chương 49- trả thù
Giữa dặm dài rừng phong loang loáng đỏ như trải tấm giá y khổng lồ. Rặng mây trên cao khỏa lấp ánh nắng chói chang, chỉ còn vệt sáng mờ mờ đáp trên tay áo thùng thình.
Quân Dao lặng lẽ nói: "Ta không thích hoa thơm cỏ lạ, ta chỉ thích ngươi."
Mạnh Di Giai nghẹn thêm một chút, bực mình: "A Dao huynh đệ, lão tử nói thật nhé, ta có điểm gì tốt, tính tình thô thiển và số chữ ta biết chỉ gom góp trong vài trang giấy mỏng, không phải một bụng kinh luân hay là tài hoa uyển chuyển như bao quân quý ngươi từng gặp. Tin chắc một ngày nào đó ngươi sẽ tìm được người tốt hơn ta, thích hợp và tương xứng với ngươi, ta nói thật đấy."
Quân Dao thoáng cười, nàng giẫm trên lá phong khô, đôi giày đen chỉ bạc nổi bật, tiến đến gần Mạnh Di Giai rồi thì mới hỏi: "Trong mắt ngươi chỉ có 'thích hợp' và 'tương xứng' thôi sao? Có phải ngươi nghĩ rằng ta và ngươi quá khác biệt, người khác cho rằng như vậy nên ngươi tin theo điều đó chăng? Cái quan trọng nhất, đó là người có thích ta không, cả đời này ta sẽ chỉ lấy mình ngươi, cùng ngươi tới khi thiên hoang địa lão, vậy bây giờ ngươi có đồng ý lấy ta không?"
Mạnh Di Giai gãi tóc không hiểu: "Đâu cần quan hệ yêu đương mới có thể chung thủy tới già, ta thấy huynh đệ chí cốt cũng có thể kia mà. Với lại phong hoa tuyết nguyệt thường chỉ là nhất thời, ngươi nên nghĩ kĩ. Chuyện gối chăn bao giờ cũng có thể tìm, nhưng huynh đệ thì không dễ kiếm, ngươi thật sự mong ta thành món đồ trang trí ngọa thất của hoàng tước hay sao?"
"Ngươi không cần!" Quân Dao hít một hơi sâu, nói tiếp: "Bỏ qua vấn đề thân phận, ngươi chỉ là ngươi, và ta chỉ là ta. Ta thích ngươi, muốn lấy ngươi, cái quan trọng là ngươi có thích ta không, có đồng ý theo ta không. Những cái khác nếu lôi ra chỉ là cái cớ mà thôi. Mạnh Di Giai, trước giờ con người ngươi bộc trực thẳng thắn, sao tự dưng lại quanh co?"
Mạnh Di Giai ngây người. Nàng lặng lẽ dời mắt khỏi đồng tử sâu như biển của Quân Dao, rũ vai như đứa trẻ phạm lỗi, giọng nói giảm đi nửa đoạn khí thế: "...Ta cũng không biết có thích ngươi hay không nữa. Nhưng trước mắt, ta chỉ muốn làm bằng hữu của ngươi, không thể sao?"
Quân Dao im lặng hồi lâu, sau thì nói khẽ: "Nếu như bây giờ buộc ngươi lựa chọn, giữa việc chấp nhận ta hoặc là chúng ta từ nay về sau cạn duyên và đoạn tuyệt. Ngươi chọn thế nào?"
Hoặc là tất cả của nhau, hoặc không là gì cả.
Mạnh Di Giai nóng nảy ngay, lập tức nói: "Như vậy đâu có được! Ta không muốn đoạn tuyệt với ngươi."
Quân Dao khóe môi lúc này kéo dãn ra như đóa hoa nở trái mùa, chơm chớm vị đào phong, nàng cười: "Được rồi, ta đâu phải loại người không nói lý lẽ như thế. Thôi thì được rồi, chuyện hôm nay coi như không ép buộc ngươi nữa, từ từ nghĩ kĩ. Canh giờ cũng trễ, phải về kịp trước khi có người đi tìm."
Mạnh Di Giai nghe như vậy, vừa hài lòng vừa không hài lòng. Hài lòng ở chỗ Quân Dao không quyết tuyệt cắt đứt với mình, nhưng cũng nao nao khó chịu ở chỗ, nàng vậy mà tự vạ miệng, giá chi từ đầu không nói linh tinh thì sự tình đã không rối ren. Hơn cả, Quân Dao nói cho mình thời gian, nhưng cho để làm gì, con người nàng chưa từng khoáy sâu vào vấn đề tình ái, mất mười năm hay hai mươi năm đều sẽ không hiểu.
Có lẽ Quân Dao đã đúng, Mạnh Di Giai trước kia bộc trực thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, nay lại tự mình lẩn quẩn, rõ là buồn cười. Nhưng vốn dĩ tình yêu luôn làm người ta buồn cười kia mà.
"À mà A Dao, ta hỏi ngươi một chuyện nhé. Y phục này ngươi may chỗ nào vậy, ta thấy hoa phật tang thêu rất đẹp đấy."
Quân Dao nhướn mày, trêu đùa: "Muốn biết? Lấy ta đi thì ta sẽ may thật nhiều y phục cho ngươi như thế."
Mạnh Di Giai khô khốc cười ha ha: "Coi như ta chưa nói gì đi." Nội tâm lại nghĩ thầm từ bao giờ Quân Dao quân tử ôn nhuận lại bắt đầu sa ngả vào con đường đăng đồ tử? Điều này chắn chắn không phải nàng dạy hư.
Mạnh Di Giai hỗn loạn nghĩ cho tới khi ánh nắng cuối ngày yếu ớt, chim từng đàn bay về núi tìm tổ, rặng tây đỏ ói phủ xuống Phong sơn. Lúc ấy, nàng gặp lại Khinh Lan sau nửa ngày thay đổi số mệnh, nom đổi phương mà nàng giật mình.
Vì Khinh Lan bấy giờ đã xuống tóc quy y, vận lớp lam y nhạt của sư cô, thản nhiên quỳ trên bồ đoàn lá sen, mắt hướng về tượng phật đang hiền từ quan sát chúng sinh, nàng ta an nhiên tĩnh tụng. Điện tam bảo văng vẳng tiếng mõ mộc ngư đều đều. Tràng phiến lả tả.
Buổi sáng còn là ngươi đi trong hồng trần vàng son. Buổi chiều đã thành người phật đạo.
Mạnh Di Giai sững người và Quân Dao thì âm thầm quan sát. Mãi đến khi nữ nhân kia tụng xong kinh, ba quỳ chín lạy đức phật rồi, thản nhiên đứng dậy, khi trông thấy các nàng thì mỉm cười sạch sẽ: "Nhị vị thí chủ hảo."
Lời Mạnh Di Giai kẹt lại trong cổ họng, vì nàng nhìn ra ánh mắt Khinh Lan xa cách lạnh nhạt, không còn sự tan rã đau buồn như ngày trước, nhưng cũng thiếu đi phần gì đó quan trọng nhất. À mà cũng phải, vì nàng ta giờ đây không còn là Khinh Lan mà trở thành Tĩnh Hảo, khoác lên vai sư bào làm ni cô, ủy thân chốn nhà phật, rũ xuống thước tóc xanh và đoạn tuyệt hồng trần. Nữ nhân này nhìn có vẻ yếu đuối, đến con kiến cũng không nỡ giết, vậy mà tàn nhẫn với bản thân tới mức độ này.
Mạnh Di Giai nghĩ nàng ta sẽ chỉ chọn quên đi Vũ Lương vương, một kẻ bạc tình. Vậy mà không phải, nàng ta lựa chọn quên đi tất cả mọi thứ của cuộc đời đã trải qua, quên sạch và trước đó còn an bài tỉ mỉ. Khi vừa chìm vào giấc ngủ để xóa sạch kí ức, thì trong lúc ấy sư thái sẽ hoàn thành nghi thức cuối cùng của lễ quy y, đấy là xuống tóc. Nàng đã quy y trước rồi, cả pháp danh cũng đã có, quên đi chẳng qua chỉ là một giai đoạn của sự sắp xếp.
Bây giờ, nàng ta có thể triệt để là Tĩnh Hảo khi quên sạch một Khinh Lan đã từng. Chuyện này đã không còn một đường lui. Tàn nhẫn với bản thân như vậy, quả là đáng sợ.
"Nhị vị thí chủ là khách nhân sao? Để tiểu ni dẫn các vị về chỗ nghỉ nhé, nhà bếp vẫn đang nấu cơm chay, một lát sẽ dâng cho các vị." Tĩnh Hảo hòa nhã nói tiếp.
Mạnh Di Giai nhịn mãi vẫn phải hỏi: "Vậy ra đây là lựa chọn của ngươi?"
Vị ni cô áo lam trước mặt nghiêng đầu đôi chút, sau phật ấn trước ngực có vẻ nghĩ ngợi, sau đó cười nhàn nhạt: "Thí chủ hẳn là người quen biết với tiểu ni trước kia? Sư thái nói với tiểu ni tất cả là do ta đã sắp xếp, dẫu sao ta đã tự mình sắp xếp thì đây là lựa chọn của ta, không có gì phải hối tiếc. Đa tạ thí chủ đã quan tâm."
Mạnh Di Giai bèn không nói nữa.
Điều đặc biệt nữa mà Mạnh Di Giai quan tâm, vị nông phu có biệt tài xóa kí ức đã vô thanh vô thức ly khai. Đúng như những gì hắn nói, hắn chỉ ăn đúng một bữa cơm chay làm tiền công, sau đó thì biến mất, thần bí như thân phận đạo giả của hắn. Lúc đấy Mạnh Di Giai mới tặc lưỡi, quả nhiên là cao nhân.
...
Tin tức của Vũ Lương vương thật là linh thông, mới buổi sáng ngày hôm sau, khi chim thước đậu ngoài chuông đồng cửa am kêu mấy tiếng, chẳng tới một canh giờ sao đã nghe tiếng vó ngựa rộn trong rừng phong. Vũ Lương vương bấy giờ vận bạch y màu trăng non, ống tay áo điểm xuyết vài tú văn bằng chỉ ngũ sắc, vạt áo trước ngực chỉnh tề, thắt lưng nạm ngọc bích, thân người dong dỏng trên yên sắt xích mã. Đoàn cận vệ đại vương cưỡi ngựa theo sát, tiếng vó ngựa bốn năm con trộn lẫn làm đất đá và lá phong mịt mùng nổi bão.
Ngựa hí vang, lá khô bay rụng, vị đại vương trẻ tuổi siết dây cương sững người nhìn cửa am. Trước đại môn thanh tịnh, lác đác rêu phong mấp mô trên triền đá rạn nứt, dưới cây phong đỏ ối trải thảm lá rụng đầy sân, một vị ni cô cần mẫn cầm chổi quét, tiếng chổi sàn sạt, tĩnh lặng hẳn so với tiếng vó ngựa.
Nghe thấy người đến rầm rầm, sư cô dừng động tác, dưới cái nắng trưa thu óng ánh, nàng ngước mắt nhìn người đến trên yên ngựa và tà áo trắng tung bay, giữa triền núi như đóa mai tháng hai chơm chớm, người này tướng mạo không phú thì quý. Sư cô tay bắt phật ấn, cúi đầu hữu hảo chào hỏi: "Thí chủ hảo."
Vũ Lương vương tưởng mình ngã từ yên ngựa xuống, chật vật sải bước đến chỗ ni cô, lặng lẽ quan sát đối phương từ trên xuống dưới. Giọng nghèn nghẹn: "Sao lại đến nông nỗi thế này?"
Ni cô kia như hiểu rồi như lại không hiểu, điệu cười dửng dưng và xa cách, bình thản đáp: "Thí chủ từng quen biết với tiểu ni, thật là đáng tiếc, tiểu ni đã quên sạch chuyện trước kia, nay chỉ một lòng tu đạo, mong thí chủ cảm thông. Hiện tại tiểu ni chỉ có một thân phận, ni cô Mịch Liên am, pháp danh Tĩnh Hảo."
"Quên sạch?" Vũ Lương vương ngẩn người. Thất thố không kiềm chế được đã bắt lấy tay đối phương, giọng vẫn nghẹn: "Bao gồm cả ta, nàng cũng quên sao, Lan nhi?!"
Ni cô chau mày, nhìn bàn tay nắm chặt mình, chân mày dính chặt vài nhau và nói: "Thỉnh thí chủ tự trọng."
Ở xa xa, treo mình trên nhánh ngô đồng vắt vẻo, hứng nắng thu vào lòng bàn tay và tà áo bay nhẹ theo lá phong, Mạnh Di Giai nói khẽ: "Có không giữ, mất đừng tìm."
Quân Dao ở một nhánh cao hơn lại bảo rằng: "Ta nghe thấy một chuyện rất thú vị. Một ni cô trong am tự trước kia là nhũ nương của Vũ Lương vương, vì phạm một lỗi nhỏ mà bị vương hậu đày vào đây. Ngươi có muốn biết nàng nói cho ta nghe chuyện gì không?"
Mạnh Di Giai nhướn mày: "Chuyện gì?"
"Đứa con của vương hậu quả là của tiên vương, không phải của Vũ Lương vương. Vũ Lương vương dù bề ngoài yêu đắm đuối vương hậu, nhưng trước giờ chưa từng gần gũi gối chăn, Vũ Lương vương chưa hề tiêu kí vương hậu. Trái lại, Vũ Lương vương từng bỏ cả hai ngày chính sự chỉ vì vương phi đến kì động dục."
Mạnh Di Giai kinh ngạc: "Nàng ta có vẻ yêu vương phi thật lòng, nhưng tại sao lại như thế?"
Quân Dao cười, ánh mắt cứ xa xăm, bảo rằng: "Thứ không có được thì chấp nhất, nhưng khi nắm trong tay lòng lại mâu thuẫn với thứ khác cũng đang có. Một tay Vũ Lương vương không buông được nữ nhân đầu tiên mình yêu là vương hậu, một tay lại không buông được người mình yêu, cả hai tay đều bỏng đau rát, nàng ta lại không đủ dứt khoát lựa chọn một trong hai, lại không đủ sáng suốt để nhìn ra là người yêu mình thật lòng. Thế nên mới nói, nàng ta quả đáng thương."
Buổi chiều Mạnh Di Giai trông thấy Tĩnh Hảo đi vào phòng sư thái trụ trì. Cả hai nói gì thì không rõ, chỉ biết lúc đi ra vẻ mặt Tĩnh Hảo ngưng trọng thật lâu.
Buổi tối hôm ấy, mưa mịt mùng, từ chiều Vũ Lương vương đã phải hồi triều còn chính sự, nhưng vẫn gia hạn trong ba ngày Khinh Lan phải hồi cung. Bất quá tối hôm ấy, trong phòng lặng lẽ, mưa ngoài rả rít mù mịt đất trời, sáng ra thì thấy... Tĩnh Hảo đã treo cổ tự vẫn từ lâu, thân xác đã nguội lạnh.
Sự trả thù cuối cùng.
...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top