5

Sau buổi tiệc hôm đó, Yeonjun không ngừng nghĩ về nụ hôn táo bạo mà Soobin dành cho em. Nhưng một khi men rượu đã tan, em không khỏi cảm thấy ngại ngùng. Đó không phải là điều Yeonjun sẽ làm nếu tỉnh táo, và giờ đây em trách tất cả là tại rượu. "Đúng là không phải tại rượu thì cho tiền mình cũng không bao giờ làm thế với Choi Soobin..." em cố gắng tự trấn an mình.

Sáng nay, khi bước vào lớp học, Yeonjun giật mình khi thấy Soobin ngồi ở một trong những bàn phía cuối lớp.

"Sao cậu lại ở đây?" Yeonjun hỏi, mắt hơi hẹp lại khi nhìn Soobin.

Soobin với nụ cười nhẹ trên môi. Người hơi nhích ra một chút, tay đập đập vào ghế ý tỏ ra là muốn em ngồi đây với hắn. "Tôi muốn học môn này để đẩy nhanh tiến độ ra trường. Có vấn đề gì à?"

Yeonjun không nói gì thêm, em cũng để túi xách lên bàn rồi ngồi xuống, thế nhưng suốt cả buổi, em đều cố tránh ánh mắt của Soobin. Ngược lại, hắn ta dường như rất vui vẻ khi thấy Yeonjun ngại ngùng, và thỉnh thoảng còn cố gắng thu hút sự chú ý của em bằng những ánh nhìn cố ý.

Khi tiết học kết thúc, Soobin tiến lại gần Yeonjun. "Tôi mời anh đi ăn tối nay được không? Tôi biết một chỗ ăn ngon lắm."

Yeonjun lắc đầu từ chối ngay lập tức. "Không, tôi không muốn đi."

Dù từ chối, nhưng trong lòng Yeonjun vẫn không ngừng nghĩ về nụ hôn đó. Dù có men rượu, em vẫn nhớ rõ cảm giác khi môi Soobin chạm vào môi mình, và phải thừa nhận rằng Soobin hôn rất giỏi. Chả biết hắn đã qua lại với bao nhiêu người để đạt tới độ đó nữa, tự nhiên em thấy ghét ghét.

Đến chiều tối, khi Yeonjun đang nằm trong phòng, điện thoại em reo lên liên tục. Là Soobin. Hắn ta không ngừng nhắn tin, hết tin này đến tin khác, rủ em đi ăn tối. Cuối cùng, vì không chịu nổi sự kiên trì của Soobin, Yeonjun bất lực nhắn lại, đồng ý.

Tại một nhà hàng Pháp sang trọng, ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi từng góc bàn khiến không gian trở nên ấm cúng và riêng tư. Soobin và Yeonjun ngồi đối diện nhau, giữa họ là một bữa ăn tinh tế với những món ăn được trình bày tỉ mỉ. Không khí có chút ngượng ngùng ban đầu, nhưng nhanh chóng tan biến khi cả hai bắt đầu trò chuyện.

Soobin nhìn Yeonjun, "Bữa ăn này không hợp khẩu vị của anh sao?"

Yeonjun nhướn mày, "Tôi chỉ đang tập trung vào món ăn thôi."

Soobin cười nhẹ, nhấp một ngụm rượu vang. "Thật sao? Tôi cứ nghĩ anh đang nghĩ về điều gì khác, chẳng hạn như... nụ hôn buổi tối hôm đó?"

Yeonjun sững lại trong giây lát vì bị nói trúng tim đen, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. "Cậu không thấy nhàm chán khi cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đó à? Đó chỉ là một phút mất kiểm soát do cồn thôi."

"Rượu sao?" Soobin nghiêng người về phía trước. "Tôi nghĩ đó là một trong những khoảnh khắc thật nhất của chúng ta. Anh không thể phủ nhận rằng anh cũng cảm thấy điều gì đó, đúng không?"

Yeonjun giữ ánh mắt với Soobin, không hề chớp mắt. "Cảm thấy gì cơ? Có lẽ cậu quá tự tin vào bản thân rồi, Soobin."

"Có thể," Soobin đáp lại, giọng đầy sự tự tin. "Nhưng tôi không cần anh phải thừa nhận ngay lúc này. Tôi có thể từ từ làm anh hiểu được lòng mình."

Yeonjun cười mỉa mai. "Cậu thật sự nghĩ rằng tôi sẽ bị cậu quyến rũ dễ dàng như vậy sao? Đừng quên rằng tôi không phải là kiểu người dễ dàng khuất phục trước ai. Kể cả cậu có phóng ra mùi alpha để đàn áp tôi"

Soobin nhìn sâu vào mắt Yeonjun, nụ cười trên môi hắn trở nên sắc bén hơn. "Tôi biết. Chính vì vậy mà anh càng trở nên thú vị hơn trong mắt tôi."

Yeonjun không muốn để lộ ra bất kỳ sự yếu đuối nào. "Tôi không phải là trò tiêu khiển của cậu đâu, Soobin."

"Tôi chưa bao giờ coi anh là trò tiêu khiển." Soobin nói nhỏ, giọng đầy chân thành. "Tôi chỉ muốn hiểu anh hơn, muốn biết tại sao tôi lại bị anh thu hút như vậy."

Yeonjun không thể kiềm chế một tiếng cười nhẹ. "Vậy, cậu nghĩ chúng ta nên làm gì với cái sự 'thu hút' đó?"

Soobin nhướn mày, ánh mắt hắn không rời khỏi Yeonjun. "Tôi nghĩ chúng ta nên thử tìm hiểu nó. Từng bước một."

Yeonjun chống tay lên bàn, nhìn Soobin. "Vậy thì hãy bắt đầu bằng việc ăn tối một cách tử tế trước đã. Rồi chúng ta sẽ xem tiếp sau đó."

Soobin bật cười, một tiếng cười thật thoải mái và dễ chịu. "Được thôi. Tôi sẽ không ép buộc anh. Tối nay, chỉ là ăn tối thôi."

Yeonjun khẽ gật đầu, trong lòng em không thể ngăn được sự tò mò về những gì có thể xảy ra sau bữa tối này. Nhưng em cũng biết, với Soobin, mọi thứ sẽ không bao giờ đơn giản như vẻ bề ngoài.

Sau bữa ăn, Soobin đề nghị: "Vẫn còn sớm, anh có muốn đi dạo một chút không? Cần phải tiêu hóa hết bữa tối chứ nhỉ?"

Yeonjun hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Họ lái xe đến một vùng biển gần đó, nơi không khí trong lành và yên tĩnh hơn nhiều so với thành phố. Dưới ánh trăng mờ ảo, hai người cùng bước dọc bờ biển, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ.

Soobin đi chậm lại, ánh mắt không rời khỏi Yeonjun. "Anh đẹp hơn rất nhiều khi ở dưới ánh trăng," hắn thì thầm.

Yeonjun quay lại, nhìn Soobin với chút ngạc nhiên trong mắt. "Cậu không cần phải tâng bốc tôi như vậy."

"Anh nghĩ tôi nói dối à?" Soobin cười nhẹ, vẻ mặt hơi giận dỗi.

Họ tiếp tục bước đi, cho đến khi Soobin phá vỡ sự im lặng. "Yeonjun, tôi muốn hỏi anh một điều. Kỳ phát tình của anh... anh đã trải qua như thế nào vậy?"

Yeonjun hơi dừng lại, ngạc nhiên với câu hỏi này. "Tại sao cậu lại muốn biết?"

"Tôi chỉ tò mò thôi." Soobin nhún vai, ánh mắt vẫn không rời khỏi Yeonjun. Soobin đã luôn để ý phần gáy sáng bóng của em, nó nhẵn mịn mượt mà chưa từng có ai động qua.

Yeonjun thở dài, nhưng rồi cũng bắt đầu kể lại những trải nghiệm của mình.

Giọng em trầm ấm hòa lẫn với tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ. "Kỳ phát tình của tôi không phải là một trải nghiệm dễ dàng. Nó kéo dài nhiều ngày, và tôi phải ở nhà suốt thời gian đó, tránh tiếp xúc với bất cứ ai. Tôi chưa từng có alpha, tôi cũng không chấp nhận để ai đó đánh dấu tạm thời mình. Người có thể chạm vào nơi tư mật của tôi chỉ có thể là alpha mà tôi yêu. Có đôi lúc cảm giác như tôi không thể chịu nổi nữa, như tất cả mọi thứ đều quá ngột ngạt và khó chịu. Dù biết không thể lạm dụng thuốc ức chế quá nhiều, nhưng thỉnh thoảng khi quá sức chịu đựng thì tôi vẫn dùng đến. Và có lẽ là đến bây giờ vẫn chưa được đánh dấu qua một lần, nên tần suất sử dụng thuốc của tôi đã tăng lên hơi nhiều. "

Soobin im lặng lắng nghe, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ nhỏ của Yeonjun. Nhìn Yeonjun cứ mạnh mẽ và kiêu ngạo như vậy khiến hắn quên rằng em cũng vẫn là một omega cần được yêu thương và vỗ về thật nhiều. Và vì sự kiêu ngạo đó không cho phép bản thân cao quý của em trở nên bậy bạ tuỳ tiện chỉ vì vài đợt phát tình.

"Khi còn nhỏ, tôi thường thấy kỳ phát tình là một thứ gì đó rất đáng sợ. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng đó là một phần của chính mình mà tôi không thể thay đổi, và tôi phải học cách chấp nhận nó," Yeonjun nói tiếp

Soobin gật đầu nhẹ, "Tôi hiểu. Mọi người đều có những khó khăn riêng, và mỗi người đều phải tìm cách vượt qua chúng."

Yeonjun nhìn Soobin, ánh mắt em trầm ngâm một chút. "Cậu không cần phải cảm thấy thương hại tôi, Soobin. Tôi đã học được cách kiểm soát mọi thứ, và tôi vẫn là tôi."

Soobin mỉm cười, "Tôi không thương hại anh, Yeonjun. Thực ra, tôi cảm thấy ngưỡng mộ anh. Anh cao quý và mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những gì người khác có thể tưởng tượng."

Yeonjun khẽ cười, nhưng có chút ngượng ngùng. "Cảm ơn, nhưng đừng nói quá lời như vậy."

Hai người tiếp tục đi dọc biển, không khí giữa cả hai trở nên nhẹ nhàng hơn. Ánh trăng chiếu rọi lên mặt biển, tạo nên một khung cảnh yên bình và lãng mạn. Soobin bước chậm lại, quay sang nhìn Yeonjun.

"Yeonjun, anh có nhớ nụ hôn của chúng ta không?"

Yeonjun bất ngờ dừng bước, tim em đập nhanh hơn. Em tránh ánh mắt của Soobin, nhưng không thể giấu được cảm giác ngượng ngùng đang lan tỏa trong mình. "Tôi... tôi không nghĩ chúng ta nên nhắc lại chuyện đó."

Soobin tiến lại gần hơn, nụ cười nhè nhẹ trên môi. "Tại sao không? Đó là một khoảnh khắc mà tôi chưa bao giờ muốn quên."

Yeonjun quay mặt đi, cảm thấy hơi nóng dâng lên trên má. "Tôi đã bảo rồi, đó là tại rượu. Nếu không có rượu, tôi cũng sẽ không làm thế."

Soobin cười khẽ, giọng nói đầy sự trêu chọc. "Thế nếu bây giờ không có rượu thì sao? Anh sẽ không làm thế hả?"

Yeonjun quay lại nhìn Soobin, ánh mắt có chút lẩn tránh. Choi Soobin hắn ta lại điên rồi. Mãi mới tạm quên đi thì hắn ta lại nhóm lửa bập bùng.

"Tôi không biết nữa. Có lẽ là không.

Soobin nhìn Yeonjun chăm chú, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn. "Vậy thì để tôi thử xem," hắn nói, rồi bất ngờ tiến tới, đặt một nụ hôn lên môi Yeonjun.

Yeonjun không kịp phản ứng, chỉ cảm nhận được hơi thở ấm áp của Soobin và hương vị ngọt ngào từ nụ hôn. Ban đầu, em còn có chút do dự, nhưng rồi cảm giác quen thuộc lại xâm chiếm tâm trí em. Yeonjun nhắm mắt lại, để bản thân mình chìm đắm trong khoảnh khắc này.

Khi Soobin rời khỏi môi Yeonjun, hắn nhìn sâu vào mắt em. "Vậy, giờ thì sao?"

Yeonjun cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt em trở nên dịu dàng hơn, nhưng vẫn không thiếu đi sự thách thức.

"Cậu thật sự biết cách khiến người khác vừa ghét vừa thích, Soobin."

Soobin mỉm cười, kéo Yeonjun vào lòng, ôm chặt lấy em. "Tôi không cần phải biết cách, tôi chỉ muốn ở bên anh. Chưa cần đi xét nghiệm độ tương hợp của tin tức tố. Tôi đã cảm thấy chúng mình sinh ra là dành cho nhau rồi."

Yeonjun lặng người trong giây lát, nhưng rồi em cũng vòng tay qua cổ Soobin, tựa đầu lên vai hắn. Trái tim em đập nhanh.

"Đừng nghĩ quá nhiều, Yeonjun. Chúng ta chỉ cần tận hưởng khoảnh khắc này thôi," Soobin thì thầm vào tai Yeonjun, giọng nói dịu dàng và ấm áp.

Yeonjun khẽ gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng. "Ừ, chỉ là tận hưởng khoảnh khắc này thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top