Chương 9.

Bóng đêm bao phủ. 

Du Sanh nhìn rõ ràng người đang nằm ở trong bụi hoa. Người nọ mặc lễ phục hoàng thất màu trắng ngà, bởi vì tư thế mà vạt áo lễ phục hỗn độn mà tung ra đè lên trên cánh hoa. 

Cậu ta nghiêng thân, cả người run rẩy, mái tóc màu bạc dài thả trên vai. Có lẽ là nghe được tiếng người, cậu ta hoảng sợ, khi nhìn qua là ánh mắt trong màu hổ phách, phiếm lên màu đỏ lại mờ nước. 

Xinh đẹp, lại đáng thương.

Hoá ra, không phải tiểu tình lữ à......

Du Sanh cũng không có ý muốn nhìn trộm bí mật của người khác, huống chi người nọ là hoàng tử điện hạ của đế quốc.

Cô lập tức quay người, chỉ là lại không có rời đi.

- " Điện hạ , xin hỏi người có cần hỗ trợ sao?"

- " Không cần"

Giọng nói đè nén, nhưng vẫn cực kỳ dễ nghe, thanh lãnh, trong trẻo giống như khe suối nơi núi rừng. 

Du Sanh xác nhận không cần mình, liền chào hỏi, cất bước liền đi. Nếu không phải còn đạo đức nghề nghiệp, cô vừa rồi liền trực tiếp đi rồi, chứ nào còn chờ đến bây giờ?

Lean không dự đoán được cô lại như vậy một chút do dự đều không có, cậu kinh ngạc mở to hai mắt. 

Nhưng thực mong trong lòng phẫn nộ chiếm thương phong, cô ấy thật sự nói đi là đi, không thấy ta đang khó chịu sao, lúc trước ở toilet của trường rõ ràng không phải như thế.

 Rõ ràng còn ôm cậu ta...

- " Từ từ..."

Du Sanh dừng lại, có chút nghi hoặc:

- "Điện hạ, còn có chuyện gì sao?"

Lean cũng không biết vì sao kêu cô, chính là theo bản năng, cảm thấy không thể để cô đi như vậy.

Cậu muốn nói chuyện, nhưng là thân thể đau đớn làm cậu khó có thể chịu đựng, cắn môi phát ra một tiếng kêu rên.

Du Sanh hơi nhíu mi: - "Điện hạ?"

Cô vừa dứt lời, nơi xa liền truyền đến tiếng bước chân có chút hỗn độn.

Lean cũng nghe thấy, cái bộ dạng này cậu ta không thể để người phát hiện, một khi bị phát hiện hậu quả không dám tưởng tượng.

 Đáng giận, kỳ động dục của ta rõ ràng còn lâu mới đến, cũng không biết là ai đã hạ dược làm dẫn phát sớm, nếu là để ta bắt được......

Chỉ là hiện tại không phải thời điểm nghĩ chuyện này đó.

- "Du Sanh......"

Du Sanh không xoay người, thấp giọng trả lời: 

- "Điện hạ có gì phân phó?"

- "Lại đây......" 

Lean cố đè nén thanh âm run rẩy, chỉ là không hiệu quả lắm.

Du Sanh cũng không có nhiều biểu tình, xoay người đi qua đi, mắt nhìn thẳng — cô chỉ là muốn tạo phiền toái cho mình.

Lean nhìn alpha thờ ơ, cậu cắn chặt răng, nếu là bình thường, cậu đã sớm nhịn không được mà trào phúng hai câu. 

Chỉ là hiện tại cả người đau đến muốn mạng, liền sức để nói chuyện cậu đều không có.

- "Ôm ta......" 

Omega xinh đẹp cực kỳ nói, cậu ta không biết rằng trong giọng nói mình thể hiện phần nào yếu ớt.

Du Sanh nhẹ nhấp môi một chút, vẫn là khom lưng đem người ôm lên, nhẹ như bông.

Nhưng mà cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, dường như cô ngửi thấy được hương vị bánh kem dâu tây. 

Hẳn là ảo giác đi, rốt cuộc khi ngửi lại, tựa hồ lại không ngửi thấy gì.

Chung quanh mùi hoa lượn lờ thơm ngào ngạt, alpha xinh đẹp trong lòng ngực ôm omega mỹ lệ. Trong bóng đêm như vậy, nếu là có người không hiểu rõ gặp được, chắc sẽ cảm thấy đây là tiểu tình lữ đang hẹn hò.

Đặc biệt Omega kia đôi mắt còn đang phiếm hồng, như là bị ai vừa hung hăng bắt nạt vậy, ái muội vô cùng.

Nhưng Du Sanh trong ngực ôm mỹ nhân cũng không có nửa điểm ý nghĩ khác lạ gì. 

Cô liền cảm thấy mình đại gặp phải chuyện này là xong rồi, cà chua nhỏ yêu quý của cô sẽ rời cô mà đi. 

Cô không được ăn cà chua xào trứng rồi, trên tinh võng căn bản không có bán bởi rốt cuộc tự mình buôn bán Jindimarto là phải vào ngục giam.

Đến nỗi việc cô hái trộm có phải vào ngục giam không....

Du Sanh có một loại tự tin thái quá, cảm thấy mình khẳng định sẽ không bị phát hiện. 

Mà nếu thật sự bị phát hiện, vậy thì cứ thế đi, dù sao đám người quân bộ cũng sẽ không đem cô đưa vào ngục giam. 

Du Sanh ôm Lean, theo lời câi tránh thoát thủ vệ Stellan, đem người đưa về trong phòng.

Đến được nơi này thì theo lý thuyết cô hẳn là sẽ công thành lui thân, kết quả mới vừa đem người đặt trên sô pha, cô liền lơ đãng vừa nhìn liền thấy được một mảnh nhỏ đỏ rực xinh đẹp...... cà chua. (Jindimarto!)

Này thật là đi tìm mỏi mắt thì không thấy, đạt được đến lại chẳng tốn chút công phu. 

Lean lúc này đã có chút bình tĩnh lại, bởi vì đau đớn mà cả người mệt mỏi không sức lực, muốn tạm nghỉ ngơi một chút. 

Chỉ là Du Sanh vẫn luôn không đi, cậu đang muốn mở miệng, liền thấy alpha nhìn lại đây, ánh mắt luôn bình tĩnh lãnh đạm không gợn sóng đột nhiên sáng lên.

Cái tình huống hiện giờ khiến cho Lean không thể không nghĩ nhiều. 

Chẳng lẽ là cậu nhìn lầm người, Du Sanh cũng giống các alpha khác như vậy, thấy omega đều đi không nổi rồi? 

Lean nhấp môi, không tự chủ mà căng thẳng, liền thấy Alpha đến gần hơn một ít, thần sắc cậu lạnh xuống. 

- "Ngươi......"

- "Điện hạ, ngài có thể......"

- "Không......" - Lean nắm chặt vải nhung trên sô pha.

- "Đem kia cây Jindimarto kia tặng cho ta không."

- " Cái.... gì?" 

Lean sửng sốt một chút, cho rằng chính mình nghe lầm.

- " Ta rất thích Jindimarto, không biết điện hạ có thể từ bỏ thứ yêu thích hay không?"

Du Sanh cười cười, ánh mắt khẩn thiết.

Sau khi Lean ý thức được cô nói cái gì, lỗ tai nháy mắt đỏ chót, thập phần xấu hổ.

Vừa mới rồi cậu cư nhiên cho rằng alpha trước mắt là nổi lên tâm tư đối với mình.

Ai ngờ, cô thế nhưng, thế nhưng chỉ là vì một gốc cây Jindimarto.

Cậu chỉ thấy may mắn vừa rồi không có nói cho hết lời, bằng không lúc này chỉ sợ sẽ càng thêm xấu hổ.

Lean quay đầu lại nhìn thoáng qua cậu Jindimarto trĩu quả, hấp tấp nói:

- "Có thể ngươi cứ việc mang đi là được."

- "Đa tạ điện hạ." 

Du Sanh không nghĩ tới Nhị hoàng tử điện hạ nhìn thanh thanh lãnh lãnh, thế nhưng còn khá dễ nói chuyện,

-  "Chỉ là hiện tại ta có chút không có tiện lấy, không biết có thể trước gửi ở điện hạ nơi này hay không. Chờ sau khi vũ hội chấm dứt ta lại đến lấy."

Lean tùy ý gật gật đầu, vành tai sợi tóc đều nóng.

Du Sanh đạt tới mục đích liền không lại đợi, rời đi đến đại sảnh vũ hội, thời điểm trở về gặp được người hầu, nhưng thật ra không có lạc đường.

Cô theo thường lệ là trốn ở góc phòng, chờ đợi vũ hội kết thúc. 

Chỉ là vũ hội này thời gian thật sự quá dài, cô lên xem diễn đàn trên Tinh Võng đã thật lâu, lúc rời khỏi diễn đàn thế nhưng vũ hội vẫn còn không có kết thúc.

- "Cái đó, xin chào."

Du Sanh không nghĩ tới mình đã đổi cái góc càng khó thấy thế nhưng còn sẽ bị phát hiện.

Vừa quay đầu lại, phát hiện là cô búp bê Barbie tóc vàng mắt xanh tên Ailene trước đó.

- "Có việc gì sao?"

Ailene vân vê ngón tay, có chút thẹn thùng, tuy rằng trước đó bị cự tuyệt, nhưng cô vẫn là không bỏ xuống được, luôn muốn thử lại.

Cô còn chưa từng có hảo cảm đối với Alpha khác, này vẫn là lần đầu tiên, cô cảm thấy về sau đại khái cũng sẽ không có, cho nên cô không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.

- " Trong chốc lạt Lean điện hạ chọn bạn nhảy xong sau đó, ta... ta có thể mời cậu một điệu nhảy sao?"

Omega ngoan ngoãn đáng yêu chủ động mời khiêu vũ, đối với alpha khác cơ hồ giống như là có bánh ngon từ trên trời rơi xuống, có thể vui đến ngốc luôn được, nhưng đối với Du Sanh mà nói....

Lực chú ý của cô chỉ đặt ở nửa câu nói phía trước:

- "Chọn bạn nhảy?"

Bạn nhảy gì, sao cô hoàn toàn không có nghe nói qua. 

- " Cậu không biết sao?" - Ailene có chút kinh ngạc.

- "Lean điện hạ năm nay thành niên, dựa theo lệ thường vũ hội Stellan, năm nay sẽ có một người may mắn có thể nhảy cùng điện hạ."

"Trên tay cậu còn mang theo vòng hoa, làm thế nào lại không biết đâu? Điện hạ sẽ lựa chọn loài hoa mình thích, ai mang theo vòng hoa cùng loại đó là có thể đủ điều kiện nhảy cùng điện hạ đâu. "

Du Sanh nhìn nhìn vòng hoa tím nhạt trên tay mình, cô vốn dĩ chỉ cho rằng đây là đồ vật giống như minh chứng nhập tiệc gì đó. 

Lúc đó liền chỉ tuỳ tiện chọn một cái vòng không bắt mắt lắm, không nghĩ tới phía sau sẽ còn một hàm nghĩa khác. 

Nhưng mà dường như cô cũng không cần nghĩ nhiều, theo cô nghĩ, phỏng chừng loại sự tình này là đã sớm được sắp xếp tốt, người may mắn chẳng qua chỉ là cái mánh lới mà thôi. 

Sự thật cũng không khác với cô nghĩ cho lắm, Lean cũng không nghĩ cùng người lung tung rối loạn khiêu vũ, người được chọn đã sớm an bài tốt, là bạn tốt của cậu - Nguyên Thịnh.

Nguyên Thịnh làm bạn tốt tự nhiên là giúp bạn không tiếc cả mạng sống, tuy rằng cậu vốn đang nghĩ có thể hay không gặp gỡ được cái Omega hợp tâm ý đâu, rồi lại mời người ta khiêu vũ.

Kết quả hiện tại chỉ có thể làm người công cụ.

- "Điện hạ, đến giờ rồi." 

Người hầu tiến vào mang theo đủ loại hoa cỏ tranh kỳ khoe sắc. 

Lean đã khôi phục bình thường, thậm chí còn có thời gian tắm gội thay đổi bộ quần áo.

Cậu nhìn chỗ hoa trước mặt, ánh mắt dịch từ đoá hoa sắc vàng dễ thấy nhất rồi chậm rãi dừng hoa nhỏ màu tím nhạt ở ngoài xa nhất.

Thật sự thực không bắt mắt, nhưng cố tình cậu liền chú ý tới.

Lean có chút xuất thần.

- "Điện hạ?"

Lean lại nhìn nhìn đoá hoa màu vàng xán lạn, đó là đoá phía trước đã bàn bạc tốt cùng Nguyên Thịnh.

 Cậu rũ mắt, một lát sau, tùy tay chỉ chỉ, 

- "Liền nó đi......"

- "Vâng."


***

Lylia: cái tên Jindimarto trong convert để là Kim Ti Mạt Keo, tui thấy để hán việt nó khó viết quá nên là... đã bịa thì bịa đến cùng, tinh tế ngữ hẳn là chữ latin đi. Chỗ nào hán việt thì đổi về ná ná tiếng anh ha, thân ái đồng ý cùng tớ nhé?  

Ailene - Ái Lâm 

Kim Ti Mạt Keo - Jindimarto (cà chua) 


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top