Chương 14 : Chẩn đoán
Văn Cách bị cảm nặng, vừa mới ở nhà nghỉ ngơi được hai ngày thì sáng sớm đã bị một cú điện thoại chấn động gọi tới. Văn Cách cau mày mò điện thoại di động ở đầu giường, nhấc máy. Phùng Trưng mở màn: "Trước mắt phía trên sẽ đề xuất để cô bàn giao công việc với Văn tổng."
Cho dù Văn Cách có buồn ngủ đến đâu, cũng bị chuyện này làm cho tỉnh.
Văn Dư?
Bàn giao??
Bàn giao cái gì???
Ai mà chẳng biết anh trai của cô bị ám ảnh cưỡng chế và chấp nhất nghiêm túc với mọi thứ y như tên biến thái chứ. Nếu bị ai đó bắt được nhược điểm của anh ấy thì mặt trời hẳn là mọc từ hướng tây. Cô còn đang nghi ngờ lỗ tai của mình, Phùng Trưng lại triệt để lật đổ nhận thức đã có của cô về Văn Dư trong một câu nói: "Đây là quyết định đã được nhất trí thông qua của hội đồng quản trị."
Mái tóc xoăn của Văn Cách xoắn tít lại, trở nên hỗn độn y chang suy nghĩ trong đầu cô lúc này. Cô nghệch mặt ngồi nghe giọng nói vô cảm của Phùng Trưng: "Cuộc gọi này là do Văn tổng nhờ tôi thông báo cho cô, để cô chuẩn bị bàn giao công việc với Văn tổng."
Bàn giao? Giao cho cô vị trí tổng giám đốc tập đoàn?
Tuy rằng cô mơ ước vị trí kia rất lâu, nhưng khi cơ hội này đẩy đến trước mắt, cảm giác đầu tiên chính là sợ.
Một lát sau, Văn Cách nhận được tin nhắn của Phùng Trưng, lúc gọi điện không tiện nói rõ. Ở trong tin nhắn giải thích: Là Văn tổng xin nghỉ.
Văn Cách bị thông báo bất ngờ nhất thời cả kinh mất đi năng lực ngôn ngữ. Mãi đến khi Phùng Trưng cúp điện thoại, cô mới bừng tỉnh từ cơn ngái ngủ, ý thức hỗn loạn chậm rãi trình bày dàn ý rồi rút ra kết luận.
Người anh trai xui xẻo của cô chắc hẳn đã bị cái gì kích thích rồi. Sau khi suy nghĩ kỹ hơn, anh trai cô đã đứng đầu sóng ngọn gió, đứng trên đỉnh danh vọng, từng ngăn cơn sóng dữ, sóng to gió lớn gì cũng đều thấy qua, có thể làm ông anh mình bị kích thích như vậy ngoại trừ Trì Sơ ra thì còn ai nữa đâu. Văn Cách không thể liệt kê ra người nào khác.
Văn Cách vò đầu, rơi vào trầm tư.
Hay là Trì Sơ ở bên ngoài có người khác?
Không thể nào, ký hiệu đánh dấu hoàn toàn vẫn còn mà.
Cô không nghĩ ra được nguyên do nào khác, bó tay toàn tập.
https://ngoiimgamduong.wordpress.com/2021/12/12/chuong-14-chan-doan/
Văn Cách bị bác sĩ gia đình lệnh cưỡng chế cấm ra cửa, đề phòng ngăn ngừa virus cảm lây bệnh cho những người khác. Cô nằm ở nhà dưỡng bệnh hai ngày. Văn Dư đưa đến cho cô món quà lớn như vậy, làm thế nào cũng không vui nổi. Theo hiểu biết của cô đối với Văn Dư, cô ngửi thấy có mùi âm mưu gì đó.
Cô tháo miếng dán hạ sốt trên trán xuống, đi chân trần xuống giường rót ly nước lạnh. Cơn sốt gần như không còn nữa, tuy rằng cơ thể so với tối hôm qua dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng đầu vẫn còn hơi chòng chành, chóng mặt. Cầm điện thoại bên tay phải, cô cúi đầu bấm một dãy số, bật handsfree, loa điện thoại phát ra âm thanh chờ đợi hết sức phổ thông. Sau sáu hồi chuông, giọng nam trầm thấp ở đầu dây tín hiệu bên kia vang lên, có vẻ như tâm trạng người kia đang rất tốt.
"Hết sốt rồi?" Giọng Văn Dư qua loa điện thoại không được chuẩn lắm, "Trước đây đã nhắc nhở em đổi mật mã cửa thường xuyên rồi, sống một mình không an toàn đâu."
Văn Cách thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra tối hôm qua người tới là anh, em còn tưởng có trộm vào nhà." Vào lúc nửa đêm, cô vừa mới hạ sốt rồi lại tái sốt, cả người khó chịu không thể động đậy nổi. Hình như có người dán miếng hạ dán sốt và cho cô uống thuốc, còn mắng cô là đồ vô tâm.
"Em đúng là con nhỏ vô tâm vô phế mà." Văn Dư mắng cô, "Có đói bụng không? Anh có nấu cháo đó, chắc là còn nóng."
Đúng rồi, là cái giọng điệu này.
Văn Cách trông thấy trên bàn ăn có một cái nồi đất nhỏ. Mở nắp lên khói nóng bốc ra cùng với mùi thơm của nấm hương trong nồi cháo đặc quánh tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Cô lập tức bật ngón tay cái, cộng điểm respect.
"Anh học nấu ăn từ hồi nào vậy?" Việc Văn Dư nấu ăn làm Văn Cách rất bất ngờ. Múc một muỗng cháo vào chén nếm thử mặn nhạt ra sao, không ngờ mùi vị ngon ngoài sức tưởng tượng. Có lẽ là huyết thống tình thân đã khơi dậy vị giác, cô đang bệnh cũng cảm thấy món cháo bình dị này như cao lương mỹ vị, ăn ngon đến mức có chút cảm động.
"Anh nghe người ta nói, tình yêu đi nhanh nhất là đi qua đường dạ dày." Văn Dư vừa mới nói xong. Tay Văn Cách cầm muỗng run một cái, không khỏi nổi da gà. Bên kia điện thoại thỉnh thoảng có tiếng trang giấy ma sát, vừa đứng đắn vừa vô tình nói tiếp, "Lần đầu tiên nấu cháo. Nghĩ đến người độc thân thích hợp làm chuột bạch chỉ có mình em, để em nếm thử mùi vị xem như thế nào."
Văn Cách siết chặt cái muỗng, suýt tí nữa muốn hất tung cái nồi từ trên bàn xuống.
Mẹ nhà nó chứ máu mủ tình thân.
Văn Dư hoàn toàn không để ý, hỏi Văn Cách mùi vị như thế nào: "Ăn ngon chứ?"
Văn Cách không chút lưu tình, lấy giấy lau miệng: "Bà nó, khó ăn muốn chết."
Văn Dư cười cho qua, không cùng bệnh nhân so đo tính toán. Đấu khẩu xong, Văn Cách mới nhớ tới cú điện thoại của Phùng Trưng vào lúc sáng, hỏi Văn Dư tại sao lại xin nghỉ.
Văn Dư hơi bất ngờ, không ngờ tin này truyền tới Văn Cách nhanh như vậy, trầm mặc mấy giây sau mới trả lời: "Anh muốn theo đuổi Trì Sơ."
https://ngoiimgamduong.wordpress.com/2021/12/12/chuong-14-chan-doan/
Hai ngày sau tiệc mừng thọ của Trì Diên, Trì Sơ đang vội vàng chỉnh lý lại nội dung phỏng vấn Trì Phong. Không biết Ngụy Cẩn từ nơi nào có được phương thức liên lạc của cậu, gọi điện thẳng đến văn phòng, hỏi cậu hôm nay có thời gian không, sau khi tan làm gặp nhau xíu đi.
Tan tầm, Trì Sơ đi đến chỗ hẹn Ngụy Cẩn gửi. Ngụy Cẩn ngồi gần cửa sổ, đối diện cửa, Trì Sơ vừa đến liền nhìn thấy anh ta.
"Cậu muốn ăn cái gì? Tôi mời." Ngụy Cẩn đưa thực đơn tới trước mặt Trì Sơ, híp mắt đùa giỡn, "Kiếm lời từ Trì gia các người nhiều tiền như vậy, cũng đến lúc trả lại thứ gì rồi nhỉ."
Trì Sơ cũng không khước từ, cười nói: "Được đấy." Nói xong, cậu gọi hơn mười món đắt tiền nhất trong thực đơn. Sau khi gọi món xong, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc Ngụy Cẩn và phục vụ, cười nói: "Ăn không hết thì tôi đóng gói mang về."
Người trước mặt khác biệt rất lớn so với Trì Sơ trong trí nhớ của Ngụy Cẩn, thậm chí không có điểm chung nào kể cả nhìn bằng mắt thường lẫn cảm nhận. Điều này làm cho Ngụy Cẩn cảm thấy nghi hoặc.
Trì Sơ cúi đầu thưởng thức món khai vị. Ngụy Cẩn không đợi Trì Sơ hỏi, lấy túi giấy bên trong có báo cáo kiểm tra ra đưa cho Trì Sơ, chủ động giải thích mục đích buổi hẹn hôm nay của mình: "Kết quả kiểm tra đã có, cơ thể của cậu không có gì đáng ngại. Nhưng pheromone đang ở mức cao."
Trì Sơ nhìn tờ báo cáo kiểm tra một mặt mờ mịt, đối những thứ này một chữ cũng không hiểu, chỉ có thể hỏi: "Liệu điều này có ảnh hưởng xấu gì không?"
Trì Sơ hỏi xong. Bầu không khí rơi vào trầm mặc, một phút sau Ngụy Cẩn nhìn cậu, hạ thấp giọng, nghiêm túc nói: "Cậu và Văn Dư gần đây có quan hệ với nhau không?"
Trì Sơ biết Ngụy Cẩn không có ác ý. Nghe xong chợt sững sờ, vô thức che đi khuôn mặt nóng bừng, căn bản không dám nghĩ lời kia có ý tứ gì, ngượng đến mức không dám nhìn.
Ngụy Cẩn nhìn ánh mắt ngượng ngùng cùng vẻ mặt xấu hổ, cảm thấy đôi tình nhân trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt đúng là phiền phức. Anh ta ho một tiếng, nghiêm nghị nói: "Mặc dù ít ảnh hưởng đến bản thân cậu, nhưng xét cho cùng thì pheromone ảnh hưởng đến cảm xúc và sinh lý của cả Alpha lẫn Omega. Suốt quãng thời gian dài không được hấp thu đầy đủ pheromone, sẽ gây ra hiện tượng 'khát thực'. Alpha ở trạng thái 'khát thực' sẽ có nhu cầu cực kì lớn với bạn đời Omega, cậu không thể chịu nổi đâu."
Trì Sơ lập tức nhớ lại lúc trước có mấy lần Văn Dư suýt mất khống chế, hắn phải gấp rút lấy ống thuốc ức chế tiêm vào. Trán cậu dần đổ mồ hôi lạnh, không kiềm chế được cắn móng tay: "Vậy nếu như vì khống chế nhu cầu mà tiêm thuốc ức chế nhiều lần..."
"Tôi không khuyến khích," Ngụy Cẩn ngắt lời Trì Sơ, "Trừ phi người kia tương lai không có kế hoạch sinh con."
Trì Sơ bắt đầu hoảng rồi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Ngụy Cẩn nói: "Ngừng tiêm thuốc ức chế đi. Nếu cảm thấy không ổn thì có thể đổi sang thuốc viên với liều lượng phù hợp. Ngoài ra, cần phải gia tăng tần suất hấp thụ pheromone. Chắc không cần tôi hướng dẫn đâu nhỉ, cậu biết phải làm gì mà."
Đúng vậy, cậu biết.
Hôn môi, làm tình và đánh dấu, từ nông tới sâu.
https://ngoiimgamduong.wordpress.com/2021/12/12/chuong-14-chan-doan/
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top