Chương 1

Rạng sáng, ngoài trời mưa tầm tã không ngớt, tấm ga giường màu xanh biển hỗn độn vừa trải qua cuộc mây mưa đã không còn sạch sẽ, Bạch Trình Ngọc nhìn vệt nước dính trên đó, cau mày khó chịu.

Nàng phải dọn dẹp trước khi tên ngốc kia về tới, nếu không khi nhìn thấy lại có người thương tâm. Tiễn đi bạn trai ra cửa, Bạch Trình Ngọc vừa thay ga trải giường vừa miên man suy nghĩ, Trịnh Đình Đình hẳn là biết rõ nàng đem bạn trai về nhà vui vẻ đi?

Trịnh Đình Đình yêu nàng, yêu đến ti tiện, hèn mọn, chỉ cần một cái liếc nhìn của nàng, một nụ hôn nhẹ lên môi, chỉ cần như thế là Trinh Đình Đình có thể hiến dâng mọi thứ cho nàng.

Ha, Trịnh Đình Đình còn chẳng là gì của nàng, thế mà lại có thể tình nguyện hi sinh trả giá.

Ngu ngốc.

Tên ngu ngốc đó trong mọi mặt đều ổn trọng thành đạt, có nhà có xe có công việc ổn định, duy chỉ thất bại trong tình yêu.

Hai mươi phút sau Bạch Trình Ngọc từ nhà tắm ra tới. Trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, để lộ đôi chân dài, mái tóc màu nâu xõa dài đến eo, đung đưa theo từng nhịp bước. Chiếc điện thoại để trên bàn bỗng nhiên rung lên báo có cuộc gọi đến, Bạch Trình Ngọc nhìn đến cái tên quen thuộc, toàn thân nhiệt độ ấm lên, giống như mùa đông giá rét được ngồi gần lò sưởi.

Nàng thói quen bóp bóp yếu hầu, cố làm cho thanh âm của chính mình không khàn đến vậy: "Đêm nay trở về sao?"

"Ừm, 2 tiếng nữa lên máy bay, sau đó về công ty mở cuộc họp" Trịnh Đình Đình thanh âm ôn nhu không giấu nổi vui vẻ, mang một chút làm nũng lại ngượng ngùng thổ lộ: "Trình Ngọc tỷ...em nhớ chị"

Này vụng về câu chữ lọt vào tai Bạch Trình Ngọc dường như có cái gì đang cào nàng trong lòng, Bạch Trình Ngọc chỉ cho rằng cô quá sến súa cho nên chính mình phản ứng chỉ là khó chịu cho nên có hơi lạnh giọng đáp lại: "Như thế nào còn không chuẩn bị xuất phát? Còn làm cái gì gọi điện báo cho tôi" Liền tính cô thật sự nhớ nàng, cũng không cần thiết gọi điện đi, dù sao thật nhanh là sẽ gặp lại nhau mà.

"Ah...vậy...gặp lại sau" Trịnh Đình Đình dường như cũng nghe ra tới nàng mệt mỏi cùng mất kiên nhẫn, vì thế buồn rầu nói tạm biệt.

Nghe được đầu bên kia đã cúp máy, Trịnh Đình Đình ngây ngốc trên ghế hồi lâu, ngực giống như bị xẻo rớt khối thịt, gió thổi vào, lạnh thấu tâm can.

Chịu đựng trong lòng khó chịu, cô vẫn nhắn tin bảo nàng chú ý sức khỏe.

___

Trịnh Đình Đình tan họp chuẩn bị về nhà thì trời đổ mưa to, Bạch Trình Ngọc rất thích mưa, còn Trịnh Đình Đình thì ghét nó, bởi vì trời mưa thường làm cô miên man suy nghĩ, cô sẽ tự nhìn lại mối quan hệ với nàng, nhìn lại dáng vẻ hèn mọn của mình để rồi nhận ra bản thân đáng thương đến mức nào.

Lúc xe dừng chờ đèn đỏ, Trịnh Đình Đình nhận được tin nhắn của nàng: "Đêm nay tôi gặp lại Thư Huyền, sẽ không về nhà"

Ah? Thư Huyền? Học trưởng? Là một trong những người yêu cũ của Bạch Trình Ngọc!

Về đến nhà đã là 11h đêm, trời mới biết nàng đã gian nan cỡ nào từ khi nhận được tin nhắn rồi xốc lại tinh thần tiếp tục lái xe về nhà.

Này căn nhà Trịnh Đình Đình lúc đầu mua là vì Bạch Trình Ngọc, nó chỗ tốt lớn nhất là xa trung tâm thành phố, công ty của chính mình cách nơi này cũng đủ xa.

Trước Trịnh Đình Đình còn có thể vui vì ít nhất nơi này đủ yên tĩnh, hiện tại gian khổ về đến nhà mới thấy nơi này quá xa xôi.

Cho dù bất mãn, Trịnh Đình Đình cũng không có ý định thay đổi chỗ ở, Bạch Trình Ngọc không thích trụ ở nơi ồn ào tấp nập.

Trịnh Đình Đình biết rất nhiều người tình của Bạch Trình Ngọc, nhưng họ lại không hề biết cô là bạn của nàng. Chẳng sợ chính mình không ngại, nhưng Bạch Trình Ngọc không vui giới thiệu cô, giống như quan hệ giữa các nàng lên không được mặt bàn.

Các nàng thậm chí còn không phải là bằng hữu
Chỉ là một bên muốn cho một bên muốn nhận.

Trịnh Đình Đình vừa lòng loại quan hệ này sao? Kỳ thật cô cũng không phải đòi hỏi Bạch Trình Ngọc phải yêu cô, ít nhất xin hãy đối xử với cô như một người bạn, cô chỉ cần thế thôi.

___

Sáng sớm đồng hồ báo thức vang lên đánh thức Trịnh Đình Đình, cô mơ màng cảm thấy có một khối trọng lượng đè nặng lên chính mình, nồng nặc mùi rượu xộc vào mũi, Trịnh Đình Đình khó chịu mở mắt, phát hiện thì ra Bạch Trình Ngọc say khước đè lên người chính mình ngủ.

Tối hôm qua cảm xúc buồn tủi nháy mắt bị đánh tan không còn, hiện tại Trịnh Đình Đình đầu óc đều là lo lắng Bạch Trình Ngọc. Cô lay lay ý đồ đánh thức nàng, thấy nàng hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại càng là bất đắc dĩ, đành phải thay cho nàng bộ đồ ngủ thoải mái.

Đương lúc Trịnh Đình Đình cởi đến nàng váy ngắn, Bạch Trình Ngọc như là khó chịu xoay người, nàng dưới thân để lộ ra đôi chân dài miên man cùng giấu ở trong quần lót tiểu huyệt.

Trịnh Đình Đình bị khung cảnh này cấp đỏ mặt, đồng thời cảm nhận được tay của chính mình lúc này run rẩy lợi hại. Cô cũng chỉ là lẳng lặng nhìn, tay nắm chiếc váy giơ ở không trung không dám cử động, tim đập không ngừng.

Bạch Trình Ngọc thật ra đã tỉnh nhưng vẫn giả vờ ngủ, nàng ở trong lòng cười trộm, tên ngốc đó chắc chắn đang thèm nhỏ dãi nhìn nàng, xem ở tên ngốc này ngày thường đãi ngộ nàng, cấp điểm phúc lợi vậy.

Trịnh Đình Đình đột nhiên đứng lên, để mặt sát vào mặt nàng, thấp giọng nói một câu: Trình Ngọc tỷ, bên dưới chị ướt nhẹp rồi..."

Bạch Trình Ngọc xấu hổ mở bừng mắt, thẹn quá thành giận quát: "Tên ngốc này!! Không đáng mặt Alpha! Ngốc xít!"

Tiếp theo Bạch Trình Ngọc hùng hổ đem trên người áo lót cùng quần lót đều cởi ra, trần như nhộng đem Trịnh Đình Đình đè ở dưới thân. Trịnh Đình Đình bị nàng một loạt động tác làm cho mê hoặc, vô luận là Bạch Trình Ngọc năm 18 tuổi vẫn là hiện tại 25 tuổi, cô đều chống cự không được nàng mị lực.

Áo ngủ trên người cô nhanh chóng bị Bạch Trình Ngọc cởi ra, hai cơ thể áp vào nhau. Trịnh Đình Đình hôn lên nàng môi, mang theo nồng đậm Alpha hơi thở.

"Ưm ah..."

Trịnh Đình Đình hơi thở hỗn loạn, ở dục vọng bị kích thích đồng thời còn cảm giác được một tia phẫn nộ không cam lòng. Nếu các nàng là người yêu, Trịnh Đình Đình sẽ bằng phẳng mà tiếp nhận cuộc hoan ái này hơn, cô phẫn nộ chỉ có một nguyên do, đó là Bạch Trình Ngọc cho rằng chỉ cần thỏa mãn chút dục vọng của cô là có thể làm cô vừa lòng, để có thể an âm tiếp tục hưởng thụ lòng tốt của cô.

Thà rằng Bạch Trình Ngọc không hề làm gì cả, như thế Trịnh Đình Đình mới thuyết phục được bản thân rằng cô đối tốt với nàng vì hai người là bạn bè, chứ không phải loại quan hệ nửa tình - tiền thế này. Chứ không phải ở đối diện cách thức "trả công" của Bạch Trình Ngọc, cô lại lần nữa cảm thấy chính mình thật rẻ mạt.

Tốt nghiệp sau mấy năm nay Trịnh Đình chuyện tâm phát triển sự nghiệp, một nửa là vì báo đáp gia đình, nửa còn lại là để càng thêm có tư cách theo đuổi nàng. Sự nghiệp của cô đã gần chạm đỉnh cao ổn định, cha mẹ cũng đã an hưởng tuổi già, mục tiêu của cô đã đã thực hiện được, duy chỉ có theo đuổi tình yêu là mãi không có tiến triển.
Cô cố gắng vì nàng như thế, vậy mà tại sao trong ánh mắt nàng cô chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh của bản thân trong đó...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #abo#bh#bhtt