Chương 40
Chương 40. Bị tôi bắt được rồi
-------
"Hi Sally, đã lâu rồi không gặp. Muốn nước cam cùng BLT như thường sao?" Nữ nhân cao gầy, mái tóc dài màu vàng kim đeo tạp dề màu đen, ở phía sau quầy, một bên rửa ly, một bên nhìn người khách hàng. Đến khi thấy người đẩy cửa ra chính là Chu Tử Du, ánh mắt sáng ngời.
"A, Hi Julian." Chu Tử Du cẩn thận mở cửa ra, vừa vặn có khách hàng muốn đi ra ngoài thấy nàng đẩy xe nôi, tùy tay đè lại làm nàng tiến vào. Chu Tử Du vội vàng cùng đối phương nói cảm ơn, đi nhanh đẩy xe tiến vào, để cho đối phương đi ra ngoài. Đứng ở trước quầy, lật menu. "Cho tôi một ly cà phê nhân yến mạch nóng và một phần BLT như cũ."
"OK." Julian rửa xong cái ly, bắt đầu pha cà phê, trong thời gian chờ cà phê nở, cô tùy ý nói chuyện phiếm: "Cô lúc trước không phải nói muốn nuôi con bằng sữa mẹ, cho nên không uống cà phê sao?"
"Tuần trước đi khám bác sĩ, ông ấy kiến nghị tôi có thể cho con uống sữa bột, không nhất định một hai phải sữa mẹ." Chu Tử Du cúi đầu cùng đứa trẻ trong xe chơi đùa tay. "Tôi khi còn nhỏ cũng không phải uống sữa mẹ lớn lên, còn không phải thông minh như vậy sao, cùng gien có liên quan đi." Đứa bé trong xe nâng bàn tay nhỏ nhắn lên, ý đồ muốn bắt lấy đồ vật đung đưa ở trước mắt, sau khi thật vất vả bắt lấy, liền muốn nhét vào trong miệng cắn.
Julian cười nhún nhún vai. "Vẫn là giống như bình thường tự luyến như vậy. Lúc trước bận việc gì, như thế nào hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?"
"A, đừng nói nữa, lần trước gặp phải khách hàng quá khó chơi. Trước không nói chuyện như thế nào quy hoạch tài sản phối trí, chỉ là muốn xử lý sinh hoạt cá nhân của hắn, lão công muốn chia bao nhiêu, hài tử muốn lưu bao nhiêu, tình nhân cùng con tư sinh. . ." Chu Tử Du nhớ lại ngày đó một đám người tới cửa, thống khổ nhíu mày. "Đối phương lại chân trong chân ngoài, không có đưa ra chủ kiến. Tùy ý để cho một đám người ồn ào nhốn nháo bên người không kết quả gì. Tuy rằng tôi là thu phí theo giờ, nhưng tôi cũng không chịu nổi việc không tiến triển gì lãng phí thời gian."
"Nghe đến thật là nhân sinh thêm muôn vẻ, cho nên tình thánh của vị Alpha này xử lý như thế nào?" Julian là Beta, nghe nhiều chuyện xưa về Alpha chốn phong lưu, thấy nhiều không trách. Cô đặt cà phê đã pha xong ở quầy, cầm lấy sandwich đi làm nóng, đưa vào lò vi sóng trước, thả hai mảnh phô mai ở bên trong bánh mì.
"Tôi kêu anh ta đi về thảo luận cùng người nhà trước, phân chia tài sản xong lại đến tìm tôi sau." Chu Tử Du cầm lấy cà phê uống một ngụm, hương vị cà phê quen thuộc làm nàng lộ ra biểu cảm hạnh phúc. "Hôm nay có người hẹn tôi ở chỗ này, cho nên mới mang theo Kate tới đây."
Mới vừa nói xong, cánh cửa phía sau cửa hàng bị đẩy ra, một người đàn ông đi vào nhìn khắp nơi xung quanh, phát hiện người đang đứng ở trước quầy, bước nhanh hướng về phía nàng đi đến. "Sally."
Chu Tử Du quay đầu lại nhìn thấy nam nhân quen thuộc, kinh ngạc nhìn hắn. "Vi Tự, thật hiếm khi anh không đến trễ."
"Hẹn với em anh làm sao dám đến trễ đây?" Vi Tự sang sảng cười, nhìn thấy xe nôi, lộ ra biểu cảm từ ái không hợp với vẻ ngoài anh tuấn của anh, đi sát lại ngồi xổm xuống. "Tiểu bảo bối, có nhớ chú hay không nè."
Chu Tử Du tức giận nói: "Có nha, nhớ anh nói muốn mua giường cho em bé."
Nhớ tới lần trước đáp ứng sau lại quên mất chuyện này, Vi Tự tươi cười nháy mắt có chút cứng đờ. "Anh bây giờ liền kêu người đi mua, đưa đến nhà em." Giống như không có việc gì mà ngồi dậy, nói với Julian bên trong quầy: "Cho tôi một ly mỹ thức." Thuận tay đẩy xe nôi đến vị trí bên cửa sổ, một bên cùng tiểu hài tử chơi, chờ mẹ nàng tới đây.
.
.
.
.
.
Mới vừa kết thúc hội nghị buổi sáng, Thấu Kỳ Sa Hạ dự định trở về phòng tiếp tục xử lý công việc, Từ Vũ Tịch vội vàng ngăn cô lại, nói gần đây có quán ăn gia đình ăn ngon, là bằng hữu của cô đề xuất, mời bọn họ cùng nhau dùng cơm.
Thấu Kỳ Sa Hạ không để tâm lắm mấy chuyện ăn uống, nhưng nể mặt mũi Từ Vũ Tịch cô mới gật đầu đáp ứng. Ngồi xe khoảng cách không xa, ước chừng mười lăm phút. Cửa quán ăn trang trí rất khiêm tốn, nhưng có nhân viên phục vụ ở phía sau cửa sẵn sàng nghênh đón. Vừa bước vào trong, nghe Từ Vũ Tịch cùng đối phương đối chiếu vị trí bàn ăn, sau đó nhân viên phục vụ lập tức đưa các nàng lên vị trí có cảnh sắc tốt nhất trên lầu hai.
"Ha la, Vũ Tịch, cậu đã đến rồi." Nam nhân ngồi ở đó thấy các nàng xuất hiện, nhiệt tình mà đứng lên chào đón.
Từ Vũ Tịch nhìn tầm mắt của Thấu Kỳ Sa Hạ, cùng nam nhân chào hỏi. "Thành Khiếu, đã lâu không gặp. Đây là bạn của mình, Thấu Kỳ Sa Hạ." Quay đầu nhỏ giọng nói với Thấu Kỳ Sa Hạ : "Đây là người bạn em đã nhắc đến với ngài, Hứa Thành Khiếu."
Thấu Kỳ Sa Hạ trong mắt cảnh cáo, Từ Vũ Tịch thấy rõ ràng, nhưng cô như cũ mười phần cho Từ Vũ Tịch mặt mũi, tươi cười khéo léo cùng đối phương bắt tay, như là không chú ý tới Hứa Thành Khiếu bên cạnh còn có một người phụ nữ, ánh mắt đoan chính không lưu nửa phần ánh mắt cho nàng.
Làm Giản chỉ là tới ứng phó đi ngang qua sân khấu cũng nổi lên chút hứng thú. Nàng vốn dĩ là do Hứa Thành Khiếu thỉnh cầu tới ăn bữa cơm. Không nghĩ tới sẽ gặp được Alpha ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn nàng. Nàng biết bản thân ở giữa nhiều Omega có bao nhiêu mỹ lệ, vô số Alpha sớm đã chứng thực điểm này, hơn nữa công tác bối cảnh cũng là người thành công, cho nên ánh mắt Giản cũng khá là bắt bẻ, người kết giao qua đều là chính thương nhân vật nổi tiếng.
Biểu hiện của Thấu Kỳ Sa Hạ là có điểm đặc biệt, cũng đủ làm nàng chủ động tự giới thiệu. "Ta là giản. Lý Duy Tư."
Thấu Kỳ Sa Hạ lúc này mới quay đầu lại, tươi cười công thức hoá nói: "Thấu Kỳ Sa Hạ, chào cô."
Từ Vũ Tịch nhìn cô bày ra tư thái phó câu điểm vương này, biết bản thân trở về khả năng sẽ có thêm việc làm không xong. Căng da đầu muốn đem bữa ăn này kết thúc nhanh lên, ngay sau đó thân thiết mà kêu mọi người ngồi xuống. Sau đó phân phó phục vụ đưa lên thức ăn sớm đã đặt trước.
"Tôi nghe Thành Khiếu nói các cô là bỏ ra kém? Lại ở chỗ này ở mấy ngày?" Giản ưu nhã cắt bò bít tết, đúng lúc mà lộ ra tò mò.
Từ Vũ Tịch biết Thấu Kỳ Sa Hạ căn bản sẽ không trả lời, cho nên tự quen thuộc tiếp nhận đề tài câu chuyện: "Đại khái hai ngày đi. Xem tình hình công việc." Bất quá dựa theo kế hoạch, là trễ nhất hai ngày, mà Thấu Kỳ Sa Hạ coi tình huống khả năng sẽ rời đi trước thời gian.
"Như vậy sao. Có kế hoạch du lịch gì không? Rất nhiều người tới nơi này đi công tác luôn là thích dành thời gian tham quan, có lẽ tôi có thể mang các cô tham quan một vòng?" Tuy rằng nói với Từ Vũ Tịch, nhưng ánh mắt xác thường thường nhìn về phía Thấu Kỳ Sa Hạ đang an tĩnh dùng cơm.
Từ Vũ Tịch nghĩ thầm là cô sai rồi, là cô đã xem nhẹ lực hấp dẫn Alpha của Thấu Kỳ Sa Hạ. Trước khi tới đây cô đã nghe Hứa Thành Khiếu giới thiệu qua về đối phương, biết Giản là Omega rất có thủ đoạn, nào biết dù có thủ đoạn, cũng giống như vậy liếc mắt một cái liền bị Thấu Kỳ Sa Hạ hấp dẫn.
Giản nhiệt tình làm cho ánh mắt Hứa Thành Khiếu kinh ngạc. Omega xưa nay nhìn một cái người đều khinh thường, nay lại đối với người mới mặt lần đầu tiên chủ động đề nghị muốn mang các nàng đi ngắm cảnh. Hắn nhịn không được kính nể nhìn về phía Thấu Kỳ Sa Hạ.
Thấu Kỳ Sa Hạ từ đầu tới cuối đều như không liên quan mình dùng bữa, lúc này càng là có chút bực bội cố ý nhìn về bên ngoài cửa sổ, đối diện có một tiệm cà phê, vô tình mà nhìn về phía cửa kính của tiệm cà phê, ánh mắt cô nháy mắt ngưng lại. Siết chặt nĩa trong tay không cẩn thận dùng sức quá độ, đem cái nĩa niết cong một chút.
Ba người kia bởi vì đều đang nhìn cô, khi phát hiện nĩa bị uốn cong, ánh mắt hiện ra khiếp sợ.
Đương sự lại dường như không có việc gì buông dao nĩa. "Xin lỗi, tôi có điện thoại cần trả lời, tôi rời đi trước một chút." Thấu Kỳ Sa Hạ ngăn lại Từ Vũ Tịch đứng dậy, sau đó đứng lên, cầm điện thoại đi ra ngoài cửa.
"Ha ha ha. . . quả nhiên Alpha ở phương diện sức lực rất có ưu thế." Từ Vũ Tịch đối với hành động dị thường của cấp trên không có đầu mối, chỉ có thể tươi cười hoà giải.
Giản thu hồi ánh mắt. "Đúng vậy. So với Alpha, Omega trời sinh đã nhu nhược. Có đôi khi tôi cùng bạn Alpha ra ngoài, những người này đều tranh nhau lấy đồ giúp tôi, tôi cũng thực chịu không nổi loại gây ấn tượng kiểu này. Cho nên tôi có đôi khi cũng rất hâm mộ Beta, không cần phải chịu đãi ngộ bảo hộ quá mức."
Từ Vũ Tịch nghe vậy, nụ cười lạnh nhạt xuống.
Hứa Thành Khiếu nhìn ra Từ Vũ Tịch lãnh đạm, nghĩ thầm có chút hối hận vì cái gì muốn tìm Giản đến cùng. Nhưng hắn không thể ngờ được Giản hôm nay sẽ như vậy trà ngôn xem sắc.
Lúc Thấu Kỳ Sa Hạ trở lại chỗ ngồi, hắn lập tức an bài hai người đi qua quán cà phê, bảo đảm nhiệm vụ sẽ không gặp bất cứ thất bại ngoài ý muốn nào.
Thấu Kỳ Sa Hạ sau khi trở lại vị trí, rốt cuộc chủ động nói câu đầu tiên, đánh vỡ không khí xấu hổ trên bàn ăn. "Thức ăn nơi này thật sự rất tuyệt, rất cảm ơn Hứa tiên sinh đã mời."
Bởi vì Thấu Kỳ Sa Hạ thật sự quá lạnh lùng, cô ngoài ý muốn nói lời cảm ơn làm Hứa Thành Khiếu thụ sủng nhược kinh. "Không cần khách khí như vậy, tôi cùng Vũ Tịch thật lâu không gặp, hai người đường xa mà đến đi công tác, còn có thể bỏ ra thời gian đồng ý lời mời của tôi, tôi thật sự thật rất vui."
Từ Vũ Tịch phát hiện Thấu Kỳ Sa Hạ tâm tình tựa hồ trở nên tốt hơn, kỳ dị liếc nhìn cô một cái không thấy được manh mối. Chỉ có thể đổ lỗi có lẽ là đồ ăn nhà hàng thật sự quá ngon?
Thấu Kỳ Sa Hạ cũng rốt cuộc có tâm tình ứng phó Giản vài câu, chờ đến khi thời gian bữa ăn sắp kết thúc, cô mới lấy cớ buổi chiều còn có cuộc họp, rất nhanh cùng bọn họ từ biệt, mang theo Từ Vũ Tịch đi rồi.
Khi Hứa Thành Khiếu chuẩn bị thanh toán, phát hiện hoá đơn đã được trả, hắn lập tức có chút thất bại, nói tốt mời đối phương ăn cơm, kết quả lại để Từ Vũ Tịch trả tiền.
Giản không có được phương thức liên lạc của Thấu Kỳ Sa Hạ rất không cam lòng, cái này làm cho được Alpha thổi phồng như nàng căn bản không thể chịu đựng được. Ngược lại cùng Hứa Thành Khiếu hỏi thăm lai lịch đối phương.
Hứa Thành Khiếu ba phải cái nào cũng nói được bị dò hỏi trả lời nàng.
Sau khi lên xe, Thấu Kỳ Sa Hạ giành trước Từ Vũ Tịch một bước ngồi ở vị trí phía sau ghế điều khiển, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía bên ngoài cửa sổ. Từ Vũ Tịch không còn lựa chọn, chỉ có thể lên xe, đứng ngồi không yên đóng cửa lại.
"Xem như hôm nay nhà hàng cũng không tệ lắm, tha thứ cho em." Thấu Kỳ Sa Hạ nhìn bên ngoài cửa sổ, ngữ khí hơi lạnh nói với Từ Vũ Tịch.
Từ Vũ Tịch nghe vậy, ngược lại nhẹ nhàng thở ra. "Xem ra thật sự là ăn rất ngon miệng."
Thấu Kỳ Sa Hạ chuyên chú mà nhìn chằm chằm một nam một nữ đang cười nói vui vẻ bên trong tiệm cà phê đối diện cửa sổ, cười lạnh: "Không sai, đúng là ăn rất ngon."
Ăn ngon đến mức khiến cô muốn giết người.
____________________
(!) Truyện chỉ đăng trên wattpad, không đăng trên bất kỳ nền tảng hay website nào khác. Vui lòng không re-up.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top