩn bị xong mọi lời bào chữa vừa định xuất khẩu, Khương Như Tịnh đã giành trước lên tiếng, "Chị còn nhớ đêm qua về phòng rồi gặp ai không?"
"Không phải là em sao"
"Xem ra chị uống nhiều đến hồ đồ luôn rồi" Cùng ngày trước ở nhà thời điểm thái độ bất đồng, giờ đây Khương Như Tịnh như cái giương nanh múa vuốt đại hổ, lời nói mềm mại cũng bị gằn từng chữ nhấn mạnh. Lúc này An Vân Hàm xác định không rõ lý do Như Tịnh thật sự tức giận đến thế, chỉ là Như Tịnh dường như rất để ý chuyện tối qua, chẳng lẽ tối qua sau khi cô ngủ đã có chuyện gì xảy ra?
"Là...tối qua chị say đến như vậy không chỉ bởi vì uống quá nhiều?" An Vân Hàm không quá chắc chắn, rồi lại chỉ có thể mơ hồ nghĩ được như vậy.
"Người tối qua chị gặp trong phòng là Khương Tiểu Huyền"
Khương Như Tịnh đem lời nói lại lặp lại một lần nữa, đề phòng cô còn chưa nghe rõ. Ngày hôm qua nếu không có người hầu kịp thời nói cho nàng, chỉ sợ đến khi tìm ra An Vân Hàm thì Khương Tiểu Huyền đã cưỡng ép chị ấy đánh dấu tuyến thể rồi.
Cưỡng ép Alpha đánh dấu chính mình là việc làm hết sức khó khăn, nhưng cũng không hoàn toàn không thể, chỉ cần ở thời điểm An Vân Hàm không tỉnh táo, cộng thêm việc Khương Tiểu Huyền tiêm thuốc biến đổi tin tức tố thành giống hệt của nàng, thì bản năng Alpha sẽ gây ra chuyện không tưởng.
Đối pháp luật tới nói, chẳng sợ Alpha là nạn nhân trong chuyện này, chỉ cần Omega bị vĩnh cửu đánh dấu thì người chịu trách nhiệm vẫn là Alpha.
Nàng lúc trước không quản An Vân Hàm phong lưu bên ngoài, bên cạnh lý do không sức lực ngăn cản, phần lớn là vì nàng không thích người này. Nhưng hiện tại đã khác xưa, An Vân Hàm đã thay đổi, nàng cũng đã yêu cô. Khung cảnh Khương Tiểu Huyền ôm lấy An Vân Hàm cho nàng cảm giác sợ hãi vô cùng, sợ hãi phải chia sẻ cô ấy với bất kì người nào khác, Vân Hàm chỉ có thể là Alpha của một mình nàng, làm sao có thể chịu đựng trên người cô ấy có thêm mùi hương khác.
***
Từ sự kiện lần đó xảy ra lúc sau, Khương Như Tịnh đã cắt đứt quan hệ với Khương gia, An Vân Hàm cũng dặn cha mẹ mình đừng giúp đỡ gì công ty bên đó nữa. Vì bị cắt đầu tư, người của Khương gia liền liên lạc qua, tất nhiên không thành công, những người đó còn thậm chí đến trụ sở của An Vân Hàm để phàn nàn, rồi sau đó bị đuổi ra bên ngoài.
Phía trước Khương gia đã nhận quá nhiều tiền đầu tư bởi vì họ lấy tư cách nhà vợ, nhưng từ vụ việc Khương Tiểu Huyền gây ra, hai nhà An Khương liền xé rách mặt. Tuy việc làm của Khương Tiểu Huyền không đủ bằng chứng cấu thành tội trạng, An Vân Hàm vẫn có nhiều cách trừng phạt chúng.
Bất quá Khương gia cũng không chống chọi được lâu lắm, vốn dĩ đã mục ruỗng từ lâu, hiện tại cũng không còn ai dám hợp tác với bọn họ, chưa đầy một năm sau công ty liền phá sản. khương Như Tịnh lúc nghe tin tức này cũng không có cái gì thái độ, chỉ nhàn nhạt ứng một tiếng.
Tuy rằng họ từng là người sinh ra nàng, nhưng không xem nàng như con cái, vậy nàng còn cần loại cha mẹ này sao. Chẳng sợ mất đi cha mẹ nàng sẽ cô đơn, ở trong cái nhà đó có bao giờ nàng được quan tâm cơ chứ.
Nàng đã có cho mình một gia đình thực sự.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top