𝟘𝟞
Không để cậu phản bác gì nhiều Jisoo liền nhanh chóng vác cậu ra xe của mình. Do có tập gym và tạo ra kha khá cơ bắp nên Seokmin không hề nhẹ cho lắm. Lúc được vác lên cậu hoảng loạn cực kì nhưng Jisoo lại giữ cậu rất chắc trên vai để cậu không bị ngã. Seokmin lại tiếp tục giãy giụa liên hồi xong lại bị hắn vỗ vài phát lên chiếc mông hơi vểnh kia.
"Yên chút đi. Đừng để tôi phải xử lý em ngay tại đây."
Seokmin im bặt, không dám hó hé vả lại mặt có chút đỏ vì hành động xấu hổ vừa rồi của hắn.
Mở cửa xe ra và không chút báo trước mà ném thẳng cậu vào trong. Vừa mới yên ổn ở ngoài một hồi thì vào đây lại lớn giọng chỉ trích tên thô lỗ kia với âm lượng lương thể nào bé hơn. Trong không gian nhỏ như ô tô thì đương nhiên mọi lời nói đó đều lọt hết vào tai hắn. Jisoo chỉ hận không thể đem người kia vứt luôn ra ngoài.
"🎶🎶🎶🎶🎶.."một âm thanh nhè nhẹ vang lên cắt ngang lời nói của cậu. Hình như là tiếng điện thoại. Hai người, kẻ lái, kẻ không bất giác dò tìm xung quanh.
"Của anh à?" Seokmin lên tiếng nhưng lai giật mình nhận ra âm thanh này quen lắm."Don't wanna cry"
Ể...nhạc chuông mình mà.
"Không phải của tôi" Jisoo giơ điện thoại mình ra thì cậu mới giật mình lần hai. Vậy là của cậu chắc rồi mà nó ở đâu mới được. Cậu lại ráo riết tìm xung quanh lần nữa đến khi tiếng chuông đã tắt nhưng mà lại không thấy đâu thì từ đâu ra Jisoo cầm lên một chiếc điện thoại khác trông rất quen mắt.
"Của tôi". Cậu tính vươn ra lấy nhưng hắn lại giơ ra hướng khác làm cậu vớt vát cái không khí. Jisoo cứ nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại của cậu nhất là cái màn hình khóa kia được hiện lên lên tiếng chuông vừa dứt. Vừa nhìn điện thoại vừa quay qua nhìn cậu một cách khó hiểu.
Jisoo nhíu mày khi nhìn thấy người đàn ông đang cùng cậu trong hình với người phụ nữ kế bạn. Hắn cảm thấy họ rất quen. Rồi lại quay qua nhìn cậu kiểm chứng.
Không giống nhau nhưng... Cậu ta lại ở chung với họ.
Đi được một một quãng thì Jisoo dừng xe lại để dò xét kĩ hơn. Nhân lúc hắn đang tập trung dừng xe đâu đó thì cậu giật lấy điện thoại của mình rồi nhìn vào đó và mặc Jisoo đanh suýt nữa thì thắng gấp, cậu cũng suýt nữa mà ngã ra ở đó.
Dừng xe an toàn thì Jisoo âm trầm nhìn cậu qua chiếc gương trong xe. Nhìn đôi đồng tử đang giao động kia thì chắc hẳn có chuyện rồi. Lại một lần nữa bị tiếng chuông cắt ngang nhưng Seokmin không hề nghe máy mà giương mắt lên nhìn hắn. Hai tay cậu run run suýt thì rớt điện thoại. Gương mặt đầy nét lo sợ. Hắn quay xuống nhìn lên màn hình đang sáng lên kia. Trên đó hiện lên hai chữ "baba". Vậy là nghi ngờ của hắn đã đúng.
"Sao không nghe máy đi? Em tính để ba mình chờ à?" thấy cậu cứ chần chừ không nói gì, không làm gì mà cứ nhìn mình như thể mình có tội tình gì lớn lắm mới bị nhìn chằm chằm như thế.
"Nói thì dễ lắm nhưng lúc nghe máy rồi thì tôi biết nói như thế nào cho phải? Không ba mà còn mẹ nữa. Cả đống cuộc gọi nhỡ từ tối qua đến giờ này. Kiểu gì họ cũng hỏi tại sao không về nhà. Rồi tôi biết trả lời kiểu gì? Không lẽ con bị người ta cưỡng hiếp đã vậy còn vào kì phát tình đầu tiên?" cậu lại uất ức mà nói ra một tràng dài. Tối qua chẳng nói chẳng rằng mà đi mất hút. Cả người thì vô lực mềm nhũn, đầu óc thì rối mù không chút ý thức nên khiến cậu quên mất người ba nuôi vẫn còn ở đó.〈Mình xin phép đổi "cha" thành "ba" ngay từ đây. Vì ở những chap đầu mình toàn ghi là "cha".〉. Vì khứu giác của ba rất nhạy nên ít nhiều gì ông cũng nhận ra điều gì đó. Nhưng không lẽ cứ thế mà nghe máy rồi nói một lèo hết sự việc đã và đang xảy ra. Hơn nữa Jisoo gia thế như thế nào không phải cậu không biết nếu như nói thẳng ra thì sợ là sau này hắn sẽ gây khó dễ cho ba cậu và việc hợp tác làm ăn sau này giữa hai tập đoàn lớn. Dù ba cậu có thể giải quyết tốt đi chăng nữa thì lỡ như hắn gây sức ép từ việc khác.
"Tôi cũng không muốn họ họ quá lo lắng nhưng mà tôi nói dối không đ..."
"A lô. Xin chào ngài Lee Jungsook, tôi là Hong Jisoo con trai của Hong Jihyuk đây ạ." thấy cậu cứ hết chần chừ, lọ mọ các kiểu mà khi nào chịu nghe máy, chuông thì cứ kêu làm hắn bực bội nên đành giật ngay điện thoại của cậu và nghe máy. Hắn biết đây là ai thông qua bức hình khóa khi nãy và điều cũng có thể chứng minh được suy luận của hắn là đúng.
"Anh.. Trả lại đây. Hong Jisoo. Yahhh.."
Jisoo một bên thì ngăn không cho cậu lấy lại điện thoại còn một bên thì bình tĩnh nghe máy. Đầu dây bên kia chắc hẳn rất bất ngờ khi biết con trai mình và quý tử của tập đoàn lừng lẫy kia ở cùng nhau. Trong lúc cậu đang lớn tiếng giành lại đồ thì hắn lại ôn tồn nói tiếp.
"Tôi với Lee Seokmin đã qua đêm với nhau sau khi rời buổi tiệc tối qua và bây giờ cậu ấy đang ở cùng tôi"
Lời nói tựa như lông vũ, nhẹ tênh mà truyền tới tai Lee Jungsook. Ông và vợ Cho Minyoung đứng kế bên dường như rất sốc. Hai người đối diện nhau mà không dám tin những họ vừa nghe. Con trai ngoan ngoãn của họ sao có thể chứ. Lee Jungsook chợt nhận ra hình như hôm qua ông lên phòng coi Seokmin ra sao thì chợt ngửi thấy một mùi đinh tử hương dịu nhẹ đang nhạt dần. Có lẽ nào. Đinh tử hương là pheromone rất hiếm và không phải ai cũng có được hơn nữa công ty ông cũng không có loại dầu thơm hay nước hoa nào có mùi tương tự cả vậy chỉ có thể là..... Cũng chỉ là suy đoán.
"Cậu Hong cậu mang thằng bé về đây giúp tôi được chứ? Tôi có chuyện muốn nói với cậu"
"Được. Tôi cũng có vài điều tôi muốn nói với ngài. "
Jisoo cúp máy trước rồi đưa điện thoại lại cho cậu. Hắn câu môi lên và nụ cười nhếch mép hiện ra. Quả là khiến cho cậu muốn đập cho vài trận mà.
"Em là Omega đang hoặc có lẽ sắp mang thai nên vận động nhẹ thôi Lee Seokmin " hắn nói rồi quay lên chuẩn bị lái xe đi đến biệt thự à là nhà chứ của Lee Seokmin.
"Thai?? Ai mang?? Tôi à?? Anh dở người à? Qua là anh ép người giờ còn đòi tôi đây đi mang thai. " nhận lấy điện thoại mà trong lòng lửa giận ngoi lên. Giờ thì hay rồi, giờ ba mẹ đã biết mình qua lại với tên mặt như nai tơ này. Đúng là khuôn mặt hại nước hại dân mà.
"Em không có quyền từ chối. Cứ coi đây là đôi bên cùng có lợi đi. Một lát nữa rồi em sẽ biết"
Nhìn thì hiền lành nhưng lời cậu nói ra làm hắn thực muốn đánh người vì ý nghĩa lẫn âm thanh cậu nói. Hắn không ngại đánh nhau với cậu đâu nhưng trong thời gian này có lẽ một sinh linh nào đó đang hình thành. Có thể Jisoo hơi vô tâm tàn nhẫn khi giết người nhưng không phải cứ muốn là giết.
"Hong Jisoo, chuyện hôm qua có thể coi là vô tình đi hay là tình một đêm cũng được rồi sau đó thì đường ai nấy đi không được hay gì mà nhất thiết phải thai thiết gì các thứ. Anh không muốn thì tự tôi..."
"Như tôi nói, đôi bên cùng có lợi và khi đến nhà em tôi sẽ nói kĩ hơn và em đừng nghĩ đến việc phá bỏ hay trốn tránh"
Hắn lần nữa cắt ngang lời cậu. Sau đó thì cả hai cùng im lặng, không ai nói với ai câu nào cứ thế mà đi cả một đoạn dài.
Và rồi cũng đến. Hắn dừng xe trước cánh cổng cao lớn cùng hoa văn đầy tinh tế kia.
"Sao anh biết nhà tôi ở đâu?" phá vỡ chuỗi im lặng nãy giờ, Seokmin thắc mắc hỏi hắn vì thấy hắn cứ lái xe một mạch mà chẳng hỏi nhà cậu ở đâu như nào mà cứ thế lái đến.
"Từng đến nhưng không vào. Giờ thì có lí do để vào rồi"
Cánh cửa tự động mở, hắn ung dung lái thẳng vào trong. Jisoo cũng phải tự cảm thán rằng khu vườn trước nhà rất đẹp.
Phải nhà Seokmin rất đẹp. Có cả một khu vườn rộng lớn mà ba mẹ cậu đã trồng kể từ khi xây xong căn nhà. Hoa hồng đỏ rực nơi đầu vườn, vài bông hoa giấy mỏng manh rơi xuống tạo cảnh sắc nhẹ nhàng. Vài bông cẩm tú cầu xanh xanh hài hòa cùng oải hương tím thơ mộng làm nên một khu vườn đầy xinh đẹp và lãng mạn. Và trước chúng là ngôi nhà hay nói đúng hơn là căn biệt thự to lớn phía trước. Được xây dựng theo kiểu dáng Châu Âu, màu sắc không quá trầm cũng không quá sáng và rất hợp với phong cảnh phía trước.
Nghe tin con trai đã về cùng Hong Jisoo đã đến, Lee Jungsook cùng Cho Minyoung đã ra trước cửa chờ sẵn đó. Thấy chiếc xe đã dừng hẳn lại và Seokmin bước ra mà Cho Minyoung đã kìm không nổi nước mắt. Bà liền chạy lại ôm lấy đứa con mình. Seokmin cũng thuận tay ôm lại bà.
"Mẹ. Con không sao" lại là câu nói năm xưa khiến bà nhói lòng.
"Thằng bé này, mẹ lo lắng cho con lắm con biết không. Đi cả đêm qua không về làm mẹ sốt ruột gần chết. Bà nhẹ giọng trách mắng. Với đứa nhỏ này thực sự là bà không thể nào lớn tiếng vì nó quá ngoan.
"Cậu Hong, chúng ta cần nói chuyện đôi chút. Mời cậu."
"Được "
Lee Jungsook mời Jisoo vào nhà sau khi cả hai chứng kiến một màn đầy tình cảm giữa hai mẹ con. Cho Minyoung cùng Seokmin cũng buông nhau ra ra và đi theo ngay sau đó.
Lee Jungsook mời hắn ngồi sau đó rót cho hắn tách trà.
"Seokminie, con lên phòng nghỉ ngơi đi, ba sẽ nói chuyện với cậu ta một chút"
"Không cần đâu" cả Jisoo và Seokmin đồng thanh trước sự bất ngờ của chính chủ và hai vị phụ huynh. Cậu giành quyền nói trước "Con khi con đi đâu, con muốn nghe hết. Kiểu gì cũng liên quan đến con nên ngồi đây thì hơn". Cậu ngồi xuống đối diện hắn.
"Tốt. Tôi không muốn em bỏ lỡ gì" cầm tách trà đang nóng hổi, húp từng ngụm nhẹ nhàng. Rồi hắn để xuống và nói tiếp.
"Xin lỗi ngài Lee Jungsook, không biết tôi có thể nói trước được chứ?"
"Được thôi, cậu cứ việc " Ông trầm ổn nói. Ông biết ba Jisoo là kiểu người như thế nào và cả hai ba con nhà họ khá giống nhau. Với ông hắn trông không khác gì ba mình hồi còn trẻ cả.
"Tôi muốn cưới Lee Seokmin. "
Trước tiên thì mình xin cảm ơn bạn @radiofthesoulFM90 đã giúp mình tạo ra nhiều ý tưởng hơn trong lúc mình đang tịt ngòi và bế tắc hoàn toàn. Cảm ơn bạn nhìu lắm. ^^
Chào mọi người, mình là Phương. Ý tưởng thì mình đã có rồi nhưng hãy thứ lỗi cho mình vì mình khá lười. Và ờm với tiến độ này thì mọi người hiểu chap sau ra sao rồi ha. Mong mọi người vẫn ủng hộ mình. Cảm ơn mọi người nhiều lắm. Bấm ★ nhaaa. ^^
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top